chương 7/ 21

Khánh vương phủ nửa đêm xuất hiện một vị tiểu tế (con rể).

Vị tiểu tế này không phải ngồi kiệu tới, cũng không phải cưỡi kỵ mã tới, mà là Khánh Vương gia tôn quý của bọn hắn ôm trở về.

Tuy rằng người này đến Vương phủ vào lúc quá đêm, cho nên đại bộ phận hạ nhân đều đã đi vào giấc ngủ không có chứng kiến, nhưng đến ngày hôm sau toàn phủ nhân trên dưới đều đã truyền khắp tin tức – tiểu khách nhân này cùng ngủ với Vương gia chung một phòng!

Hơn nữa nghe nói, vị tiểu thiếu gia người gặp người thích này chính là người lần trước bị Vương gia lừa gạt hồi phủ …… Không biết Vương gia đối với người ta làm cái gì…… Lại thấy giường của Vương gia đều bị phá hủy…… Như Ý lang trung cũng bị mời đến xem thương…… Mà thứ…………

Lời đồn đãi đã  truyền khắp toàn phủ, mà hai đương sự lại vẫn đang ngủ say trên giường êm nệm ấm.

Trên thực tế đây chẳng thể trách Long Nghị Vân, tối hôm qua trở về đã là quá muộn, Bảo Bối nhi trải qua một đêm gây sức ép đã nằm ngủ say trong lòng hắn, vì thế Long Nghị Vân đương nhiên đem Bảo Bối nhi ôm vào phòng ngủ của mình ổn định giấc ngủ.

Phải biết rằng từ sau chuyện Bảo Bối nhi trên “giường” bị “đè” lần trứơc, tự mình đã cho người kiến tạo một phòng ngủ không chỉ chắc chắn mà còn ấm áp, như thế sẽ không đến lúc đang ngủ lại sụp đi?!

Ánh nắng xuyên thấu qua chấn song cửa sổ nghịch ngợm chiếu vào thân ảnh hai con người đang ôm nhau ngủ say. Lúc này Long Nghị Vân từ trong mộng đẹp tỉnh lại, An nhi vốn bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực ừng ực một tiếng mới khiến cho hắn nhớ tới sự tồn tại của Bảo bối nhi, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn đô đô đang say ngủ, hàng lông mi đen nhánh linh động, hắn cảm giác được tâm tình của mình hiện giờ không chỉ có vui mừng, vốn chưa từng trải qua loại cảm giác cùng người khác nghênh đón thái dương, mà hiện tại hắn cảm thấy loại cảm giác này thật sự là rất tốt.

Thưởng thức gương mặt say ngủ của tiểu tử trong lòng, Long Nghị Vân lại nhớ đến khuôn mặt giương mắt trừng lớn của Thạch Phá Thiên tối hôm qua, nhịn không được buồn cười, tuy rằng khó hiểu hai huynh đệ này trước đó mắt đi mày lại không biết làm cái quỷ gì, bất quá nếu hắn đã đạt được mục đích của  mình cũng không để ý tới nhiều như vậy.

Đúng lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Long Nghị Vân vẫn không cử động, tiếng bước chân lại đứng ở trước cửa, cùng với tiếng đập cửa nhẹ nhàng là thanh âm đè thấp của quản gia:“Vương gia, ngài đã rời giường chưa?”

Sợ đem Bảo Bối nhi đánh thức, Long Nghị Vân bất đắc dĩ khoác quần áo đi vào ngoại thính (phòng ngoài) ngồi xuống, bộ dạng uể oải hỏi:“Có chuyện gì vô cùng khẩn cấp a?” Quản gia kia đi theo bên cạnh mình nhiều năm luôn luôn tài giỏi, chuyện không trọng yếu tất sẽ không tới quấy rầy.

Quản gia quả nhiên là vẻ mặt lộ ra bộ dáng khó khăn:“Thạch gia phái người đến đây, cầu kiến Thạch tam thiếu gia.” Loại chuyện này hắn như thế nào làm chủ được a? Huống chi Thạch tiểu thiếu gia lại ngủ ngay trong phòng Vương gia, cái này bảo hắn cùng người ta như thế nào há mồm?!

Long Nghị Vân cười:“Là Thạch đại hay là Thạch nhị a?!” Nghĩ đến Thạch gia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Cũng không phải, là Thạch gia quản gia, nói là Thạch đại thiếu gia dặn hắn đến truyền lời cho tiểu thiếu gia.” Còn dẫn theo rất nhiều đồ vật.

“Thạch Phá Thiên quả nhiên có ý đồ.” Long Nghị Vân đối với Thạch Phá Thiên không hề bài xích mà là cảm thấy hứng thú, bất quá mặc kệ là ai, chuyện lớn thế nào cũng phải chờ Bảo Bối nhi tỉnh rồi nói sau,“Phái người truyền đồ ăn sáng, ta vào xem.” Xoay người vào phòng trong, xốc lên màn, chỉ thấy Bảo Bối nhi đã mở ra con mắt buồn ngủ đang bị sương mù che chắn  nằm ở chỗ ấy ngẩn người, giống như trong khoảng thời gian ngắn còn không biết người hiện tại đang ở chỗ nào.

Cười đem Bảo Bối nhi bế đứng lên, Long Nghị Vân lúc này mới hơi có chút khó khăn, tối hôm qua bảo bối nhi chỉ sợ là bị quấy rầy làm tỉnh ngủ, cho nên chỉ bọc thêm bên ngoài tẩm y một cái áo khoác da mỏng, sau khi ôm nhóc trở về liền trực tiếp cởi bỏ áo khoác tiến vào ổ chăn, hiện giờ mới nhớ tới nhất thời trong vương phủ không có quần áo thích hợp cho Bảo Bối nhi mặc, cho dù lập tức thỉnh người đi làm chỉ sợ cũng không giải quyết được khẩn cấp trước mắt.

Lúc này chợt nghe thanh âm nhỏ nhẹ của nha hoàn:“Vương gia, quản gia gọi ta đưa tới quần áo cho Thạch thiếu gia.”khẩn cấp trước mắt của Long Nghị Vân xem ra đã được giải.

Đợi Long Nghị Vân – kẻ chưa từng hầu hạ người khác giờ phải thay quần áo cho Bảo Bối nhi, lau qua mặt, dùng qua đồ ăn sáng cũng đã qua một canh giờ. Bảo bối nhi lúc này mới biết có người Thạch gia đến, vì thế cùng Long Nghị Vân đi đến đại sảnh.

Thạch gia quản gia cũng là người trước đến nay nhìn tiểu thiếu gia trưởng thành, cho nên An nhi vừa thấy vị  lão nhân gia này liền tràn ngập áy náy:“Lâm bá, để ngươi đợi lâu. Ngươi tới có chuyện gì sao?”

Quản gia Lâm bá cung kính nói:“Là đại thiếu gia phái lão nô tới. Sáng nay đại thiếu gia thu được văn kiện khẩn cấp từ Giang Nam, trời còn chưa sáng liền chạy về Giang Nam xử lý sự tình, lúc gần đi đã nói cho lão nô biết tiểu thiếu gia đã nhận lời mời ngụ tại vương phủ. Lão nô liền đi chuẩn bị đưa tới trang phục mùa đông do ‘Bảo Tú hiên’ tân chế mười sáu bộ, còn có một ít vụn vặt gì đó cũng không muốn nói nhiều, phỏng chừng mười ngày nửa tháng còn đủ dùng, đều đã căn dặn đưa cho tiểu Phúc, cho hắn ở lại đây hầu hạ tiểu thiếu gia.” Quả nhiên phía sau Lâm bá chính là tiểu Phúc vẫn đi theo bên cạnh mình, Bảo Bối nhi cũng vốn biết lễ ‘giọng khách không át giọng chủ’, vì thế hỏi Long Nghị Vân:“Xin hỏi Vương gia, có thể cho ta đem tiểu Phúc ở chỗ này sao?”

Long Nghị Vân nhìn Bảo Bối nhi lại giả bộ đưa ra bộ dáng một đại nhân gật gật đầu. Nghĩ thầm nguyên lai Thạch Phá Thiên là có chuyện khác quan trọng, chẳng thể trách hôm nay không tới cửa đòi người. Thạch phủ quản gia quả nhiên hiểu chu đáo, chỉ dự bị mười ngày nửa tháng đã đưa đến mấy rương lớn đồ.

Lúc này quản gia còn nói thêm:“Đại thiếu gia còn nói mấy câu quan trọng muốn lão nô chuyển cáo tiểu thiếu gia. Tiểu thiếu gia hành sự luôn lo lắng chu đáo, nhưng trước khi hành sự nhớ…coi chừng hậu quả.” Bảo bối nhi nghe qua đã hiểu được ý là chỉ chuyện tối hôm qua, Lâm bá thấy Bình An nhi gật gật đầu, liền nói tiếp:“Còn có, tuy rằng không có ở nhà cũng nên phụ một ít trách nhiệm, trước khi đại thiếu gia trở về thì sổ sách của những cửa hiệu cùng phòng chữ Thiên đều đưa đến vương phủ.” Bảo bối nhi đối với sự tình này cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu.

Lâm bá đem sự tình nói rõ ràng liền cáo lui trở về. Để lại vẻ mặt đau khổ của Bảo Bối nhi, Long Nghị Vân nghi hoặc hỏi:“Sổ sách đưa đến nơi này để làm chi?”

“Đương nhiên là cho ta đến xem sổ sách rồi! Còn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một trận, ai ngờ đại ca lại đi Giang Nam, ngay cả phần của hắn cũng muốn ta đến quản!” Bảo bối nhi ai thán cái mệnh đại khổ.

“Ngươi quản sổ sách?!” Long Nghị Vân cực kỳ ngạc nhiên, Bảo Bối nhi không phải mới mười ba sao? Xem bộ dáng nhóc nhỏ xinh thích được người ôm thích làm nũng cũng đã một mình ở Thạch gia đảm đương một phía.

“Những cửa hiệu sinh ý của nhà ta như Tượng Bảo lâu a, Bảo Tú hiên a đều là do ta quản, mà phòng chữ Thiên vốn là trách nhiệm của đại ca, hiện tại hắn đi Giang Nam nên hiện thời giao cho ta quản.” Bảo bối nhi uống một ngụm trà thái độ bàng quan không có biện pháp, thương nhân gia tiểu hài tử thực là mệnh khổ.

“Ngươi bao nhiêu tuổi thì bắt đầu quản cái này a?” Xem ra Thạch gia đã dùng lao động trẻ em, chẳng phải có thể lấy tội danh này đi bắt Thạch Phá Thiên sao? Long Nghị Vân trộm cười.

“Không nhớ rõ, từ nhỏ thứ đồ đại ca cho ta chơi đùa chính là bàn tính, từ rất sớm đã bắt đầu giúp hắn tính toán sổ sách, hiện tại bất quá vẫn có một ít sinh ý là cần ta coi sóc mà thôi.” theo như lời bọn họ nói thì cái loại này gọi là tiểu thần đồng, không cần sùng bái ta, đừng quên ta là người của Thạch gia.

Bình luận





Chi tiết truyện