chương 6/ 21

Hô…… Hô…… Hô…………

Bảo bối nhi thân ấm nằm trong chăn lại ngủ không được, không biết đêm nay sao lại thế này, bên ngoài gió thổi lớn tựa hồ như sắp có tuyết rơi.

Rầm rập rầm rập rầm rập………………

Đại ca đêm nay từ sớm đã trở lại, Nhị ca lại không trở về, hừ, Nhị ca kia nhất định là đi tầm hoa vấn liễu, còn nói cái danh Hoa Mãn lâu tốt lắm!…… Gia gia đêm nay rất vui vẻ…… tiểu An nhi mơ mơ màng màng nghĩ một ít việc vặt, bỗng lối suy nghĩ đột nhiên đứt quãng …… Tiếng gió rất lớn…… Tiếng gió?!!!

Rầm rập rầm rập rầm rập……………… Này rõ ràng không phải tiếng gió?! An nhi lập tức ngồi xuống, khó khăn lắm mới nuôi cấy ra một chút buồn ngủ hiện tại đã hoàn toàn chạy mất- vậy đây là thanh âm gì?

Đôi mắt to lập tức trừng lại bên ngoài đại viện! trong lòng mang nhiều hiếu kỳ lẫn quan tâm, tiểu An nhi tuy rằng từ bé được nuông chiều, mỗi người đều hết mực yêu thương, hai nam hài tử trong nhà cũng luôn luôn mặc hắn nghịch, trừ bỏ phá lệ cẩn thận bảo hộ cũng không cấm hắn ngoạn nháo, cho nên tuy rằng được nuông chiều, tiểu An nhi vẫn là lá gan rất lớn, hoạt bát hiếu động.

Đẩy ra cái chăn gấm thật dày, An nhi lăn xuống đệm ấm. Đôi chân bạch ngọc bước trên nền đá lạnh buốt, cảm giác đông lạnh khiến hắn rùng mình một cái. Nhanh đưa chân xỏ vào đôi giày lông xù da dê chật kín, phủ thêm áo khoác ngoài bằng da, tiểu An nhi quyết định đi thăm dò thanh âm kì quái mình nghe được.

Tiểu An nhi đi vào trong viện “Bình An hiên” mà mình trụ, lập tức vì lạnh mà lui thành một quả bóng nhỏ, mùa đông ở phương bắc cho dù là tháng giêng ban đêm cũng vẫn lạnh như thường.

Quả bóng nhỏ đưa mắt dò ở trong sân xem kỹ một phen,chỉ thấy bức tượng hồ tiên Nhị ca hai ngày trước mang về, nhăn mặt nhăn mũi trở về phòng lui vào chăn lại nghe thấy loáng thoáng âm thanh khác lạ vang ra từ phía bên phải cửa sổ phòng.

Tiểu gia hỏa không biết trời cao đất dày đột nhiên từ đâu đẩy ra cửa gỗ, một cỗ gió lạnh lùa vào trong phòng.

“Nha hô…… Hô……” thanh âm hưng phấn bị chuyển đi vì nghi hoặc, ánh mắt  An nhi cao hứng phấn chấn xông tới chứng kiến đầu tiên chính là một thanh hàn quang của kiếm bắn ra bốn phía, hơn nữa thanh kiếm này liền đặt tại cái cổ nhỏ bé của hắn.

Tự dưng ngồi trong nhà, họa lại từ bầu trời đến. (=]])

An nhi mắt nhìn chằm chằm bảo kiếm đang uy hiếp mạng nhỏ của mình, ách, kiếm này như thế nào lợi hại như vậy?!“Cái kia, ngươi có thể cầm chắc kiếmhay không a?” Nếu nhất thời lỡ tay không xong mà tự làm mình bị thương, tiểu An nhi đồng tình suy tưởng, căn cứ vào kinh nghiệm bao nhiêu năm, đối phương đã có thể khó sống.

“Nhờ ngươi, cầu ngươi…… Ngươi đừng…… Đừng lên tiếng……” Hắc y nhân dùng một tay kia đè lại vai trái của mình, thanh âm khàn và nhỏ mơ hồ, chỉ mở miệng nói vài từ này đã tựa hồ như hao hết toàn thân khí lực.

Nghe được thanh âm đầy lễ phép, dưới tình hình này mà còn nho nhã lễ độ, An nhi không khỏi cảm thấy kính nể. Nghiêng tai nghe một chút, loáng thoáng nghe được xa xa có thanh âm hô hoáng tranh chấp.

“Hảo hảo hảo, ngươi đừng khẩn trương, ta không gọi.” An nhi ngửi được trong không khí một tia huyết tinh nồng đặc,“Ách, công tử, ngươi hình như…… đổ máu a.”

Người lạ buồn khổ hừ một tiếng, cánh tay như nhũn ra, kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống mặt đất, nỗ lực chống đỡ thân mình cũng khiến một đầu ngã ngang. An nhi cả kinh, phản xạ nhảy qua đỡ lấy thân hình đối phương.

“Cái kia, vẫn là nên đi tự thú đi, ách, mặc kệ ngươi đã làm cái gì, chỉ sợ là trốn không thoát…… Vẫn là……” An nhi vắt hết óc nghĩ ra từ thích hợp để khuyên đối phương lạc đường biết quay lại, ai, thật sự là văn chương khi cần dùng đến lại không moi ra được một từ.

Nghe được lời ấy Hắc y nhân lại thập phần kích động ngẩng đầu la lối:“Nói bậy! Ta cái gì cũng không có làm! Chỉ là thừa lúc ban đêm không có ai mới dụng khinh công bay vào kinh thành, không hiểu ra sao lại bị mười mấy quan binh vây tấn công, còn bị chém hai đao, ô………… Ta như thế nào như vậy…… thật là xui xẻo!” An nhi ngơ ngác nhìn tên tội phạm đen đủi không ra tuổi,dưới ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chỉ nhìn thấy một đôi mắt xán nhược ( tươi sáng nhưng yếu ớt) xanh thẳm như không trung, nhan sắc lại thật là xinh đẹp.

Oa! Ánh mắt thật là đẹp a! Ách, hiện tại không phải là lúc phát biểu cảm tưởng.

Tiểu An nhi hiện tại đối với tên mạng xui này lại nổi lên cái thứ đồng tình không đúng lúc, là đồng bệnh tương lân thôi! Hắn cố sức nâng dậy đối phương, cũng may người này tuy rằng so với An nhi cao hơn một cái đầu, thế nhưng dáng người lại gầy yếu, tuy vậy cũng làm An nhi thất tha thất thểu mà đem hắn dìu ra ngoài sân, chỉ vào con đường thông hướng sân của Nhị ca,“Cứ theo con đường này mà đi, trốn qua bên nhà ở giữa kia là tốt rồi, bên kia đêm nay không có ai.”

Lúc này đã nghe thấy tiếng người ồn ào hướng bên này mà đến, An nhi vội đem thuốc trị thương ngoại dụng trên người mình đưa cho hắn,“Đi nhanh đi! Bên này cứ để ta ứng phó!”

An nhi vội vàng tính chạy lại đóng cửa phòng, chưa kịp chạm tới cửa đã có người xông tới trong viện, Thạch Phá Thiên là người thứ nhất xông tới, chớp mắt đã thấy thân ảnh tiểu An nhi, cả kinh nói:“Bảo Bối nhi Bảo Bối nhi! Ngươi không sao chứ?”

Không đợi An nhi tiến lên, đã có người bổ nhào vào bên người Bảo Bối nhi:“Tiểu Quai, có bại hoại xông loạn, không kinh hách đến ngươi chứ?” Đúng là Long Nghị Vân đêm nay dẫn quan binh đuổi bắt tội phạm.

“Nói thừa! Bảo Bối nhi cho dù kinh hách đến đâu cũng là bị ngươi nửa đêm gọi bậy dọa đến.” Thạch Phá Thiên càng nhìn Long Nghị Vân càng không vừa mắt, hôm nay nửa đêm Lý Khánh Vương gia đột nhiên dẫn một đám người vọt vào “Bình An biệt viện” nói là đuổi bắt tội phạm. May mắn hắn ở nhà, nói không chừng là quỷ kế của Long Nghị Vân muốn dùng mưu ma chước quỷ vào nhà bọn họ gặp tiểu An nhi, nếu là vậy chắc chắn hắn sẽ đem Long Nghị Vân quăng xuống dưới. Thế nhưng sau khi phát hiện thần sắc Long Nghị Vân đích xác lo lắng, trong lòng không chắc thiệt giả, mới dẫn bọn hắn đến bên An nhi nhìn xem, thấy bộ dáng của An nhi làm cho lão Đại hắn trong lòng thập phần khó chịu.

Tuy nói là truy tội phạm, thế nhưng nếu đuổi tới Thạch gia, Long Nghị Vân cũng được, Thạch Phá Thiên cũng thế, hiện tại cũng chỉ là hy vọng tiểu Bảo bối nhi bình an không xảy ra sự tình gì là tốt rồi, về phần tội phạm hiện tại dù có rơi xuống đây ngược lại cũng đã không còn là vấn đề trọng yếu.

Vốn mọi người còn tưởng Bình An nhi vẫn đang chìm trong mộng đẹp ngọt ngào ở trong phòng, lại đều chứng kiến tiểu An nhi ở trong sân, hiện tại mỗi người cũng có thể xác định phạm nhân kia đích thật là chạy đến sân này, bằng không khuya khoắt Thạch gia tiểu thiếu gia chạy ra đây làm gì chứ? Mộng du a?!

Thạch Phá Thiên hiện tại có thể xác định, căn cứ vào bất thường của Thạch gia, quả nhiên tên tặc tử không có mắt kia đã xông vào sân viện An nhi, bất quá xem bộ dáng An nhi là bình an vô sự, hắn cũng thả lỏng người.  

Lúc này thủ hạ Long Nghị Vân chính là đầu mục bắt người cao giọng hỏi:“Thạch Tam công tử, ngươi nhìn thấy tặc tử kia chạy thoát hướng nào sao?” đã lường trước tặc tử kia trúng đao chắc chắn chạy không xa.

An nhi xem tình hình này đã hiểu được chính mình không thể làm bộ như không có việc gì, chính là thật sự cảm thấy được Hắc y nhân có ánh mắt màu lam kia có thể vô tội, vì thế nhãn châu (tròng mắt) xoay động, bổ nhào vào trong lòng Long Nghị Vân.“Ô…… Ô ô…… Ngươi đừng đi, ta rất sợ ~~~~~?” Hắn đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở bên cổ Long Nghị Vân, trong lòng khổ công mưu tính cơ hồ muốn đem áo thêu thủ công tinh xảo của hắn cắn thành phá bố (vải rách).

Long Nghị Vân đau lòng nhìn Bảo Bối nhi rúc sâu thân mình trong lòng hắn:“Chớ sợ chớ sợ, tiểu Quai, ta ở chỗ này bảo hộ ngươi.”

Vốn đã quá hiểu rõ Thạch gia tiểu An nhi, Thạch Phá Thiên biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt, cảm giác Bình An nhi hôm nay yếu đuối có điểm khả nghi. Nếu Bảo Bối nhi không có việc gì, còn có tâm tình đùa giỡn tên ngốc đầu Vương gia này,vậy trước hết xem hắn diễn xướng thế nào.

Long Nghị Vân một bên trừng mắt tức giận bọn thủ hạ vội vả truy tặc, một bên ôn nhu hỏi Bảo bối nhi:“Tiểu Quai, ngươi không phải đã chứng kiến tên bại hoại kia chứ? Hắn dọa ngươi sao?”

Bảo Bối nhi vừa khóc thút thít vừa nói:“Ân, hắn vừa nghe thấy thanh âm của các ngươi  liền hướng bên kia chạy!” Hắn chỉ vào một cái đường nhỏ hướng ngược lại, lại bổ sung nói:“Ta nhìn thấy người kia có ánh mắt màu lam!”

“Ánh mắt màu lam?!” Mấy đầu mục bắt người đưa mắt nhìn nhau, xem ra theo như lời hắn tả thì không phải là người bọn họ truy bắt, bọn hắn truy tìm lầm người còn đuổi tới Thạch gia, cái này thật là sai lầm chết người.

Long Nghị Vân đem nỗi nhớ Bảo Bối nhi mấy ngày nay chôn vào trong lòng, trong lòng không khỏi cuồng tiếu (cười lớn), Thạch Phá Thiên, người định không bằng trời định a! Xem ra hôm nay không bắt được phạm nhân cũng không hẳn là chuyện tồi tệ, sai lầm này cũng không cần quá khẩn trương .

Mấy đầu mục bắt người đang thầm nghĩ việc này giải quyết như thế nào để không ảnh hưởng đến thể diện quan gia, lại nghe Khánh Vương gia mở miệng.“Thạch công tử, hiện giờ có thể đuổi không kịp phạm nhân, bất quá người tiếp xúc cuối cùng với phạm nhân này đúng là Thạch tam thiếu gia, để sớm đem phạm nhân bắt được, Thạch tam thiếu gia nhất định có thể cung cấp những căn cứ chính xác có lợi, cũng vì phòng ngừa phạm nhân giết người diệt khẩu, hiện tại phải mang Thạch tam thiếu gia về để tiện công sai (quan sai) bảo hộ cùng với tra án.”

Nội dung vở kịch chuyển tiếp đột ngột, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Long Nghị Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ — loại cách nói này? Ai tin a?!

Thạch Phá Thiên cũng bắt đầu nóng nảy, đây không phải là cưỡng ép dân  sao?! Một bên cười lạnh nheo lại ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu An nhi vẫn đang không dám nhìn thẳng chính mình, một bên nói: “Xá đệ thơ dại, xem ra là mộng kinh hồn nghĩ lầm là thực, chỉ sợ kinh hoàng quá nên nói hưu nói vượn (nói nhảm), e là không thể cung cấp lời chứng có lợi gì đó, thỉnh Khánh Vương gia thiết – diện – vô – tư rộng lòng giúp đỡ!” tên tiểu An nhi này lại gây ra chuyện đây! Thật là đau đầu!

Long Nghị Vân nghe những lời ấy không chút nào xấu hổ, cũng không tiếp tục quanh co, dứt khoát nói:“Ta là vì tốt cho Bảo Bối nhi, nếu Thạch công tử kiên trì không cho ta đem hắn đi, chỉ sợ ta chỉ có thể sai người đêm nay tìm khắp Bình An biệt viện này, để ngừa tặc tử đối với Bảo bối nhi bất lợi, đành phải mang quân bao vây biệt viện để phòng đào thoát. Còn thỉnh Thạch công tử không nên trách bổn vương gia nhiễu dân.” Hiện tại chính là thật sự đang trực tiếp uy hiếp, ngươi không cho ta mang Bảo bối nhi đi ta liền phá cho Thạch gia ngươi long trời lỡ đất! Để xem ngươi còn dám nói,hừ!  ( =]] lợi dụng chức quyền)

Vốn không tính toán đem chính mình trở thành yếu nhân ( người quan trọng) An nhi vừa nghe trong lòng đã biết Đại ca đã bắt đầu tức giận, cứu người cứu đến cùng, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên vai Long Nghị Vân hé ra ủy khuất đáng thương:“Đại ca, vẫn là đừng quấy rầy gia gia phụ thân mẫu thân, An nhi vừa rồi rất sợ hãi, cũng không có người bảo hộ ta. Hiện tại Vương gia ở bên cạnh ta ta mới cảm thấy an tâm hơn, không hề sợ.”

“Bảo Bối nhi hảo ngoan.” trong lòng Long Nghị Vân đều bị công kích đến mềm yếu,“Đừng sợ, ta sẽ vẫn bồi ở bên cạnh ngươi, đảm bảo cái gì tặc tử đều không dám đến! Đi, ta mang ngươi hồi vương phủ!”

“Vậy thật tốt quá!” Hì hì! tiểu An nhi chứng kiến thân ảnh thủ hạ Long Nghị Vân chính là đầu mục bắt người kia thu đội rời đi, trộm nằm ở trên vai Long Nghị Vân cười rất vui vẻ, lại nhìn sang diễn cảm đại ca đang nhíu mày cười lạnh, tâm trạng đắc ý lập tức bay xuống sợ hãi.

Xong rồi, đại ca cáo già này nhất định đã nhìn ra tiểu hồ ly lộ ra đuôi hồ rồi, xem ra chính mình phải sống chết một trận thế nào cũng không thể hướng đại ca tự thú cung khai.

Long Nghị Vân mặc kệ hai huynh đệ này làm cái quỷ gì, hắn tay phải kéo lên áo tơi bên cạnh, một tay ôm lấy cả người bảo bối nhi bao bọc trong thân thể ấm áp của hắn, gắt gao ôm thân mình nhỏ xinh trong lòng, cao hứng hồi vương phủ.

Bình luận





Chi tiết truyện