chương 8/ 11

Hoa Vô Nhan phân phó hạ nhân mua về hoa phục, hài gấm, ngọc quan, sau đó giúp La Thập tắm rửa huân hương một phen, lại thay trường bào (1), quả thật tăng thêm vài phần kí chất nho nhã. Giờ phút này hắn ngồi ở trước gương, nàng đang giúp hắn chải tóc. Tóc đen mềm mại kia nắm trong tay, so với tơ lụa còn mượt hơn; nhè nhẹ sáng bóng, như lông vũ vậy. Đây mà là tóc của một nam nhân sao? So với nữ nhân còn đẹp hơn.

(1) trường bào: áo dài khoác ở ngoài

http://indiansummerwind.files.wordpress.com/2013/01/trc6b0e1bb9dng-bc3a0o.jpg

“Tướng công, tóc chàng đẹp thật.” Nhìn xem chính mình, nàng thực sự vài phần ghen tị.

“Phải không?” Hắn lôi kéo áo choàng trên người, cảm giác thực không thoải mái. “Vô Nhan, loại vải vóc này…… có vẻ không tốt lắm.”

“Đây là tơ lụa Tô Hàng thượng hạng, người không có quan hệ còn không mua được đâu! Sao mà không tốt?” Nàng xoa vai hắn. “Tướng công, em biết chàng quen tự do thoải mái, khẳng định không thích bị gò bó thế này. Em đồng ý với chàng, chỉ khi nào đi ra ngoài mới phải mặc như vậy, trong tú các, chàng muốn như thế nào đều theo ý chàng, cho nên hôm nay chàng nhịn một chút giùm em, được không?”

“Vô Nhan, em hiểu lầm.” Hắn cũng không phải vừa ra sinh ra đã mặc quần áo da thú, ít nhất trước năm lên sáu, có cha hắn chăm nom, hắn cũng ăn mặc rất chỉnh tề, không hề kém tiểu hoàng tử được nuông chiều trong cung đâu! Là sau này võ nghệ của hắn tiến bộ, đánh thắng dã thú trên núi, lột da làm thành quần áo, phát hiện mặc vào lại càng thoải mái, thế nên mới tập thành thói quen mặc đồ da thú. “Mấy bộ quần áo này hình thức cũng không tệ, nhưng chất liệu thật sự không tốt, ta……”

“Vô Nhan.” Một thanh âm đột nhiên chặt đứt câu nói của La Thập.

Hoa Vô Nhan ngẩng đầu nhìn phía cửa, nhìn thấy Hoa Vô Hà vẫn ăn mặc giản dị. “Tỷ tỷ, buổi tối phụ thân thiết yến, tỷ không trang điểm sao?”

Ở trúc xá, không có hoa phục, trang sức, tỷ tỷ luôn buồn bực, mỗi ngày ngóng trông sớm ngày về nhà, có thể ăn diện tưng bừng một phen. Kết quả về đến nhà rồi, nàng ngay cả son cũng không thoa, là làm sao vậy?

“Ta cũng muốn chưng diện lắm chứ! Nhưng son phấn kia vừa thoa lên mặt liền ngứa không ngừng, ngay cả quần áo cũng cọ làm da ta đỏ lên, ta là tới hỏi riêng muội phu, có thuốc gì có thể giúp ta không?” Gần nửa năm ở chung, sau khi biết đến sự lợi hại của La Thập, Hoa Vô Hà đã muốn coi hắn thành vạn linh đan. Bị bệnh, tìm hắn; đói bụng, tìm hắn; ngay cả lúc nhàm chán cũng phải tìm hắn tìm giúp trò vui.

La Thập liếc Hoa Vô Nhan một cái: Xem đi! Hắn không nói dối, không phải hắn không quen mặc quần áo đàng hoàng, quả thật là thứ vải vóc gọi là thượng đẳng này chất lượng quá kém, mặc vào làm cho người ta không thoải mái mà!

“Thực sự đến mức ấy?” Hoa Vô Nhan kiểm tra trên dưới chính mình. “Sao em không cảm thấy gì?!”

La Thập, Hoa Vô Hà bốn mắt nhìn nàng xem thường.

“Vô Nhan, em còn chưa có thay quần áo đi?” Hắn nhắc nhở nói.

“Ừ nhỉ!” Hoa Vô Nhan trước giờ không quan tâm đến chuyện ăn diện, cho nên không chú ý tới chi tiết này. “Tướng công, quần áo trong trúc xá rốt cuộc có cái gì khác biệt?”

Hắn thản nhiên nói: “Quần áo trong trúc xá là chính tay mẫu thân ta khâu, mà vải dệt tất cả đều là lấy từ chức tạo cục (bộ phận chuyên chế tạo vải vóc cho hoàng gia).”

“Chức tạo cục? Của hoàng thất?”

“Còn có chức tạo cục nào khác sao?”

“Nhưng…… chàng…… cái kia…… Làm sao có thể có?” Rất kinh ngạc, công công đã quá cố của nàng không phải sớm giả chết ẩn cư, sao lại còn dùng được vải vóc chuyên dụng của hoàng thất?

“Đi vào lấy thì có.”

“Hả?” Hoa Vô Nhan mở lớn miệng cơ hồ có thể nhét vừa một cái trứng vịt. “Thế không gọi là lấy, mà là trộm đi?”

“Vào tay của ta chính là lấy.” Từ khi hắn còn rất nhỏ, cha hắn liền dăm ba bận lại về cung lấy chút đồ dùng hằng ngày…… Dù sao hoàng cung chính là nhà a! Về nhà mình lấy đồ của chính mình, sao có thể coi là trộm được?

Cường đạo! Tiên hoàng có quan điểm khác người như vậy, khó trách có thể đào tạo ra người con không giống người thường như La Thập. Hoa Vô Nhan có thể hiểu được.

“Lấy cũng được, trộm cũng thế, trước mắt chúng ta không có mấy thứ kia, tướng công đành tạm chấp nhận loại tơ lụa bình thường này đi!”

“Đã biết.” Cùng lắm hắn nhẫn nại một chút, không có gì to tát.

“Này, các ngươi chỉ lo chính mình, còn ta làm sao bây giờ? Muốn ta suốt đời phải một thân mộc mạc, ta chịu không nổi.” Nàng rất muốn mặc kiểu trang phục lưu hành rộng rãi nhất năm nay, thắt lưng cao, tay áo hẹp, có thể tôn lên nhiều nhất nét thanh xuân cùng diễm lệ của thiếu nữ.

“Tỷ tỷ, tỷ tạm thời nhẫn nại một chút thôi!” Hoa Vô Nhan trấn an nàng.

“Phải nhẫn nại bao lâu? Ta mặc kệ, muội phu, ngươi nghĩ biện pháp mang cho ta vải vóc tốt hơn đi.” Hoa Vô Hà lại chỉ định La Thập, ai bảo hắn kết hôn với muội muội nàng, chị vợ xinh đẹp hắn cũng phải phụ trách.

“Không được!” Hoa Vô Nhan thét chói tai. “Tướng công không thể lại đi đến chức tạo cục trộm đồ, vạn nhất bị tóm thì sao?”

“Vô Nhan, ta là tỷ tỷ muội, tỷ tỷ ruột của muội nha! Từ nhỏ ta luôn chọn thứ tốt nhất cho muội, ngay cả phu quân cũng tìm người tốt nhất cho muội, vậy mà muội lại trọng sắc khinh tỷ đến thà hy sinh vẻ đẹp của tỷ tỷ, cũng không để tướng công lao động một chút, giúp cho tỷ tỷ xinh đẹp một chút! Ô, ta thật đau lòng, ta không muốn sống nữa, hu hu hu……” Hoa Vô Hà có thể đi hát hí kịch được.

Vào hoàng cung trộm đồ mà gọi là một chút lao động? Hoa Vô Nhan muốn điên mất. “Tỷ……”

Nàng vừa mở miệng, La Thập lại ngắt lời.“Kêu Tư Đồ Hưng đi lấy là được.”

“A!” Hoa Vô Nhan không thể tin được nhìn La Thập. “Tướng công, ăn cắp là có tội nha!”

“Chỉ là kêu Tư Đồ Hưng đem đồ của nhà hắn chuyển một ít đi ra, không tính là tội gì.” Không phải hắn có lòng tham, thật sự là thứ gọi là thượng đẳng tơ lụa này mặc vào rất không thoải mái, muốn hắn mỗi ngày mặc mấy thứ này, hắn thà rằng ở trần. Nhưng nghĩ cũng biết, người trong Hoa gia sẽ điên lên mất, cho nên Tư Đồ Hưng phải hy sinh là cái chắc rồi.

“Thật tốt quá.” Hoa Vô Hà được một tấc lại muốn tiến một thước. “Vậy son, phấn hoa, hương cao, muội phu cũng giúp ta tìm thứ tốt nhất nha!”

Để ý nàng a! La Thập chỉ coi như không nghe thấy.

“Vô Nhan……” Hoa Vô Hà đành phải hướng muội muội cầu cứu.

Hoa Vô Nhan đau đầu hỏi. “Ta nói này, đồ trên núi so với đồ bên ngoài bán, thực sự hơn kém nhiều như vậy sao?”

“Làm sao so được, căn bản là một trời một vực.” Hoa Vô Hà chỉ vào mái tóc dài xõa tung trên vai La Thập, đen bóng mượt mà, chừng như có thể phản quang (anh mà đến thời hiện đại chắc bị sunsilk với rejoyce bắt cóc làm người mẫu quảng cáo quá :]]). “Muội xem tóc muội phu này, có ai bằng được?” Nàng ghen tị a!

“Đúng vậy! Tóc đó thật sự xinh đẹp.” Hoa Vô Nhan cũng thực hâm mộ.

“Còn có làn da hắn, so với ta còn đẹp hơn, tỷ tỷ là võ lâm đệ nhất mĩ nhân đó! Giờ so với hắn đâu?” Thuận tay sờ một chút bàn tay mềm mại nõn nà kia (ặc, tay Thập ca đấy á?????), rước lấy một ánh mắt coi thường của La Thập, khiến Hoa Vô Hà sợ tới mức nổi hết da gà da ngỗng.

Ngoài Hoa Vô Nhan ra, La Thập không ưa cùng người khác rất thân cận.

“Tỷ, tỷ từ khi nào phát hiện làn da của tướng công siêu tốt?” Hoa Vô Nhan giờ mới phát hiện phu quân nhà mình “đoan trang trời sinh” như vậy.

“Hai người mỗi ngày đều đầu gối tay ấp, vậy mà muội không nhận ra sao?”

“Ta…… Không có chú ý.” Lén đưa mắt liếc La Thập một cái, thấy hắn cũng không có vẻ hờn giận, Hoa Vô Nhan khẽ thở phào.

“Vô Nhan, uổng công muội là nữ nhân, lại không để tâm đến bí quyết làm đẹp như vậy.”

“Vẻ ngoài chỉ là cái hư ảo nhất thời, chẳng có gì quan trọng, ta đương nhiên sẽ không bỏ nhiều tâm tư vì nó.”

“Bậy bạ, dung mạo không quan trọng, cái gì mới trọng yếu?”

Hoa Vô Nhan khoát khoát cánh tay nhỏ. “Công phu.”

“Chỉ bằng công phu của một mình muội, có đánh thắng được toàn bộ bang phái, thậm chí là một đạo quân triều đình không?” Hoa Vô Hà phì cười. “Dung mạo thì lại khác, chưa từng nghe nói sao? Vẻ đẹp tuyệt đỉnh đủ để khuynh quốc khuynh thành, lợi hại hơn bất kì thứ công phu nào.”

Là vậy sao? Hoa Vô Nhan cắn môi, lâm vào buồn rầu.

Dung mạo là do cha mẹ sinh thành, cho dù có cố gắng, có chịu khổ cũng không thay đổi được, La Thập sẽ không ghét bỏ nàng xấu đi? Tuy rằng hắn thường nói hắn xem trọng nhất là thực lực, nhưng…… Trên đời này có ai không thích cái đẹp?

“Tướng công, chàng thấy sao?”

“Thực lực.” La Thập nói.

“Muội phu, ta biết ngươi yêu Vô Nhan, nhưng phụ họa nàng như vậy cũng quá nịnh nọt.” Hoa Vô Hà bĩu môi.

“Xinh đẹp còn phải có người thưởng thức mới được, chỉ có nhân tài có thực lực mới có thể không chịu trói buộc của kẻ khác, theo đuổi những gì mình muốn, sống theo cách mà mình muốn.” Mục tiêu của hắn là thoát khỏi mọi trói buộc.

Làm người có thể đạt tới trình độ này sao? Muốn gì làm nấy, quá khó khăn.

Nhưng viễn cảnh kia thật sự hấp dẫn người, Tỷ muội Hoa Vô Hà cùng giật mình.

La Thập thừa cơ cướp lại tóc dài từ trong tay hai tỷ muội. Thật là, một nắm tóc cũng đáng thảo luận, phiền toái, không bằng cắt béng đi cho xong.

Nhìn hắn cầm lấy cây kéo trên bàn chuẩn bị cắt tóc, hai tỷ muội đồng thời thét chói tai: “Dừng tay!” Ai dám thương tổn bảo bối của các nàng, các nàng liền liều mạng với kẻ đó!

Trong khuê phòng của Hoa Vô Nhan một phen náo loạn, trong thư phòng Hoa bảo chủ lại là tiếng tranh cãi dọa người.

“Hai người nói xem, cái tên phu quân kia của Vô Nhan…… Ai, nếu để người ta biết nhị tiểu thư Hoa gả cho một tên sơn dã thôn phu, về sau mọi người đều đừng đi ra ngoài gặp người.” Hoa bảo chủ vô cùng chán ghét tên La Thập “keo kiệt” đầy mình kia.

“Thế nhưng Vô Nhan cũng đã có bầu rồi!” Hoa phu nhân nói.

“Đem thai xoá sạch.” Hoa Vô Ngân- trưởng công tử Hoa gia lạnh lùng nói. (Grrrrrrrrrr!!!! Khốn kiếp!!!!!! Ta muốn giết chết tên này, thiến hắn, phanh thây hắn, ném tim gan thối của hắn cho chó ăn!!!!!!@#%^&*#$^)

“A!” Hoa phu nhân quá sợ hãi. “Vô Ngân, bụng của nhị muội con hẳn là đã được bốn, năm tháng, lúc này phá thai, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Không làm, cả nhà chúng ta sẽ gặp nguy.”

“Làm sao có thể?” Hoa phu nhân dù sao cũng vẫn đau lòng nữ nhi. “Nếu sợ mất mặt, chúng ta có thể mua một mảnh đất ở nông thôn, cho vợ chồng Vô Nhan ở đó một hai năm, sẽ chẳng còn ai nhớ rõ bọn họ, còn ai quan tâm Hoa nhị tiểu thư gả cho ai nữa?”

“Phu nhân, bà đã quên chuyện một tháng trước Hắc phong trại chủ đến cầu thân rồi sao? Ngày đó chúng ta đánh không lại vị cao thủ hắc đạo kia, nên đã hứa gả Vô Nhan cho nhà người ta rồi.” Nhớ tới uy phong của vị trại chủ kia, Hoa bảo chủ đến nay vẫn thấy kinh hãi.

“Người Hắc phong trại chủ muốn kết hôn là Vô Hà mà?”

“Nương, người lại quên rồi, Vô Hà sắp được gả cho tiểu vương gia làm Vương phi.” Theo như Hoa Vô Ngân thấy, chỉ trông vào công phu tổ truyền của Hoa gia bảo mà muốn nổi danh trên võ lâm, thì cũng như chờ sung nở hoa, không trông cậy được. Cho nên hắn mới chuyển sang tranh đấu chốn quan trường, cũng có chút thành tựu, chỉ thiếu một cái núi cao để dựa vào. Nhưng vô duyên vô cớ, người khác sao có thể bỏ công đề bạt hắn? Thành hôn chính là phương pháp tốt nhất, vậy nên hắn mới lấy con gái của Tể tướng…… Ô ô, vợ hắn lại là sự tử Hà Đông nổi tiếng trong kinh thành, lớn lối hơn cả hắn, phân lượng còn muốn gấp đôi hắn, trời biết có một người vợ như thế hắn có bao nhiêu khổ, nhưng vì chấn hưng sự nghiệp Hoa gia, hắn buộc phải nhẫn nhịn.

Cũng may nhạc phụ Tể tướng kia cũng coi như đạt đến một trình độ nào đó, sau khi lễ bộ thượng thư cáo lão hồi hương, liền đề cử hắn tạm thời thay thế vị trí này, nhưng lâm thời so ra vẫn không thể bằng được chính thức a!

Giờ chỉ có thể một lòng trông cậy vào đại muội Vô Hà có thể gả cho phu quân tốt, vừa giúp hắn ngồi vững lên ghế thượng thư, cũng coi như làm cho Hoa gia hãnh diện.

Cho nên hắn tuyệt đối không cho phép gả đại muội cho đồ bỏ Hắc phong trại chủ kia, dù sao đối phương cũng không chỉ rõ tên họ nói muốn khuê nữ nào của Hoa gia, chỉ nói là muốn tiếu mĩ (xinh xắn dễ thương).

Tiểu muội Vô Nhan mặc dù không thể xưng đệ nhất mĩ nhân, tốt xấu gì cũng có vẻ thanh tú, đến lúc đó đưa lên kiệu hoa, vải đỏ đội đầu, trực tiếp đưa vào Hắc phong trại, cứ nói nàng là khuê nữ tiếu mĩ nhất Hoa gia bảo, đối phương còn có thể từ chối sao?

Nhìn phu quân cùng con trai vì chấn hưng Hoa gia bảo mà cả tình nghĩa cũng có thể ném đi, Hoa phu nhân thở dài nói: “Có phải hai người đã quên, Vô Hà còn lớn hơn tiểu vương gia một tuổi? Hai người dù cảm tình tốt, nhưng đã kết bái, xem như tỷ muội khác họ, không có tình yêu nam nữ, sao có thể thành thân?”

“Nương à! Từ xưa chuyện hôn nhân đều do cha mẹ sắp đặt, tình tình yêu yêu gì đó, đều là gạt người, sống đàng hoàng sung sướng mới là quan trọng nhất.” Hoa Vô Ngân nói, hắn cùng với vợ hắn còn chán ghét lẫn nhau kìa! Thế mà vẫn phải nghe lời, bái đường vào động phòng đó thôi?

“Phu nhân, mấy năm nay Hoa gia bảo chúng ta bị coi rẻ như thế nào, bà cũng thấy đấy, không cần nói trắng ra là không cho chúng ta mặt mũi, đám lục lâm hảo hán thiếu chút bạc liền tới cửa mượn tiền, cứ coi Hoa gia bảo ta là ngân hàng tư nhân không bằng.” Nghĩ đến cục tức đã lâu trong bụng này, Hoa bảo chủ nghiến răng nghiến lợi. “Cứ không quyền không thế như thế này, ngay cả sản nghiệp nhà chúng ta cũng không bảo đảm được sẽ không lâm vào cảnh bần cùng. Hoa gia bảo muốn chuyển mình, thì không thể cứ tiếp tục như vậy, muốn trở nên nổi bật, tất phải có hy sinh.” Đáng thương cho con trai thiên tài mười sáu tuổi đỗ đạt làm quan của lão, cũng bởi vậy mà phải hy sinh cả chuyện chung thân của chính mình, làm chồng của một sư tử Hà Đông đáng sợ.

“Nhưng mà…… Hắc Phong trại không phải hạng người đứng đắn gì, Vô Nhan phải gả đến đó, ta sợ con bé sẽ phải chịu khổ.”

“Lại có thể khổ hơn sống cùng một gã sơn dã thôn phu không lo nổi ba bữa một ngày sao?” Hoa Vô Ngân giận đỏ mặt. “Cái gã La Thập kia, không những gạt ăn lừa uống, Vô Nhan còn gọi hạ nhân thu xếp quần áo, giày dép tốt nhất cho y. Một gã đàn ông ngay cả chính bản thân mình còn không nuôi nổi, phải cần đến nhà mẹ vợ tiếp tế, cũng gọi là đàn ông sao?”

Hoa bảo chủ hùa theo nói: “Hắc phong trại tuy rằng là gian thương hắc đạo, nhưng tốt xấu gì cũng có thế lực trải rộng sáu tỉnh phía bắc, binh sĩ trên vạn người, chẳng lẽ lại không nuôi được Vô Nhan? Nhưng đi theo La Thập sẽ không như vậy, chỉ sợ ngày nào đó con bé phải chết đói! Đến lúc đó bà muốn khóc cũng không có nước nào mà khóc.”

“Cái đó……” Nghĩ đến bộ dạng túng quẫn của La Thập, Hoa phu nhân quả thật cũng không thích gã con rể này. “Đừng phá thai được không? Bụng lớn như vậy mà phá thai, vạn nhất Vô Nhan xảy ra chuyện không hay, thì cũng không có cách nào giải thích với Hắc phong trại. Chi bằng ước định với Hắc phong trại chủ nửa năm sau cưới, đợi Vô Nhan sinh xong đứa nhỏ rồi tái giá.”

“Có thể, nhưng phải đuổi cái gã La Thập kia đi.” Hoa bảo chủ nghĩ đến bộ dạng nghèo kiết xác của La Thập liền chán ghét.

“Đuổi thế nào đây? Y thật vất vả mới trèo cao vào được nhà chúng ta, chỉ sợ không dễ dàng đi như vậy.” Hoa Vô Ngân nhíu mày suy tính cách đuổi người.

Hoa phu nhân che miệng cười khẽ. “Ta nói hai cha con ông a! Thật không hiểu Vô Nhan. Muốn nói người có tính nết quật cường nhất Hoa gia, thì phải nhắc đến Vô Nhan. Trước đây muốn con bé học nữ giới, con bé còn thường tranh luận với ta, nói dựa vào cái gì nam nhân có thể năm thê bảy thiếp, nữ nhân lại phải giống như quần áo. Phu quân vui vẻ, lôi ra mặc một chút, phải mang ơn; phu quân không vui, muốn đem quần áo ném, vẫn phải mang ơn, không khỏi quá không công bằng. Con bé tuyệt không cho phép phu quân tương lai của mình nạp thiếp, cho nên……”

“Chỉ cần La Thập mắc lỗi này, không cần chúng ta đuổi người, tự Vô Nhan sẽ tống cổ y!” Dù sao cũng là vợ chồng lâu năm, Hoa phu nhân vừa nhắc tới, Hoa bảo chủ lập tức lĩnh hội.

“Muốn y phạm lỗi còn không đơn giản?” Hoa Vô Ngân cười lạnh. “Mọi người chờ xem náo nhiệt đi!” La Thập đừng hòng mơ tưởng chiếm được nửa điểm lợi lộc gì của Hoa gia bảo.

La Thập, Hoa Vô Nhan, Hoa Vô Hà xong vụ trang phục, vào nhà ăn, lại chỉ thấy được…… Quản gia.

“Vương bá, cha mẹ ta đâu? Không phải nói tối nay mở tiệc sao?” Hoa Vô Hà thắc mắc.

“Thưa đại tiểu thư, bảo chủ cùng đại công tử tạm thời có việc đi ra ngoài, yến hội đổi ngày. Phu nhân mời hai tiểu thư qua nói chuyện, về phần La công tử, mời ngài đến khách phòng đợi chút.” Vương quản gia trả lời.

“Vương bá, đây là nhị cô gia.” Hoa Vô Nhan nhíu mày, thầm than người nhà có mắt mà không nhìn được ngọc quý.

“Dạ, nhị tiểu thư.” Thành kiến của người trong Hoa gia bảo từ trên xuống dưới đối với La Thập đã là thâm căn cố đế, cho dù hắn có ăn mặc ra sao, khinh thường vẫn là khinh thường.

“Mau chào nhị cô gia!” Hoa Vô Nhan tựa như hổ mẹ bảo vệ con, đứng trước mặt La Thập, quyết không để cho người ta coi thường khinh rẻ hắn.

La Thập cũng không để ý người khác thấy hắn thế nào; cái nhìn của bọn họ không thay đổi được hắn.

Nhưng Hoa Vô Nhan để ý. Vì chiều ý nàng, hắn không dấu vết phóng ra khí thế của kẻ đã trải qua trăm trận chiến mà xưng vương nơi núi rừng.

Vương quản gia đột nhiên cảm thấy ngực giống như bị cái gì ngăn chận, khiến cho hắn không thể hô hấp, mà nơi tỏa ra khí thế như núi kia là từ trên con người mà hắn vẫn khinh thường…… La Thập! Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bảo chủ, phu nhân cùng đại công tử có phải đã nhầm lẫn cái gì hay không, hay là mọi người đều sai lầm mà coi vua hổ là con mèo nhỏ?

“Nhị…… Nhị cô gia……” Lắp bắp gọi, trên đầu Vương quản gia mồ hôi mẹ mồ hôi con đã chảy ròng ròng.

La Thập lặng yên thu hồi khí thế, tiếp tục trầm mặc đứng sau nương tử.

Hoa Vô Nhan vừa lòng gật đầu. “Tốt lắm, Vương bá, ta cùng tỷ tỷ sẽ tự đi sang chỗ mẹ ta, ông cứ đưa nhị cô gia về tú các trước, rồi bảo phòng bếp mang bữa tối qua.”

“Dạ, nhị tiểu thư.” Vương quản gia khom người nói: “Mời Nhị cô gia.”

“Tướng công, có lẽ nương nhớ em cùng tỷ tỷ, tìm bọn em qua tâm sự, em cùng tỷ tỷ đi bồi nương tán gẫu một lát, để Vương bá dẫn chàng trở về phòng được không?”

“Tự ta quay về được, để Vương bá đưa các nàng đi!” Khi nói chuyện, La Thập dúi một bao gì đó vào trong lòng nàng, truyền âm nói: “Gặp chuyện phiền toái cứ việc mang nó ra ném, có điều ném xong phải nhanh tránh, biết không?”

“Em cũng không phải muốn đi luận võ cùng người ta, không cần phải cẩn thận như vậy chứ?” Hoa Vô Nhan truyền âm cho hắn.

“Lo trước khỏi hoạ.” Nhiều khi, xuống tay nặng nhất chính là người thân cận với mình nhất. Nhưng nàng yêu người nhà như vậy, hắn cũng thật sự không đành lòng nói thêm cái gì.

“Được rồi!” Hoa Vô Nhan bật cười.

“Ta quay về đây.” La Thập chuyển hướng Vương quản gia. “Hy vọng lúc ta gặp lại Vô Nhan, nàng không thiếu một cọng tóc.” Giọng nói lãnh đạm, so với băng còn lạnh lẽo hơn. Nói xong, hắn xoay người bước đi.

Vương quản gia cảm giác có một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, khiến lão đông cứng không thể động đậy.

“Vương bá, nương không phải tìm chúng ta sao, sao còn chưa đi?” Hoa Vô Nhan nhắc nhở nói.

“Dạ, nhị tiểu thư.” Vương quản gia dẫn tiểu thư đi tìm phu nhân.

Hoa Vô Hà lén lút tới gần Hoa Vô Nhan, thấp giọng hỏi: “Muội phu vừa rồi nói với muội cái gì?”

“Tỉ không nghe được?”

“Hứ, muội cho là bằng vào công lực của ta có thể nghe trộm được hai người truyền âm nhập mật sao?” Trên thực tế, công lực của nàng quá kém, ngay cả truyền âm cũng còn không làm được.

“Tướng công cho ta một túi đồ, nói là phải đề phòng bất cứ tình huống nào.”

“Là cái gì? Ta mượn xem một chút.”

“Đây.” Hoa Vô Nhan đem túi đồ đưa cho tỷ tỷ.

Hoa Vô Hà liếc nhìn một cái, lại trả lại cho muội muội. “Sao ta thấy thế nào lại có điểm giống phích lịch tử?”

“Phích lịch tử?” Hoa Vô Nhan cũng nhìn kỹ mấy thứ trong gói. “Không giống đi! Phích lịch tử lớn hơn thứ này.”

“Cũng phải. Không biết thứ này có tác dụng gì, cho ta một viên được không?”

Hoa Vô Nhan cũng không nghĩ nhiều, cầm một viên tiểu thiết hoàn đưa nàng. “Tướng công nói, lúc dùng nó phải cẩn thận một chút, đừng đến quá gần, ta nghĩ uy lực của thứ này hẳn là rất lớn.”

“Thể tích nhỏ, lực sát thương lại lớn, quả thực chính là đồ dùng phù hợp cho việc giết người phóng hỏa, truy tìm báu vật!”

“Tỷ tỷ, sức tưởng tượng của tỷ cũng quá phong phú, thứ này chỉ dùng để phòng thân.”

“Có tưởng tượng mới có lạc thú, ai giống muội, mỗi ngày không phải vung đao thì cũng là múa kiếm, buồn chán muốn chết!”

“Ta muốn giúp nâng địa vị của Hoa gia bảo trong võ lâm, đương nhiên phải cố gắng!”

“Loại việc này giao cho cha cùng ca ca là được! Bọn họ lợi hại như vậy, đâu cần đến lượt chúng ta đứng ra làm?”

“Ta cũng là một thành viên trong Hoa gia bảo, không thể chỉ ỷ lại người nhà.” Hoa Vô Nhan vẫn cho rằng, tự túc mới là hạnh phúc.

“Thừa hơi!”

Hoa Vô Nhan nhún nhún vai, cũng không cùng tỷ tỷ tranh cãi, mỗi người đều có nhân sinh quan của riêng mình, chỉ cần đi theo con đường mình cho là đúng là tốt rồi, không cần bắt người khác nhất định phải đi theo mình.

Hai tỷ muội vòng qua hành lang gấp khúc dài ngoằng, đi vào Thanh Vân lâu, đây là nơi Hoa bảo chủ cùng phu nhân ở; có điều bảo chủ không có mặt, chỉ có phu nhân ngồi ở đại sảnh, chờ hai nữ nhi đến hỏi han tâm sự.

“Nương.” Hai tỷ muội đồng thanh ân cần thăm hỏi.

“Còn biết trở về!” Hoa phu nhân trừng mắt liếc hai con gái một cái, nước mắt đã tuôn rơi.

“Nương!” Hoa Vô Hà cùng Hoa Vô Nhan đồng thời nhào vào lòng Hoa phu nhân.

“Ai! Hai đứa các con…… Muốn nương nói các con thế nào đây……” Nghẹn ngào, mẹ con ba người ôm lấy nhau.

“Thực xin lỗi, nương, về sau chúng con không bao giờ làm vậy nữa.” Tới khi chính mình mang thai, Hoa Vô Nhan mới cảm nhận được làm cha mẹ không dễ, ngậm ngùi trong lòng.

“Vô Nhan……” Vuốt má con gái, còn có bụng nhô cao kia, Hoa phu nhân không hề quát mắng, cũng không than thở, muôn vàn cảm xúc đều để trong lòng. “Con sao lại…… Cha con rất tức giận, một khuê nữ đàng hoàng, đi ra ngoài một chuyến lại……Chuyện này truyền ra ngoài, có thể nghe sao?”

“Nương à!” Hoa Vô Hà giật giật tay áo mẹ làm nũng. “Muội muội cùng muội phu cũng không phải không có cưới hỏi mà tằng tịu với nhau, có con cùng tiểu vương gia chủ trì hôn lễ, kẻ nào dám nói lung tung, cứ kêu tiểu vương gia tống giam cả nhà hắn!”

“Con nghĩ tiểu vương gia giống con chắc! Làm gì cũng không suy nghĩ trước sau.” Hoa phu nhân nguýt nàng một cái.

“Nếu là vì muội phu, y nhất định sẽ làm.” La Thập là chú của Tư Đồ Hưng đó! Hắn gặp chuyện không may, Tư Đồ Hưng không có khả năng mặc kệ. “Hơn nữa việc gấp nên phải tòng quyền, khi đó, Huyền Nguyệt bí quyết của muội muội đã sắp đột phá tầng thứ sáu, không lập tức thành thân, nam nữ song tu, thì sẽ chết người, chẳng lẽ nương muốn con trơ mắt nhìn muội muội chết?”

“Cái gì?” Hoa phu nhân sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. “Vô Nhan, con đã luyện đến tầng thứ bảy của Huyền Nguyệt bí quyết rồi?”

Hoa Vô Nhan cười lắc đầu. “Nương, con đã đại thành rồi.”

“Sao?!” Hoa phu nhân mở lớn miệng. “Con nhắc lại lần nữa xem nào!”

“Tướng công giúp con đột phá Huyền Nguyệt bí quyết, giờ đã tới cảnh giới đại thành.” Hoa Vô Nhan giải thích thêm.

“Không thể nào.” Hoa phu nhân không tin. “Từ khi Huyền Nguyệt bí quyết ra đời, chưa từng có người nào có thể luyện tới cảmh giới đại thành trước năm bốn mươi tuổi.”

“Là thật.” Hoa Vô Nhan phất tay, một luồng chưởng phong quét qua một bình hoa trên bàn, bình không rung, hoa không rụng.

Hoa phu nhân thở ra. “Vô Nhan, nương biết con say mê võ nghệ, nhưng chuyện này không cần gấp, con……”

Hoa Vô Hà cười hì hì đi qua đi vỗ vỗ bàn trà, chỉ thấy bình hoa tan thành bụi, một ngọn gió thổi qua, bụi bị cuốn đi, mà mấy cành đào từng ở trong bình trong bình rơi xuống, lại lá không rụng, hoa chưa tàn. Công lực cùng lực khống chế đến bậc này, nếu không đạt tới cảnh giới đại thành, sao có thể làm được?

Hoa phu nhân đột nhiên thấy choáng váng, cảm giác như toàn bộ trời đất đang rung chuyển.

“Nương, nương có khỏe không?” Hoa Vô Nhan vội vàng tiến lên đỡ bà.

“Vô Nhan, con rể ở đâu? Hai con mau mang ta đi gặp hắn.”

Nếu một người đàn ông có thể giúp cho con gái không đầy hai mươi tuổi của bà đạt đến loại trình độ này, thì năng lực của hắn phải cao đến mức nào?

Nghĩ đến phu quân cùng con trai đang muốn xuống tay với một nam nhân đáng sợ như thế, Hoa phu nhân quả thực lo sợ đến phát điên. Cầu trời phù hộ bà kịp ngăn cản hết thảy, nếu không nam nhân kia bị chọc giận, nói không chừng toàn bộ mọi người trong Hoa gia bảo phải chôn cùng nhau.

“Tướng công đang ở tú các của con dùng bữa tối đó! Nương muốn gặp tướng công, để con dẫn người đi.” Hoa Vô Nhan cùng Hoa Vô Hà dẫn Hoa phu nhân vội vàng đi về hướng tú các.

Mới qua hành lang dài, nhìn về tú các phía xa xa, một mảnh yên tĩnh, Hoa phu nhân chưa kịp thở dài nhẹ nhõm, đã chợt thấy một bóng người bay ra từ cửa sổ tú các, rơi thẳng xuống ao sen bên ngoài.

“Cái gì vậy?” Hoa Vô Nhan giúp đỡ mẫu thân, thân mình uyển chuyển như múa lại nhanh như chớp đi vào trong tú các, chỉ thấy La Thập đang ngồi ngay ngắn trong phòng dùng bữa tối. “Tướng công, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

“Một cái gì đó thực thối đột nhiên bổ nhào về phía ta, bị ta đá văng ra.” Giọng La Thập lạnh lùng, ánh mắt còn lạnh hơn.

Hắn đại khái đoán được ý đồ của nữ nhân kia, hẳn là muốn châm ngòi chia rẽ cảm tình giữa hắn và Vô Nhan đi! Nhưng ả thối như vậy, khiến hắn rất buồn nôn nha!

“Trong nhà lại có thứ gì khó ngửi sao?” Hoa Vô Nhan nghi hoặc, quên luôn cả việc thả Hoa phu nhân xuống.

Hoa phu nhân cũng quên nói muốn xuống, nàng bị dọa ngây người khi thấy con gái đột nhiên trở nên mạnh như vậy, có khinh công lợi hại như vậy.

“Thứ khó ngửi là chỉ nữ nhân này sao?” Công phu của Hoa Vô Hà không đuổi kịp muội muội, đến chậm hơn một chút, lại vừa vặn thuận tay vớt nữ tử đang “bảy nổi ba chìm” từ dưới ao sen lên.

“Đúng vậy, thối muốn chết, đem ả ra ngoài giùm.” La Thập vẻ mặt chán ghét nói, thứ mùi kia ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của hắn.

Vì sao trong tú các lại tự nhiên xuất hiện một nữ tử xa lạ, muốn nhảy bổ vào tướng công của nàng? Hoa Vô Nhan đảo mắt nhìn khắp lượt mọi người, cuối cùng ánh mắt đáp trên người mẫu thân, vẻ mặt kinh ngạc của bà đã cho thấy đáp án.

“Tỷ tỷ, nhờ tỷ tiễn vị cô nương kia ra khỏi bảo đi! Còn có nương, con đưa người trở về phòng trước, ngày mai con lại cùng tướng công đến thỉnh an người.”

“Vô Nhan…… Mọi người đều là vì muốn tốt cho con, con hiểu không?” Hoa phu nhân phiền muộn lo âu nhìn gương mặt không một chút biểu cảm của La Thập, lạnh lùng như vậy, có lẽ bản lĩnh quả thật rất cao, nhưng có thực sự tốt với con gái bà hay không?

“Con biết.” Nhưng Hoa Vô Nhan vẫn thấy phẫn nộ. “Để con đưa người trở về đi!”

Nàng không khỏi bắt đầu nghĩ, có lẽ về nhà là sai. Muốn chấn hưng Hoa gia bảo, nàng dựa vào cái gì? Nhà này đã có phụ thân cùng đại ca gánh vác, nàng căn bản không có quyền làm chủ, thà rằng cứ cùng La Thập ẩn cư Huyền Băng Sơn, còn được vui vẻ tiêu diêu tự tại!

Bình luận





Chi tiết truyện