chương 7/ 11

Thất Hồn cốc, Đoạn Hồn nhai.

Nơi đây dù mang cái tên khủng bố như vậy, nhưng cảnh sắc xung quanh lại vô cùng tuyệt vời.

Một dòng suối nhỏ vắt ngang, hàng vạn đóa hoa lê đua sắc, phong điệp vờn quanh, hương thơm lạ lùng thoang thoảng.

La Thập ôm Hoa Vô Nhan đi qua đường mòn xanh ngắt, đi đến gần vách núi đen, chỉ nhìn thấy một tấm bia đá có khắc vân văn (hoa văn hình mây), chính giữa là ba chữ lớn, nét chữ rồng bay phượng múa — Thất Hồn cốc.

“Tấm bia đá này là do chính tay cha ta khắc thành. Ông chọn lấy nơi này làm nơi mai táng nương ta, nghe nói là nơi có phong cảnh tú lệ nhất Huyền Băng Sơn. Ông nói dù sao cũng là nơi sẽ nằm xuống vĩnh viễn, đương nhiên phải chọn chỗ tốt nhất, mới không dễ dàng thấy chán.”

“Thì ra công công (cha chồng), bà bà (mẹ chồng) táng ở trong này.” Hoa Vô Nhan nhìn trái nhìn phải.“Vậy phần mộ ở đâu? Để em đi bái tế công công, bà bà một phen.”

La Thập chỉ vào chân vách núi đen.“Ở dưới đó.”

Hoa Vô Nhan thăm dò vừa nhìn, chỉ thấy biển mây trùng trùng, như là không thấy đáy.“Chỗ đó sâu đến mức nào?”

“Không biết, ta chưa từng xuống thử.”

“Chàng không phải nói công công, bà bà táng ở trong này, sao lại chưa từng đi xuống?”

“Nương là phụ thân táng, về phần cha, lúc ông mất ta mới có sáu tuổi, cũng không có bản lĩnh mà đi xuống, là Kim Nhi đem thi hài của ông ném xuống vách núi đen, coi như cùng với nương hợp táng, cho nên ta chưa từng xuống Thất Hồn cốc.” Theo những gì hắn hiểu biết về cha hắn, phần mộ phía dưới đại khái cũng chỉ là lấy cái hố, đem thi thể vùi vào đi liền quên đi. Cha đam mê hưởng thụ, lại cực thích xa hoa, có lẽ là do nửa đời trước bị hoàng gia bức đủ đi!

“Chẳng lẽ công công chưa từng mang chàng đi xuống bái tế bà bà?”

“Cha nói phía dưới là nơi an nghỉ của người chết, người sống nên bớt đi xuống quấy rầy giấc ngủ của người khác, muốn bái, bái ở trong này là được.”

“Thì ra là thế.” Có điều……“Nơi này cũng là nơi mai táng công công, bà bà, Kim Nhi mang thi thể Ngân nhi tới làm gì? Nó……”

Như đang trả lời thắc mắc của nàng, một tiếng chim lảnh lót vút lên tận chín tầng mây.

Đồng thời, Kim Nhi mang theo thi thể Ngân nhi cũng đi vào Thất Hồn cốc, lượn quanh vách núi đen ba vòng.

Đột nhiên, Kim Nhi buông móng vuốt ra, thân thể to lớn của Ngân Nhi rẽ biển mây mù, rơi thẳng xuống đáy cốc.

“A!” Hoa Vô Nhan kinh hô một tiếng, hai tay nắm chặt cánh tay La Thập. “Tướng công, Kim Nhi vì sao lại làm như vậy?”

“Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt.” Hai bàn tay to của La Thập ôm chặt lấy thắt lưng Hoa Vô Nhan, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Kim Nhi, bạn tốt, đồng bọn từ nhỏ cùng lớn lên của hắn.

“Thế là sao?” Nàng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.

“Dát!” Kim Nhi giương đôi cánh, bay vút tận trời, lại đột ngột quay lại, tăng tốc độ phi thẳng xuống phía đáy cốc.

“Tướng công, mau ngăn cản nó!” Hoa Vô Nhan đột nhiên hiểu được, điêu nhi này muốn vì thê tử tự tử!

Nhưng La Thập không nhúc nhích, chỉ nhìn, nhớ kỹ hành động cuối cùng của đồng bạn tốt nhất của hắn.

Hoa Vô Nhan lắc La Thập đang bất động, khản giọng kêu to:“Kim Nhi trở về, đừng làm chuyện điên rồ, Kim Nhi……”

Phanh! Một lúc lâu sau, từ đáy cốc truyền đến một tiếng va chạm nặng nề.

Đó là lời chia tay bi ai nhất, cũng nặng tình nhất của một thương điêu vì bạn lữ liền cánh của nó mà tự tử .

Hoa Vô Nhan mở lớn miệng, hai hàng lệ như mưa xuân, từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi.

“Vì sao? Vì sao? Vì sao……” Nàng lôi kéo cánh tay La Thập, khóc rống thất thanh.“Chàng có thể ngăn cản nó, vì sao chàng lại không làm?”

Hốc mắt La Thập đỏ bừng, đỏ như muốn khóc ra máu.

“Vô Nhan, còn nhớ trước kia em đã nói, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi đại nạn đến đều tự bay đi không? Trên thực tế, chỉ có con người mới so đo ai yêu nhiều, ai yêu ít, trong thế giới của thương điêu, khi bạn lữ chết, con còn lại đi theo là rất bình thường.” Hắn ôm chặt lấy nàng. Nói chuyện yêu đương hắn không biết, trước hoa dưới trăng hắn không hiểu, điều duy nhất hắn biết là……“Vô Nhan, Kim Nhi cùng ngân nhi muốn sống chết có nhau, ta không có quyền ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản. Bởi vì tương lai có một ngày, chúng ta nếu bất hạnh gặp tình huống như vậy, ta cũng sẽ lựa chọn làm như Kim Nhi đã làm.”

Hoa Vô Nhan ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng thật sâu bị rung động.

Từng có lúc, nàng hoài nghi người đàn ông biết quá ít thế tục lễ giáo này, rốt cuộc hiểu hay không cái gì gọi là yêu?

Nay nàng mới hiểu được, người không hiểu yêu chính là mình.

Từ đầu tới cuối La Thập đều hiểu rất rõ ràng bản thân muốn điều gì, hơn nữa cố gắng theo đuổi.

Thì ra sinh tử không rời, là cảm tình của hắn dành cho nàng.

Sống cùng sống, chết thì cùng chết; giống như đôi chim kia……

Nàng dùng sức ôm lấy hắn, sóng lòng cuồn cuộn.“Tướng công, chàng nói đúng…… Chúng ta sinh thành song, tử cũng thành đôi.”

La Thập ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, thực vui vẻ bọn họ lưỡng tình tương duyệt, chỉ có một chút điểm nghi hoặc, vợ chồng như đóa tịnh đế liên (2), đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không rời, đây không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa (3) sao?

(2) Tịnh đế liên: hoa sen có hai bông trên cùng một đài, ý chỉ vợ chồng gắn bó không rời.

(3) Thiên kinh địa nghĩa: chuyện đúng đắn hiển nhiên như lẽ thường phải thế.

Ít nhất hắn sống trên Huyền Băng Sơn ngần ấy năm, nhìn thấy chim bay cá nhảy đều là như thế.

Sao biểu tình của nàng lại giống như thể hắn đã làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì như vậy?

Lúc Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng đi tới Thất Hồn cốc, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Kim Nhi vì ngân nhi tự tử, mà La Thập cùng Hoa Vô Nhan cũng lập lời thề sống chết có nhau. Vẻ mặt hắn kiên nghị, nàng khóc thương tâm đến thế, nhưng vẻ mặt lại hạnh phúc.

Hoa Vô Hà cảm thấy tê tái một hồi. Nàng luôn tự hào vì dung mạo của mình, bao nhiêu nam tử ái mộ nàng, quỳ gối dưới chân váy nàng, nhưng có bao nhiêu người từng muốn cùng nàng cùng sinh cùng tử? Chỉ sợ một người cũng không có đi!

Tư Đồ Hưng cũng nghĩ đến đôi tình lữ sống chết không chia lìa dưới đáy cốc kia. Bọn họ thật tình gắn bó, thực sự hắn có nên làm tròn đạo hiếu, đưa di hài của tiên hoàng về kinh? Hay là nên đem mẹ của La Thập đi cùng? Nhưng tông nhân phủ nhất định sẽ không cho phép đưa mộ một thị tì vào trong đế lăng.

Rốt cuộc nên lấy tình làm trọng, hay lấy hiếu làm đầu? Hắn nhất thời thấy rối rắm.

***

Bởi vì Tư Đồ Hưng bị thương rất nặng, tạm thời không nên di động, cho nên bốn người bọn họ lại tiếp tục ở lại Huyền Băng Sơn.

La Thập bỏ lại một đống thuốc đưa cho Hoa Vô Hà, để nàng chăm sóc Tư Đồ Hưng; Sau đó chính mình liền mang theo Hoa Vô Nhan đi lên thiên nhai, tìm kiếm con của Kim Nhi cùng Ngân nhi.

Tổ thương điêu treo trên vách núi bóng loáng như gương, xung quanh hoang vắng, ngay cả một bụi cây thấp cũng không thấy.

Trong tổ chỉ có độc nhất một chim non nhỏ bằng bàn tay, người vẫn còn lông tơ; thân mình tròn lăn, nửa điểm cũng không giống cha mẹ hùng tuấn anh vĩ của nó.

Hoa Vô Nhan nhìn chim điêu nhỏ, sống mũi cay cay. “Nếu không phải vì chúng ta, Kim Nhi, Ngân nhi làm sao có thể…… lưu lại điêu nhi bé nhỏ này, không cha không mẹ, lấy gì bù đắp nổi?”

La Thập một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay nâng lên tiểu điêu; Hai người một chim, quay về dưới chân núi.

“Chuyện quá khứ đã qua, hối tiếc vô dụng, không bằng nhìn về phía tương lai.”

“Nhưng chúng ta không có kinh nghiệm nuôi nấng tiểu điêu a! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta không phải sẽ làm thất vọng Kim Nhi, Ngân nhi sao?”

“Kim Nhi cũng là cha nuôi lớn, chuyện cha làm được, ta cũng làm được.” Hắn cầm lấy tay nàng, đặt tiểu điêu vào lòng bàn tay nàng. “Yên tâm đi! Thế gian không có việc khó, chỉ sợ không có lòng.”

“Ừm!” Nàng nghẹn ngào. “Lần này em nhất định sẽ bảo hộ tiểu điêu thật tốt, không bao giờ để nó bị thương.”

La Thập bật cười .“Vô Nhan, yêu quá là làm hại nó đấy. Tiểu điêu không trải qua một phen tôi luyện, sẽ không thể thực sự lớn lên.”

Nàng nghe vậy thì thấy kinh hãi, phương pháp tôi luyện của hắn chính là khiêu chiến với cái chết, tư vị kia nàng đã nếm thử một lần rồi. Muốn cho điêu nhi nhỏ như vậy cũng đi nhận huấn luyện ma quỷ, nàng thế nào cũng không cho phép.

“Nhưng nó còn nhỏ mà! Muốn tôi luyện cũng phải chờ nó lớn lên.”

“Thương điêu lớn rất nhanh, nhiều lắm một tháng, tiểu tử kia sẽ đủ lông đủ cánh, bắt đầu bay.”

“Cái gì tiểu tử kia, rõ khó nghe, dù sao cũng phải đặt cho nó cái tên.” Mới không thèm để ý tới hắn. Điêu nhi vào tay nàng, việc nuôi nấng liền để nàng phụ trách, La Thập không được quyền nhúng tay. “Chúng ta gọi nó là Kim Ngân đi! Lấy mỗi chữ trong tên của Kim Nhi cùng Ngân nhi làm tên của nó.”

“Được! Vậy gọi nó là Kim Ngân.”

Thật là một cái tên đẹp, Hoa Vô Nhan vỗ về cái đầu nho nhỏ của Kim Ngân, khóe môi không khỏi cong lên cười sáng lạn.

La Thập trừng mắt nhìn, trong phút chốc, giống như thấy được hình tượng quan âm trong kinh phật ẩn hiện ở trên người nàng, như thế trang nghiêm, cao quý.

Lần đầu tiên trong đời, hắn tán đồng với minh họa về hình tượng mĩ nữ trong sách — Từ xa mà ngắm, trắng như ánh mặt trời ban mai. Tới gần mà xem, tươi như đóa phù dung trên dòng biếc. To nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ. Vai tựa vót thành, eo như được bó. Cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ (4).

(4): đoạn này được trích trong bài Lạc thần phú của Tào Thực, bản dịch thơ của Như Nguyện.

Xem thêm ở Thi viện

Cám ơn ss Mokuyoubi đã giúp em với thông tin này.

Hóa ra nương tử của hắn là một siêu cấp đại mỹ nữ.

“Vô Nhan, ta……” Tự nhiên có một chút ngượng ngùng nhìn nàng.

“Chuyện gì?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không có.” Hắn cảm thấy thân thể như vừa bị sét đánh, từ đỉnh đầu đến ngón chân đều thấy tê dại.

“Chúng ta trở về cho cục cưng ăn đi!”

“Cục cưng?” Hắn nhìn bụng nàng, con của bọn họ vẫn còn ở trong này đi?

“Chính là Kim Ngân.” Nàng yêu thương vuốt đầu tiểu thương điêu. “Tiểu Kim Ngân, cục cưng ngoan, để nương mang ngươi về nhà ăn cơm nào!”

Nương? Nàng là nương của thương điêu, vậy hắn chẳng phải thành cha của nó? Hắn có thể sinh ra một cái thương điêu sao?

Cảm xúc tê dại tan biến, toàn thân lại nổi lên một trận choáng váng. Hắn lắc đầu nói: “Vô Nhan, điêu có cách sống của điêu, thích nó thì hãy để cho nó sống theo cách của nó, đừng coi nó làm người mà nuôi, như vậy không tốt cho nó.”

“Em biết Kim Ngân là điêu không phải người, nhưng ta có thể thu nó làm nghĩa tử a, về sau nó chính là ca ca của con chúng ta…… Tướng công, Kim Ngân là chim trống đi?”

“Ta kiểm tra một chút.” Hắn nhấc lấy thân mình tiểu điêu, nhìn thoáng qua. “Mái.”

“Thì là tỷ tỷ của cục cưng chúng ta, con gái lớn của chúng ta.”

“Hả?” Hắn thực biến thành cha của một chim điêu.

“Đi thôi! Chúng ta về nhà cho nữ nhi ăn.” Nàng vui vẻ ôm cánh tay hắn. “Đúng rồi, tướng công, thương điêu ăn cái gì?”

“Thịt.”

“Vậy thì tiện rồi, dưới hầm trúc xá có rất nhiều thịt muối, đủ cho tiểu Kim Ngân nhà chúng ta ăn.”

“Thịt tươi.”

“A?”

“Thương điêu ăn thịt tươi.” Hắn thật sự nhịn không được. “Vô Nhan, Kim Ngân chính là Kim Ngân, có thể là bạn tốt của chúng ta, nhưng cũng không thể trở thành người nhà của chúng ta, em không nên coi nó là người, như vậy dù đối với nó hay với chúng ta đều không tốt.”

Nàng kinh ngạc mở lớn miệng. “Trước kia chàng thường nói động vật so với người còn trung thực hơn, em còn tưởng chàng thật sự hiểu được chúng sinh ngang hàng, hóa ra không phải. Ở trong lòng chàng, vạn vật cũng là có phân chia cấp bậc.”

“Ta bây giờ vẫn thích động vật hơn con người a! Nhưng chính bởi vì thích, mới muốn tôn trọng cách sống của chúng nó thôi! Tỷ như thương điêu, ông trời ban cho chúng nó móng vuốt cứng tựa kim cương, em nghĩ vài thứ kia chỉ dùng để trang trí sao? Đó là công cụ săn thú, mưu sinh của chúng nó. Có một ngày, Kim Ngân cũng sẽ như cha mẹ nó, bay lên trời cao, cùng hổ sư tranh đấu, cũng sẽ tìm được bạn lữ cho chính mình, sinh ra con của chúng nó. Em biết không? Chim điêu mái khi ấp trứng cực kì hung hãn, có ai dám can đảm đụng vào tổ của nó, nó sẽ lấy mạng kẻ đó. Nếu có một ngày Kim Ngân bởi vậy mà giết một người, em sẽ làm gì?”

Kim Ngân giết người?! Một con chim nho nhỏ ngây thơ đáng yêu như vậy, sẽ giết người? Nàng không nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.

Chim mẹ bảo vệ con mình là đúng a! Nhưng tội lớn giết người…… Đó là một mạng người đó! Nàng nên xử lý như thế nào? Coi như không thấy? Hay đem Kim Ngân trở thành hung thủ giết người đến trừng phạt?

Như vậy nàng còn muốn đi nuôi nấng một thương điêu có khả năng sẽ trở nên đáng sợ đến vậy sao?

La Thập vỗ vỗ vai nàng. “Năm đó khi cha nuôi Kim Nhi khi từng nói qua, mọi việc đều có nhân quả, không phải phàm nhân như chúng ta có thể nắm giữ hay thay đổi. Không bằng để cho hết thảy thuận theo tự nhiên, Kim Nhi sống cuộc sống làm thương điêu của nó, ta cùng cha sống cuộc đời của chính cha con chúng ta. Ta cùng Kim Nhi là bạn tốt, nhưng tuyệt không xâm phạm cuộc sống của nhau.”

Hoa Vô Nhan gật đầu vỡ lẽ, công công quá cố của nàng quả nhiên không phải người bình thường, khó trách có thể đưa được Đại Trần tới phồn hoa thịnh thế như ngày hôm nay.

Mà người con được ông dạy dỗ — La Thập, tài hoa cùng tư tưởng lại hơn người. Bó hẹp hắn ở trong một cái Hoa gia bảo bé nhỏ, thật sự là rất mai một hắn. Hắn mà vào kinh, khẳng định gây nên cho triều đình một trận biến động lớn.

Nàng hạnh phúc khi được gả cho một phu quân bất phàm, lại khó nén cô đơn. Chỉ sợ hắn không phải một nam nhân có thể cho nàng độc chiếm, cùng nàng ngày ngày nắm tay, tựa má kề vai.

“Em biết phải làm sao đây, tướng công.” Nàng lặng lẽ buông tay đang ôm hắn ra.

“Sao vậy, Vô Nhan?” Hắn giữ chặt nàng. “Ta nói sai cái gì?”

“Không có!” Nàng nhếch miệng, cười một cái cười vui vẻ đáp lại hắn; rất tươi, nhưng lại cất giấu đau thương. “Chúng ta trở về cho tiểu điêu ăn đi!”

“Vô Nhan, em không giỏi nói dối.”

“Cái gì chứ! Người ta có nói dối đâu?”

“Trong mắt em viết em đang có tâm sự, mà em lại nói không có, đây là nói dối.”

“Trong ánh mắt không có khả năng viết này nọ.”

“Ta xem thấy.”

“Chàng nói bậy.”

“Ta xem thấy.”

“Chàng……” Rất nhiều khi nàng thật hy vọng hắn có thể trì độn một chút, nhưng đáng tiếc, trực giác của hắn còn tinh hơn động vật. “Em chỉ đột nhiên nghĩ đến, công công là tiên hoàng, chàng chính là hoàng tử, chờ ra Huyền Băng Sơn, chàng vào kinh……”

“Chậm đã, ai bảo em là ta muốn đi kinh thành?”

“Chẳng lẽ chàng không trở về nhận lại tổ tông?”

“Gốc rễ của ta ở ngay tại Huyền Băng Sơn này, sao lại phải đi nhận lại tổ tông?”

“Nhưng chàng là hoàng thúc duy nhất của hoàng tử……, Hoàng Thượng, Thái Hậu…… huyết mạch hoàng thất truyền lưu bên ngoài…… Lễ giáo……” Nàng đã muốn kinh ngạc đến ngay cả chính mình muốn nói gì cũng không rõ nữa.

“Bình tĩnh, Vô Nhan, tỉnh táo lại.” La Thập ôm nàng, thân ái má nàng, trán nàng. “Có một việc em đã bỏ qua, khi phụ thân mang nương đi ẩn cư, thân phận của ông chính là người đã chết. Cho dù lui một vạn bước, ông vẫn còn sống đi chăng nữa, tông nhân phủ cũng sẽ không cho một cái tỳ nữ danh hào hoàng tộc. Theo quy củ của hoàng thất, thị nữ không được phong hào không có tư cách sinh con cháu hoàng thất. Cho dù sinh, tông nhân phủ cũng sẽ không thừa nhận, lại càng không phong tước, điểm này em có thể đi hỏi Tư Đồ Hưng.”

“Vậy vì sao Tư Đồ còn gọi chàng là hoàng thúc, nói muốn phụng di cốt của tiên hoàng hồi kinh?”

“Bởi vì hắn không có hiểu rõ tình hình. Hắn nói muốn phụng di hài cha ta hồi kinh, thử hỏi nương ta làm sao bây giờ? Nếu di hài của cả hai đều nghênh trở về, Thái Miếu sẽ chấp nhận nương ta sao? Đem nương ta ném sang một bên, ta sẽ cho phép sao? Hắn chỉ đơn thuần nghĩ tìm được di hài của tiên hoàng thì sẽ phụng linh trở về, làm tròn đạo hiếu, việc khác hắn căn bản không có nghĩ tới. Tiểu tử ngờ nghệch.”

Càng nghe hắn nói, mắt nàng càng mở lớn, cuối cùng ngay cả miệng đều mở ra. “Tướng công, chàng thật sự vẫn luôn chỉ ở trên Huyền Băng Sơn sao?”

“Có vấn đề gì sao?”

Nàng lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực ngốc. “Em chỉ là phát hiện chàng không chỉ võ công giỏi, càng hiểu cách dùng mưu, không vào triều làm quan rất đáng tiếc.”

Hắn ngửa đầu, muốn nói gì? Hắn tốt xấu gì cũng được một bậc minh quân dạy dỗ sáu năm, làm sao có thể chỉ có tứ chi phát triển mà không có óc?

“Về nhà thôi, Vô Nhan.” Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói vậy.

***

Một tháng sau, Hoa gia bảo —

Đi xa gần nửa năm, hai tỷ muội Hoa Vô Hà cùng Hoa Vô Nhan rốt cục về đến nhà, đi theo còn có La Thập, trên vai hắn là tiểu thương điêu Kim Ngân tuy còn nhỏ nhưng đã mang dáng vẻ kiêu hùng.

Về phần Tư Đồ Hưng, hắn đang nửa đường quay lại kinh thành, còn chưa quyết định có nên tấu thỉnh phụ hoàng đón linh cốt của tiên đế trở về hay không, lại phải lập tức xử lí vụ việc quân giới bị bán ra ngoài.

Hoa bảo chủ cùng Hoa phu nhân gặp lại hai nữ nhi, mừng rỡ như điên. Tới khi phát hiện cái bụng nhô lên của Hoa Vô Nhan, vui mừng chuyển thành khiếp sợ, rồi biến thành phẫn nộ.

Nữ nhân giang hồ mặc dù không câu nệ tiểu tiết, nhưng không câu nệ đến mức làm bậy cùng đàn ông đến mang thai mới về nhà, thì thật là không còn nước nào để nói.

“Vô Nhan, ngươi ngươi ngươi……” Hoa bảo chủ nắm chặt nắm tay đến tím tái, hận không thể một nhát tát chết nàng, đỡ phải mất mặt xấu hổ.

“Cha!” Hoa Vô Hà nhanh miệng ngăn cha già đang xúc động lại, cũng không phải sợ lão nhân gia làm muội muội bị thương, mà là lo lắng làm muội phu tức giận, mạng nhỏ của toàn bộ người trong Hoa gia bảo cũng không đủ cho mình hắn trút giận. “Vô Nhan đã cùng vị La công tử này thành thân, là con cùng Tư Đồ làm lễ, có môi có sính, nếu cha không tin, có thể bảo đại ca lên kinh hỏi Tư Đồ……”

“Hồ nháo, đường đường là tiểu vương gia, có thể để cho ngươi tùy tiện gọi tên sao? Phạt ngươi sao chép một trăm lần nữ giới!”

“Vâng, thưa cha.” Hoa Vô Hà cúi đầu, hơi lè lưỡi, chơi quá lâu ở bên ngoài, đều đã quên cha già nhà mình cổ hủ đến mức nào.

Hoa bảo chủ lúc này mới đem lực chú ý chuyển hướng lên người La Thập, chỉ thấy hắn tướng mạo bình thường, tóc dài dùng dây mây màu xanh cột lại, thân mặc da thú, dưới chân đi giày rơm…… Từ đầu đến chân chỉ có ba chữ có thể hình dung: Nghèo kiết xác.

Đây mà là con rể lão? So với sơn dã thôn phu còn không bằng, Hoa gia bảo cùng hắn kết thân, chuyện này đồn ra, còn có mặt mũi gặp người sao?

Hoa bảo chủ nào biết đâu rằng, mấy thứ trên người La Thập này tất cả đều là bảo vật. Cây mây buộc tóc kia là rễ huyền sâm ngàn năm, không thể nói có thể khởi tử hồi sinh, nhưng khi chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ăn nó, có thể kéo dài tính mạng thêm ba tháng, đủ để tìm ra phương pháp trị liệu.

Về phần quần áo da thú trên người hắn, lúc này không phải bộ da của Lang Vương nữa, mà là da hỏa sư càng quý hiếm hơn, không chỉ đao kiếm nan thương, lại thêm nước lửa không xâm.

Mà giầy rơm, ngượng ngùng, loại cỏ kia biệt danh là bán dũng kim (@.@ nửa thùng vàng!?), có tác dụng làm đẹp, giữ gìn nhan sắc, chế tác thành hương cao, là thứ các phu nhân quý tộc, nữ nhân trong cung ưa chuộng nhất.

Hoa Vô Hà và Hoa Vô Nhan cùng La Thập ở chung lâu, đối với một thân bảo vật kia của hắn đã chuyển từ kinh ngạc sang mụ mẫm, hồn nhiên không cho là hắn như vậy có cái gì không đúng, thậm chí còn hy vọng hắn càng mộc mạc một chút, đỡ bị kẻ có lòng tham biết hàng nhìn thấy, muốn giết người đoạt bảo.

Nhưng Hoa bảo chủ lại không nhìn ra! Ngài nhìn chỉ thấy một gã hán tử nghèo đến không thể nghèo hơn.

“La công tử…… Quý phủ nơi nào?” Lão chỉ có thể cầu nguyện, bản thân gã con rể này không được, ít nhất còn có xuất thân tốt.

“Huyền Băng Sơn.” La Thập nói.

Hả? Quanh năm kẻ đến Huyền Băng Sơn hỗn chỉ có một ít mạo hiểm giả bần cùng, Hoa gia bảo thật sự phải nhận một cái con rể khất cái (ăn mày) như vậy?

Hoa bảo chủ giãy dụa hỏi tiếp: “La công tử làm nghề nghiệp gì?”

“Săn thú.”

Ư! So với mạo hiểm giả còn kém cỏi, Hoa bảo chủ đã muốn suy nghĩ xem có nên đuổi người hay không.

“La công tử có sở trường gì?”

“Võ nghệ, cơ quan, ám khí đều có học qua.”

“Ha ha ha……” Cũng chính là mọi thứ thông, mọi thứ mù mờ! Giờ phút này Hoa bảo chủ đã rất muốn khóc. “La công tử thật sự là bác học.” Kiêm cả vô dụng. Đáng giận, Hoa gia bảo sao có thể có loại người hạ đẳng như thế này?

“Đây là đương nhiên, cũng không xem là muội phu do ai chọn!” Hoa Vô Hà tự hào nói, hồn nhiên không biết tâm tư cuồn cuộn của phụ thân.

Hoa bảo chủ trừng mắt nguýt nàng một cái. “Ngươi còn có mặt mũi xen mồm?”

“Con nói sai cái gì? Muội phu thật sự rất lợi hại mà!” Hoa Vô Hà vẻ mặt buồn bực.

Nhưng Hoa Vô Nhan lại rõ ràng. “Cha, tướng công võ nghệ có thể nói tuyệt đỉnh, con cùng tỷ tỷ và đám người của tiểu vương gia lên Huyền Băng Sơn du ngoạn, lọt vào vòng vây của mấy trăm con sói, may mà có tướng công ra tay, mới cứu được tính mạng ba người bọn con.”

Hoa bảo chủ nghe hiểu, La Thập võ công cao đến mức có thể chạy tự nhiên giữa một bầy mấy trăm con sói. Nhưng mặc thân thủ hắn tốt đến đâu, không tiền không thế không địa vị…… Vẫn là không xứng với Hoa gia bảo a!

Nhưng thấy hai cái nữ nhi bênh vực ủng hộ cho La Thập, hắn đành phải trước kiềm chế ảo não, đợi bàn bạc cùng phu nhân, rồi mới quyết định xem có nhận tên con rể này không.

“Thôi, các ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi! Chuyện khác đến tối nói sau.” Hắn khoát tay, xua mấy nữ nhi rời đi, mắt không thấy tâm không phiền!

“Dạ, thưa cha.” Hai tỷ muội một trước một sau rời đi.

Hoa Vô Hà vội vã trở về phòng tắm rửa thay quần áo, trên Huyền Băng Sơn cái gì cũng tốt, chỉ thiếu mỗi quần áo cùng trang sức đẹp đẽ. Thật vất vả mới trở về, nàng phải ăm diện một phen mới được.

Hoa Vô Nhan kéo tay La Thập trở lại tú các của chính mình, cũng không cần tỳ nữ hầu hạ, lôi hắn vào trong phòng, nhanh chóng khóa cửa lại.

“Nguy rồi, tướng công, cha hình như không thích chàng, làm sao bây giờ?”

“Không thích thì không thích thôi! Có gì mà phải làm sao bây giờ?” Hắn dù sao cũng không kém cỏi.

“Em muốn tướng công lưu lại a!” Hoa Vô Nhan vẻ mặt lo lắng giật giật ống tay áo hắn. “Trên giang hồ tuy rằng còn truyền lưu cách nói nhất phủ, nhị bảo, tam trang, bảy đại môn phái, nhưng ai cũng biết Hoa gia bảo sớm xuống dốc. Em từ nhỏ đã luôn hy vọng gây dựng lại thanh danh cho Hoa gia bảo, giờ có thêm chàng trợ giúp, khiến Hoa gia bảo lại nổi danh là dễ như trở bàn tay, nhưng cha lại không thích chàng, vậy chàng ở lại đây thế nào đây?”

“Chỉ cần em không đuổi ta, ta vẫn có thể ở lại mà!”

“Cha sẽ làm khó dễ chàng, những người khác cũng sẽ xem thường chàng.”

“Thế thì đã sao nào?”

“Chàng ở đây sẽ rất khổ sở.” Nàng muốn một nhà hoà thuận vui vẻ, chứ không phải ở một nơi khói lửa nổi lên bốn phía.

“Vô Nhan.” Hắn cười ngồi xuống ghế dựa, đồng thời ôm nàng vào trong lòng. “Em cho rằng ta ở đây sẽ không thoải mái, là vì nghĩ ta chịu không nổi người khác xem thường, vì thế tâm tình cũng khó chịu. Nhưng em đã quên sao? Ta không thèm để ý người khác thấy ta thế nào! Bọn họ thích cũng vậy, ghét cũng thế, ta như cũ vẫn là ta, chẳng lẽ sẽ đổi khuôn mặt, sửa tên họ? Không hề, La Thập vĩnh viễn là La Thập.”

“Tướng công……” Nàng tựa trán vào vai hắn, đáy lòng ê ẩm. “Em không muốn chàng chịu thiệt thòi.” Hắn là nam tử hán đội trời đạp đất, không nên bị xem thường.

“Đứa ngốc.” Hắn nhẹ nhẹ nhéo mũi nàng. “Ta có em, có Kim Ngân, có cục cưng của chúng ta, các em đều ở bên cạnh ta, ta làm sao có thể thiệt thòi?”

“Tướng công…… chàng thật tốt.” Cha thực không có mắt, con rể tốt như vậy đốt đèn lồng tìm khắp còn không thấy, cha lại coi là rác rưởi, thật sự là…… Chờ một chút! “Tướng công, chàng buông em ra trước đã.”

“Làm sao vậy?” Hắn đỡ nàng đứng dậy.

Nàng lui ba bước lớn, đi vòng quanh hắn nhìn hết trái phải trước sau đến nửa ngày.

“Ây da!” Nàng vỗ đầu. “Em thật khờ, em nhìn ra điểm tốt của chàng, tỷ tỷ biết chàng một thân đầy bảo vật, nhưng người khác không rõ ràng lắm a! Bọn họ nhìn chỉ thấy có da thú cùng giầy rơm, khó trách ánh mắt nhìn chàng khác biệt như vậy. Tướng công, chàng đợi ở đây một chút, em đi ra ngoài lập tức trở về.”

“Em đi đâu vậy?”

“Đi thu xếp quần áo cho chàng.” Nàng muốn cải tạo vẻ ngoài của hắn một phen, khẳng định dọa cho người nhà nàng nhảy dựng.

Bình luận





Chi tiết truyện