chương 5/ 11

Hoa Vô Nhan nhắm mắt nằm ở trên giường, hai hàng lệ không ngừng chảy.

Lời nói của tỷ tỷ cứ quanh quẩn trong đầu nàng, vì sao cự tuyệt âm dương song tu với La Thập? Nàng có cơ hội đem công lực đột phá một khoảng lớn, có thể tìm được một ngọn núi vững chắc cho Hoa gia bảo dựa vào, nhất cử lưỡng tiện, vì sao lại không làm?

Huyền Nguyệt bí kíp của Hoa gia bảo đã xuống dốc, cũng đã gần mười năm nay, võ lâm bảng đem nó liệt vào hàng võ công nhị lưu.

Nàng không có tài văn chương như ca ca, hay mỹ mạo của tỷ tỷ, chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng luyện công, ngày qua ngày khổ luyện, kỳ vọng một ngày nào đó có thể làm cho nhà rạng danh, chứng minh bản thân không phải là vết nhơ của Hoa gia.

Nàng cũng biết nếu chỉ dựa vào sức của chính mình thì rất khó chấn hưng Hoa gia bảo, tìm một vị hôn phu lợi hại hỗ trợ là lựa chọn tốt nhất.

Đáng tiếc trước khi gặp được La Thập, nàng vẫn không có đối tượng thích, cho dù gặp, người ta cũng không thích nàng. So với nàng, bọn họ tất nhiên là thích tỷ tỷ diễm lệ hơn.

Ngày tháng dần trôi, Hoa Vô Nhan cũng chặt đứt ý niệm thành thân trong đầu, cho đến khi La Thập xuất hiện làm đảo loạn tâm tư bình tĩnh của nàng. Nàng luyện võ không vì Hoa gia bảo, chịu đau khổ khiêu chiến cực hạn là muốn được hắn tán thưởng, hy vọng sẽ khiến hắn chú ý.

Là thành công hay thất bại, nàng cũng không rõ ràng, nhưng có một việc không thay đổi – La Thập rất mạnh, thực không giống người thường, tựa như nơi Huyền Băng Sơn được mệnh danh là bảo khố này, cao hoa lượng lệ (hoa lệ, rộng lớn, cao quý) làm cho nàng tự biết xấu hổ.

Nếu La Thập cũng có tình ý với nàng, vậy thì đã tốt rồi, nhưng hắn chỉ là cố tình cứu người mà thôi, nàng không thể lãng phí chính mình, vì mạng sống, lại mất đi tư cách thương hắn hay tôn nghiêm của bản thân.

Hắn có thể không thích nàng, nhưng không thể tước đi của nàng quyền được yêu hắn, nếu ngay cả điều này cũng mất đi, nàng…… Sinh mệnh nàng còn lại cái gì nữa?

Nàng ôm mặt, tâm loạn như ma.

Nếu nàng cũng có bộ dạng xinh đẹp như tỷ tỷ, có lẽ hắn sẽ thích nàng đi….

(Tỷ nghĩ nhiều quá đi, cứ thấy Thập ca là xông vô thôi, hàng cực phẩm á *nhỏ dãi thèm thuồng*)

“Các cô cứ nói không ngừng về âm dương song tu, rốt cuộc là cái công pháp gì?” Một giọng nam đột nhiên vang lên ở trên đầu nàng.

“A!” Hoa Vô Nhan trợn tròn mắt. “La Thập, huynh đến từ hồi nào?” Nàng hoàn toàn không phát hiện.

“Nửa canh giờ trước.”

Người này là quỷ sao? Đến không hình đi không vết.

“Song tu cùng thích với cưới hỏi có quan hệ gì?” Hắn lại hỏi.

“Huynh….huynh thực sự là không hiểu hay là giả vờ không biết?” Nàng chống ván giường ngồi dậy, khó khăn hít thở. “Huynh cũng đã cởi sạch quần áo ở trên giường, còn không biết song tu là gì!”

“Trong võ lâm bí kíp nhắc tới song tu có xá nữ thần công, hoan hỉ đại pháp, âm dương mật kĩ, đại khái chỉ là một nam một nữ thân hình trần trụi, bốn chưởng giao nhau, phối hợp phương pháp vận công đặc thù, làm cho nội lực ở trong cơ thể hai người trao đổi, dung hòa, gia tăng công lực của người luyện tập.” (=.= thứ lỗi cho ta ngôn ngữ nghèo nàn)

“ Huynh lại đi xem cái loại tà thư đấy?”

“Thiên địa vạn vật, âm dương tướng hợp, độc dương bất trường, cô âm bất sinh (1). Tại sao lại là thuyết tà ác?”

(1) vạn vật trong trời đất âm dương hòa hợp, chỉ có dương thì không thể kéo dài, chỉ có âm thì không thể nảy nở. @@

“Tóm lại Huyền Nguyệt bí quyết song tu không phải cái loại tà công này, đó là vợ chồng giúp đỡ cho nhau tập luyện….. Đáng giận, sao ta lại nói cho huynh chứ? Ta với huynh cũng không phải vợ chồng.”

Khuôn mặt lạnh nhạt của La Thập hiện lên chút nghi hoặc, thật lâu thật lâu sau, hắn nói: “Cô muốn nói là ân ái?” (khụ, bóng thẳng :v)

“Hạ lưu!” Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn trừng trừng, lời lẽ thô tục vậy mà hắn cũng nói được, quá là không biết xấu hổ.

(*tròn mắt*ta ko thấy chỗ nào hạ lưu a! Nhan tỷ: ta là con nhà lành, ko như ngươi *vênh*)

“Được rồi, thì động phòng.” Hắn biết nghe lời phải. Tuy rằng ít tiếp xúc với mọi người, nhưng cha hắn dù sao cũng từng là hoàng đế, luôn đặt giáo dục là trọng yếu; cho nên năm đó khi cùng con ẩn cư, cướp đoạt vạn cuốn tàng thư, để sau này La Thập xem.

Bởi vậy, mặc dù La Thập không biết đạo lí đối nhân xử thế, nhưng mấy thứ cơ bản thì vẫn biết.

Hoa Vô Nhan xấu hổ đến mức hít thở không thông, “Huynh huynh huynh…..Quên đi, dù sao ta cũng sẽ không cùng huynh song tu, huynh đi ra ngoài.”

“Cô chán ghét ta nên không cùng ta song tu, hay bởi vì chúng ta chưa thành thân, cô không muốn cùng ta chung chăn gối?” Nếu là vế sau thì cũng đơn giản, liền đem Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng đến làm người làm chứng, để cho hắn cùng Hoa Vô Nhan giao bái thiên địa.

“Là huynh chán ghét ta đó chứ?” Nàng tức giận đến mức cầm gối quăng hắn, khiến cho chính mình biến thành ho đến chết khiếp.

“Không có a! Ta thực thích cô.” Hắn không có né, duỗi tay ra, gối đầu liền rơi vào trong lòng hắn.

“Huynh nói cái gì?!” Nàng bị dọa choáng váng, hắn….Thích nàng? Làm sao có thể? Bộ dáng hắn đều là lạnh như băng, làm sao giống người rơi vào lưới tình?

“Ta thực sự thích em.” (vì chỗ này LT tỉnh tò rồi nên từ đây ta sẽ đổi cách xưng hô cho 2 người nhá)

“Nhưng mà ta…Rất yếu….” Hắn suốt ngày nói với nàng kẻ yếu đáng chết, giờ lại nói thích nàng, ai tin?

“Em thật sự rất yếu, nhưng mà….” Hắn chỉ vào ngực nàng. “Nơi này của em rất mạnh.”

“A?” Vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc.

“Hai người bên ngoài kia không hiểu gì hết, không nhìn ra giá trị ẩn giấu ở nơi này, nhưng em biết, hơn nữa em lại không có lòng tham, muốn cái gì, vẫn là tự chính mình cố gắng, không đi nhờ người khác. Lòng em đầy kiên cường, là người ta thấy tốt nhất.” Hắn cầm gối đi đến bên người nàng, hai tay nâng lên khuôn mặt đỏ hồng của nàng, khuôn mặt thật nhỏ, một bàn tay của hắn có thể bao được.

“Cha từng nói cho ta biết, nương là nữ nhân tốt nhất thiên hạ, ôn nhu, lạc quan, sáng sủa, kiên cường, thiện lương….. Sách sử cũng có liệt nữ truyền, người người đặc sắc. Ta từng ôm hy vọng với nữ nhân, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân ở trong núi, ta thực thất vọng.” Hắn nhìn nàng, mắt tròn to, cái mũi khéo léo, đôi môi hồng nhuận; Đẹp sao? Hắn thực sự không biết cái gì gọi là đẹp, nhưng hắn nhìn nàng lại thấy vô cùng thoải mái.

Hắn nhẹ nhàng vuốt làn da trắng mịn của nàng, so với da lông thượng đẳng còn mềm nhẵn hơn.

(Trúc Nhi: ca so sánh kỳ cục quá a, người đi so với thú…. Thập ca: *lườm*… Trúc Nhi: *quay mặt trốn*)

Khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người mảnh dẻ, không có chút sức mạnh này, hắn từng thực khinh thường; Nhưng tấm lòng hiệp nghĩa cùng ý chí kiên cường của nàng lại bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Hắn thích nữ nhân này, muốn nữ nhân này; Cho dù hiện tại nàng rất yếu, nhưng sẽ có một ngày nàng trở nên mạnh.

Chẳng sợ công phu của nàng vĩnh viễn ở giai đoạn thứ ba, tâm tính kiên cường dẻo dai cũng đủ khiến hắn ái mộ.

“Nữ nhân vốn là yếu ớt như thế, chỉ biết thét chói tai, trốn ở sau lưng nam nhân, sói lại gần ngay cả tránh cũng không thể, hoàn toàn không giống như hình dung tốt đẹp ở trong sách. Nếu không phải mấy người đi ném phích lịch tử nổ rầm rầm, suýt nữa khiến cho tuyết lở, ta căn bản không muốn ra tay.”

Chính bởi vì hắn lãnh khốc, bọn họ đã chết bốn mươi hai bạn đồng hành. “Vậy tại sao huynh không giết chúng ta? Ta tin tưởng huynh ở một bên đánh lén, chúng ta căn bản không có cơ hội ném ra Phích lịch tử.”

“Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy phích lịch tử, muốn nghiên cứu một chút uy lực của thứ đó, để còn phòng bị.” Hắn làm vậy căn bản vì lấy sinh tồn làm trọng yếu.

“Vậy vì sao lựa chọn cứu chúng ta, không phải những người khác?”

“Bởi vì mấy người các em chống được đến thời điểm ta muốn ra tay.” Đáp án không phải rất đơn giản sao?

Nàng trừng mắt nhìn hắn, có một loại cảm giác muốn cắn hắn, cắn hắn, lại muốn xúc động ôm hắn, không thể nói rõ được, tóm lại, thật đáng ghét.

“Huynh có hứng thú với phích lịch tử, làm chi giết thiếu chủ của Phích Lịch đường? Có hắn, huynh càng có thể kĩ càng nghiên cứu phích lịch tử.”

“Ai là thiếu chủ Phích Lịch đường?”

“Là cái người bị huynh hại chết ở trong Hắc Vụ lâm.”

“Là hắn hả!” La Thập rốt cuộc nhớ ra. “Hắn muốn giết ta, ta đương nhiên tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước giành thế mạnh).”

“Hắn có bản lĩnh giết huynh sao?” Nàng thấy, tên kia chẳng qua là ghen tị đến ngu ngốc.

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (Mũi thương trước nặt dễ tránh, mũi tên bắn lén khó phòng). Lại nói, ta vừa cứu các nàng ra khỏi miệng sói, hắn đã muốn giết ta, người như thế chết chưa hết tội.”

Cũng đúng! Tên kia quả thực vong ân phụ nghĩa. Có điều….. “Chúng ta nói đến hắn làm chi? Còn nữa, huynh ôm ta làm cái gì, buông tay.”

Hắn được đằng chân lân đằng đầu ngồi vào bên người nàng, bàn tay to ôm lấy thắt lưng nàng.

“Ta gặp được không nhiều người cho lắm, nhưng tất cả đều thực đáng ghét. Bởi vì ta mặc da thú, liền coi ta như dã nhân hạ đẳng. Lại nhận ra bảo vật trên người ta, muốn giết người đoạt bảo. Người đầu tiên không có đoạt đồ, lại đối đãi ngang hàng với ta là em; Người đầu tiên nghiêm túc nghe ta nói, hơn nữa lại đi thực hành cũng là em. Ta sao lại không thích em được?”

“Nhưng….Huynh cũng chưa nói….”

“Em cũng không hỏi.”

“Ta là một cô nương, sao có thể không biết xấu hổ tùy tiện hỏi nam nhân có thích ta hay không, hơn nữa….Huynh không biết là tỷ tỷ thật xinh đẹp sao?” Chỉ cần ở cùng một chỗ với tỷ tỷ, Hoa Vô Nhan luôn thực tự ti.

La Thập vẻ mặt khó xử, thật lâu thật lâu –

“Huynh không cần phải nói, ta hiểu được, chỉ cần gặp qua hai tỷ muội chúng ta, còn ai đi thích ta?” Buồn cười, tỷ tỷ tụ tập hào kiệt thiên hạ, nghĩ có thể giúp nàng chọn ra lang quân như ý, lại vĩnh viễn không rõ, người những người đó thích chính là tỷ tỷ, làm sao còn coi trọng muội muội chứ?

La Thập hít một hơi thật dài. “Em có thể giải thích một chút, ở trong mắt người bình thường, đẹp xấu là phân biệt như thế nào không?”

“A!” Tinh thần nàng trở nên ngốc đến bay lên trời đi.

Hắn mang vẻ mặt khó xử nói: “Ta liếc mắt là có thể nhìn ra người mạnh yếu, nhưng đẹp xấu….. Theo ý của ta, mọi người đều ngũ quan đầy đủ, sao có thể phân biệt xấu đẹp?”

Nàng sửng sốt một lúc lâu, nhịn không được ha ha nở nụ cười, đồng thời, nước mắt cũng từng giọt từng giọt tuôn rơi trên hai má.

“Haizz, nói cũng đã nói rồi, sao em vẫn còn khóc?”

“Không có, ta chỉ là…” Có phải nàng nên cảm tạ ông trời, ban cho nàng một phu quân không phân biệt xấu đẹp? “La công tử, chàng thật sự thích ta, nguyện ý lấy ta sao?”

Hắn gật gật đầu. “Ta đã sớm quyết định muốn em là nữ nhân của ta.”

Loại đáp án này cũng chỉ có hắn có thể nói được, một chút cũng không lãng mạn, nhưng là thật uất ức, thật ngọt ngào. Nàng ôm lấy thắt lưng hắn, lại khóc lên tu tu.

“Em như thế nào lại khóc dữ hơn, chán ghét làm nữ nhân của ta sao?” Ôi chao, thực đau đầu, luận võ đánh nhau hắn còn có thể, nhưng ứng phó nữ nhân, hắn thật sự không được.

“Không phải…..tại em vui quá……”

“Vui cũng muốn khóc?” Lí lẽ kiểu quái gì vậy?

“Tướng công.” Nàng đột nhiên sửa lại cách xưng hô.

“Cái gì?” Hắn nhất thời không phản ứng kịp.

“Gọi chàng đấy!” Nàng kéo đầu hắn xuống, ở bên tai hắn, nhẹ giọng nói cho hắn nghe phương pháp âm dương song tu trong Huyền Nguyệt bí quyết.

“Quả nhiên chính là động phòng.”

“Đừng nói nữa.” Mắc cỡ chết người.

“Chúng ta bắt đầu luôn đi!” Nói xong, hắn liền thoát quần áo của nàng.

“Chờ một chút.”

“Sao nào?”

“Dựa theo Huyền Nguyệt bí quyết ghi lại, vợ chồng muốn song tu phải bế quan nửa tháng để củng cố trụ cột, sau nữa tìm hiểu cảnh giới thứ bảy. Trước đó chàng có thể đưa Tư Đồ Hưng ra ngoài trước được không? Dù sao hắn cũng là con trai thứ mười chín của đương kim Thánh thượng, ngày tết gần đến, hắn phải về cung để tham gia đại tế.”

“Ta có thể cho Kim Nhi đưa hắn xuống núi, nhưng chỉ sợ là hắn không muốn rời đi.”

“Làm sao có thể? Trước khi rời cung, hắn đã đáp ứng Hoàng thượng, nhất định phải về ăn tết với mọi người, nếu không làm được, Hoàng Thượng sẽ giận dữ.”

La Thập lạnh nhạt cười, ngồi tại chỗ ôm nàng. “Ta nói rồi, lòng người đều là tham lam.”

Có ý gì chứ? Nàng mang một bụng buồn bực bị hắn ôm đến rừng hoa đào.

Trong rừng, Tư Đồ Hưng cùng Hoa Vô Hà đang luyện kiếm, xem dáng người linh động, hiển nhiên công lực tăng nhanh.

La Thập vừa đến, mở miệng đặt câu hỏi: “Tư Đồ Hưng, Hoa Vô Hà, giờ ta đưa các ngươi xuống núi được không?”

“Không cần.” Tư Đồ Hưng cùng Hoa Vô Hà vậy mà lại trăm miệng một lời phản đối.

Hoa Vô Hà thấy Hoa Vô Nhan trong lòng hắn, chạy chậm bước lại. “Vô Nhan, sao muội lại đi ra?”

“Tỷ tỷ, ta….Ta nhận lời gả cho hắn.” Hoa Vô Nhan xấu hổ vùi mặt vào trong lòng La Thập.

“Ha ha ha, ta đã nói là các ngươi hợp đôi mà! Như vậy ta cùng Tư Đồ sẽ không phải luyện võ mệt đến chết khiếp nữa.” Hoa Vô Hà nói xong, vỗ vỗ bả vai La Thập. “Muội phu, hiện tại ta là tỷ tỷ ngươi, ngươi nói thật đi, nơi này có phải có cổ quái? Thân thể ta cùng Tư Đồ đột nhiên tốt lên, bị thương không bao lâu liền hồi phục, nội lực tự dưng cũng tăng, ngay cả làn da cũng trở nên siêu tốt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Đồ ăn thức uống các ngươi ăn hằng ngày, ngay cả nước ôn tuyền các ngươi tắm rửa, đều là linh dược hiếm có trên đời.” La Thập nói.

“Thảo nào!” Hoa Vô Hà dùng sức đánh một chưởng. “Ta quyết định, ở lại trong này đến đầu xuân. Muội phu, ngươi sẽ không đuổi tỷ tỷ đi chứ?”

La Thập không nói gì, liền đem ánh mắt chuyển đến Tư Đồ Hưng.

Tư Đồ Hưng lắp bắp mở miệng. “Ta cũng không thể được lưu lại sao?”

“Vậy còn buổi lễ tế làm sao bây giờ?” Hoa Vô Nhan thực khiếp sợ.

“Ta có thể viết phong thư cho phụ hoàng, người sẽ thứ lỗi cho ta. Có điều phải phiền toái hoàng thúc…..” Bị La Thập trừng, hắn nhanh miệng sửa lại. “Là nhờ La công tử hỗ trợ đưa tin một chút.”

Hoa Vô Hà cùng Hoa Vô Nhan cũng chưa chú ý tới chuyện hắn trong lúc vô ý lộ ra bí mật động trời, nhưng xem ra sắc mặt La Thập không tốt lắm.

“Truyền tin đến kinh thành, không có khả năng.”

“Không cần đến kinh. Trước lúc lên núi, xa giá của ta cùng người hầu đều ở dưới núi, chỉ cần…..La công tử đem ngọc bội bên người của ta cùng bút tín đưa xuống núi, giao cho bọn họ, tự nhiên có người đem thư vào cung.”

“Đi viết thư đi!” La Thập thản nhiên nói.

“Cám ơn.” Tư Đồ Hưng vui vẻ đi viết thư.

La Thập truyền âm mật tới tai Hoa Vô Nhan. “Tin chưa, lòng người là tham lam, người duy nhất biết rõ giá trị của tứ viêm quả cùng bích phục linh, mà vẫn đem trả lại cho ta, chỉ có em.”

“Không phải như thế…..” Nàng chôn trán ở trong lòng hắn, thấp giọng nói: “Làm người luôn luôn có chút ham muốn, tỷ tỷ bọn họ cũng không xấu bụng, nếu chàng không cho, bọn họ cũng không đòi, là vì chàng hào phóng, bọn họ mới nhận.”

“Ta biết, cho nên ta cũng không để ý bọn họ ăn bao nhiêu, lấy bao nhiêu, dùng bao nhiêu.” Đối với hắn mà nói, vật ngoài thân đó không tính. Những gì hắn coi trọng vốn không nhiều, trước đây là cha, sau lại là thương điêu Kim Nhi, hiện tại có thêm Hoa Vô Nhan, còn lại hắn cũng không để ý.

“Hai người các ngươi nói nhỏ cái gì, có chuyện không thể lớn tiếng nói sao, có phải hay không đang nói xấu ai?” Hoa Vô Hà đột nhiên nhảy vào.

Đồng thời, Từ Đồ Hưng cũng đã viết xong thư, thêm cả ngọc bội của mình đưa đến tay La Thập. “Như vậy là được rồi.”

La Thập ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng huýt gió như tiếng rồng ngâm, bàn chuyển vu hồi, bay tận lên mây.

Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng bị chấn động đến mặt trắng bệch, không hiểu hắn luyện công phu như thế nào, lại có thể đáng sợ như vậy.

Chỉ có Hoa Vô Nhan ở dưới sự bảo vệ của hắn nên không chút ảnh hưởng.

Thời gian nửa nén hương, hai tiếng điêu kêu vang lên, như đáp lại lời kêu gọi của La Thập.

“A! Kia là quái ưng đã bắt ta!” Tư Đồ Hưng sợ hãi chỉ Kim Nhi, ôm đầu muốn tìm chỗ trốn.

“Đó không phải ưng, là thương điêu Kim Nhi, cùng thê tử nó Ngân Nhi.” La Thập tiếp đón hai thương điêu bay xuống, đem thư cùng ngọc bội giao cho Kim Nhi, dặn dò vài câu, hai thương điêu như có linh tính gật đầu, một trước một sau bay lên trời cao.

“Hai con điêu đó có thể hiểu tiếng người?” Hoa Vô Hà hiếu kì.

Hoa Vô Nhan cũng không thấy lạ, lúc trước Kim Nhi có thể cắp Tư Đồ Hưng đang bị sói vây quanh, đưa đến trước trúc xá, liền thấy nó cực có nhân tính, như vậy nghe hiểu được tiếng người cũng rất bình thường.

“Chúng ta là bạn bè.” La Thập thản nhiên nói, không để ý tới Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng, liền ôm Hoa Vô Nhan về trúc xá song tu.

Huyền Nguyệt bí quyết song tu kỳ thật rất đơn giản, chính là vợ chồng ân ái, hai người cùng nhau hành công, phá tan hai mạch nhâm đốc, cầu nối với thiên địa, đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất.

La Thập đã sớm luyện đến cảnh giới này, cho nên nghe xong toàn bộ khẩu quyết của Huyền Nguyệt bí quyết, hắn thành thật nói: “Bộ công pháp này thực sự không tốt lắm.”

“Này!” Bị hắn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ của Hoa Vô Nhan đỏ bừng tức giận. “Huyền Nguyệt bí quyết sao mà không tốt? Nó đứng đầu mười đại bí kíp của võ lâm đấy!”

“Làm sao tốt? Nhập môn mặc dù mau, tu luyện lại khắc nghiệt đến cực điểm, tu thành rồi uy lực lại nhỏ.”

“Đó là bởi vì em còn chưa luyện đến tầng thứ mười, chờ em thành công, chàng sẽ biết lợi hại.”

“Xin hỏi đến bây giờ bao nhiêu người luyện được đến tầng thứ mười? Luyện thành rồi sống được bao lâu?”

“Người sáng lập Hoa gia bảo, tài nữ đứng đầu võ lâm trăm năm trước Hoa Liên Du, cùng với bà cố của em đều luyện đến tầng thứ mười, uy lực vô cùng, khi võ lâm gặp nguy từng lập công lớn, sách sử võ lâm đều ghi lại. Có điều….” Sắc mặt nàng ảm đạm nhìn xuống. “Hai vị tổ tiên kia cũng bất hạnh mà chết trận.”

Kia cũng là tiền đồ xán lạn như sao trời mà nàng cố theo đuổi, để con cháu đời sau mãi mãi tự hào vì nàng.

“Cho dù họ không chết trên chiến trường, sau khi luyện thành Huyền Nguyệt bí kíp, cũng sống không được lâu lắm….” Hắn thực sự cố gắng an ủi nàng, nhưng phương pháp thật sự quá dở đi.

Nàng nắm cánh tay hắn, hung tợn cắn một ngụm. “Không được ô nhục tổ tiên Hoa gia.”

Thời buổi này nói thật cũng phạm pháp sao? La Thập rất oan, may mắn hắn da thô thịt dày, cũng không quá để ý bị cắn, thản nhiên giải thích: “Em cho rằng tập võ là vì mục đích gì?”

“Trừ bạo giúp kẻ yếu, duy trì chính nghĩa.”

“Là làm cho thân thể khỏe mạnh.”

“Quỷ ích kỷ!”

Điểm này hắn chưa bao giờ phủ nhận, cho nên rất rông rãi gật đầu. “Muốn ta hy sinh tính mạng vì người xa lạ, ta xác thực làm không được.”

“Đúng vậy! Vợ chồng vốn là chim cùng cành, đại nạn đến đều là tự bay thôi….” Nàng nhỏ giọng lầm bầm.

“Em lầm rồi, tư tâm nặng nhất, giỏi nhất phản bội chỉ có con người, ngược lại chim chóc sống là một đôi, chết cũng thành đôi.”

“Có quỷ mới tin chàng.”

“Chờ có một ngày tận mắt thấy, em sẽ hiểu được.” Hắn không muốn cùng nàng tranh luận, chỉ nói: “Chúng ta vẫn là đến nói về Huyền Nguyệt bí quyết nhà em đi! Công pháp này rất bât công, người luyện chỉ có nội lực âm hàn, cho nên luyện đến tầng thứ sáu phải cùng người khác phái âm dương ân ái…..”

“Là song tu.” Ân ái thật khó nghe, nàng lại cắn tay hắn.

Hắn tỉnh bơ để nàng cắn, tiếp tục nói: “Lẻ loi một mình tuyệt đối không luyện đến tầng thứ mười, nam tử tập luyện, tổn thương đến thận, tạo thành kết cục vô hậu (là vô sinh đó). Cho dù vợ chồng đồng tu, cũng chỉ có một người có thể thành công, sau khi luyện thành, còn có thể bởi vì thân thể bị khí âm hàn thương tổn quá nặng, khiến cho tổn thọ, thật là không có lợi gì. Em cùng ta song tu, tuyệt đối không thể luyện theo phương pháp này, cần thay đổi một chút.”

“Chàng nói sửa là có thể sửa sao? Vạn nhất tẩu hỏa nhập ma làm sao bây giờ?”

“Sẽ không, phương pháp song tu của hỏa nguyên điển của ta, không những có thể tiêu trừ được thương tổn khi luyện Huyền Nguyệt bí quyết, còn có thể giúp em kéo dài tuổi thọ.”

“Hay cho một câu kéo dài tuổi thọ! Nói giống như thần tiên vậy, không có nửa điểm khuyết điểm, chàng nghĩ em sẽ tin sao?”

“Cứng rắn muốn nói khuyết điểm thì cũng có! Hỏa nguyên điển nhất định chỉ có nam mới có thể luyện, hơn nữa luyện công pháp này thực dễ làm cho nữ tử thụ thai, nói cách khác, chúng ta song tu xong, em đại khái cũng mang thai.” Không có biện pháp, đây là bí kĩ trân quý của hoàng thất, chỉ có hoàng đế mới có thể luyện tập, mà cha La Thập chính là tiên hoàng! Đương nhiên là đem công pháp này truyền cho La Thập rồi.

Một người làm hoàng đế đương nhiên là được hết thảy thế gian, liệu còn gì đáng giá theo đuổi? Không phải sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn thì là gì!

Đó cũng là nguyên nhân khiến hỏa nguyên điển trở thành bí kĩ quý của hoàng thất.

Về phần cha hắn vì sao chỉ có hai con là hắn cùng đương kim thánh thượng? Bởi vì cha hắn yêu nương hắn, tuy chịu trách nhiệm hoàng thất lấy hoàng hậu, hai người cũng chỉ sinh hoạt vợ chồng một lần, sau khi hoàng hậu mang thai, cha hắn cũng coi như đã xong, từ nay về sau không làm việc nữa.

Sau đó cha hắn lại không làm hoàng đế, mang theo nương hắn quy ẩn núi rừng, bận tâm nương hắn bị tông nhân phủ nhốt lâu năm thân thể trở nên hư nhược, vốn không định sinh đứa nhỏ, nhưng nương hắn kiên trì vì nam nhân mình yêu thương sinh con đẻ cái, cha hắn không có biện pháp, đành phải theo.

Trong lúc nương mang thai, cha vì muốn điều dưỡng thân thể nương mà tìm vô số linh dược, đáng tiếc nương vẫn là không chống đỡ được mà mất trong lúc sinh, cha hắn từ đó về sau cũng không tìm nữ nhân khác.

Tính từ trên xuống dưới, cha hắn được xem như hoàng đế sinh con ít nhất từ khi Đại Trần lập quốc hơn nghìn năm nay. Mà đương kim Thánh Thượng liền uy phong, con cái khoảng bốn mươi người, trước mắt còn không xác thực, bởi vì số lượng luôn gia tăng.

Nghe được La Thập nói đến mang thai, Hoa Vô Nhan xấu hổ đầu muốn vùi vào trong ngực hắn, nhưng mãi không đi vào, cho nên nắm cánh tay hắn tiếp tục cắn.

“Ai muốn sinh đứa nhỏ với chàng? Hơn nữa một lần liền…..Chàng cho chàng là ai?”

“Ta là La Thập.”

Ngốc tử, ngu ngốc, đầu gỗ! Nàng cắn, dùng sức cắn.

“Tóm lại ta đều nói thật, không phải chúng ta đồng tu mà là em theo ta luyện. Kỳ thật nếu không phải em bị tẩu hỏa nhập ma, ta mang em vào linh tuyền dịch cân tẩy tủy, em cũng không luyện được công phu này. Em có thể là nữ tử đầu tiên từ trước tới nay luyện thành hỏa nguyên điển, cam đoan thành tựu sau này vượt trên hai vị tổ tiên.”

“Thật sự?”Chỉ cần có thể chấn hưng lại Hoa gia bảo hùng mạnh như xưa, nàng kỳ thật không để ý luyện là cái công pháp gì.

“Đương nhiên.”

“Được!” Không cần lo lắng, nàng trực tiếp đáp ứng.

“Chúng ta đi mật thất bế quan đi!”

“Nơi này còn có mật thất, sao em không biết…..A!” Hắn đột nhiên vỗ đầu giường, ván giường cuốn lên, hắn ôm nàng nhắm thẳng phía dưới rơi xuống, nàng sợ tới mức thét chói tai.

Nhưng tốc độ rơi xuống căn bản không nhanh, thậm chí rất chậm, như lông chim, lướt nhẹ chậm rơi, thời gian gần nửa nén hương, bọn họ mới rơi xuống mặt đất.

“Mấy người cũng không có ai hỏi a! Cho nên ta sẽ không nói, hơn nữa đã tận lực khiến rơi xuống chậm một chút, em không phải còn chịu không nổi đấy chứ?” Biểu tình bình tĩnh, ngữ khí bình thản, bề ngoài bình thường, lại chất chứa uy lực kinh thiên động địa, dăm ba bận liền bùng nổ một lần dọa người, thật sự thực khiến người phát điên.

“Câm miệng!” Nàng tiếp tục cắn tay hắn.

Trong đầu hắn có một nghi hoặc rất lớn, muốn hỏi, nhưng trực giác nói cho hắn, hỏi ra sẽ bị cắn thảm hại hơn, nhưng….. Thật sự rất thắc mắc.

“Vô Nhan, ta hỏi em một vấn đề được không?”

“Cái gì?” Lại dùng lực cắn hai cái, nàng mới mở miệng.

“Em cầm tinh con chó có phải hay không?”

“Ý? Sao chàng biết?”

“Thì ra là thế.” Khó trách thích cắn người.

“Chậm đã!” Nàng lại bắt được tay hắn. “Chàng đang mắng ta……Hmmm ưm ưm….”

Haizz, nàng tùy tiện cắn mấy cái cũng không gây thương tổn đến hắn! Nhưng bị nàng cắn, hắn vẫn thấy đau.

La Thập cúi người hôn chặn lấy đôi môi nàng, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên gường, bàn tay to bắt đầu tháo đai lưng của nàng.

(Trúc Nhi: sao nam chính lại chỉ có mỗi chiêu này vậy. Mọi người chuẩn bị nhắm mắt, tiếp theo là phi lễ chớ nhìn)

“Ưm….A….Chậm một chút, chậm một chút…..” Vì sao người nàng lập tức liền trống trơn, mà hắn vẫn quần áo đầy đủ, rất không công bằng.

(ca nhanh tay dữ a~~~>.

“Yên tâm, ta biết em là lần đầu tiên, ta sẽ thật chậm, sẽ không khiến em cảm thấy đau.”

“Chàng…Không thể tưởng được chàng cũng là cái quỷ phong lưu…” Còn tưởng rằng hắn thực đứng đắn đâu! Kết quả…. Đồ trăng hoa, xem ra nàng nhìn nhầm. Oán hận lại cắn một chút cánh tay hắn, ai bảo hắn trước kia xằng bậy, cắn hắn, cắn chết hắn.

“Vô Nhan, loại sự tình này có thể đọc trong sách, không nhất định phải tự mình trải qua, nếu em muốn học, trong kho sách có rất nhiều đông cung đồ ((sách xxx) :v), sau khi ra ngoài ta tìm cho em xem.” Cho nàng đỡ phải ăn bậy loại giấm chua nhàm chán này, còn liên lụy cánh tay hắn.

“Oái….” Tốt thôi, nàng oan uổng hắn, nhưng mà…. “Ai muốn xem mấy thứ hạ lưu đó?”

“Động phòng hoa chúc, việc lớn của đời người, làm sao có thể hạ lưu đâu?” Miệng hắn ở vành tai nàng, đầu lưỡi khẽ liếm, lại qua cổ tiến đến xương quai xanh, tới nụ hoa trước ngực……Một đường khiêu khích cả người nàng.

Trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm, công lực của nàng không phải bị che sao? Thân thể sao còn có thể nóng như vậy?

Tay hắn đụng đến đùi nàng, tiến đến vùng đất ẩm ướt.

“Vô Nhan, em hãy để toàn thân thả lỏng, đừng chống cự, cứ để ta làm chủ đạo.” Hắn ôm lấy nàng, mở thật rộng hai chân của nàng.

Nàng còn chưa ý thức được động tác tiếp theo, hắn đã xâm nhập nàng.

“A!” Đau, Thế mà lại đau như vậy. Nàng mở to hai mắt, hai hàng nước mắt rơi xuống.

“Lập tức sẽ hết đau.” Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng mà hôn.

Nghe hắn nói bừa, đau như vậy, làm sao có thể lập tức hết?

“Không cần….Tướng công, đau quá, không cần…..Ư….” Nàng chấn động toàn thân, hắn làm sao có thể cắn nàng?

Nhưng lực đạo không có lớn, chính là nhẹ nhàng mà dùng răng nanh cắn nhẹ, đầu lưỡi kia đột nhiên cuộn lên, dịu dàng liếm duyện…..

“A!” Thân thể của nàng lại càng nóng, cảm giác thật kì lạ.

“Không đau nữa?” Hắn hỏi, chậm rãi vận động.

“Ưm ư…..” Chuỗi âm thanh rên rỉ ngọt ngào vang lên, cảnh xuân tràn ngập, khắp phòng kiều diễm.

Bình luận





Chi tiết truyện