chương 8/ 49

CHƯƠNG 8

……Ngày thứ hai…….

Quang tỉnh lại liền thấy Lăng Dạ vẫn đang ngủ, cũng không đánh thức y, liền nằm thưởng thức bộ dạng ngủ say của y. Trong giấc mộng Lăng Dạ ngủ rất an tĩnh, biểu tình của gương mặt thật an lành. Chỉ là tướng ngủ sao lại……., Quang buồn cười nhìn Lăng Dạ giống như con bạch tuộc đang quấn lấy mình, động cũng không thể động, sợ sẽ đánh thức y. Dạ nhi, ngươi nói ta nên làm sao với ngươi đây.

Cánh tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Lăng Dạ, vuốt vuốt thật dễ chịu a, rất mịn màng. Tầm vóc của Lăng Dạ cũng bình thường, bởi vì trường kỳ uống thuốc bổ, da thịt trên người chạm vào đều rất mềm mại, rất nhẵn nhụa. Quang bây giờ nhìn Lăng Dạ, bởi vì sợ vết thương của y lại rách ra, cho nên không dám có động tác quá lớn. Dạ nhi, hiện tại ta sẽ lấy trước chút lợi tức, ngươi không nói gì là đại biểu cho đồng ý rồi nha. Cười cười, liền hôn lên đôi môi của Lăng Dạ, mà tay thì không ngừng ăn đậu hủ.

Trong giấc mộng, Lăng Dạ mơ thấy một con mãng xà thật lớn, y không ngừng chạy, nhưng con mãng xà vẫn đuổi kịp y. Cuối cùng cả cơ thể của Lăng Dạ đều bị con mãng xà quấn lấy, lòng thầm nghĩ lần này chết chắc rồi, cảm thấy không khí càng ngày càng ít, lúc sắp tắt thở tới nơi, Lăng Dạ cảm thấy trên người mình có thứ gì đó đang loạn động, con mãng xà này sao lại háo sắc như vậy. Trước khi ăn người ta còn sờ mó khắp thân thể, Lăng Dạ liều mạng giãy dụa.

Cảm thấy Lăng Dạ giãy dụa, Quang càng ôm y chặt hơn, tiếp tục làm loạn trong miệng y, đến lúc cảm thấy động tác giãy dụa của Lăng Dạ càng ngày càng lớn, cuối cùng mới hảo tâm rời khỏi đôi môi mê người đó.

Lăng Dạ từ giấc ngủ tỉnh lại, cuối cùng hiểu rõ, thì ra con mãng xà trong giấc mơ là Quang, liền mở to miệng mắng: “ Ngươi rảnh lắm sao, không lo ngủ đi, ngươi không ngủ, ta cũng phải ngủ a, lay tỉnh ta làm gì.” Chửi xong chuẩn bị ngủ tiếp.

“ Dạ nhi, không phải ta không để ngươi ngủ, ta tỉnh dậy muốn xuống giường, chỉ là ngươi cứ như con bạch tuộc quấn chặt lấy ta, ta động cũng không thể động, kêu ngươi ngươi lại không tỉnh, ta cũng không còn cách nào khác.” Quang mặt không đỏ tâm không loạn nói.

“ Vậy ngươi không thể kêu lớn tiếng hơn một chút sao, có cần phải dùng đến biện pháp đó hay không?” Biết được chính mình làm con bạch tuộc ôm chặt lấy Quang, Lăng Dạ liền lập tức thu tay chân về, thanh âm càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt cũng càng ngày càng đỏ.

Mặc dù thanh âm của Lăng Dạ càng ngày càng nhỏ, nhưng Quang vẫn nghe thấy rất rõ ràng, nhìn thấy mặc y đỏ lên như quả hồng, cười nói: “ Ta thấy phương pháp này đơn giản nhất, cũng rất có tác dụng a.”

“ Không được phép, hâng, bây giờ ngươi có thể dậy rồi, đừng đến phiền ta ngủ.” Nói xong Lăng Dạ chuẩn bị tiếp tục ngủ.

“ Bây giờ ta lại không muốn dậy nữa rồi.”

“ Ngươi, ngươi.” Lăng Dạ nhìn Quang không biết nói sao, cuối cùng trực tiếp nằm quay lưng lại y, tiếp tục ngủ, mắt không phải nhìn thấy là được.

Nhìn Lăng Dạ bộ dàng như ăn hoàn liên, Quang cười cười, ôm lấy Lăng Dạ, Lăng Dạ cũng lười giãy dụa, tùy ý y ôm mình. “ Ngủ ngon, nếu tỉnh dậy thì gọi ta.” Nói xong liền rời khỏi giường, đắp chăn lại cho Lăng Dạ, mặc lại y phục rồi liền rời khỏi.

………….

“ Chủ nhân, ta thấy vẫn là nên đi điều tra một chút về thân phận của Lăng Dạ kia.” Tu nói.

“ Tu nói rất đúng, chủ nhân, bất kể nói sao an toàn của ngài là trên hết.” Ẩn cũng nói.

“ Được rồi, vậy Tu ngươi đi điều tra thân phận của y, xem thử y có phải là người của bọn Thừa Tướng hay không?”

……………

Ai, giấc ngủ lần này thật dễ chịu, Lăng Dạ tỉnh dậy phát hiện Quang không có trong phòng, nhất thời vui như hoa, nhân lúc này mau chạy thôi. Mặc lại y phục, chạy đến cửa sổ, bởi vì cửa sổ nằm đối diện với đường lớn nên lúc này không có ai, trời cũng giúp ta. Lúc Lăng Dạ chuẩn bị nhảy khỏi cửa sổ.

“ Dạ nhi, ngươi làm gì trên cửa sổ vậy.”

“ Không, không có gì, thấy hơi nóng, nên ta đến cửa sổ hóng chút gió thôi.” Thanh âm của Quang làm Lăng Dạ giật thót một cái.

“ Vậy a, xác định là không phải muốn chạy trốn sao?”

“ Sao, sao có thể a, ngươi xem ta có giống điệu bộ muốn chạy trốn không a.” Lăng Dạ lập tức phản bác, nhưng vẻ mặt khẩn trương lại bàn đứng y.

Quang đi qua, ôm lấy Lăng Dạ, hỏi: “ Ngươi là muốn rời khỏi ta như vậy sao?” Trong giọng nói có chút bi thương.

“ Đâu có a, ta có nói là muốn đi sao, ngươi chắc là nghe lầm rồi, ta chỉ là hóng gió thôi.” Cảm thấy sự bi thương trong thanh âm của Quang, Lăng Dạ có chút không nỡ.

“ Vậy ngươi sẽ không chạy, đúng không?”

“ Sẽ không, ngươi an tâm đi.”

“ Đây là tự ngươi nói, vậy không cho phép đi đâu, lần sau nếu để ta phát hiện được, ta sẽ không thể bảo chứng có làm ra chuyện gì hay không.” Quang nghe Lăng Dạ nói, trên mặt liền xuất hiện nụ cười mưu kế đạt thành.

Lăng Dạ cứng họng, biểu tình vừa nãy của y rõ ràng là cố ý, bị lừa rồi, trong lòng nhất thời phiền muộn.

Bởi vì sợ Lăng Dạ lại len lén trốn đi, cho nên mỗi ngày Quang đều ở bên cạnh y, Lăng Dạ cũng không có cơ hội chạy. Buổi tối Quang đều ngủ chung giường với Lăng Dạ, mỗi lần đều phải ăn một chút đậu hủ, ăn đến mức Lăng Dạ phát hỏa mới chịu dừng lại. Cuối cùng Lăng Dạ đối với sự đụng tay đụng chân của Quang riết cũng quen rồi, cũng không còn tức giận như lúc đầu, Quang thấy Lăng Dạ không còn phản ứng quá lớn nữa, nên mức độ cũng càng ngày càng tăng. Lăng Dạ cũng chỉ hơi giãy dụa một chút liền từ bỏ, ai bảo y không phải là đối thủ của Quang chứ.

“ Chúng ta đêm nay trọ ở đâu.” Lăng Dạ ngồi trong xe ngựa vô vị hỏi.

Nói đến xe ngựa, thật ra Lăng Dạ muốn cưỡi ngựa hơn, nhưng Quang nói trên người Lăng Dạ còn vết thương, không cho y cưỡi ngựa, Lăng Dạ không đấu lại Quang, chỉ có thể thỏa hiệp. Nên sau khi rời khỏi Đức Thụy thành, cứ liên tục ngồi xe ngựa, Ẩn làm mã phu, Lăng Dạ cũng từng hỏi Tu đi đâu rồi, Quang chỉ tùy tiện nói có chút chuyện nên rời đi, Lăng Dạ cũng lười hỏi là chuyện gì, dù sao thì bọn họ cà ngày cứ bí bí mật mật mà, thêm nữa nếu y có hỏi, cũng chưa chắc Quang đã trả lời.

“ Trước mặt là Hồ Hợp trấn, chúng ta trước tiên nghỉ ở đó một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường, qua mấy ngày nữa là có thể đến Quang Diệp rồi.” Quang Diệp là đô thành của Quang Diệp quốc.

“ Nhất định phải đến Quang Diệp sao, ta không muốn đi.” Lăng Dạ buồn bực, phải biết ta còn bị truy sát đó.

“ Đúng vậy, nhà ta ở Quang Diệp, cho nên đương nhiên phải đi.”

………………….

“ Quang, ta muốn tắm rửa, ngươi ra ngoài.” Lăng Dạ nói với Quang.

“ Dạ nhi, chúng ta cùng tắm đi, ta không để ý đâu.”

“ Ta để ý.” Lăng Dạ đầu không ngẩng cự tuyệt.

Quang đối với việc này cũng không có biện pháp, đối với chuyện tắm rửa, Lăng Dạ vô cùng mạnh mẽ, nhất định chỉ tắm một mình, Quang mỗi lần yêu cầu đều bị cự tuyệt, mà y cũng không muốn ép buộc Lăng Dạ.

“ Vậy ta xuống lầu đợi ngươi, nhanh lên một chút, nếu không không còn cơm ăn thì không thể trách ta.” Nói xong liền đóng cửa ly khai.

Khi tắm xong, trời đã tối, Lăng Dạ mặc lại y phục, vừa định xuống lầu, đột nhiên nghĩ tới hiện tại là thời cơ tốt để chạy trốn, bèn mở cửa sổ, gió lạnh liền ùa vào, Lăng Dạ run rẩy một chút, thật là lạnh. Nhìn bồn phía không người, liền nhảy xuống, nhân lúc trời tối rời khỏi Hồ Hợp trấn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Quang ở dưới lầu chờ Lăng Dạ xuống dùng bữa, đợi thật lâu, cũng không thấy y xuống bèn đi lên gọi, gõ gõ cửa phòng không thấy có người đáp lại, liền cảm thấy không đúng, mở cửa vào, phát hiện Lăng Dạ đã không còn bóng dáng, chỉ có cửa sổ mở toang cho gió lùa vào. Ngươi vẫn muốn rời đi sao? Dạ nhi, bất kể ngươi chạy đi đâu, ta đều sẽ tìm được ngươi. Sau đó y xuống lầu gọi Ẩn cùng đuổi theo.

“ Chủ nhân, đã trễ như vậy rồi, ngài trước tiên nên nghỉ ngơi đi, để ta đi tìm là được.” Ẩn nói.

“ Không cần, ta cũng đi, chúng ta quay ngược trở lại, y đã nói không muốn đến Quang Diệp, vậy không thể nào chạy tới, lại thêm y vẫn chưa dùng bữa tối, trời ban đêm rất lạnh, buổi chiều chúng ta có đi ngang qua một ngôi miếu đổ nát, trẫm nghĩ y nhất định là ở đó, hiện tại chúng ta đến bắt y về.”

Quang cũng đoán đúng rồi, Lăng Dạ đích thật là ở trong ngôi miếu đổ đó, chỉ là hiện tại y đã ngủ mê mệt rồi, bởi vì không muốn đến Quang Diệp, cho nên y chạy ngược trở về, lại nói trên đường có từng thấy qua một tòa miếu đổ, cho nên dứt khoát chạy lại đây. Thật ra chỉ cần y dùng chút thời gian ngủ để suy nghĩ, thì sẽ không bị Quang lần nữa bắt về. Mà Quang cũng hiểu rõ Lăng Dạ sẽ không nghĩ nhiều, nên trực tiếp đuổi đến ngôi miếu đó.

Đợi Quang bọn họ đi vào trong miếu, nhìn thấy được chính là Lăng Dạ đang cuộn mình lại gục đầu xuống ngủ, y đến trước mặt Lăng Dạ: “ Dạ nhi, ta đã từng nói nếu ngươi lại chạy, ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi.”

Thấy Lăng Dạ không có phản ứng, Quang khom xuống muốn lay tỉnh Lăng Dạ, đẩy đẩy cơ thể y.

“ Ai vậy, nửa đêm canh ba không ngủ, đừng phá a.” Trong giấc mộng mơ hồ nói được mấy câu lại tiếp tục ngủ, cảm giác thật khó chịu, rất lạnh, lại co chặt thêm, như vậy mới ấm được một chút.

“ Dạ nhi, xem thử ta là ai.” Quang tiếp tục nói.

“ Ngươi có biết phiền hay không a.” Lăng Dạ mở to mắt ra nhìn Quang, rồi tiếp tục ngủ, không đúng a, Quang?

Lăng Dạ lập tức đứng bật dậy, kết quả đầu óc choáng váng, liền binh một tiếng ngã ngồi trở lại, thật lạnh, thật khó chịu, Lăng Dạ nhìn Quang cười cười, “ Ngươi sao lại đến rồi.”

“ Ngươi nói xem, sao ta lại đến.” Thấy sắc mặt Lăng Dạ có chút trắng bệch, đang định hỏi y sao vẻ mặt lại kém như vậy, liền thấy Lăng Dạ ngã qua một bên hôn mê.

“ Dạ nhi, ngươi sao rồi.” Đỡ Lăng Dạ lên, vừa chạm vào trán y, đáng chết, thế nhưng phát sốt rồi. “ Ẩn, chúng ta lập tức trở về, ngươi đi tìm đại phu.”

…………………

“ Đại phu, sao rồi, y không có việc gì chứ.” Quang khẩn thiết hỏi.

“ Còn tốt, không sao, mua cho y ít thuốc, uống vào sốt sẽ lui, ngươi chiếu cố y thế nào vậy, thân thể người bệnh vốn dĩ đã không tốt, sao có thể chịu lạnh được, lần sau nên cẩn thận một chút.” Đại phu dặn dò.

“ Ta biết rồi, lần sau sẽ chú ý, Ẩn, tiễn đại phu một đoạn, thuận tiện đi mua thuốc.”

“ Vâng, chủ nhân.”

Ngươi nói ta nên làm sao với ngươi đây, Quang nhẹ nhàng lấy khăn lau qua thân thể của Lăng Dạ, đột nhiên nhãn thần chú mục vào một chỗ.

Qua một lúc sau.

“ Chủ nhân, thuốc sắc xong rồi, còn nữa, Tu đã trở về.” Ẩn và Tu cùng đi vào phòng.

“ Chủ nhân, thân phận của y đã tra rõ rồi.” Tu nói.

“ Ta cũng vừa biết rồi.” Quang phức tạp nhìn ngọc bội trong tay: “ Y là lục hoàng tử, trẫm thế nhưng đã quên mất, lúc y nói với ta tên của y là Lăng Dạ, ta phải phát hiện rồi chứ.”

“ Chủ nhân, đây cũng không thể trách ngài.” Ẩn an ủi.

“ Nói cho ta biết mấy năm qua họ sống thế nào.” Quang nói không chút cảm tình.

“ Chủ nhân, sau khi ngài biếm Triệu Quý phi và lục hoàng tử làm thứ dân, họ liên tục bị người của Thừa tướng và Hoàng Hậu truy sát, bởi vì có tâm phúc của hộ quốc đại tướng quân giúp đỡ, mỗi lần đều an toàn tránh được truy sát, nhưng một năm trước họ lại bị người của Thừa tướng và Hoàng Hậu tìm được, lần này chỉ có một mình lục hoàng tử chạy thoát, một năm sau đó, lục hoàng tử cứ vô gia cư phiêu lãng.”

“ Hoàng Hậu và Thừa tướng, các ngươi quá to gan rồi. Dám truy sát cả Triệu Quý phi và lục hoàng tử, xem ra sau khi hồi cung phải cảnh cáo các ngươi cho tốt.” Quang lạnh lùng nói.

“ Ngươi là Lăng Quang.” Lăng Dạ vốn dĩ đang ngủ, nhưng lại bị tiếng nói của bọn người Ẩn làm ồn. Kết quả nghe được Quang chính là hoàng đế của Quang Diệp quốc. Thật giống như một hài kịch a, y thế nhưng lại là phụ thân của mình.

Bình luận





Chi tiết truyện