chương 39/ 49

CHƯƠNG 39

Vì muốn để Lăng Dạ bớt giận, Lãnh dứt khoát đưa Lăng Dạ đến một tửu lâu ăn một bữa thật ngon.

“ Tiền của chúng ta không phải là còn ít lắm sao, còn đưa ta đi ăn nữa?” Lăng Dạ buồn bực nói.

“ Đúng vậy, dù sao thì cũng còn khá ít, vậy thì xài thêm một chút cũng không vấn đề gì.” Lãnh nói.

Lăng Dạ nga một tiếng, nghĩ nghĩ dù sao thì tiền cũng do Lãnh giải quyết, ta không cần phải lo tới. Đi vào tửu lâu, Lăng Dạ hung hăng ăn cho đã miệng, Lãnh thấy Lăng Dạ ăn xong thì nở nụ cười thỏa mãn, trên mặt cũng hiếm thấy lộ ra một nụ cười sủng ái.

Đáng tiếc Lăng Dạ không nhìn thấy.

Buổi tối, trong phòng.

“ Lãnh, ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất, như vậy được không?” Lăng Dạ nài nỉ nhìn Lãnh.

Lãnh lắc đầu: “Hiện tại vẫn còn là mùa xuân, ngủ đưới đất rất lạnh. Dạ nhi ngươi sẽ không nhẫn tâm như thế chứ.”

Lăng Dạ thấy Lãnh không chịu đáp ứng, chỉ có thể chấp nhận, còn không thì bản thân phải ngủ dưới đất, như vậy thì lại tuyệt đối không được, cởi ngoại y ra, lên giường, cố gắng rút thật sâu vào trong.

Lãnh cũng cởi ngoại y ra, nhìn thân thể Lăng Dạ liều mạng lùi vào trong, thổi tắt đèn, rồi cũng leo lên giường.

Lăng Dạ thấy Lãnh thổi tắt đèn, liền nhắm mắt lại, nhưng lại không thể kìm được nhớ đến chuyện lúc trước mình cũng đã từng ngủ chung với Lăng Quang, cố gắng khiến mình không nhớ tới y nữa, nhanh chóng xóa y khỏi đầu óc, vì muốn phân tán lực chú ý của mình, thế là bắt đầu đếm cừu.

Một con cừu, hai con cừu……. chín mươi chín con cừu, chậm rãi Lăng Dạ cũng chìm vào giấc ngủ.

Mà Lãnh, sau khi nằm trên giường, rất muốn ôm Lăng Dạ cùng ngủ, nhưng sợ Lăng Dạ phản cảm, quyết định vẫn là nên ngủ, từ từ mà đợi, đợi Lăng Dạ quen rồi thì lại nói sau.

Nhưng bởi vì bên cạnh có Lăng Dạ đang ngủ, trên giường cũng có khí tức của Lăng Dạ, thế là, Lãnh có chút khó ngủ.

Làm thế nào cũng không thể ngủ được, nghe thấy hơi thở ổn định của Lăng Dạ, biết rằng y đã ngủ rồi, thế là dứt khoát quay người, ôm Lăng Dạ vào lòng.

Mà Lăng Dạ trong giấc mơ, cảm giác bên cạnh có một vật thể ấm áp đang ôm lấy mình, liền cũng tiến dần tới, tìm kiếm một nơi thoải mái, tiếp tục đánh giấc mộng.

Lãnh thấy Lăng Dạ gần trong gang tấc, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán của Lăng Dạ, nhắm mắt lại, nghĩ chắc lần này bản thân sẽ không bị mất ngủ nữa.

Ngày thứ hai, Lãnh từ rất sớm đã tỉnh lại, nhẹ nhàng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Lăng Dạ, rờ rẫm lên mái tóc bóng mượt, đợi chờ Lăng Dạ tỉnh lại.

Qua khá lâu sau, Lăng Dạ cuối cùng cũng mở mắt ra, hôm qua bản thân ngủ rất dễ chịu, trước đây, một mình chui trong ổ chăn luôn cảm thấy lạnh lẽo, bản thân cả người rốt cuộc phải chui vào chỗ nào mới có thể ấm áp lên một chút, mới có thể ngủ yên, mà tối qua, bởi vì bên cạnh có một thân thể phát nhiệt, cho nên ngủ rất an ổn, rất thoải mái.

Thân thể phát nhiệt, lúc này Lăng Dạ mới phản ứng được, bản thân và Lãnh ngủ chung một giường, ngẩng đầu lên, phát hiện Lãnh đang nhìn mình, mà bản thân lại đang ôm cứng lấy thân thể của Lãnh, liền rụt tay lại cười ngượng ngùng: “Ngươi sớm như thế đã tỉnh rồi sao?” Mà trong lòng lại đang buồn bực nghĩ, bản thân lúc nào mới có thể học được thói quen không ôm đồ gì đó khi đi ngủ buổi tối đây.

Lãnh thấy Lăng Dạ tỉnh lại, rồi rụt tay về, trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu.

“ Nếu đã tỉnh rồi, vậy thì rời giường thôi, hôm nay chúng ta đến đô thành của Huy Kí quốc.” Lăng Dạ tay chân vụng về rời khỏi giường, mặc lại y phục, bản thân làm sao lại cảm thấy lúng túng thế nhỉ, cứ y như một thiếu nữ tương tư gặp gỡ được người tình trong mộng của mình vậy, khó chịu quá đi.

Ăn xong bữa sáng, hai người liền hướng về phía đô thành của Huy Kí quốc mà đi. Một đường cả hai đi đi nghỉ nghỉ, phải mất cỡ khoảng một tháng, cuối cùng mới đến được Huy Kí.

Trong một tháng này, Lăng Dạ đã quen được Lãnh ôm, nhưng mỗi buổi tối khi Lãnh ôm y, Lăng Dạ luôn nhớ tới vòng tay của Lăng Quang, nhớ tới những ngày tháng ở bên nhau, có lúc còn cho rằng đang ôm lấy mình kia không phải là Lãnh, mà là Lăng Quang.

Đi vào cổng thành, Huy Kí và Quang Diệp đều phồn hoa như nhau, đã là đô thành, thì hình như đều như thế cả.

Khi hai người bọn họ đi vào trong thành, một thanh y nhân đã bẩm cáo hành tung của bọn họ lại cho Lăng Quang. Trong một gian trạch, Lăng Quang nghe được tin tức hồi báo của thanh y nhân.

“ Cẩn thận đi theo họ, đừng để họ phát hiện.” Trong lòng Lăng Quang phi thường kích động, cuối cùng, đã có thể gặp được Dạ nhi.

Trong một tửu lâu nào đó, Lăng Dạ ăn những đồ đặc sản của Huy Kí quốc, tán thưởng: “Đô thành đúng là đô thành, ngay cả đồ ăn của đầu bếp cũng ngon hơn những nơi khác.”

Lãnh chậm rãi ăn thức ăn trên bàn, ngẫu nhiên sẽ gắp một ít cho Lăng Dạ, nhìn thấy bộ dáng ăn uống rất hứng thú của Lăng Dạ, bản thân cũng trở nên rất có khẩu vị.

Lăng Dạ ở đây ăn uống rất vui vẻ, mà Lăng Quang ở chỗ khác đang mây đen mù mịt, ám vệ đem toàn bộ hành động của hai người bọn họ trong tửu lâu đó một năm một mười toàn bộ hồi báo lại cho Lăng Quang.

Nghe được Lăng Dạ và một nam nhân khác ăn uống vui vẻ như thế, Lăng Quang rất không thoải mái, rồi lại nghe bảo Lăng Dạ và nam nhân đó ăn xong còn dạo chơi trên phố cực kỳ hứng thú, trên mặt của Lăng Dạ luôn cười rạng rỡ, Lăng Quang lại càng không vui, trong lòng nghĩ tên nam nhân đáng chết kia, thế nhưng lại dám cũng Dạ nhi nói cười như thế, tuyệt đối không thể tha thứ.

Nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn, không có đi tìm Lăng Dạ, bởi vì y chuẩn bị buổi tối sẽ len lén đi đến chỗ Lăng Dạ nhìn y.

Thế là liền lập tức đứng lên bảo ám vệ dẫn y đến nơi trọ của Lăng Dạ.

Lăng Dạ ăn cơm tối xong, chết sống bắt Lãnh phải đi y đi dạo chợ đêm, thế là dưới sự nài nỉ chèn ép của Lăng Dạ, Lãnh cuối cùng cũng đáp ứng.

Lãnh thấy Lăng Dạ cứ chạy nhảy khắp nơi gây họa như vậy, trong lòng luôn có một chút dự cảm bất an, cảm thấy dường như sẽ có chuyện gì phát sinh, nên tỉ mỉ quan sát tất cả xung quanh.

Nắm lấy tay của Lăng Dạ, để phòng ngừa Lăng Dạ bị bất cứ tổn hại nào.

Lăng Dạ khi bị Lãnh nắm lấy tay cũng không có phản ứng gì quá lớn, tiếp tục dạo chợ đêm của Huy Kí, không biết chợ đêm của Quang Diệp có phải cũng thế này hay không. Chỉ sống ở đó có một tháng cũng chẳng hề đi chơi cho đã.

Lăng Quang đi theo ám vệ đến nơi trọ của Lăng Dạ, nhưng bởi vì khá đông người, không thể lập tức đến được nơi đó.

“ Lãnh, chợ đêm của Huy Kí và Quang Diệp có gì khác nhau không?” Lăng Dạ hỏi.

“ Không có gì khác nhau, đều tương tự mà thôi, sao vậy, ngươi chưa từng đi qua sao?” Lãnh kỳ quái hỏi.

Gật đầu, nói: “Lúc mới cùng phụ hoàng đến Quang Diệp chỉ có dạo chơi một lát thôi, sau đó thì không hề đi đâu.” Trong lòng có chút tiếc nuối.

Cảm thấy sự thất vọng của Lăng Dạ, Lãnh nói: “Lần sau ta dẫn ngươi đi.”

Lăng Dạ liếc con mắt trắng dã: “Quang Diệp cách Huy Kí xa như vậy, hơn nữa rất dễ dàng bị người phát hiện, thôi bỏ đi, lần sau chúng ta đi đô thành của Phiên Thời quốc xem thử, nghe nói ở đó mỹ nữ đặc biệt nhiều a.” Kỳ vọng đầy mặt, nghe nói đó là đất nước trong mơ của các nam nhân a. Không biết sẽ có bao nhiêu mỹ nữ, Lăng Dạ thích thú nghĩ.

Lăng Quang trong chợ đêm dần dần đi về chỗ của Lăng Dạ, lúc này ám vệ đã dừng lại, nói với Lăng Quang: “Chủ nhân, thiếu chủ ở trước mặt.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lăng Quang xa xa đã nhìn thấy bóng lưng của Lăng Dạ, chậm rãi đi sang, nhìn thấy tay của Lăng Dạ bị một người khác nắm lấy, trong lòng tràn đầy ghen tỵ, bởi vì nhiều người, bọn Lăng Dạ không có nhìn thấy Lăng Quang. Lăng Quang đi đến chỗ cách Lăng Dạ hai mét, tỉ mỉ nhìn con người đã khiến bản thân mình nhung nhớ ba năm, nhẹ nhàng gọi: “Dạ nhi.”

Bình luận





Chi tiết truyện