CHƯƠNG 7
Cảm giác được Quang ly khai, Lăng Dạ chậm chậm từ trong chăn chui ra, hôm nay bị hắn hôn hai lần, nghĩ đến là thấy phiền muộn, xem ra phải nhanh chạy khỏi chỗ này. Vết thương trên người bây giờ đã không còn đau rồi, chắc không ảnh hưởng đến kế hoạch chạy trốn của mình. Đợi đến nửa đem chạy trốn là được, khi đó bọn họ chắc đã ngủ hết rồi.
Hiện tại tranh thủ nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần, cả ngày đã ngủ đủ rồi, giờ không cần ngủ nữa, nếu không lỡ ngủ quên sẽ rất thảm, chỉ nên thức chờ là được.
Thời gian dần dần trôi qua, Lăng Dạ đến bên cửa sổ, nhìn thấy trên đường đã không còn ai, mặc lại y phục cho chỉnh tề, bye bye a, ta đi đây, ha ha!!!
Chui qua cửa sổ nhảy xuống lầu, lập tức trốn vào một ngõ hẻm, nhìn ngó bốn phía không người, lúc này mới an tâm, không biết khi Quang phát hiện không thấy ta nữa thì sẽ có biểu tình gì, thật đáng trông đợi. Trong lòng nghĩ, miệng cũng bất giác cong lên một chút, tuyệt không hề biết nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm quan sát.
Khi Lăng Dạ nhảy khỏi cửa sổ rời đi, Quang liền mang theo Ẩn và Tu bám theo. Nhìn thấy Lăng Dạ trốn trong ngỏ hẻm tự mình đắc ý, cho rằng bản thân đã chạy thoát rồi, trong lòng y liền có chút phẫn nộ, Dạ nhi, ngươi muốn rời khỏi ta như thê sao, ngay lúc biết được Lăng Dạ muốn ly khai, thật không nhớ được bản thân có bao nhiêu tức giận, tiểu gia hỏa, muốn chạy, không dễ như vậy đâu, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi.
“ Chúng ta trở về thôi, Tu, bám theo y, ngày mai báo cáo hành tung của y cho ta.”
“ Vâng, chủ nhân. Nói xong liền bâm theo Lăng Dạ tiêu thất trong bóng đêm.
…………..Ngày thứ hai………..
Lăng Dạ sau khi chạy đi, vốn muốn trở về núi, nhưng nghĩ lại những ngày tháng đó cũng không quá an toàn. Ai biết được có lại gặp phải những cao thủ như Quang hay không. Vẫn là an toàn trên hết, Lăng Dạ quyết định ở lại trong Đức Thụy thành mấy ngày, nghĩ rằng vận may của mình chắc không kém đến mức đụng mặt của Quang ba người bọn họ đâu.
Trên đường đi, ai, trên người một văn tiền cũng không có, xem ra chỉ có thể dựa vào các vị đại ca đại tỷ thôi. Nhìn nhìn đánh giá người đi đường, vị đại ca trước mặt này thật không phải rồi, tiểu đệ thật sự là quá túng thiếu rồi, chỉ có thể trách ngươi hôm nay xui xẻo thôi.
“ Xin lỗi, ta không phải là cố ý.” Lăng Dạ vừa cáo lỗi vừa thuận tay lấy đi túi tiền trên người kẻ đó.
“ Ngươi không có mắt à, đi đường kiểu gì vậy.” Kẻ bị đụng phải mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy tướng mạo của Lăng Dạ, lập tức đổi giọng: “ Không sao, không sao, lần sau đi đường cẩn thận một chút, không phải ai cũng dễ thương lượng như ta đâu, vừa rồi ngươi không bị đụng đau chứ.”
“ Không có, cảm tạ đại ca, ngươi thật tốt bụng. Nếu ngươi đã không có việc gì, vậy ta đi trước.” Lăng Dạ cảm kích nói.
“ Vậy ngươi đi cẩn thận, tạm biệt.” Kẻ đó có vẻ không nỡ cáo biệt với Lăng Dạ, than một tiếng, người này lớn lên thật sự quá xinh đẹp đi, tuyệt không biết túi tiền của mình đã bị lấy mất rồi.
Lăng Dạ cảm thán tiền này lấy được thật sự quá dễ dàng a. Nhìn thấy trước mặt có một tửu lâu, liền đi vào, ăn cơm quan trọng nhất.
Vào tửu lâu, trên lầu tùy tiện chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
“ Vị khách quan này, ngài muốn ăn món gì.” Tiều nhị đến trước mặt Lăng Dạ hỏi.
“ Lấy cho ta một dĩa hạnh nhân tô, lại thêm một vài món ngon của tiệm, thuận tiện mang thêm một bình trà.” Lăng Dạ ngẩng đầu lên đáp.
Điếm tiểu nhị nhìn thấy tướng mạo của Lăng Dạ, lập tức ngây ngốc tại chỗ.
“ Này, có nghe thấy không ?” Lăng Dạ thấy *** tiểu nhị chậm chạp không phản ứng liền hỏi.
“ Ô, biết rồi, khách quan xin đợi mợi lát.” Tiểu nhị phản ứng lại liền đáp.
Qua một lát sau, thức ăn được dọn lên.
Ăn một khối hạnh nhân tô, không ngon như nương đã làm a, nhưng vẫn liên tiếp ăn mấy khối.
Khi Lăng Dạ bắt đầu động đũa chuẩn bị dùng bữa.
“ Dạ nhi, sao dùng bữa cũng không gọi ta một tiếng, một chạy đến tửu lâu đối diện này, trực tiếp ăn trong khách *** là được, thức ăn ở đó cũng rất ngon mà.”
Lăng Dạ vừa định ăn thì nghe thấy thanh âm của Quang, lẽ nào là ta nghe lầm, từ từ ngẩng đầu lên, vừa nhìn, không phải là nghe lầm, là thật a. Chờ đã, y nói là khách *** đối diện. Lăng Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải chứ, đối diện tửu lâu chính là khách *** trọ lại ngày hôm qua, xem ra là xuất môn xui xẻo rồi. Lăng Dạ bây giờ ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, bản thân sao lại có thể xui xẻo như vậy, chạy đến đâu ăn không được, thế nào lại chạy đến chỗ này.
“ Ha ha, các ngươi đến rồi, cùng ngồi ăn thôi, hôm qua đã ăn bên đó rồi, hôm nay ta muốn đổi khẩu vị, xem thử thức ăn bên này ra sao, nên mới đến đây, cũng có tính gọi các ngươi, nhưng thấy các ngươi còn đang ngủ, nên ta không làm phiền.” Lăng Dạ mặt như đưa đám đáp.
“ Vậy sao, vậy ở đâu ngon hơn a.” Quang cười típ mắt hỏi.
“ Nơi này ngon hơn.” Lăng Dạ nhìn thấy nụ cười của Quang, thật nguy hiểm a.
Sáng nay Tu trở lại báo cáo nói Lăng Dạ đang dùng bữa ở tửu lâu đối diện, nhất thời Quang không nói ra lời, thật lớn mật a, dưới con mắt của ta mà còn dám ngụy trang. Đồng thời cũng cảm thán, vẫn còn là một đứa nhỏ khờ khạo.
“ Ở đây ăn ngon.” Lăng Dạ nghĩ cũng không nghĩ nói: “ Nếu tất cả đã đến đây rồi, vậy nên kêu thêm vài món đi, tiểu nhị, ở đây cần gọi thêm, đem tất cả những món quý nhất trong *** lên đây.”
Quang nhìn thấy Lăng Dạ bất mãn đầy mặt, trong lòng nhất thời vui vẻ trở lại, phẫn nộ tối qua cũng tiêu tan như mây khói: “ Dạ nhi, ăn chậm thôi, không cần phải cắn mạnh như vậy, răng sẽ đau đó.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“ Sẽ không, ta nhai kỹ một chút, như vậy sẽ dễ tiêu hóa hơn.” Y rõ ràng là cố ý, tức chết ta rồi, ta cắn ta cắn, ta cắn chết ngươi. Lăng Dạ hung ác thầm nghĩ, bị ngươi bắt được xem như ta xui xẻo.
Quang từ từ hưởng thụ thức ăn trước mắt, thuận tiện phun ra một câu: “Hôm nay trời thật đẹp a.”
Cuối cùng cũng ăn xong.
“ Tiểu nhị tính tiền.” Lăng Dạ gọi.
“ Khách quan, tổng cộng là mười lượng bạc.”
“ Tiền hỏi y đi.” Lăng Dạ chỉ chỉ Quang.
“ Tu, trả tiền.” Cùng đi ra khỏi tửu lâu.
“ Hiện tại muốn đi đâu, Dạ nhi.” Quang hỏi Lăng Dạ.
“ Về khách ***, nghỉ ngơi.” Lăng Dạ không thoải mái nói.
“ Trời sáng thế này sao lại muốn ngủ, theo ta đi dạo thôi.” Quang phát huy tinh thần cường thế, tiếp tục nói.
“ Ta mệt, không được sao, hơn nữa trên đường có cái gì vui, ngươi lại không phải nữ nhân.” Lăng Dạ sắc mặt chuyển xanh.
“ Vậy vừa rồi không biết là ai đi dạo trên đường vui vẻ vô cùng vậy. Còn thu hút không biết bao nhiêu là mục quang, thậm chí lôi kéo day dưa, lại thuận tay lấy đi đồ vật của người khác.” Quang không chịu đáp.
“ Ngươi theo dõi ta.” Lăng Dạ bắt đầu chấp vấn.
“ Làm gì có a, ta là lo lắng cho an nguy của ngươi a.”
“ Hâng, ai tin được.”
Cứ như vậy một buổi chiều trôi qua trong sự ưu phiền cực độ của Lăng Dạ.
……..Buổi tối……….
“ Tại sao ta phải ngủ chung với ngươi trong một gian phòng.” Trong phòng, vốn dĩ Lăng Dạ chuẩn bị nằm xuống ngủ, không thể ngờ được. Quang cứ thể chui vào cùng y trong một gian phòng.
“ Tiết kiệm ngân lượng a, ai bảo ngươi bữa chiều ăn nhiều như vậy, lại nói ngươi không phải là nam sủng của ta sao, ngủ chung một gian phòng không phải là việc rất bình thường sao.” Quang tự mình cũng cảm thấy kỳ lạ, sao lại thích đấu võ mồm với Lăng Dạ như vậy, bản thân hình như đã qua độ tuổi ấy rồi mà, hơn nữa y trước kia ngay cả nói chuyện cũng rất ít, cũng hiếm khi cười, xem ra Dạ nhi trong lòng y là một sự tồn tại rất đặc biệt.
“ Ngươi, ngươi là rắp tâm sẵn rồi phải không, nhất định là cố ý, còn có, ta đã đáp ứng làm nam sủng của ngươi sao?” Lăng Dạ nghiến răng nói. “ Dù sao thì cũng chỉ là ngủ chung một gian phòng thôi, ta cũng sẽ không ngủ chung một giường với ngươi, ta ngủ giường, ngươi xuống đất ngủ cho ta.”
“ Dạ nhi, ngươi nỡ đành sao.”
Lăng Dạ còn chưa kịp nói có gì mà không nỡ, đã thấy Quang chui vào trong chăn làm ổ.
“ Ngươi đi ra cho ta.” Lăng Dạ muốn đẩy Quang ra, nhưng lại đẩy không nổi.
“ Ai kêu ngươi hôm qua lúc nửa đêm canh ba chạy trốn a, ta hiện tại chỉ là phòng ngừa ngươi lại chạy trốn nữa mà thôi, ngủ chung một giường với ngươi là biện pháp tốt nhất.” Quang thuận tiện ôm luôn Lăng Dạ: “ Đừng loạn động, nếu không ta không dám bảo chứng là sẽ không làm ra chuyện gì.”
Lăng Dạ vừa nghe, lập tức không dám động, ngoan ngoãn nằm trên giường mặc Quang ôm.
“ Ngủ đi, trước khi vết thương của ngươi lành, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.” Quang hôn lên trán Lăng Dạ xong liền ngủ.
Nhìn thấy Quang đã ngủ rồi, Lăng Dạ cũng không biết nên làm sao, nhưng rất nhanh cũng liền ngủ mất, trong lòng tự an ủi, có gối ôm miễn phí thì làm gì mà không nhận.
Bình luận
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1