chương 29/ 30

Hôm nay là ngày cưới của Mục Duyện và Kiều Ân Ân, theo lịch âm lịch là ngày đẹp, rất nhiều việc vui buồn cũng được tổ chức trong ngày này. Nhất là đám cưới ——

Nghe nói tất cả khách sạn lớn nhỏ, phòng ăn gần như đều được bao để tổ chức tiệc cưới hết, không đặt trước một tháng, căn bản không còn địa điểm nào.

Thật may là Mục Duyện đã sớm thuê một khách sạn lớn, lễ đường kết hôn đặt cùng nơi tổ chức tiệc mừng, nếu không hơn ngàn khách mời đều phải tự bưng bát đũa, đứng ở ven đường ăn đại tiệc.

Mục Duyện có cấp dưới rất có năng lực, đã sớm thay anh chuẩn bị ổn thỏa, vì vậy ngày cưới, anh lại là người nhàn nhã nhất.

Anh xem phòng tiệc một chút không có chuyện gì rồi, liền đi tới phòng cô dâu nghỉ ngơi, muốn nhìn cô dâu một chút.

Thời gian cử hành hôn lễ sắp đến rồi, Ân Ân chắc rất khẩn trương!

Anh mở cửa đang muốn tiến vào phòng nghỉ, đột nhiên khóe mắt liếc thấy, có bóng dáng cao lớn lại chật vật, núp ở khúc quanh.

Anh đến rồi!

Mục Duyện biết, đó là Nghiêm Chinh. Anh đúng là đã đến rồi!

Đã sớm đoán được, anh nhất định không bỏ được Ân Ân —— anh cũng nên làm ra lựa chọn chính xác rồi......

Mục Duyện làm bộ không nhìn thấy, đi vào phòng cô dâu nghỉ ngơi, chỉ là lại cố ý không đóng chặt cửa, khiến người ngoài cửa có thể nhìn thấy, hoặc là nghe rõ ràng động tĩnh trong phòng.

Kiều Ân Ân đã trang điểm xong, ngồi một mình ở trên ghế sa lon chờ giờ lành, nghe được tiếng cửa mở, cô lập tức vui mừng ngẩng đầu lên, nhưng phút chốc khi nhìn thấy Mục Duyện, tia lửa mong đợi trong mắt biến mất.

“Anh Mục Duyện.”

Kiều Ân Ân nặn ra một nụ cười lễ phép nhạt nhẽo, gật đầu với anh một cái.

“Thế nào? Em ở đây chờ ai sao?” Anh giả vờ hỏi, trong mắt có đau lòng và thống khổ.

“Không!” Kiều Ân Ân rũ xuống dùng sức lắc đầu, càng lộ vẻ giấu đầu hở đuôi.

“Những người khác đâu? Sao bọn họ để em ở một một mình ở đây?”

Anh đến bên cạnh cô ngồi xuống, làm bộ lơ đãng tiến gần sát thân thể của cô, Kiều Ân Ân lập tức phản ứng tránh sang bên cạnh.

Mục Duyện rũ mắt xuống, che giấu cảm giác trái tim đau thương, bình thường mang theo nụ cười thoải mái nơi khóe miệng, hôm nay chỉ còn sót lại một nụ cười khổ sở.

“Bọn họ cũng bận rộn, em cũng không muốn ép họ ở lại cùng em.”

Phạm vi kinh doanh của tập đoàn Ngũ Hành rộng lớn, khách hàng trên thương trường lui tới nhiều, bằng hữu đương nhiên cũng nhiều, mọi người bận bịu chiêu đãi khách đều không kịp, chẳng lẽ còn muốn lưu lại cùng cái người vô sự như cô?

“Vậy sao? Không sao, anh ở đây với em, em cũng sẽ không nhàm chán.”

Không biết tại sao, nụ cười của Mục Duyện giờ phút này lại khiến Kiều Ân Ân cảm thấy có chút ghét, giống như ám chỉ chút sắc dục, làm cho người ta nhìn cả người liền không thoải mái.

“Không cần! Mình em ở đây cũng được, anh đi giúp tiếp khách đi.” Cô vội vã cự tuyệt.

“Không sao, không vội. Ân Ân, hôm nay em thật sự rất xinh đẹp!”

Tay của anh không dấu vết, từ từ hướng đến hông của cô.

Kiều Ân Ân nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh, nhưng đã đến đầu ghế sa lon, cô muốn tránh cũng không còn chỗ tránh.

“Chớ khẩn trương, anh cảm thấy em thật khách khí, chúng ta cũng sắp là vợ chồng rồi, sao mỗi lần anh vừa đụng vào em, em liền run không ngừng vậy?”

“Em ——”

“Thừa dịp trước hôn lễ, để cho chúng ta thêm quen thuộc đi!” Mục Duyện đột nhiên lật người, áp cả người cô vào trong ghế sofa.

“Không cần ——” Kiều Ân Ân theo bản năng cất giọng thét chói tai.

“Hư! An tĩnh một chút, chúng ta cũng sắp là vợ chồng rồi, em không cần phải xấu hổ, để cho chúng ta tìm chút niềm vui......” Mục Duyện cố ý lè lưỡi, muốn liếm hôn lỗ tai cô.

“Không cần! Em không cần! Cầu xin anh buông em ra......”

Kiều Ân Ân vừa thét chói tai, vừa né tránh anh cưỡng hôn.

“Cứu mạng ——” cô hoảng hốt, thế nhưng kêu cứu mạng. “Cứu em! Nghiêm Chinh, cứu em ——”

Cô theo bản năng hô lên, càng làm Mục Duyện cảm thấy đau lòng, anh nhếch môi, càng cố muốn cởi y phục của cô, giống như đang muốn làm thật.

“Ô...... Cầu xin anh đừng —— a!”

Kiều Ân Ân sợ khóc thét lên, đang định thề bảo vệ quần áo trên người mình thì chợt sức nặng trên người biến mất, tiếp theo cô thấy Mục Duyện bay ra ngoài, lại không nhịn được hét ầm lên.

“Ân Ân! Em không sao chứ?”

Nghiêm Chinh giống như đầu xe lửa xông thẳng đến chỗ cô, kéo cô từ trong ghế sofa lên, cẩn thận kiểm tra quần áo cô. Quần áo trên người cô đại khái đầy đủ, chỉ có tóc có chút xốc xếch.

“Em không sao! Anh —— đừng rời đi!” Nhìn thấy anh tới cứu cô, Kiều Ân Ân thật là cao hứng, nắm chặt y phục của anh, cũng không chịu buông tay.

“Anh sẽ không rời đi.” Nghiêm Chinh đưa mắt nhìn cô, dịu dàng bổ sung một câu: “Sẽ không bao giờ nữa!”

“Phi!” Mục Duyệntừ dưới đất đứng dậy, nghiêng đầu nhổ máu tươi trong miệng.

Quả đấm của Nghiêm Chinh này vẫn là cứng rắn như vậy, hơn nữa ra tay không chút lưu tình, suýt chút nữa anh không đứng dậy nổi.

Ánh mắt anh ảm đạm nhìn hai người ôm nhau, cố ý dùng giọng nói châm chọc hỏi: “Anh đang làm cái gì? Cướp hôn sao? Anh phải biết, chưa tới nửa tiếng nữa, Ân Ân chính là vợ của tôi, đến lúc đó tôi muốn làm cái gì với cô ấy, đều là tự do của tôi, anh không can thiệp được.”

“Ân Ân sẽ không trở thành vợ của cậu!” Nghiêm Chinh trừng mắt, khẳng định.

Vốn tưởng rằng Mục Duyện sẽ đối đãi tốt với cô, cho nên anh mới nhịn đau lòng, giao cô cho cậu ta, nào biết cậu ta vốn là kẻ háo sắc vô sỉ, mọi người còn chưa có vào lễ đường, liền vọng tưởng vô lễ với Ân Ân —— anh thật đáng chết! Sao lại hồ đồ giao Ân Ân cho thứ người như thế đây?

Thật may là, hiện tại tất cả còn kịp, anh còn có cơ hội đền bù sai lầm!

“Tôi quyết định! Tôi sẽ không giao Ân Ân cho cậu, hiện tại sẽ không, tương lai sẽ không, sau này vĩnh viễn cũng sẽ không!”

“Vậy sao?” Mục Duyện cười đến ngông cuồng. “Bên ngoài hơn ngàn khách mời, đều đến vì đám cưới của nhà họ Kiều và tập đoàn Ngũ Hành, anh không gả Ân Ân cho tôi, vậy phải giải thích như thế nào với khách khứa ngoài kia?”

“Tôi tự có chủ trương, không nhọc cậu phí tâm!” Nghiêm Chinh lạnh lùng trừng anh, chỉ ra cửa. “Hiện tại, tốt nhất cậu lập tức cút đi cho tôi, tránh cho tôi nhẫn nhịn không được lại muốn đánh người!”

“Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, ai quan tâm? Hừ! Tôi muốn đi ra ngoài chờ, xem đợi lát nữa anh dọn dẹp cái cục diện rối rắm này thế nào!”

Mục Duyện quẳng lại một lời nói ương ngạnh, ngay sau đó mở cửa rời đi.

Sau khi đóng cửa lại, anh dừng bước, quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt, sắc mặt đột nhiên biến chuyển, trên mặt không còn vẻ lấc cấc, thay vào đó là đau đớn cùng không thôi.

“Ân Ân, việc anh có thể làm vì em, cũng chỉ có những thứ này, hi vọng làm như vậy, thật có thể giúp em hạnh phúc như em kỳ vọng. Chúc phúc em!”

Thì ra là, Mục Duyện đoán chắc Nghiêm Chinh nhất định sẽ nghe được bọn họ nói chuyện, mới cố ý cợt nhã Kiều Ân Ân, để anh đi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng coi là đẩy anh một cái, để cho anh có dũng khí bước vào cánh cửa này.

Mặc dù giá cao là mất đi người phụ nữ mình yêu mến, nhưng thay vì nhìn thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng thà để cho cô thật lòng vui vẻ cả đời.

“Ôi......” Anh xoa cằm bầm đen một mảng lớn, nhịn đau luôn miệng xuýt xoa.

Chẳng qua là anh hy sinh quá lớn, đáng thương cho khuôn mặt anh tuấn này.

Xem ra hôm nay thì không cách nào tham gia hôn lễ của Nghiêm Chinh và Kiều Ân Ân! Nhưng như vậy thật là tốt, anh có thể né tránh cảnh tượng làm anh tan nát cõi lòng.

Anh cởi áo vest, móc ở ngón giữa, bước chân nhẹ nhàng đi xuống bậc thang, tránh ra mọi người, lặng lẽ rời đi từ cửa sau.

Bình luận





Chi tiết truyện