chương 22/ 30

“Ôi. . . . . .”

Kiều Ân Ân rên một tiếng, lăn qua lộn lại trên giường, muốn bò dậy, rồi lại cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.

Giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cô cũng mở mắt, nghi ngờ quan sát bài biện trong nhà.

Đây là phòng của cô? Sao cô lại trở về được?

Nhớ lại mình và Mục Duyện đi quán bar chơi, uống một chút rượu trái cây. . . . . . Sau đó thì sao nhỉ? Chuyện sau đó, sao cô không thể nào nhớ được?

Mơ hồ nhớ thấy Nghiêm Chinh, anh giống như rất tức giận, rống to gọi nhỏ với Mục Duyện. Sau đó. . . . . .

Mặt của Kiều Ân Ân đỏ lên, bởi vì dường cô còn mộng xuân, nằm mơ thấy anh ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô, khiến cho cả người cô tê dại, thoải mái muốn ngủ. . . . . .

Sau đó như thế nào cô hoàn toàn không nhớ rồi.

Cô tiếc nuối nghĩ: cô nên nhớ kỹ toàn bộ giấc mộng!

Kiều Ân Ân lười biếng xuống giường, chuyện thứ nhất chính là vào phòng tắm rửa mặt. Bởi vì cô còn mặc trang phục đi quán Bar tối hôm qua!

Nghĩ đến trong quán bar mùi thuốc lá ngất trời, mùi rượu, cô đã cảm thấy cả người bẩn thỉu.

Sau khi cởi quần áo, cô vào tắm nước nóng dưới vòi hoa sen, thoải mái tắm rửa sạch sẽ, tắm rửa xong, cô quấn khăn tắm mềm mại, thói quen đứng ở trước gương trong phòng tắm, vừa lau chùi thân thể, vừa quan sát mình.

Kiều Ân Ân nắm lấy khăn tắm sát qua trước ngực, chợt dừng động tác.

Đây là cái gì? Cô lập tức vạch khăn tắm ra, cúi đầu nhìn trước ngực cho rõ ràng.

Từng mảng từng mảng ấn ký màu đỏ, phân bố ở trước ngực của cô, rãnh giữa hai bầu ngực —— thậm chí ngay cả xung quanh đỉnh nhọn đều có. Sau khi tắm nước nóng hiện lên vết đỏ loang lổ, ở trên da thịt tuyết trắng, càng có thể thấy rõ ràng.

Nghi ngờ trừng mắt nhìn mình trong gương, ấn tượng của Kiều Ân Ân đối với nguồn gốc mấy vết màu đỏ rất mơ hồ, khó hiểu. Là dị ứng? hay bị côn trùng cắn?

Bỗng nhiên, một hình ảnh hiện lên trong đầu cô.

Ở trong trí nhớ của cô, dường như có đỉnh đầu màu đen, nằm ở trước ngực của cô, không ngừng in dấu hôn, đốt lửa nóng, đồng thời còn tự lẩm bẩm: thân thể đẹp như vậy, anh tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào phá hư nó. . . . . .

Vậy là ai?

Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, cô nhì thấy anh mặt của —— là Nghiêm Chinh!

Thì ra những vết màu đỏ trên bộ ngực là vết hôn, hơn nữa —— là anh lưu lại!

Má cô lập tức đỏ lên, tim cũng nhảy kịch liệt không ngừng.

Nói như vậy, cô vốn nghĩ chỉ là mộng xuân đều là thật? Anh thật sự hôn cô, ôm cô, thiếu chút nữa cùng cô —— ôi! Nghĩ đến những thứ tuyệt hảo kia dù không dài, cô cũng mắc cỡ chết được.

Sau khi mặc quần áo rời phòng, Kiều Ân Ân xuống lầu đi về phía phòng ăn. Mới vừa rồi cô đã hỏi Bà Chu, biết Nghiêm Chinh đang ăn sáng ở nhà.

Hôm nay là chủ nhật không cần đi làm, Nghiêm Chinh mặc bộ đồ ở nhà, xem ra có một loại hơi thở thoải mái khác ngày thường.

“Chào buổi sáng!” Cô kéo ghế, cười chói lọi chào hỏi anh.

Sáng nay tinh thần cô cực kỳ sảng khoái, đó là đương nhiên, sau khi biết được “Việc của người nào đó”, tâm tình cô cực kỳ khoái trá.

“Chào buổi sáng.”

Nghiêm Chinh đang uống cà phê, thấy cô chỉ liếc một cái, tiếp theo liền nhanh chóng cúi đầu, giống như cố ý tránh tầm mắt của cô.

“Oa! Hôm nay bữa sáng thật phong phú.”

Chắc Bà Chu biết đêm qua cô uống rượu say, cho nên đặc biệt nấu nhiều đồ ngon để cô bổ sung dinh dưỡng.

Cô cầm thìa lên, uống cháo tổ yến ngân nhĩ, hương vị ấm áp ngọt ngào, khiến cô thỏa mãn nở nụ cười.

Thấy sắc mặt cô bình tĩnh, Nghiêm Chinh nghĩ thầm chắc cô không phát hiện chuyện tối qua, mà anh cũng không có ý định nhắc tới, chỉ có thể trở về phòng triền miên trong mộng. Nhưng mà, anh có chút nghi ngờ?

“Tối hôm qua em uống say, không cảm thấy khó chịu sao?” Theo lý thuyết, cô nên có triệu chứng nhức đầu, buồn nôn sau cơn say mới đúng.

“Không dâu! Thật ra em cũng không có uống quá say, cho nên ngủ một giấc là ổn rồi.” Cô cười híp mắt nói.

“Vậy sao?” Nghiêm Chinh an tâm gật đầu, tiếp tục uống cà phê của anh.

“Nhưng mà!” Kiều Ân Ân còn nói tiếp: “Hình như em dị ứng với rượu!”

“Sao? Sao lại thế?”

“Em bị mẩn đỏ do rượu rồi.” Cô lại nhíu mày, giả bộ phiền nhiễu. “Sáng sớm hôm nay, em phát hiện trên người có nhiều vết ban đỏ, nhiều nhất là trước ngực.”

“Khụ khụ khụ ——” Nghiêm Chinh đột nhiên bị sặc cà phê, không ngừng ho khan, cả khuôn mặt cũng đỏ lên.

“Đừng uống vội vàng thế chứ?” Kiều Ân Ân tiến lên, vỗ nhẹ lưng anh, vẻ mặt vô tội hỏi: “Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ, anh cũng bị dị ứng cà phê?”

“Anh không sao!” mặt của Nghiêm Chinh nghẹn càng ngày càng đỏ, vội vàng nói: “Em ăn từ từ, anh có việc phải tới thư phòng trước.”

Nói xong, liền vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng ăn.

Mà ở trong phòng ăn, Kiều Ân Ân cười đến eo cũng gập xuống.

Cô không vội buộc anh thừa nhận có cảm tình với cô, chỉ cần hiểu anh đối với cô cũng không phải không rung động là được. Chỉ có điều. . . . . . Cần không ít kích thích đi, cô đã biết nên làm như thế nào rồi !

Kiều Ân Ân lấy tâm tình vui thích, nhàn nhã tiếp tục hưởng thụ hết bữa sáng phong phú.

Bình luận





Chi tiết truyện