chương 17/ 30

“Nghiêm Chinh muốn gặp cháu?”

Ân Ân vừa đi học về đã nghe thấy bà Chu nói Nghiêm Chinh đang đợi cô ở phòng làm việc. Cô vừa mừng vừa sợ, tiện tay đưa cặp sách cho bà Chu rồi chạy như bay lên tầng hướng về phòng làm việc.

Anh thông suốt rồi! Chắc chắn anh đã nghĩ thông suốt, quyết định tiếp nhận tình cảm của cô!

“Nghiêm Chinh?”

Cô thở hổn hển đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa dày cộm nặng nề của phòng làm việc ra, mỉm cười nhẹ gọi.

“Ân Ân, em đến đây.” Nghiêm Chinh đang tập trung đọc một quyển sách mỏng, nghe thấy tiếng của cô cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hạ giọng ra lệnh.

“Được.” Ân Ân bước nhẹ tới, không có cảm thấy có gì không ổn.

Dù sao anh cũng là người nghiêm túc, hơn nữa rất ít khi nói đùa với người khác, nếu như bỗng nhiên anh cười híp mắt gọi cô thì mới khiến cô giật mình hoảng sợ!

Ân Ân kéo cái ghế đối diện bàn đọc ra ngồi xuống, mong chờ Nghiêm Chinh mở lời.

Nghiêm Chinh gập quyển sách mỏng vừa đọc, đôi tay đặt lên bàn, mặt nghiêm túc hỏi cô: “Năm nay em sẽ tốt nghiệp trung học phải không?”

“Phải. Cuối tháng năm sẽ công bố trước danh hiệu, chắc khoảng tháng sáu sẽ làm lễ tốt nghiệp.”

Ân Ân không biết vì sao bỗng nhiên anh nói đến chuyện tốt nghiệp nhưng vẫn trả lời theo sự thật.

“Đây là giới thiệu vắn về đại học Tokyo, em xem qua đi.” Anh đưa quyển sách mỏng vừa rồi tới trước mặt cô.

“Đại học Tokyo?” Ân Ân ngạc nhiên hỏi.”Sao tự dưng lại muốn em xem giới thiệu vắn này?”

“Bởi tôi đang tính sau khi em tốt nghiệp sẽ đưa em đến Nhật học tại đại học Tokyo.”

Đây là cách giải quyết anh dùng cả tuần ở phòng làm việc nghĩ ra.

Tách họ ra là cách tốt nhất! Đưa cô đến Nhật học đại học, chờ cô về nước cũng là chuyện của bốn năm sau, khi đó có lẽ cô đã quên anh, cho dù từng thích anh cũng không còn nhớ rõ.

Mặt khác đưa cô đến Nhật cũng tránh việc bản thân anh không chống lại được dục vọng muốn gần cô, phạm phải sai lầm lớn không nên phạm.

“Cái gì? !” Ân Ân mở to mắt, dù đi trên đường bị sét đánh trúng cũng không khiến cô kinh ngạc đến thế này.

“Đại học Tokyo không chỉ là đại học nổi tiếng mà còn là đại học số một của Nhật. Anh Văn của em không kém, lại hiểu tiếng Nhật, giờ học ngôn ngữ thêm mấy tháng, chuẩn bị trước việc học, tôi tin với trình độ của em có thể dễ dàng vượt qua bài kiểm tra.” Nghiêm Chinh phân tích.

Từ lúc quyết định đưa cô rời khỏi Đài Loan anh đã suy tính kỹ, cuối cùng quyết định để cô về nước của bà nội —— Nhật Bản học.

Bà nội Ân Ân, cũng chính là vợ của Kiều Hải Sinh, là người Nhật, bà mất trước Kiều Hải Sinh nhưng trước kia bà vẫn thường hay dẫn Ân Ân về Tokyo thăm nhà mẹ đẻ, người thân của bà cũng rất thích Ân Ân.

Vì vậy Ân Ân cũng biết nói tiếng Nhật, nghe nói lúc trước Kiều Hải Sinh vẫn mong cô học đại học ở Nhật, giờ anh quyết định như vậy không mưu mà hợp với nguyện vọng của Kiều Hải Sinh.

Anh đã phái người đến Nhật trước chuẩn bị tất cả, đã tính đưa bà Chu đi cùng, chăm sóc cuộc sống thường ngày cho Ân Ân, cũng đưa cho nhà cậu của bà nội Ân Ân một khoản tiền lớn để cho họ chăm sóc tốt cho cô.

“Tại sao?”

Tin này đối với Ân Ân mà nói giống như sét đánh ngang tai, cô không chỉ kinh ngạc mà còn có cảm giác bị tổn thương.

Tại sao? Khó khăn lắm cô mới không còn sợ anh nữa, thậm chí thích anh, tại sao anh lại cứ muốn nhanh chóng đưa cô đến Nhật?

Chẳng lẽ anh ghét cô đến vậy sao, ngay cả nhìn thấy cô nhiều hơn một chút cũng không muốn?

“Sao? Em không muốn đi?” Nghiêm Chinh cố ý hờ hững nói: “Cho em đến Nhật học đại học là tâm nguyện của ông nội em lúc còn sống, tôi chỉ làm theo nguyện vọng của ông ấy, nếu em muốn khiến ông thất vọng vậy không cần nghe theo sự sắp xếp của tôi.”

“Tâm nguyện của ông nội em?” Ánh mắt Ân Ân ngây ngốc tự lẩm bẩm.

Anh quyết định đưa cô đi thật sự là vì nguyện vọng của ông sao?

Hay là anh vốn không muốn gặp cô?

“Đúng vậy! Tôi muốn em đến Đại học Tokyo học kinh tế học, đầu tiên là có khái niệm cơ bản về kinh doanh, tương lai sau khi tốt nghiệp về Đài Loan tìm cơ hội bồi dưỡng thêm, sau đó từ từ đem những thương vụ quan trọng của xí nghiệp Kiều Sinh chuyển giao lại cho em.”

“Nhưng. . . . . . với mấy thứ thương trường gì đó em chẳng có một chút hứng thú nào.” Ân Ân nhỏ giọng kháng nghị.

Bản thân cô khá thích văn học hoặc phương diện nghệ thuật.

“Đây không phải là chuyện em có thể chọn!” Mày rậm của Nghiêm Chinh nhíu chặt, trên mặt xuất hiện vẻ nghiêm nghị.”Dù ông em đã đem xí nghiệp Kiều Sinh giao cho tôi quản lý, nhưng chẳng qua chỉ là tạm thời chứ không phải là mãi mãi, cuối cùng xí nghiệp Kiều Sinh vẫn phải giao trả lại vào tay em! Nếu em không muốn học kinh doanh, chẳng lẽ muốn cả đời này tôi thay em quản lý xí nghiệp Kiều Sinh à? Sao em có thể khiến ông em thất vọng như vậy? !”

“Em. . . . . .” Ân Ân áy náy cúi đầu. Cô đúng là có lỗi với ông!

“Em nên biết tôi không có nghĩa vụ thay em điều hành công ty cả đời! Lúc đầu đồng ý với ông em chăm sóc em, quản lý xí nghiệp Kiều Sinh đơn giản chỉ là muốn báo đáp ân tình của ông ấy với tôi.

Khi đó chúng tôi đã thỏa thuận, trách nhiệm của tôi là chờ đến khi em trưởng thành, có khả năng tiếp quản công ty mới thôi. Tôi có công ty của mình phải quản lý, vì kinh doanh xí nghiệp Kiều Sinh đã tổn thất quá nhiều thương nghiệp, em không thể yêu cầu tôi ở lại bán mạng cho em mãi!”

Anh lạnh lùng nói giống như xem cô là đứa con riêng phiền toái.

Sắc mặt Ân Ân trắng nhợt, vết thương trong lòng lại sâu hơn. Nhưng cô vẫn chưa muốn buông tay, cô không tin Nghiêm Chinh từng yêu thương, cưng chiều cô lại không có một chút quyến luyến nào với mình.

“Anh không. . . . . . không chịu ở lại luôn sao? Chúng ta có thể kết ——”

“Đủ rồi! Em vốn không biết gì mình đang nói gì.” Nghiêm Chinh đột nhiên đứng dậy, phiền não xoay người đưa lưng về phía cô.

“Đừng nói nữa, ý tôi đã quyết, em tốt nghiệp xong phải đi Nhật, nếu không tôi không tiếc tự hủy lời hứa, rời khỏi nhà họ Kiều trước thời gian đã định!”

“Em. . . . . . biết!”

Nói cách khác, trong bọn họ phải có một người đi, không phải cô thì là anh!

Cô biết nếu anh đi thì sẽ không quay về nữa vậy nên nhất định không thể để anh đi. Nếu anh muốn cô đi Nhật, vậy thì đi đi!

Ân Ân muốn nở một nụ cười không để ý gì nhưng giờ phút này nụ cười lại không được tự nhiên.

“Em hiểu! Em sẽ đi Nhật, sẽ trả tự do cho anh. . . . . .”

Cuối cùng cô cũng hiểu, trong mắt anh cô chỉ là trách nhiệm của anh, thậm chí là một bộ quần áo muốn bỏ cũng không bỏ được. Chắc anh rất mong cô biến mất trước mặt anh, đừng xuất hiện làm phiền đến anh nữa.

Thật ra Ân Ân rất muốn khóc nhưng không muốn để anh nhận ra suy nghĩ của cô vậy nên cố gắng kìm nén nước mắt, giả vờ hứng thú, mạnh mẽ nở nụ cười: ”A! Em muốn đi du học Nhật rồi, em phải mau về phòng gọi điện thoại cho bạn học mới được.”

Cô cầm giới thiệu vắn trên bàn, đẩy ghế ra đứng dậy, nhưng trong khoảnh khắc xoay người, nước mắt lại không kìm được chảy xuống.

Bỗng nhiên cảm thấy mình như một quả bóng không được yêu thích, không thể chịu đựng hơn mà bị đá đi.

Nghiêm Chinh chắc chắn không thích sống cùng một mái nhà với cô, đến mức cảm thấy rất phiền, hết lần này tới lần khác muốn bỏ nhưng không bỏ được nên mới muốn đưa cô đi.

Không thể để cho anh ghét cô hơn nữa!

Nếu như rời đi có thể khiến anh thấy vui vẻ, vậy —— cô đi!

Một tháng sau, Ân Ân và bà Chu lên máy bay đến Nhật, một mình trải qua bốn năm du học cô đơn vô tận.

Bình luận





Chi tiết truyện