chương 7/ 60

Nguy cơ yêu sớm đã thành công bị xóa bỏ, bạn học Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên thằng nhãi Triệu Duy Nhất đào hoa này cứ quấn lấy cô, cũng không ngại cho cô một nụ hôn gió. Nhưng mà bạn học Ôn Viễn trước giờ nếu gặp phiền phức thì sẽ tránh càng xa càng tốt, bây giờ chỉ một lần sơ ý cô đã thua toàn bộ.

Bây giờ đã là tháng mười, thành phố B đã bắt đầu trở lạnh. Trường vừa mới phát đồng phục mùa đông cho Ôn Viễn, càng nhìn càng xinh xắn và hoạt bát.

" Làm sao để không béo đây?" Ôn Viễn vuốt mái tóc dài của mình, gương mặt thanh tú nhíu mày nhìn đại sảnh ở lầu một.

Bỗng nhiên Tô Tiện đi tới phía sau lưng cô, nhìn thấy dáng vẻ của cô cười nhạt nói: "Đi thôi."

Cậu vẫy vẫy tay gọi cô, Ôn Viễn nhìn thấy cách đó không xa bà mập liếc cô một cái, nói thầm: "Làm sao đây? Sắp tới giờ vào lớp rồi!"

"Mình quyết định, trốn khỏi giờ lên lớp." Nói xong, cậu không để ý bạn học Ôn Viễn đang giãy giụa, dẫn cô đến tầng cao nhất.

Sau khi Ôn Viễn đứng lại thì trừng mắt nhìn Tô Tiện, cậu đưa cho cô một món đồ. Ôn Viễn nhìn thấy, mặt mày hớn hỡ, cô thích nhất là uống sữa có vị chuối.

Cô cầm lấy túi sữa, cười dò xét nhìn cậu, làm bộ nói: "Bây giờ coi như xong đi, nhưng mà lần sau không có giải quyết như vậy đâu."

Tô Tiện ho một tiếng, vuốt cái đầu lôi thôi của cô bé trước mặt: "Bây giờ cậu càng ngày càng sợ bà mập rồi sao?"

Ôn Viễn cắn ống hút, không lên tiếng.

Tô Tiện nhìn cô, híp mắt lại: "Không ngờ cậu lại cố ý cách xa tụi mình?"

Trong lúc nhất thời Ôn Viễn cả kinh, răng đang cắn ống hút đột nhiên cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình. Ngay lập tức đôi mắt của cô trở nên đỏ ửng.

Tô Tiện cũng chẳng thèm chất vấn, nâng cầm của cô lên hỏi: "Có sao không?"

Ôn Viễn lắc đầu, đẩy tay cậu ra: "Không có chuyện gì. Không có chuyện gì... là do mình không cẩn thận."

Tô Tiện nghiêm mặt nhìn cô, rất lâu sau mới ừ một tiếng.

Ôn Viễn hít thở, cẩn thận nhìn Tô Tiện. Cân nhắc một hồi, mới nói: "Thật ra là mình cảm nhận được. Ở trường học mà nói, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách nhất định."

Tô Tiện nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì bây giờ mình là mục tiêu chú ý của bà mập." Cô đỏ mặt than thở, "Không chừng lúc bị bà ta bắt được, lại đòi mời phụ huynh."

Tô Tiện lẳng lặng quan sát cô một hồi, không có lên tiếng. Mãi cho đến khi hộp sữa trong tay của Ôn Viễn đã hết, anh mới cười đến cong đôi mắt. Cong ngón tay lại rồi gõ vào đầu cô, "Cậu thật lắm chuyện. Mình đoán chắc gần đây bà mập chả chú ý tới cậu đâu, bởi trong trường này không chỉ có một mình cậu là duy nhất.."

"Thật sao?" Ôn Viễn gãy gãy tóc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hèn chi mấy ngày nay không thấy bóng dáng của cậu. Hóa ra là vậy."

Bạn gái mới của Triệu Duy Nhất là Trần Dao, bây giờ đang học cấp ba lớp mười một. Không lâu sau, sẽ tham gia thi nghệ thuật. Dáng người hoàn mỹ, gương mặt cũng xinh đẹp. Lần đầu Ôn Viễn nhìn thấy cô ta, liền ngẩn cả người.

Một lúc lâu sau, cô kéo tay áo của Triệu Duy Nhất hỏi: "Cậu đi nơi nào mà tìm được thần tiên tỷ tỷ vậy?"

Bạn gái được khen ngợi, Triệu Duy Nhất cũng có chút sĩ diện. Nhưng trong lòng lại cảm thán đứa nhỏ này thật khoe khoang: "Mình vốn dĩ là nhà tư bản, đừng nói không tìm, một khi đã tìm thì phải đủ tiêu chuẩn."

Trần Dao nhìn cậu dáng vẻ đầy đắc ý, chỉ cười giễu cợt, lắc đầu.

Chuyện học sinh trung học yêu đương là chuyện không thể tiết lộ ra ngoài ánh sáng. Cho dù Triệu Duy Nhất có đắc ý tới đâu thì cũng phải giấu diếm. Nhưng mà ở đây không có người ngoài.

Vì để hỗ trợ, mỗi ngày tan học đều là Trần Dao và Ôn Viễn cùng nhau đi ra cổng trường, sau khi đi khỏi cổng trường một đoạn thì Trần Dao xinh đẹp giao cho Triệu Duy Nhất. Nhìn bóng lưng của hai người tình chàng ý thiếp, đột nhiên Ôn Viễn cảm thấy vị hộ hoa sứ giả này có chút thê thảm rồi.

Khi về tới nhà thì trễ hơn bình thường nhiều. Cho nên không tránh được bị bà nội Thành nhắc nhở vài câu, "Mấy ngày nay đã làm gì, sao mà mỗi lần đều về trễ như vậy?"

Ôn Viễn 'vâng' một tiếng, cuối đầu đi lên lầu. Vừa mới đẩy cửa phòng ra, thì nghe thấy điện thoại riêng run lên. Cô ngẩn ra, sau đó mới ném túi xách đi nghe điện thoại.

"Alo?"

"Là chú."

Tiếng nói có chút trong veo và lạnh lùng, cũng có chút khàn khàn. Ôn Viễn vừa nghe thì biết là ai, cho dùng anh không có ở ngay trước mặt cô, nhưng mà cô cũng theo bản năng mà ngẩn người, "Chú."

Ôn Hành Chi uống một ngụm nước, nhàn nhạt lên tiếng, nói: "Xế chiều hôm nay, cô giáo Phương gọi cho chú."

"A?" Ôn Viễn cảm thấy khó hiển, than thở nói: "Thời gian này cháu rất ngoan."

"Cô giáo nói, bài kiểm tra giữa kỳ môn tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn."

"..."

"..."

"Cái đó, cái đó ... à là có sai lầm." Ôn Viễn nắm chặt dây điện thoại, liều mạng cố chống chọi: "Tiếng Anh của cháu vẫn tốt mà."

"Cô giáo nói cháu từ lớp mười một tới nay, bài kiểm tra lớn nhỏ môn tiếng Anh chưa từng tốt."

"..." Ôn Viễn vắt hết óc, linh hoạt nói, "Tiếng Anh của cháu kém, nói ra thì cháu rất yêu nước mà."

Những lời vừa nói ra, Ôn Viễn hận không thể tát mình một cái. Không ngờ đầu dây bên kia lại ừ một tiếng.

"Lý do đó không sai." Anh nói, "Nếu như cháu thi vào trường đại học mà không có kiểm tra môn tiếng Anh, thì ngược lại chú không ngại việc cháu vẫn yêu nước."

"..."

"Như vậy đi." Anh im lặng khoảng một phút, rốt cục cũng mở miệng. "Chú sẽ tìm cho cháu một người phụ đạo ở thành phố B, mỗi cuối tuần sẽ phụ đạo bốn giờ. Tranh thủ kỳ thi cuối kỳ đạt điểm cao môn tiếng Anh."

Ôn Viễn khó hiểu, kêu 'a' một tiếng: "Không phải là nói đạt tiêu chuẩn sao? Sao bây giờ lại nói đạt điểm cao?"

Nếu người khác nghe được lời này nhất định sẽ cho cô một cái tát lên đầu, còn mắng to cô là một nha đầu chết tiệt, không có lòng cầu tiến. Nhưng mà cho tới cùng thì sắc mặt Ôn Hành Chi không phát hiện ra là vui hay giận, im lặng vài giây rồi mới nói: "Cứ quyết định như vậy đi. Địa chỉ chú đã đưa cho Ôn Kỳ, chủ nhật này nó sẽ đưa cho cháu đi."

Ôn Viễn méo miệng: "Cháu có thể tự đi!" Để cho Ôn Kỳ đưa đi, chẳng khác nào giết chết cô.

"Không được." Ôn Hành Chi cự tuyệt rất rõ ràng, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, gặn từng chữ rất rõ ràng: "Ôn Kỳ nói, cháu là dân mù đường."

Ôn Viễn: "..."

Cúp điện thoại, bạn học Ôn Viễn nghiến răng nghiến lợi trong vài giây. Sau đó, xách con gấu Teddy đi tới phòng của Ôn Kỳ. Đẩy của phòng của cậu ra, trực tiếp dùng con gấu đánh lên người cậu.

Ôn Kỳ đang nằm đọc sách ở trên giường, bị cô làm như vậy thì sửng sốt vài giây. Sau khi bị đánh trúng người mới phản ứng lại, một bên túm lấy con gấu của cô, một bên bắt chéo hai tay của cô choàng ra phía sau: "Muốn tạo phản à?"

Ôn Viễn hung hăng dùng chân giẫm lấy anh: "Là người nào dám hủy danh dự của em trước mặt chú?"

"Anh nói cái gì về em sao?" Ôn Kỳ không hiểu nhìn cô.

Gương mặt Ôn Viễn đỏ lên: "Người nào nói với chú em là dân mù đường!"

"À." Ôn Kỳ suy nghĩ vài giây, rồi mới nhở ra, cậu buông tay cô ra. Một lần nữa trở lại ngồi dựa vào giường, trên gương mặt lộ ra một nụ cười không đàng hoàng, "Em dám nói không đúng sao?"

Ôn Viễn nhìn thấy nụ cười yêu nghiệt của anh liền giận dữ. Vừa định đạp cho anh một cước, liền nghe thấy tiếng gọi của bà nội Thành ở dưới lầu, "Ăn cơm. Viễn Viễn và Tiểu Kỳ nhanh chóng xuống ăn cơm, không được náo loạn ở trên lầu."

Ôn Viễn lúc này mới hung hăng trừng mắt nhìn cậu, xoay người chạy đi. Ôn Kỳ nhìn bóng dáng của cô, cười nhạo một tiếng, phũi bụi trên ống quần rồi mới đi xuống.

Vào thứ bảy, Ôn Kỳ đúng giờ lái xe đưa Ôn Viễn đi học phụ đạo.

Ôn Viễn thấy, khắc tinh của cô chính là Ôn Kỳ, cứ một lúc không tìm cô là cảm thấy toàn thân đều khó chịu. Cho nên, đối với chuyện đẩy mình vào trong hố lửa này, dĩ nhiên Ôn Kỳ phải rất tích cực.

Ôn Viễn ngồi ở ghế trước, nhìn khóe miệng của Ôn Kỳ nhếch lên, nhịn không được mà thì thầm một tiếng: "Không có lòng tốt."

Lúc này Ôn Kỳ mới liếc xéo cô, không trả lời cô, đến dưới lầu của giáo viên phụ đạo mới mở miệng: "Giáo viên họ Tô. Sống một mình tại lầu mười, vào cửa nhớ chào hỏi. Nghe thấy không?"

"Vâng." Ôn Viễn than thở nói, "Giữa trưa anh có đón em không?"

Ôn Kỳ không hề khách sáo mà cười nhạo cô, "Không phải chê anh không có lòng tốt sao? Tại sao anh lại phải tới?"

Cắt. Ôn Viễn lườm cậu một cái, xách túi đi lên lầu.

Thang máy rất nhanh đi tới lầu mười, Ôn Viễn theo bản năng mà đeo cặp sách vào. Có chút khẩn trương nhìn cái nhà chiếm cả một tầng lầu.

Lúc đang chuẩn bị nhấn chuông cửa thì của bổng nhiên mở ra, một người phụ nữ từ bên trong đi ra. Nhìn thấy cô, liền ngây cả người.

Ở thành phố B này có rất nhiều trường học, Trung học Thập Nhất vốn có tiếng là trường có nhiều nữ sinh xinh đẹp.Theo như lời giải thích của Triệu Duy Nhất thì buổi tối đa phần là tự học, trước cửa trường học có một dàn dài các loại xe xa hoa, đều tới đón các học sinh của trường cô. Mặc dù Ôn Viễn có chút khinh thường, nhưng mà ít nhiều gì cũng chứng minh được, học sinh nữ trường cô rất khá.

Ôn Viễn cũng nhìn thấy mấy lần, quả thực là có vài người đẹp mắt. Nhìn người phụ nữ trước mắt, cô ấy mới chính là một cô gái thành thục và xinh đẹp. Tóc dài màu nâu được quấn đơn giản rồi dùng một cái kẹp bóp chặt lại, áo màu xám nhạt, cổ áo hở, thêm một vài món đồ trang sức xinh xắn làm tôn lên khuôn mặt tinh xảo, nhìn qua rất thoải mái và rất trang nhã.

Nhìn lại cô, Ôn Viễn theo bản năng kéo áo khoác của mình. Hôm nay cô dậy trễ, lại bị Ôn Kỳ giục, trong lúc vội vã tùy tiện chọn đại một cái áo khoác, giờ phút này mặc lên người toàn là nếp nhăn.

Người phụ nữ nhìn cô, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn, nhẹ nhàng cười: "Là Viễn Viễn à."

"Vâng." Ôn Viễn xấu hổ gật đầu, "Xinh chào, cô giáo Tô."

"Mau vào đi." Tô Mạn cười nhẹ nhàng, con ngươi lắp lánh như được vẽ, "Muốn uống gì nào?"

Ôn Viễn cung kính ngồi trên sô pha, nghe câu hỏi của cô thì vội vàng vẫy tay nói: "Phiền cô quá, em không khát."

"Uống một chút đi, mấy ngày nay trời cũng nóng mà." Tô Mạn cười đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng ra một ly nước trái cây, "Nào, uống chút nước chanh đi. Mới ép đó."

Ôn Viễn lễ phép cám ơn, bưng ly nước lên uống một hơi hơn nữa ly.

Tô Mạn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô hỏi nhẹ nhàng: "Cô nghe chú của em nói là năm nay em học lớp mười một rồi à?"

"Vâng." Ôn Viễn gật đầu, "Lớp mười một trường Thập Nhất."

"Không tệ." Cô cười ảm đạm, lấy sách giáo khoa Ôn Viễn ôm trong ngực lật vài tờ xem, "Bài vở trong lớp đều làm hết, nhưng tại sao lúc kiểm tra lại không đạt tiêu chuẩn?"

Ôn Viên kéo kéo tóc, ngập ngừng nói: "Em cũng không rõ, có thể là do ngữ pháp của em không tốt. Từ ngữ cũng không nhớ được nhiều."

Tô Mạn nghe xong thì do dự trong giây lát: "Ngữ pháp không cần vội, rất nhiều học sinh học tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh của mình, lúc học ngữ pháp cũng rất sợ. Chờ lát nữa cô giúp em trao dồi lại. Còn về phần từ ngữ, cái này phải tự em cố gắng, bình thường phải bồi..."

Ôn Viễn nhìn cô nói đâu vào đấy, cảm giác đầu của mình phải to hơn rồi.

Quả nhiên là chú tìm cho cô một cô giáo tốt nha. Vừa mới tới, đã nói đạo lý rõ ràng vậy. Xem ra muốn lười biếng cũng khó rồi.

Trong lòng Ôn Viễn thầm rên một tiếng, uống xong phần nước còn lại, cô cũng ngồi vào bàn.

Giọng của Tô Mạn cực kỳ dễ nghe, nêu so với bà mập thì ôn nhu hơn nhiều. Ôn Viễn vừa nghe cô nói, vừa vụng về tay chân theo sát cô. Không biết phải làm sao, đầu lưỡi của cô đã cong hết cỡ, gập đến độ cô muốn dậm chân.

Tô Mạn nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được mà cười: "Thật ra, chú của em nói tiếng Anh rất giỏi. Là cựu học sinh của Oxford, nếu mà anh ta có thời gian, thì việc phụ đạo này có thể giao lại cho anh ta."

Ôn Viễn sửng sờ nhìn cô, "Cô đã nghe chú nói tiếng Anh."

"Anh ấy không nói cho em biết chúng tôi từng học chung với nhau sao?"

Ôn Viễn lắc đầu.

Tô Mạn im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Ở nước ngoài, chúng tôi học cùng trường."

Ôn Viễn gật đầu, cuối nhìn đóng bài tập, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy, hai người rất quen thân sao?"

Động tác lật sách của Tô Mạn dừng lại, Ôn Viễn nhìn thấy trong đôi mắt trong suốt của cô giờ phút này không nháy mắt cũng không nhìn cô. Suy nghĩ, cô thấp giọng nói: "Cũng coi như là bạn bè."

Cô nói hết sức mơ hồ, Ôn Viễn nghe không rõ. Mà giờ phút này Tô Mạn lại nở nụ cười nhàn nhạt: "Nói ra thì, chú của em cũng từng cứu cô một mạng."

"A." Nói tới đây Ôn Viễn bổng nhiên rất hứng thú, đem đóng bài tập ném sang một bên, mắt sáng ngời nhìn cô.

Tô Mạn tức giận gõ vào đầu cô gái nhỏ, "Trước tiên phải học đã, sau khi học xong thì nói tiếp chuyện cũ."

Ôn Viễn bĩu môi, một mặt suy nghĩ về vấn đề, mặc khác lại hỏi một vấn đề khác: "Vậy, cô nói xem chú của em là người như thế nào."

Là dạng người như thế nào à?

Tô Mạn nhìn cô, hơi suy nghĩ một chút, rồi nở nụ cười: "A sober-sided and sensible man."

Một người đàn ông vừa cẩn thận mà vừa lý trí. Hình dung anh như vậy thì quá là tốt rồi.

Buổi trưa cứ như vậy mà trôi qua.

Lúc mười một giờ rưỡi, Tô Mạn buông sách xuống, ưởng thẳng lưng.

Cô nghiêng đầu, nhìn cô gái đeo mắt kinh đen đang làm bài tập mà gục xuống bàn. Cả người nhìn cực kỳ gầy, khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay, lại để theo một kiểu tóc lôi thôi, làm cho người khác nhìn vào vừa buồn cười, vừa đáng yêu. Giọng nói cũng rất mềm mại, ngọt ngào mà không ngán.

Tô Mạn có chút cảm thấy ngoài ý muốn, một cô gái nhìn bình thường như vậy, lại là cháu của anh.

Cô không khỏi có chút hoảng hốt.

"Được rồi, hôm nay học tới đây thôi. Em cũng mệt rồi."

Tô Mạn đóng tập sách của cô lại, abc cho tới trưa, Ôn Viễn cũng có chút choáng váng. Nhìn thấy Tô Mạn đưa cho cô một hộp sữa vị chuối, đôi mắt của cô liền sáng lên, lập tức nhận lấy.

Tô Mạn nhìn cô như con mèo nhỏ ham ăn, lắc đầu không nói gì.

Ôn Viễn vui vẻ thu dọn sách vở, đến trước cửa cười tít mắt nói lời tạm biệt với Tô Mạn: "Cô giáo Tô, em đi trước."

"Chờ một chút."

Tô Mạn thay đồ, cằm theo ví tiền. Cùng cô đi xuống lầu.

Ôn Viễn vừa hút sữa vừa hỏi: "Cô Tô, cô cũng muốn ra ngoài sao?"

Tô Mạn cười ảm đạm: "Đi mua đồ ăn, trong nhà hết đồ ăn rồi."

"Vâng."

Ôn Viễn nhìn cô, không thể tưởng tượng nổi người như vậy mà lại biết xuống bếp. Không biết lúc xuống bếp thì cảnh tượng sẽ như thế nào.

Chắc chắn cảnh tượng đó rất đẹp.

Ôn Viễn không tự chủ được mà cắn ống hút.

"Sao vậy? Nghĩ gì vậy?"

Nhìn thấy cô gục đầu xuống, Tô Mạn lên tiếng hỏi.

Ôn Viễn lắc đầu, đúng lúc đó thang máy xuống tới lầu một. Khi cửa thang máy mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, tâm trạng của bạn học Ôn Viễn cũng khá hơn.

Cô bước ra khỏi thanh máy trước.

Lúc buổi sáng cô và Ôn Kỳ mới đấu võ miệng xong, bây giờ Ôn Viễn cũng không hy vọng anh ta tới đón mình. Nhưng mà khi cô đi ra khỏi hàng lang, vẫn rất khinh hãi, mà còn là kinh hãi rất lớn.

Các đó không xa, có một chiếc xe đang đậu ở đó. Mà cô đã ngồi chiếc xe này vài lần rồi, cho nên vô cùng quen thuộc. Chiếc này chính là chiếc Bentley của Ôn Hành Chi.

Cô có chút không dám tin tưởng, đứng yên tại chỗ nhìn Ôn Hành Chi bước xuống xe.

Hôm nay trời nóng nực đến khác thường, Ôn Hành Chi chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, quần áo được ủi chỉnh tề dính sát vào người anh. Làm tôn lên bóng dáng thon dài của anh. Nhìn kỹ anh một chút, trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì. Chỉ cuối đầu xem giờ, sau đó nhìn người đang từ hành lang đi tới. Khi anh ngẩn đầu lên thì có thể nhìn thấy cô, nhưng mà phản ứng của anh chỉ là lông mày hơi nhướng lên.

Ôn Viễn tự mình hiểu rõ. Hôm nay cô ở đây là vì môn tiếng Anh của mình không đạt chuẩn, bị anh bắt tới nơi này học phụ đạo, cho nên anh không nhìn cô với sắc mặt vui vẻ cũng là bình thường. Nhưng mà dù gì cũng không gặp nhau một tháng, thân là chú cháu có phải nên biểu hiện thân thiết một chút không. Như vậy cũng đâu có rơi rớt miếng thịt nào đâu?

Ôn Viễn bĩu môi, đứng ở một bên.

Nhìn thấy Ôn Hành Chi ở nơi này, Tô Mạn ít nhiều gì cũng có chút bất ngờ. Cô nhớ là sau khi anh về nước, phần lớn thời gian đều là làm việc ở GP của thành phố T. Ở đó anh cũng có một căn hộ, mà công việc của anh lại bề bộn, cho nên dù từ thành phố T trở về thành phố B không tới hai tiếng. Nhưng mà số lần anh trở về cũng đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng mà cuối cùng cô cũng kềm chế tốt, cười ảm đạm nói: "Trở về rồi à."

Ôn Hành Chi chỉ ừ một tiếng, "Học xong rồi sao?"

"Ừ." Tô Mạn vuốt mái tóc mềm mại của Ôn Viễn, nụ cười trên mặt cũng không giảm "Tới đón Viễn Viễn sao?"

Ôn Hành Chi không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Ôn Viễn.

Hôm nay cô lại mặc một bộ đồ rất vừa vặn, chỉ là tóc không được chải tốt, nhìn có chút lung tung. Chiếc mũi vẫn đeo một chiếc kính, khóe miệng vẫn còn đọng lại giọt sữa.

Anh đã quen với hình ảnh này rồi. Mỗi lần nhìn thấy cô bé này, luôn là một bộ dạng không chỉnh tề tí nào.

Ôn Viễn bị anh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên. Theo bản năng mà đưa tay vuốt vuốt tóc mình.

Ôn Hành Chi thu hồi tầm mắt, đưa mắt nhìn về phía Tô Mạn: "Phiền cô rồi."

"Làm gì có." Tô Mạn xua tay nói: "Đứa nhỏ này rất thông minh. Dạy dỗ nó không tốn nhiều tời gian."

Sau khi Tô Mạn về nước thì tới thành phố B làm giáo viên dạy ngoại ngữ tại một học viện, thỉnh thoảng sức khỏe giáo sư trong ngành không tốt nhờ cô đi hỗ trợ khóa đào tạo thạc sĩ. Dạy Ôn Viễn đương nhiên là không thể khó hơn được rồi.

Ôn Viễn nhìn hai người, chỉ biết cúi đầu mím môi.

Ôn Hành chi nhìn thấy hành động mờ ám của cô, sau đó nheo mắt lại nhìn cô, nói với Tô Mạn: "Tôi đưa nó về đây."

Tô Mạn gật đầu, nhìn Ôn Viễn nói tạm biệt: "Viễn Viễn. Hẹn gặp lại, tuần sau đừng muộn đó nha..."

Ôn Viễn nắm lấy tóc, đi theo sau Ôn Hành Chi. Mới đi vài bước thì nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Cô Tô, không phải cô muốn đi mua đồ sao? Hay là để chú đưa cô một đoạn, sáng nay lúc đi học em thấy siêu thị khá xa chỗ này."

Cô không cần ngồi xe của anh, việc này có lẽ không được tự nhiên.

Tô Mạn hơi sửng sốt, cô không nghĩ đứa nhỏ này lại trực tiếp như vậy. Từ chối thì không được, sắc mặt của cô hơi có chút khó coi.

Ôn Hành Chi đang mở cửa xe, tầm mắt nhìn thấy hai người đang băn khoăn. Anh nói với Tô Mạn: "Lên xe đi. Tôi đưa cô đi."

Đối mặt với anh, Tô Mạn cũng không biết từ chối thế nào. Đành phải gật đầu, rồi bước lên xe.

Bạn học Ôn Viễn cũng thuận tiện chui vào băng ghế phía sau, để ghế trước lại cho Tô Mạn ngồi. Suốt chặng đường đi, cô và Tô Mạn nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

"Cô Tô, cô vẫn đang ở một mình sao?"

"Cô Tô, tự cô nấu cơm sao? Có phải tài nấu bếp của cô tốt lắm không?"

"Cô Tô, lần sau em có thể ở lại nhà cô ăn cơm không?"

Tô Mạn không nhanh không chậm trả lời cô bé này. Trong lòng thì rất buồn bực, sao mà cô bé này nói nhiều thế.

"Cô Tô, buổi trưa hôm nay cô đừng nấu cơm. Đến nhà em ăn cơm đi, tay nghề bà nội em tốt lắm." Ôn Viễn ra sức nịnh bợ Tô Mạn.

Tô Mạn dở khóc dở cười cự tuyệt: "Như vậy sao được?"

"Tại sao lại không được?" Cô bĩu môi, "Không tin thì cô hỏi chú của em đi."

Cô dựa vào ghế ngồi của Ôn Hành Chi, chỉ chỉ vào vai của anh.

Lúc Ôn Hành Chi lái xe cực kỳ nghiêm túc, đối với sự líu ríu của cô. Anh chỉ cho vào tai trái ra tai phải.

Bây giờ anh khẽ ngẩng đầu lên, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Ôn Viễn. Tỏ thái độ nói: "Hôm nay trong nhà không có ai, mà bà nội của cháu cũng không được khỏe. Cháu cũng đừng có trở về mà làm phiền bà của mình."

Ôn Viễn nghe vậy cũng không dám nói gì, vẫn nhìn anh như cũ. Mà Tô Mạn nghe vậy, đầu đã từ từ cúi xuống, đôi lông mi dài che khuất ánh mắt, chỉ để lại một đường cong dài trên khóe môi. Người khác nhìn vào còn tưởng cô đang cười.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Hành Chi còn nói: "Như vậy đi. Hôm nay chúng ta ăn cơm ở ngoài."

"Thật tuyệt!"

Ôn Viễn cười tít mắt trả lời.

Thật ra sáng nay lúc mà cô chuẩn bị đi học thì mẹ cô Kiều Vũ Phân đã nói cho cô biết. Hôm nay mẹ đưa bà nội đi bệnh viện một chuyến, có thể là về lúc buổi trưa, để cho Ôn Kỳ dẫn cô ra ngoài ăn. Bây giờ Ôn Hành Chi tới đón cô, cô chỉ có thể đi ăn với chú thôi.

Ăn cơm với anh, cô cực kỳ khó chịu.

Ôn Hành Chi chọn một quá cơm tên là Hoài Dương, không xa chỗ ở của Tô Mạn lắm. Bây giờ đúng vào thời gian ăn cơm trưa, khách chật ních, kể cả đại sảnh cũng không còn chỗ.

Ôn Hành Chi nhíu mày, gọi nhân viên phục vụ tới, nói gì với nhân viên phục vụ. Người nọ liền cười tít mắt dẫn họ vào một phòng ở lầu hai.

"Ôn tiên sinh, người xem xem. Hôm nay người muốn dùng gì?"

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn ra, Ôn Hành Chi chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa cho Tô Mạn, "Tôi không biết khẩu vị của cô. Hay là cô chọn đi."

Phản ứng của Tô Mạn có chút chậm chạp.

Cô không nghĩ tới anh sẽ dẫn cô tới đây ăn cơm. Lần trước hai người cũng ăn ở chỗ này rồi, đó là lúc cô mới về nước. Lúc đó cô mời anh ăn cơm với tư cách là sư huynh trên danh nghĩa, từ sau lần đó trở đi họ cũng ít liên hệ với nhau. Gần đây có liên hệ một lần với nhau, đó là tuần trước. Anh bỗng nhiên gọi điện cho cô, nói muốn nhờ cô dạy kèm cho cháu của mình.

Nhìn thực đơn, Tô Mạn cười nói: "Vẫn nên là để cho Viễn Viễn chọn đi. Tôi ăn món thanh đạm là được rồi."

Khẩu vị của hai người họ không khác biệt lắm, Ôn Hành Chi cũng không miễn cưỡng nhiều.

Anh nhìn về phía Ôn Viễn, cô gái nhỏ đang vén bức màn cổ kính nhìn xuống bên dưới, hai con mắt chớp chớp không ngừng.

Ôn Hành Chi nhìn cô, lông mày hơi nhướng lenem "Ôn Viễn, ngồi xuống."

"Dạ?" Cô quay đầu lại liếc Ôn Hành Chi. Đồng thời cũng ngồi đối diện Tô Mạn.

"Muốn ăn cái gì?" Ôn Hành Chi hỏi cô.

Ôn Viễn chớp chớp mắt mấy cái, nói: "Thịt. Cháu muốn ăn thịt"

Lời vừa nói ra, Tô Mạn không nhịn được mà nở nụ cười.

Ôn Hành Chi liếc cô, cầm lấy thực đơn, tùy tiện gọi mấy món rồi đuổi nhân viên phục vụ đi.

Đồ ăn mang lên vô cùng nhanh. Ôn Viễn nhìn một bàn đồ ăn, cầm chiếc đũa lên nóng lòng muốn ăn thử.

Tuy chỉ là những món thanh đạm, nhưng mà có xem lẫn vài món thịt. Bạn học Ôn Viễn quyết định tạm thời xem nhẹ chuyện này. Cô nhìn dĩa thịt viên trước mặt, thẩn thận gấp một cái vào trong chén của mình. Đang chuẩn bị gấp cái thứ hai, thì người nào đó ngồi ở đối diện dùng đũa gắp viên thịt đang ở trong chén của cô.

Ôn Viễn bĩu môi nhìn về phía Ôn Hành Chi. Anh cũng đang liếc cô, cũng thấy được sự bất mãn trong mắt của cô

"Đồ ăn không ăn hết thì không được gấp tiếp."

Quả nhiên.

Từ lần trước ăn cơm với Ôn Hành Chi, về sau sinh hoạt của Ôn Viễn liền thay đổi. Đến cả việc học tập cô giáo cũng gọi điện cho phụ huynh càng ngày càng nhiều. Cô ở trường học muốn ngủ lén một chút cũng không được. Đến bữa ăn hằng ngày, món chính là thịt cũng càng ngày càng ít.

Lúc cô lên tiếng kháng nghị thì bà nội lại nói: "Chú của con gọi điện về nhắc nhắc tới con. Nói sở dĩ con gầy như vậy là do dinh dưỡng không cần đối, nên ít ăn thịt lại, ăn rau dưa nhiều hơn. Tóm lại là không thể kiêng ăn!"

Có cần quản lí rộng rãi đến vậy không.

Bạn học Ôn Viễn méo miệng, không tình nguyện ăn thức ăn như đang uống thuốc.

Tô Mạn ngồi một bên, có chút khó nuốt.

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cô biết anh là người ít nói. Bình thường rất ít nói chuyện, lúc ăn cơm lại càng không nói.. Giống như là một người được giáo dục rất nghiêm túc, đúng thật là cô lần đầu tiên nhìn thấy.

Ăn cơm xong, Ôn Hành Chi đề nghị đưa Tô Mạn trở về. Cô cười cười, xua tay cựu tuyệt: "Không cần, tôi còn muốn qua bên kia đi dạo.

"Ừ." Ôn Hành Chi không có miễn cưỡng cô. Chỉ đơn giản nói lời từ biệt, nhìn thấy anh nhón chân lên nhìn Ôn Viễn đứng phía sau Tô Mạn, không nói nhiều, chỉ hai chữ: "Lên xe."

Ôn Viễn dò xét nhìn anh, kéo kéo tóc, đi theo anh lên xe.

Mặc dù đã tới tháng mười, nhưng mà thời tiết hôm nay lại rất khác thường.

Ôn Viễn ngồi ở ghế trước một hồi, kiềm nén không được mà kéo cửa kính xuống. Trong nháy mắt, có gió lạnh ùa vào khe hở, Ôn Viễn thoải mái mà dựa vào ghế ngồi.

Không bao lâu sau, thì cửa kính bị kéo lên.

Ôn Viễn mím môi nhìn Ôn Hành Chi, nhỏ giọng thanh thở: "Nóng."

Ôn Hành Chi nghe vậy thì liếc cô một cái, sau đó quay đầu tiếp tục lái xe. Ôn Viễn không còn cách nào, đành phải xoay người lại, ôm túi xách, kìm nén mà nhìn ngoài cửa sổ.

Cả đường đi không nói gì. Khó khắn lắm mới về tới nhà họ Ôn, lúc Ôn Viễn mở cửa xuống xe thì nghe thấy Ôn Hành Chi nói: "Chú còn có việc, sẽ không đi vào."

"À..." Ôn Viễn vẫn đứng ở cửa xe, nói tạm biệt với anh, "Chú. Hẹn gặp lại."

Mặc dù từ đó về sau, hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn trước một chút. Nhưng mà Ôn Viễn vẫn cảm thấy, người này cho tới bây giờ biểu tình chỉ có một, đó chính là gương mặt không một chút thay đổi. Bạn học Ôn Viễn đã quen với việc mềm nắn rắn buông. Cho nên khi nhìn thấy anh, cô có chút không khỏi khiếp sợ. Bây giờ nghe thấy anh không ở lại, trong lòng bạn học Ôn Viễn thở dài đầy nhẹ nhõm, gương mặt lại sáng hơn vài phần.

Cô vẫy tay chào anh, làm ra dáng vẻ quan trọng tiễn anh đi.

Bản thân Ôn Hành Chi có chút tính toán không ở lại lâu, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ nhảy nhót của Ôn Viễn, lập tức chần chừ. Anh vô ý thức dùng tay phải gõ gõ vài tay lái, nói: "Ôn Viễn. Lần trước chú yêu cầu bài kiểm tra tiếng Anh cuối kỳ ít nhất phải bao nhiêu điểm?"

Mí mắt Ôn Viễn nhảy dựng lên, thành thật trả lời: "Theo như tiểu chuẩn của chú đưa ra. Con phải được tám mươi điểm."

Cao nhất là một trăm điểm. Nếu như mà xuất sắc thì tám mươi có được không? Trong lòng Ôn Viễn oán thầm, mà dáng vẻ Ôn Hành Chi lại như sáng tỏ, nheo mắt lại nhìn cô, hỏi: "Có thể đạt được nhiêu đó sao?"

"Có thể!" Ôn Viễn vỗ ngực, cô dám nói không sao?

"Tốt lắm!" Ôn Hành Chi nhìn cô, giọng nhạt nhẽo cực kỳ, "Nếu có lòng tin như vậy, không ngại thi được một trăm điểm rồi "

"A..." Ôn Viễn như con nai con bị hù sợ, đôi mắt lập tức mở to, "Chú sao có thể nói mà không giữ lời."

Bạn học Ôn Viễn có chút tức giận rồi. Mà Ôn Hành Chi nhìn thấy biểu tình của cô lấy lòng, giữ hai hàng lông mày rốt cục cũng có một tia cười đầy mơ hồ. Anh nhìn đôi má của cô đang tức giận mà phồng lên, cũng không nói thêm một cầu nào nữa. Đóng cửa xe lại, nghênh ngang rời đi.

Quả thực là Ôn Viễn bị chọc giận đến nổi muốn bùn nổ rồi.

Cô chống nạnh đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của chiếc xe đang xa dần, không kìm nén được mà nói một câu: "90/100 thì 90/100. Cháu, cháu... cho chú tức chết!"

Bình luận





Chi tiết truyện