chương 22/ 60

Giai đoạn trước khi thi vào trường đại học được gọi là "Bình minh trước bóng tối", người bạn nhỏ Ôn Viễn vẫn được trải qua năm mới tương đối vui vẻ.

Đầu tiên, cha Ôn Hành Lễ từ nước ngoài trở về, tặng cho mỗi người trong nhà một món quà. Tiếp đến là Ôn Kỳ, Ôn Kỳ đang học năm thứ tư đại học đã bắt đầu đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Trong nhà vốn tưởng còn nhỏ muốn thử sức, không ngờ lại có chút quy mô. Khi về nhà nghỉ phép, cũng cho chuẩn bị cho mỗi người một món quà.

Đưa cho Ôn Viễn là một đống quần áo đồ ăn vặt và búp bê. Hiếm khi anh hào phóng như vậy, Ôn Viễn còn không kịp phản ứng. Cô giẫm lên ghế sofa kéo kéo gương mặt Ôn Kỳ, bị móng vuốt của Ôn đại thiếu vỗ xuống.

"Đừng có mà động tay động chân."

Ôn Viễn sờ sờ tay, cười hề hề: "Nghe bà Thành nói, anh kiếm được tiền rồi?"

"Ừ." Dáng vẻ Ôn Kỳ không quan tâm mấy, vừa cài khuy áo vừa đẩy cô ra.

Mắt Ôn Viễn sáng lên, duỗi hai móng vuốt ra: "Mang lì xì ra!"

Ôn Kỳ liếc nhìn ánh mắt từng bị anh gọi là "Chibi Maruko", bỗng chốc nở nụ cười: "Em đúng là không biết xấu hổ, tiền tiêu vặt bình thường của em đâu thiếu, năm mới này, cũng không biết hiếu kính cho anh của em à?"

Ôn Viễn mếu máo: "Bao nhiêu cũng không nhiều bằng anh, anh còn không biết thẹn mà đòi em."

Ôn Kỳ không hề tức giận, còn sát lại gần: "Thật sự không chuẩn bị quà cho người anh này à?"

Ôn Viễn không hiểu nhìn anh. Cảm thấy hôm nay anh có chút kì lạ, trước kia đâu có thấy anh đòi mình tặng quà đâu. Ôn Kỳ chỉ khe khẽ cười, bày ra một bộ dáng bí hiểm, chắp tay sau lưng đi lên lầu hai. Thấy thế, Ôn Viễn cũng đành phải đi theo.

Ôn Kỳ chậm rãi mở cửa phòng Ôn Viễn, bước chân nhẹ nhàng dạo qua phòng: "Ồ, phòng của em vẫn rất ngăn nắp. Biết cha về nhà, chắc đã tốn không ít thời gian dọn dẹp."

Ôn Viễn cắt một tiếng. "Anh định làm gì?"

Ôn Kỳ không lên tiếng, tiếp tục dạo quanh phòng cô, sau đó đứng trước tủ của cô, đưa tay mở cửa tủ. Ôn Viễn thấy thế vội vàng chặn lại: "Không được lục tủ của em!"

"Người lúc trước đã lục tủ của anh không có tư cách nói lời này, đứng sang một bên đi." Ôn Kỳ nhắc nhở cô rồi nắm vạt áo cô đẩy sang một bên.

Ôn Viễn bị ghét bỏ, chỉ có thể tức giận đứng ở một bên, nhìn búp bê bị đập bể trong tay anh. Dù gì cũng là đồ anh mua, cô cũng không thấy đau lòng. Ôn Kỳ không hề bị ảnh hưởng đến, khom lưng đưa tay lật tới lật lui trong ngăn tủ của cô, như đang tìm thứ gì đó. Nét mặt lúc bắt đầu là thoải mái, thậm chí còn mang theo một nụ cười, dần dần, chân mày nhíu lại.

Hai tay Ôn Kỳ không tự chủ nắm lại, nhìn về phía Ôn Viễn: "Ôn Viễn, thật sự em không có gì tặng cho anh?"

Nhắc nhở này của anh đã rõ ràng như vậy, con gấu này sẽ không còn muốn không đứng dậy đi.

Ôn Viễn chột dạ đứng tại chỗ: "Còn, còn chưa kịp chuẩn bị. Nếu không, trong tủ này anh vừa ý cái gì thì cứ lấy cái đó."

Sắc mặt Ôn Kỳ chợt khó coi, anh nghiêng mặt chăm chú nhìn cô thật lâu, thấy Ôn Viễn tay chân không biết đặt chỗ nào, mới cười lạnh một tiếng, nói: "Thôi, là tôi tự đa tình."

Nói xong, lướt qua người cô.

Ôn Viễn vẫn mờ mịt đúng tại chỗ, sau một lúc lâu mới che miệng A một tiếng: không phải lần trước anh ấy đã thấy chiếc áo sơ mi đấy chứ? Liên hệ với lần cô vào phòng anh lục ngăn tủ quần áo của anh, lấy tính cách tự kỷ của Ôn Kỳ, rất khó không liên tưởng đến quà tặng ấy là đưa cho anh.

Đáng tiếc, thật sự là không phải mà.

Ôn Viễn có chút quẫn. Cô có một cảm giác, lúc này Ôn Kỳ thật sự đã giận cô. Trước đó hai người luôn đối nghịch, nghĩ hết các loại từ ngữ để nói móc cười nhạo đối phương. Trước giờ miệng lưỡi Ôn Kỳ vẫn lanh lợi, Ôn Viễn không thắng được anh, thường ở thế hạ phong. Lần này cuối cùng cô cũng chiếm được thượng phong một lần, thật đáng tiếc, Ôn Viễn lại không vui mừng nổi.

Cả ngày nghỉ bạn Ôn Viễn đều suy nghĩ đến việc làm thế nào để hóa giải xích mích bất chợt này của anh em, nhưng làm cho cô buồn bực chính là, vừa qua mùng hai, Ôn Kỳ lấy cớ có việc ở công ty, về trường học sớm trước thời hạn. Mà Ôn Viễn ở nhà buồn bực ba ngày, đến ngày mùng sáu tựu trường thì ngoan ngoãn đến trường học.

Cuối cấp là thời gian nắm chặt từng giây, ngay cả học sinh Ôn Viễn vốn không thích học mà ngày ngày dựa vào bàn học hành, dưới kỳ tổng ôn, bạn Ôn Viễn lại gầy mất mấy cân, việc này khiến cho bà Thành hết sức đau lòng. Nhưng việc làm cho bạn Ôn Viễn đắc ý chính là sau khi trải qua kì thi thử kết thúc tổng ôn, cô đạt được thành tích tốt từ trước nay chưa từng có. Vì vậy, bạn Ôn Viễn rất có động lực để báo cho Kiều Vũ Phân tham dự cuộc họp phụ huynh sau kì thi thử.

Lần họp phụ huynh này vẫn vào ngày 11 như cũ, sau kì thi thử còn không tới một tháng đã đến kì thi đại học, thành tích của học sinh vào lúc này đã quyết định loại hình, trừ những học sinh bình thường không học hành trước kì thi mới điên cuồng gấp gáp, còn lại phần lớn không có gì tiến triển. Lúc này là có thể bắt đầu suy tính báo nguyện vọng sau thi rồi.

Đầu tháng năm, thời tiết đã có hơi nóng. Kiều Vũ Phân rời giường sớm, dọn dẹp ổn thỏa rồi cùng với Ôn Viễn đến trường học. Trong trường học, cô Phương mập cũng đã sớm chờ trước cửa, đợi đến khi các phụ huynh đến đông đủ, cuộc họp phụ huynh mới chính thức bắt đầu.

Ôn Viễn ngán ngẩm đứng ngoài phòng học, ngẩn người nhìn sân thể dục phía xa. Trên sân bóng rổ có một nam sinh đang chơi bóng rổ, nhìn dáng đồng phục như là cao nhất. Ôn Viễn nhớ lại mình lúc trước, khi đó giờ học rất thoáng, tùy tiện cúp mất một tiết, theo Tô Tiện và Triệu Duy Nhất cùng tới sân thể dục chơi bóng.

Mà bây giờ, Triệu Duy Nhất tham gia quân ngũ, nghe nói là đoàn kỹ thuật truyền thông ngoại thành thủ đô thành phố B, chuẩn bị thi trường quân đội. Còn Tô Tiện, đã rất lâu không đến đây, nói là ôn tập trong nhà. Ôn Viễn cảm thấy, cứ như Tô Tiện, căn bản không cần ưu sầu. Thi đại cũng có thể vào lớp chuyên, làm cô ghen tị muốn chết.

"Nghĩ gì vậy?"

Đầu quả dưa bỗng nhiên bị xoa nhẹ, Ôn Viễn giật mình quay đầu lại, thấy Tô Tiện hai tháng nay không gặp. Định thần lại, Ôn Viễn trợn mắt với cậu: "Cậu làm tớ sợ muốn chết."

Tô Tiện chỉ cười, không nói lời nào. Ôn Viễn xoa xoa ngực, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Tô Tiện hất hất cằm về phía phòng học: "Cô Phương gọi điện cho mẹ tớ đến đây tham dự họp phụ huynh, nên tớ cũng theo tới."

Ôn Viễn bĩu môi: "Ở nhà thật thoải mái."

Tô Tiện làm như thật chống cằm suy nghĩ một hồi, nói: "Ngoài việc không có ai náo loạn làm trò cười cho tớ, còn lại tất cả đều tốt vô cùng."

Nói xong, chỉ thấy Ôn Viễn lườm cậu. Tô Tiện cười ha hả, ánh nắng mang theo chút cảm giác tươi mát lướt qua má cậu, khiến trên khuôn mặt thanh tú thiếu niên dâng lên một vầng sáng.

Hai người sóng vai nhìn về phía sân thể dục, Tô Tiện phóng tầm mắt ra thật xa, ở tầng cao nhất khu dạy học toàn trường, cậu có thể trông thấy sân bóng rổ mình đã lăn lộn gần cha năm, chính ở nơi này, cậu và Ôn Viễn dần dần quen nhau. Nghĩ tới đây, khóe miệng cậu gợn lên khẽ cười.

"Tô Tiện." Ôn Viễn chợt mở miệng: "Cậu định thi vào trường nào?"

Tô Tiện chau chau mày, đây là lần đầu tiên cô chủ động hỏi mình vấn đề này.

"Tớ đi đâu cũng được." Tô Tiện nhàn nhạt nói, quay đầu hỏi Ôn Viễn. "Cậu thì sao?"

Ôn Viễn nhìn về phía trước, lặng im vài giây mới nói: "Tớ không biết."

Tô Tiện nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay đầu lại nhìn phía xa, không nói gì nữa.

Kết thúc cuộc họp phụ huynh tâm tình Kiều Vũ Phân rất tốt. Ôn Viễn nghĩ nguyên do có thể vì bà mập khen ngợi cô, dù sao lần này cô cũng là người tiến bộ nhất trong lớp.

Về đến nhà, Kiều Vũ Phân kéo cô đến trước mặt mình, tươi cười rạng rỡ nhìn cô: "Nha đầu, con đoán xem cô Phương đã nói với mẹ cái gì?"

Ấm áp nháy mắt nhìn cô, cô chưa kịp nói thì Kiều Vũ Phân khí định thần nhàn uống một ngụm nước, nói: "Cô Phương của con nói, cứ theo cái đà phát triển này của con, thi đậu thành phố B không là vấn đề." Nhẹ thở một hơi, tiếp tục nói: "Lần này tốt lắm, cha con vẫn lo lắng vấn đề việc học của con, hiện giờ coi như có cái để ăn nói rồi. Viễn Viễn à, con có muốn không, trường học ở thành phố B mà con thích, chúng ta suy nghĩ trọng điểm một chút." Kiều Vũ Phân cười đến híp cả mắt.

Cũng khó trách bà vui mừng như thế, nha đầu hăng hái như vậy, không uổng công người một nhà đều có khả năng thi vào trường giỏi. Tốt nhất có thể ở gần đây, như vậy bà đi thăm cô cũng thuận tiện, tốt nghiệp sẽ tìm một công việc thanh nhàn, con gái không cần kiếm nhiều tiền, có thể thường xuyên để bà trông thấy là không còn gì tốt hơn rồi.

Ôn Viễn không biết trong vòng một phút đồng hồ ngắn ngủi mà Kiều Vũ Phân lại nghĩ tới nhiều thứ như vậy, cô ngoan ngoãn đứng tại chỗ, đợi đến khi Kiều Vũ Phân uống xong ly trà trong tay, mới cúi đầu mở miệng: "Mẹ, con không muốn học đại học ở thành phố B."

Kiều Vũ Phân như nghe không rõ, phản xạ có điều kiện hỏi lại: "Con nói cái gì?"

"Con nói." Ôn Viễn lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Kiều Vũ Phân: "Con không muốn học đại học ở thành phố B."

Kiều Vũ Phân nghe xong sủng sốt một hồi, ngay lúc Ôn Viễn thấp thỏm không ngơi muốn mở miệng giải thích mấy câu thì Kiều Vũ Phân phì cười. "Đứa nhỏ ngốc, bao nhiêu người muốn thi vào thành phố B còn không được, con thì ngược lại, có điều kiện còn muốn chạy ra ngoài. Thế nào, bỏ mẹ và bà Thành được sao?"

Dĩ nhiên không bỏ được.

Kiều Vũ Phân nhìn thấu sự do dự của cô, dịu dàng vuốt vuốt mái tóc có chút rối bời của cô, vỗ vỗ vai cô: "Được rồi, mẹ thấy trong khoảng thời gian này con học tập đã quá mệt mỏi, mới có thể suy nghĩ lung tung. Về phòng nghỉ ngơi một lát đi, còn một tháng nữa mới thi mà, thi xong mới báo nguyện vọng, đến lúc đó nghĩ cũng không muộn."

Ôn Viễn vô cùng chán nản trở về phòng.

Cô đã lường trước, về vấn đề cô học đại học, nhất định có một trận đánh ác liệt phải đánh. Nhưng không muốn đánh, giờ chỉ là một thăm dò nho nhỏ mà cô đã bại trận như vậy. Nếu thật sự đến thời điểm báo nguyện vọng, cô có thể xong đời.

Ôn Viễn chán nản vò vò tóc, ngây ngẩn một hồi, lấy điện thoại trong túi sách, gọi một cuộc điện thoại. Từ trong loa truyền đến một tiếng tít tít, Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm trưa, có thể nối máy được chứ?

"Ôn Viễn?"

Giọng nói của Ôn Hành Chi truyền tới, Ôn Viễn quả thật muốn reo lên. Hơi ấm ức gọi một tiếng chú, bạn nhỏ Ôn Viễn thuật lại chuyện vừa rồi cho Ôn Hành Chi.

Ôn Hành Chi nghe xong, không nhanh không chậm nói: "Bình thường chẳng phải vẫn bằng mặt không bằng lòng với tôi sao, thế nào đổi người khác lại không có dũng khí rồi ?"

Ôn Viễn bĩu môi, không lên tiếng.

Thấy bạn nhỏ Ôn Viễn tâm tình cam chịu, Ôn Hành Chi khẽ cong cong khóe môi: "Tóm lại thi đại học xong mới báo trường học, bây giờ cháu thi thế nào còn chưa rõ, nghĩ đến vấn đề này hơi sớm đấy. Trước hết làm tốt việc cần làm trong tay rồi nói sau đi."

"Chú có giúp cháu không?" Bạn nhỏ Ôn Viễn chân chó hỏi.

Ôn tiên sinh như hừ lạnh một tiếng: "Cháu thích nhất có phải là gây phiền toái cho tôi đúng không?"

Ôn Viễn cười hì hì: "Chú à, cháu thi đại học T có được không?"

Đại học T, là trường tốt nhất thành phố T.

Ôn Hành Chi nhìn đám người dưới lầu đi tới đi lui, hơi nhíu mày, nói: "Có bản lĩnh thi được hãy nói."

Không ngoài dự đoán, đầu bên kia bạn nhỏ Ôn Viễn vô cùng hớn hở cúp điện thoại. Ôn Hành Chi yên lặng nghe thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.

Có được hay không?

Có gì không tốt, không tốt nhất chỉ là tìm cho bản thân chút phiền toái nhỏ trong bốn năm mà thôi. Nếu như không soi gương, Ôn tiên sinh nhất định không phát hiện ra ánh mắt của mình trở nên có chút nhu hòa.

Quay người lại, anh ấn vào điện thoại nội bộ: "Sắp xếp tư liệu báo thi đại học T, đưa đến văn phòng tôi."

Vì cuộc điện thoại này, trong lòng Ôn Viễn giống như có thêm vài phần sức lực. Khoảng một tháng nước rút tiếp đó, bạn Ôn Viễn lấy ra nghị lực chăm chỉ hơn mười năm đi học chưa từng có. Người trong nhà thấy mà phải trợn mắt há mồm.

Người trong nhà dĩ nhiên cũng tỏ vẻ xem trọng, hơn nữa khiến Ôn Viễn cảm thấy thụ sủng nhược kinh chính là, vào khoảng thời gian cách lúc thi đại học có một tuần, cha Ôn Hành Lễ ở nước ngoài xa xôi trở về.

Đầu tháng sáu thời tiết đã nóng lên, cách kì thi còn một tuần, Ôn Viễn chậm rãi thu dọn một đống sách cao như núi của cô, một là đang chờ lính cần vụ trong nhà đến đón, hai là, cô còn muốn nhìn lại trường học này. Dù hai người khắc sâu trong trí nhớ của cô trong trường không có ở đây.

Lúc chạng vạng, đợi đến khi mọi người trong trường về hết, lính cần vụ mới chạy một chiếc xe Jeep tới đón Ôn Viễn về nhà. Trở về nhà họ Ôn, vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy chiếc xe của Ôn Hành Lễ khí phách sáng chói. Ôn Viễn không khỏi cả kinh, cha trở về?

Cô đưa sách cho lính cần vụ, vội vàng đi về phía phòng khách. Trong phòng khách chỉ có hai người, Kiều Vũ Phân và Ôn Hành Lễ, vốn đang nói chuyện, thấy Ôn Viễn đi vào, không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Nhìn như vậy khiến Ôn Viễn có chút xấu hổ, cô đứng tại chỗ, gãi gãi mái tóc: "Con. . . con nghe nói cha trở lại."

Kiều Vũ Phân, cười nói với Ôn Hành Lễ: "Anh xem, con nó nghe nói anh trở về, vui vẻ thành cái dạng gì rồi."

Ôn Hành Lễ chỉ cười, không lên tiếng.

Kiều Vũ Phân đi tới cầm túi sách cho Ôn Viễn: "Nghe nói cô út nhà chúng ta sắp thi đại học, cha con dành riêng để ra vài ngày trở về gặp con đó."

"Cũng không phải dành riêng, lần này trở về nước còn có mấy chuyện phải xử lý." Như sợ Ôn Viễn vì việc này mà có áp lực lớn, Ôn Hành Lễ bình tĩnh giải thích, ông đưa thứ đang cầm trong tay cho Kiều Vũ Phân, vẫy vẫy tay với Ôn Viễn. "Đến đây, Viễn Viễn, theo cha lên lầu."

Thư phòng lầu hai.

Trong nhà tổng cộng có hai thư phòng, một của ông, một của cha. Cả năm hầu như cha đều ở nước ngoài nên rất ít khi dùng đến, vì thế thư phòng này thiết kế không lớn bằng của ông nội. Ôn Viễn vừa đi vào, cảm thấy áp lực kéo tới.

Cô ngoan ngoãn cúi đầu đứng trước bàn, không dám nhìn Ôn Hành Lễ. Hồi lâu, nghe thấy người đối diện trầm thấp thở dài một tiếng: "Đứng gần đây chút, con sợ cha như vậy sao?"

Ôn Viễn ngẩng đầu, ngập ngừng nói: "Không sợ."

Ôn Hành Lễ cười khổ lắc đầu một cái. Điều này cũng không trách con bé được, ông ngồi trước bàn đọc sách, cố gắng dùng giọng ôn hòa nói: "Chuẩn bị sao rồi?"

"Tạm được." Ôn Viễn cười ngọt ngào.

"Vậy thì tốt, không nên quá căng thẳng. Nhưng mà thi tốt nghiệp trung học chỉ có một lần?"

Ôn Viễn gật gật đầu.

Ôn Hành Lễ trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: "Đã nghĩ nộp đến đâu chưa?"

Xét theo kinh nghiệm lần trước, Ôn Viễn không dám nói thẳng, chỉ lắc đầu một cái: "Vẫn đang suy nghĩ ạ."

Ôn Hành Lễ ừ một tiếng, gật gật đầu. Ông nhìn cô gái trước mặt, chẳng biết từ chao giờ đã lớn đến thế này rồi. Tuy nói gương mặt vẫn trẻ con, nhưng đã thành thục hiểu chuyện không ít.

Ông nhìn Ôn Viễn, sau một lúc trầm mặc, nói: "Vậy nghe đề nghị của cha một chút, ở lại thành phố B học thì thế nào?"

"Thành phố B?"

"Cha chỉ đưa ra ý kiến." Ôn Hành Lễ ôn hòa cười cười: "Con xem, bọn trẻ trong nhà đều ở bên ngoài, còn cha cũng đi khắp thế giới, chỉ còn lại một mình mẹ con, cha nghĩ, con có thể ở bên bà ấy nhiều một chút không?"

Ôn Viễn cắn cắn môi, không nói gì. Dưới ánh nhìn chăm chú mang theo chờ đợi của cha, cô đành mở miệng: "Con sẽ suy nghĩ thật kỹ ."

"Tốt." Ôn Hành Lễ vui mừng nói.

Trong ấn tượng của Ôn Viễn, cha Ôn chưa chao giờ nói chuyện nhiều với cô như vậy. Một lần hiếm có, cũng là mở miệng muốn cô ở lại thành phố B.

Với người khác có lẽ là chuyện rất đơn giản, nhưng với Ôn Viễn, lại là một chuyện rất khó để quyết định.

Cô biết, có thể lựa chọn của cô sẽ làm rất nhiều người thất vọng về cô. Nhưng trong lòng Ôn Viễn vẫn có một ý nghĩ mãnh liệt, đó chính là, cô muốn rời khỏi ngôi nhà này.

* Nền giáo dục Trung Quốc:

+ Cao nhất: năm trung học thứ nhất ( ngang với lớp mười ở VN)

+ Cao nhị: năm trung học thứ hai ( ngang với lớp mười một)

+ Cao tam: năm trung học thứ cha (ngang với lớp mười hai)

Học xong ba năm trung học, các học sinh sẽ tổng ôn và thi thử ( giống thi tốt nghiệp). Rồi thi cao khảo ( thi ĐH hoặc CĐ), thi cao khảo xong sẽ báo nguyện vọng mình nộp trường nào.

Bình luận





Chi tiết truyện