chương 29/ 60

Tháng chín ở thành phố T.

Mặc dù đã cuối mùa hè nhưng thời tiết thành phố T vẫn bao trùm một bầu không khí nóng nực. Bên trong đại học T khắp nơi đều là cây xanh rậm rạp hàng trăm tuổi làm cho bầu không khí cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều.

Trường đại học T, ở xa nhìn tới có thể nhìn thấy nó mang kiến trúc Xô Viết đặc sắc. Ở trước sân bày rất nhiều bàn, phía sau là những cái cây mà bên trên được dán rất nhiều điều chúc phúc, ở bên trên đầu là dòng chữ “Chào mừng tân sinh viên”.

Ngày khai giảng bắt đầu năm học mới lúc nào cũng là ngày náo nhiệt nhất.

Rất nhiều tân sinh viên và cựu sinh viên cùng nhau trở về trường làm cho sân trường yên lặng cả một mùa hè trở nên sôi nổi.

Sinh viên ở trong ký túc xá, khắp nơi đều là tân sinh viên và phụ huynh của họ. Một thân hình nhỏ nhắn xách theo hành lý nhìn có vẻ đặc biệt.

Đó là………Ôn Viễn.

Ngày một tháng chín nhập học cũng là ngày Ôn Viễn đến ký túc xá, bây giờ đã là hơn 10 giờ sáng. Từ lúc bước chân vào trường cô đã không ngừng hỏi đường.

Đi bộ loanh quanh ở trong sân trường hết gần cả tiếng cô mới tìm được chỗ quản lý để báo danh. Năm nay thật không may mắn khi các trường đều ra sức quảng bá và kết quả là chỗ báo danh chật kín người. Hai cái bàn ghép lại thành chỗ báo danh bị người vây quanh lại ở giữa, nhìn vào thật chật chội. Thân hình Ôn Viễn nhỏ bé, chen chúc vào bên trong. Thật vất vả mới làm xong thủ tục, học viện cũng coi như có trách nhiệm, cử một học trưởng đưa cô đến ký túc xá, nếu không chắc còn phải đi qua đi lại một giờ nữa.

Đứng trước cửa ký túc xá, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Cô đang định đẩy cửa vào thì bỗng nhiên cửa được mở từ bên trong ra, đập vào mắt là một bạn học cột tóc đuôi ngựa thật cao ló đầu ra, nhìn thấy Ôn Viễn, hai người đồng thời sợ nhảy dựng lên.

Người bạn cùng phòng kia kịp phản ứng trước: “Cậu cũng ở phòng này?”

“Đúng vậy đấy.”

Ôn Viễn cười rạng rỡ.

Đối với cô gái gặp người thì cười này làm cho cô bạn tóc buộc tóc đuôi ngựa rất có cảm tình, cô ấy giúp cô mang hành lý vào phòng.

Vừa vào cửa Ôn Viễn đã bị tình hình trong phòng làm cho hết hồn.

Dãy nhà ký túc xá này cũng được xem là mới, mỗi phòng ký túc xá cho 4 người, ở phía dưới là bàn, hai bên là giường mỗi chiếc giường có hai tầng. Giường của Ôn Viễn nằm ở bên tay phải phía dưới.

Ký túc xá này diện tích cũng không lớn, hiện nay đã đầy ắp người. Đa số đều có phụ huynh đưa đến, vào ký túc xá cũng được phụ huynh dọn dẹp cho.

Cô bạn tóc buộc tóc đuôi ngựa buông hành lý của Ôn Viễn xuống, tùy tiện đưa tay ra: “Giới thiệu chút nha, mình tên là Lưu Xuân Hỉ, cậu tên là gì vậy?”

Ôn Viễn nghe được cái tên này thì không nhịn được cười.

Bạn học Xuân Hỉ chắc cũng hiểu được tên mình có chút mộc mạc, chẳng những không hề tức giận mà còn nói: “Cậu đừng chỉ cười mình, cậu nói xem cậu tên gì.”

Ôn Viễn đưa tay của mình ra: “Mình tên là Ôn Viễn.”

“Tên rất hay.” Xuân Hỉ thở dài.

Ôn Viễn còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một giọng nữ trung niên hơi ồ ồ vang lên: “Xuân Hỉ, mau dọn dẹp đồ đạc của con vào ngăn tủ đi.”

Lưu Xuân Hỉ lè lưỡi xoay người rời đi.

Ôn Viễn quay lại xem xét chỗ ở của mình, mở hành lý của mình lấy ga giường ra ném lên trên giường bắt đầu trải giường chiếu.

Đối diện với chiếc giường của cô cũng có một bạn nữ đang thu xếp đồ đạc, ánh mắt bạn nữ đó và Ôn Viễn giao nhau, nở nụ cười ngọt ngào. Bạn nữ đó gọi là Chu Nghiêu, đến từ miền Nam, giọng nói mang theo ngữ điệu địa phương nhưng cũng không khó nghe. Mẹ Chu Nghiêu nhìn Ôn Viễn khen ngợi: “Cô gái nhỏ cháu tự nhập học một mình sao? Thật là không tệ nha.”

Ôn Viễn ngượng ngùng gãi gãi đầu, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Ở đại học T thì mười một giờ là có thể đến căn tin ăn cơm. Theo như thường lệ thì thức ăn ở đại học thường không được đánh giá cao nhưng có mấy trường học đặc biệt, thức ăn cung cấp cho sinh viên được xem là ngon.

Đại học T chính là một trường như thế, cho nên tới giờ ăn cơm các phụ huynh đều dẫn con cái xuống nhà ăn. Xuân Hỉ kêu Ôn Viễn đi cùng với bọn họ, dù sao cũng là không quen thân lắm nên Ôn Viễn không muốn đi chung, ở lại một mình trong ký túc xá lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc. Cô mang cũng không nhiều đồ lắm, bởi vì phần lớn đồ đạc sẽ được nhà trường phân cho từng cá nhân, chất lượng cũng coi như không tệ. Huống chi, cô chỉ có một mình.

Từ sau khi Kiều Vũ Phân xuất viện thì Ôn Hành Lễ luôn bận rộn công việc. Sức khỏe Kiều Vũ Phân thì cũng hoàn toàn khôi phục rồi, nhưng không biết tại sao, giữa tháng tám lại bắt đầu cái tật xấu quậy ầm lên, mặc dù không nghiêm trọng như ngày xưa nhưng cũng khiến cho mọi người phải xem chừng. Vì vậy bà Thành cũng không đưa cô đi được.

Dĩ nhiên Ôn Viễn cũng không muốn trong nhà hó xử, cô chủ động từ chối việc Kiều Vũ Phân cho tài xế đưa cô đi. Dù sao thì thành phố B cách thành phố T cũng gần, đi xe lửa nửa tiếng là có thể đến, vừa tiện vừa nhanh gọn, cô cũng không mang theo nhiều đồ nên có thể tự mình đi. Kiều Vũ Phân cũng không có kiên trì, bà đưa cho cô một cái thẻ, bên trong có học phí và tiền sinh hoạt nửa năm.

Trong khoảng thời gian này Ôn Hành Chi ở Hong Kong, có yêu cầu cho Lại Dĩ Ninh lái xe tới đón cô nhưng cũng bị cô từ chối, Ôn Viễn cảm thấy cô có thể tự làm được. Ôn Hành Chi suy nghĩ đến lòng tự ái của người bạn nhỏ này lại có chút nhạy cảm nên cũng không miễn cưỡng cô nữa.

Ôn Viễn than thở một tiếng vùi đầu vào trong chăn, xem ra cô cũng hơi thê thảm, vẫn là do cô tự chuốc lấy.

Có lẽ ông trời cũng thương cảm Ôn Viễn, cô đang buồn bực trong chăn thì điện thoại chợt vang lên. Ôn Viễn luống cuống tay chân nhận điện thoại, giọng nói từ tốn của người kia truyền đến: “Đã tới trường học chưa?”

“Ừ.”

“Hành lý sắp xếp như thế nào rồi?”

“Đã dọn dẹp xong rồi.”

“Vậy em đi ra ngoài đi, anh chờ em ở cổng trường.”

Ôn Viễn sững sờ: “Anh không phải là đang ở Hong Kong sao?”

“Ừ, đã trở về rồi.” Ôn Hành Chi nói: “Mười phút nữa anh tới cổng trường, có phải em vẫn chưa ăn cơm?”

Ôn Viễn chợt hiểu ra: “Em lập tức sẽ xuống.”

Cúp điện thoại xong, bạn học Ôn Viễn xua đi tâm tình ủ rũ, xuống giường, đi giày, soi gương chỉnh lại đầu tóc rồi đi xuống dưới lầu. Cũng may là từ ký túc xá đến cổng trường của bọn họ cũng khá gần, không tới 5 phút đồng hồ thì Ôn Viễn đã đi tới ven đường. Nhưng ngoài dự đoán, xe của Ôn Hành Chi đã đứng đợi ở phía ngoài cổng.

Gần hai tuần lễ nay Ôn Hành Chi đều đi công tác ở Hong Kong nên đã một thời gian Ôn Viễn không nhìn thấy anh. Cô đứng yên tại chỗ một lúc rồi nhẹ nhàng bước về phía chiếc xe SUV. Ôn Hành Chi nhìn thấy cô, duỗi cánh tay dài ra mở cửa đằng trước. Ôn Viễn đứng ở cửa xe, nhìn thấy tinh thần anh thoải mái liền chép miệng rồi đi ra phía sau ngồi.

Cô đơn giản chỉ coi anh là tài xế. Ôn tiên sinh nhìn thấy cảm xúc kỳ cục của Ôn tiểu thư thì đại khái cũng hiểu được nguyên do ở trong đó. Lông mày anh hơi nhướng lên, vươn tay đóng cửa trước lại, nổ máy xe từ từ rời đi.

Bạn học Ôn Viễn không được để ý tới thì liền bất mãn chọc chọc bờ vai Ôn Hành Chi: “Này.” Giọng nói buồn buồn: “Anh trở về khi nào vậy?”

“Mười giờ sáng.”

Ôn Viễn ngạc nhiên: “Vậy là anh tới đây luôn?”

Ôn tiên sinh không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói: “Ngồi yên, không nên lộn xộn.”

Bạn học Ôn Viễn chợt cảm thấy có chút vui vẻ, lúc nhận điện thoại cô còn tưởng anh đã về thành phố T từ lâu rồi mà bởi vì cô đã từ chối nên mới không đến trường học xem cô, không ngờ hôm nay anh phải bay, mà máy bay vừa mới hạ cánh anh liền tới đây.

Ôn Viễn lại chọc chọc bả vai của anh, nịnh bợ nói: “Bây giờ em lên đằng trước ngồi có được không?”

Ôn tiên sinh liếc cô trong kính chiếu hậu một cái, mặt không đổi sắc, dời tầm mắt đi chỗ khác nói: “Muộn rồi.”

Hẹp hòi.

Ôn Viễn lầu bầu một câu, thừa dịp đèn đỏ bò lên trước. Ôn Hành Chi là người lớn cũng không thèm chấp nhặt lỗi lầm của trẻ con nên đưa tay đỡ lấy cô, Ôn Viễn thuận lợi ngồi xuống rồi cười hì hì với anh. Bộ dáng này của cô anh đã thấy quá nhiều. Đèn xanh sáng lên anh chạy đến trước một khách sạn.

Thành phố T có nhà hàng thịt nướng nổi tiếng là Đại Lí. Thịt ở đây đều là tuyển chọn, tươi ngon vô cùng. Ôn Hành Chi đã tới đây mấy lần, lần này cũng vì muốn mang bạn học nào đó đi ăn thịt nướng nên đến đây.

Ôn Viễn mong đợi đi theo Ôn Hành Chi, cô đang tính toán xem nên ăn cái gì mới tốt nên không để ý thấy Ôn Hành Chi đứng trước một cái cân. Ôn Viễn nghĩ ngợi, ông chủ tiệm này sao lại để một cái cân ở đây.

Ôn Hành Chi thấy vậy, dường như nhớ ra điều gì đó, đưa tay về phía cô: “Tới đây, thử cái cân này xem.”

Ôn Viễn bất đắc dĩ đi tới, chính cô cũng không biết trọng lượng của mình là bao nhiêu, cũng không muốn nhìn, để tránh bị đả kích. Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn trọng lượng cơ thể của cô không tới 90 cân*, quả nhiên là trong dự tính.

*1 cân TQ = 0.5 kg VN, 90 cân = 45kg

Ôn Hành Chi cười cười: “Ôn Viễn, em biết nơi này mua heo ít nhất là bao nhiêu cân không?”

“Không biết, cũng không muốn biết.” Ôn Viễn lầu bầu, anh không phải muốn nói cô đến heo cũng không bằng sao, còn lâu mới có cơ hội.

Người phục vụ đứng kế bên nghe hai người nói thế cũng cười.

Ôn Hành Chi ôm lấy eo nhỏ của cô đỡ cô xuống: “Xuống đây đi, xem ra phải bồi bổ cho em thật tốt.”

Ôn Viễn căm giận bất bình, không biết ai nói với bà Thành là người già ăn thịt không tốt. Cô không ăn thịt vậy thì làm sao mà béo lên.

Nhà hàng đã chuẩn bị một phòng riêng cho Ôn Hành Chi, lúc nhân viên phục vụ chuẩn bị dẫn hai người đi thì bị anh từ chối. Người trong nhà hàng lúc này cũng không nhiều, anh kêu nhân viên phục vụ chuẩn bị bàn 2 người ở đại sảnh.

Món ăn được mang lên rất nhanh. Lần này Ôn Hành Chi cũng không có lừa gạt Ôn Viễn, trên bàn có đĩa thịt ba chỉ, cánh gà và lạp xưởng được bài trí đẹp mắt, lúc này nước mắt Ôn Viễn cũng muốn rớt xuống rồi. Cô bỏ thịt ba chỉ lên lò nướng trước mặt Ôn Hành Chi hỏi: “Anh có phải có âm mưu gì hay không? Làm sao lại cho em ăn nhiều thịt như thế?”

Luôn luôn bị hàm oan cho nên Ôn tiên sinh rất bình tĩnh nói: “Sợ rằng em không ăn, tiệm này về sau chúng ta sẽ không đến nữa.”

“Không thể.”

Bạn học Ôn Viễn dùng từ ngữ mạnh mẽ cự tuyệt lời đề nghị của anh, cô gắp một miếng thịt lên chấm một chút tương rồi cho vào miệng, ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào. Ôn Hành Chi nhìn cô khẽ lắc đầu, nha đầu này rất dễ lừa gạt, chỉ mấy miếng thịt mà đã có thể mua chuộc.

Bữa trưa này phần lớn thời gian đều là Ôn Hành Chi nướng cho cô ăn, động tác của anh rất lưu loát, đồ ăn được nướng chín vừa phải, thỉnh thoảng anh cũng hỏi cô mấy chuyện học ở trường. Thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi bụng nhỏ của Ôn Viễn đã no căng thì cô mới nhớ người đối diện chưa có ăn gì.

“Sao anh không ăn?”

“Mới xuống máy bay, không có khẩu vị để ăn.” Ôn Hành Chi trả lời đơn giản: “Em ăn no chưa?”

Ôn Viễn gật đầu, đưa toàn bộ đồ ăn còn lại cho anh, làm bộ ra oai nói không thể lãng phí đồ ăn. Ôn tiên sinh cũng không từ chối, ăn xong rồi mới đưa cô rời đi.

Bởi vì ba giờ chiều là lúc tập trung cho nên sau khi rời nhà hàng, hai người đi siêu thị mua ít đồ cần thiết rồi Ôn Hành Chi liền đưa Ôn Viễn về trường học.

Cổng trường có nhiều người qua lại, Ôn Viễn vừa xuống xe thì bị Ôn Hành Chi kêu lại. Cô đứng ở cửa xe, nhìn thấy anh lấy một chiếc túi ở đằng sau đưa cho cô.

“Đây là cái gì?” Ôn Viễn nhìn vào bên trong vài lần.

“Điện thoại di động.” Ôn Hành Chi nói: “Điện thoại của em cũng nên thay cái mới rồi.”

Điện thoại cô dùng là điện thoại Kiều Vũ Phân mua lúc trước. Say này gây gổ cô cũng không có tâm tư đổi điện thoại mới, chỉ là trước tiên cứ dùng tạm sau này tự mình kiếm được sẽ mua một cái tốt hơn. Không ngờ anh đã chuẩn bị cho cô, lại là mẫu điện thoại mới nhất.

Ôn Viễn có chút xúc động, nhưng vì muốn che giấu cảm xúc nên cô nhìn anh nói: “Anh có phải là không lên mạng đúng không? Cái điện thoại này trên mạng bị chê bai rất nhiều, mọi người đều nói nó xấu.”

Ôn Hành Chi đương nhiên biết trong lòng của cô không nghĩ như thế: “Bề ngoài xấu xí cũng không sao cả, chỉ cần gọi điện là được.”

Ôn Viễn rơi lệ, cô biết điện thoại của mình đã rất cũ bởi vì lúc trước nhiều lần đang nói chuyện điện thoại đều bị ngắt giữa chừng. Mà người này thì có một thói quen, đó là nếu như không có chuyện quan trọng thì sẽ không gọi lại. Thật làm cho người ta tức điên mà!

Ba ngày sau khi Ôn Viễn nhập học, người cuối cùng trong phòng cũng đã đến đủ.

Phòng ở có bốn người, ngoại trừ Chu Nghiêu và Xuân Hỉ thì còn có một người, người kia hai ngày trước mới tới trường, bạn học đó tên Từ Tiểu Hà cũng ở thành phố B, trời sinh bản tính khá ngại ngùng. Lưu Xuân Hỉ đến từ phương Bắc là một cô gái phóng khoáng, còn Chu Nghiêu tuy là con gái Giang Nam nhưng cũng rất sáng khoái. Ôn Viễn cùng hai người dường như cũng có chút thân thiện.

Sau khi tựu trường chính là đến kỳ học quân sự.

Đại học T rất coi trọng học kỳ quân sự hàng năm, đặc biệt đưa sinh viên đến doanh trại bộ đội ở ngoại ô để cách ly huấn luyện. Sau hai tuần lễ, tất cả sinh viên đều có làn da rám nắng, khổ không thể tả.

Ôn Viễn cũng như vậy.

Da thịt cô vốn trắng nõn mà hôm nay ra như vậy nên cũng không dám ra ngoài, vì vậy bạn học Ôn Viễn nghiêm túc cảnh cáo Ôn tiên sinh mấy ngày này không được tới trường gặp cô, cô sẽ không ra gặp anh. Vừa đúng lúc này Ôn Hành Chi cũng đang ở nước ngoài nên thuận theo ý cô.

Ôn Viễn đang đau khổ soi gương thì Lưu Xuân Hỉ trở lại, nhìn thấy bộ dáng của cô không nhịn được cười: “Vẫn còn soi gương?”

Chu Nghiêu cũng cười cô: “Cả ký túc xá này cậu ấy là người trắng nhất, còn bày đặt cả ngày ở đây đả kích chúng mình.”

Ôn Viễn buồn bã nhìn hai người.

Hai mắt Xuân Hỉ chợt lóe sáng: “Các cậu có nghe nói không? Các đoàn thể trong trường đang tuyển người mới, các cậu có muốn tham gia hay không?”

Chu Nghiêu cười nghiêng ngả: “Đợi chừng nào có trai đẹp tham gia thì tham gia cũng không muộn.”

Xuân Hỉ nhíu mắt: “Không có sao? Nếu không có thì chúng ta tự làm cũng được!"

Ôn Viễn và Chu Nghiêu cảm thấy quẫn bách, Lưu Xuân Hỉ cười ngượng ngùng: “Nói giỡn với mấy cậu thôi, nghe nói trong hiệp hội các đoàn thể có không ít trai đẹp, chúng ta đi thử một chút đi, thế nào?”

Chu Nghiêu: “Cho tớ một chỗ.”

Ôn Viễn muốn rút lui, cô không muốn nhìn trai đẹp thì các đoàn thể cũng không có ý nghĩa gì. Xuân Hỉ nhìn sang người đang chăm chú đọc sách là Từ Tiểu Hà thì cũng thấy cô lắc đầu.

Thân là trưởng phòng, Xuân Hỉ phát uy: “Không được, Ôn Viễn phải đi! Hiện tại đàn ông tốt đều có bạn trai, cậu còn ở chỗ này một mình làm gì?”

Ôn Viễn bị cô nói xong có chút chóng mặt.

Vì không thể từ chối nên Ôn Viễn đành đi đến hội trường nơi các đoàn thể đang tuyển người.

Quả nhiên đúng như Xuân Hỉ nói, nơi này trai đẹp không phải ít, hơn nữa còn là rất nhiều. Cái này không chỉ là vấn đề sở thích mà sau khi thu nạp đủ hội viên thì có thể thu hội phí còn có thể nhận được tài trợ nhất định. Dĩ nhiên phần lớn thời điểm đoàn thể phải hoạt động mới mong kéo dài được tài trợ.

Nếu như Ôn Viễn biết được sau này vì vấn đề xin tài trợ mà gây ra một loạt chuyện thì nhất định cô sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng hiện tại thì cái gì cô cũng không biết, đến ngay cả người đại diện bên ngoài là cái gì cũng không biết, chỉ đơn giản ghi danh rồi nhận số thì chợt nhận ra hội này có rất ít người đăng ký.

“Đàn em, em đăng ký sao?” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô, Ôn Viễn ngẩng đầu lên nhìn nụ cười có chút ân cần, do dự gật đầu.

“Em….Em tới xem một chút.”

“Ai nha, chọn chúng ta là đúng rồi. Chúng ta là đoàn thể lớn nhất trường hằng năm cũng đóng góp kinh phí nhiều nhất, hơn nữa còn có rất nhiều trai đẹp nha, em có vào hay không?”

Ôn Viễn vẫn chần chừ một lúc: “Để em suy nghĩ một lát.”

“Không cần suy nghĩ nữa.” Vị đàn chị kia vung tay lên: “Mỗi năm đều có thể rút khỏi đoàn thể, nói cách khác, gia nhập với chúng ta nhiều nhất thì em chỉ hối hận một năm nhưng nếu không thì em sẽ hối hận cả đời.”

Ôn Viễn có chút suy nghĩ. Lời nói này sao lại quen thuộc như thế chứ?

“Em học ngành gì?”

“Em……em học tài chính.” Ôn Viễn đáp.

Mắt vị đàn chị kia sáng lên : “Tài chính, tài chính tốt. Có tiền. Đến đây đi em gái, có sẵn mẫu đơn, em chỉ cần điền rồi dán hình xong mang tới cho chị là được.”

Ôn Viễn hơi khó hiểu: “Không cần phải phỏng vấn sao? Sao thấy mọi người đều phải phỏng vấn.”

“Không cần, không cần.” Đàn chị đáp vô cùng hào phóng: “Chúng ta có quyền trực tiếp nhận người.”

Cứ như vậy mà Ôn Viễn rơi vào trạng thái hồ đồ, cầm giấy tờ đi. Phía sau có một giọng nói sùng bái của nam sinh: “Chị Vy, rốt cuộc cũng lừa gạt được một người.”

Không biết vì sao sau khi nghe như thế Ôn Viễn bỗng nhiên rùng mình.

Bình luận





Chi tiết truyện