chương 63/ 113

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Náo loạn ở phố chợ một hồi như vậy khẳng định sẽ khiến cho đám người ở Kê Oa thôn chú ý, do đó Nhiếp Bất Phàm tuy rằng thâm tâm tiếc rẻ nhưng vẫn cam chịu để Vương Thi Thiện lôi về chỗ ở.

“Ngẩng đầu. ” Vương Thi Thiện cầm chiếc khăn mặt ấm, nói.

Nhiếp Bất Phàm nghe lời mà ngửa khuôn mặt ma quỷ kia của hắn lên, hai mắt híp lại thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của Vương Thiện.

Vương Thi Thiện cẩn thận giúp hắn lau mặt rửa tay.

Nhiếp Bất Phàm bỗng nhiên mở mắt ra, bất chợt hỏi, “Vương Ngũ huynh, bình thường ngươi cũng lau chùi tượng Phật như thế này sao?”

Vừa chuyên chú lại vừa mang theo vài phần thành kính, cứ như thể tay hắn chính là trân bảo hiếm thấy trên thế gian, khiến Nhiếp Bất Phàm có chút xúc động vì được cưng chiều.

Vương Thi Thiện động tác cũng không hề khựng lại, vẫn trầm mặc không đáp lời.

Nhiếp Bất Phàm ôm lấy cổ hắn, hì hì cười, hỏi, “Trong lòng ngươi, địa vị của ta có thể sánh bằng Phật tổ không?”

Vương Thi Thiện trả lời, “Ta tin Phật, là bởi Phật cao siêu thoát tục cùng và có trí tuệ vô biên. Có cái gọi là ‘Tùy theo duyên phận, thiện có thiện báo, ác có ác báo’, ngươi, có lẽ chính là thứ ác báo cho sự lung lạc niềm tin vào tín ngưỡng của ta. ”

“Ta?Ác báo?” Nhiếp Bất Phàm chỉ vào mặt mình, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

“Duyên sinh thì pháp mới tồn, mặc dù là ác báo, ta cũng vui vẻ chấp nhận. ” Vương Thi Thiện cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn.

Nhiếp Bất Phàm cúi mặt, hừ hừ vài tiếng không nói gì thêm, thế nhưng trong lòng thực sự ngứa ngáy.

Vương Thi Thiện cười cười, bỏ khăn mặt xuống, giúp hắn cởi áo tháo thắt lưng, sau đó ôm người thả vào thùng tắm.

Nhiếp Bất Phàm chủ động kéo Vương Thi Thiện lại, ý bảo cùng tắm. Thùng nước tuy rằng lớn, nhưng hai đại nam nhân ngồi liền có phần chật chội.

Chân Nhiếp Bất Phàm quấn lấy thắt lưng Vương Thi Thiện, hai người giống như song tu cùng ngồi một chỗ.

Trong phòng hơi nước mịt mù, yên lặng không một tiếng động, chỉ nghe thanh âm bọt nước bắn lên rồi rơi xuống.

Giữa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, hai thân ảnh dường như gắn chặt vào nhau, da thịt tiếp xúc cận kề, hô hấp đều đặn hài hòa.

Vương Thi Thiện thập phần thuận theo khát vọng của chính mình, động thân mà tiến vào, trầm luân trong sung sướng.

Bọt nước bắn tung tóe, không ngừng va đập vào thân thể trần trụi của hai người. Thùng gỗ tựa hồ như không chịu nổi chấn động liên hồi mà phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Nhiếp Bất Phàm nhấp nhổm không ngừng. Mỗi một lần trầm xuống, trọng lượng toàn thân đều dồn hết lên người Vương Thi Thiện, khiến cho thứ sục sôi nhiệt huyết kia đâm sâu tới tận cùng.

Trong thùng gỗ chật hẹp, động tác giao hoan của hai người càng thêm phần cấp bách vội vàng.

“Đừng… đừng động. ” Nhiếp Bất Phàm ngồi khóa trên đùi người kia, hai tay bám chặt mép thùng.

“Chúng ta lên giường. ” Vương Thi Thiện vuốt nhẹ tóc hắn, dục vọng vẫn còn thẳng đứng chôn chặt trong cơ thể đối phương.

“Ân. ” Nhiếp Bất Phàm dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy người kia.

Vương Thi Thiện nâng mông hắn, vẫn duy trì trạng thái gắn kết chặt chẽ này mà đứng lên, dùng khinh công nhảy ra khỏi thùng tắm khiến cho bọt nước lại một phen tung tóe.

“Ân…” Động tác này khiến cho nơi tiếp hợp mạnh mẽ ma sát một cái, Nhiếp Bất Phàm nhịn không được rên rỉ thành tiếng.

Đúng lúc Vương Thi Thiện vươn tay định lấy y phục thì bất ngờ khựng lại, vẻ mặt có chút cau có, tựa hồ như nghe được động tĩnh gì từ ngoài cửa truyền vào.

Hắn cấp tốc cầm quần áo phủ lên thân thể hai người, lắc mình đạp chân nhảy lên xà nhà phòng bên cạnh.

“Làm sao vậy?” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng hỏi.

“Có người đến. ” Vương Thi Thiện ôm chặt lấy hắn, thế nhưng phân thân vẫn không chịu rút ra.

Vừa dứt lời, chợt nghe phòng bên có tiếng người đẩy cửa bước vào.

“Kỳ quái, người đâu?” Thanh âm rất quen thuộc, đích thị là Lý Dực.

“Nước vẫn còn ấm, hẳn là mới tắm xong không bao lâu. ” Trương Quân Thực thế mà cũng tới.

Nhiếp Bất Phàm ngồi trong nơi ẩn ná mà rụt rụt cổ.

Nhưng Vương Thi Thiện lại ngay lúc này động thân đâm đâm hắn. Nhiếp Bất Phàm vội vàng kìm lại tiếng kêu thiếu chút nữa là bật ra khỏi miệng, trừng mắt liếc người kia, sau đó cẩn thận rút ra, kéo theo một mảng chất dịch dinh dính.

Hắn xoay người, ghé vào khe hở trên tường quan sát.

“Vừa tắm xong, có thể đi đâu được?” Lý Dực hỏi.

“Tìm quanh đây xem, lần này không thể để hắn chạy nữa. ” Trong giọng nói của Trương Quân Thực có phần bất đắc dĩ.

Lý Dực hung hăng nói, “Nếu để ta bắt được, nhất định sẽ cho hắn biết tay!”

Nhiếp Bất Phàm nhe răng trợn mắt, đối với loại uy hiếp này âm thầm khinh bỉ.

Đúng lúc này, sau lưng hắn lại có người đè tới, đích thị là Vương Thi Thiện, ngón tay người nọ không ngừng mơn trớn bắp đùi trong của hắn.

Nhiếp Bất Phàm dùng khủyu tay huých huých về phía sau, ý bảo hắn đừng có làm bậy.

Tiếng cước bộ phía dưới càng lúc càng gần. Trường Quân Thực đi sang phòng bên, cách bọn họ không đến mười bước.

Nhiếp Bất Phàm theo bản năng rụt về phía sau, ai ngờ hậu huyệt bất ngờ bị một vật cứng rắn nóng bỏng đột ngột xâm nhập vào, mãnh liệt ma sát, càng vào càng sâu, một chút lại một chút.

Hắn cắn môi, khẽ rùng mình nhìn Trương Quân Thực ở bên dưới, muốn kêu lại không dám hé răng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác hồi hộp khẩn trương của người đi yêu đương vụng trộm.

Không thể ngờ Vương Thi Thiện cũng có thời điểm xấu xa như vậy. Hắn đỡ lấy bụng Nhiếp Bất Phàm, chầm chậm ra vào, động tác nhẹ nhàng không hề phát ra bất cứ tiếng động nào nhưng lại khiến Nhiếp Bất Phàm chịu đủ giày vò.

Hắn nằm úp sấp, thần kinh căn thẳng vô cùng. Nếu như lúc này Trương Quân Thực đột nhiên ngẩng đầu, cho dù có bóng tối che đậy giúp cũng rất dễ bị phát hiện ra.

Hắn và Vương Thi Thiện lại ở trong loại tình trạng này, thử hỏi sau này như thế nào gặp người khác?

Được rồi, Nhiếp Bất Phàm cũng không bận tâm chuyện bị bắt quả tang, nhưng trước đó hắn rời nhà bỏ trốn đã là chuyện xấu, nay lại cùng Vương Thi Thiện lén lút yêu đương, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị phê bình vô cùng tàn khốc.

Hắn không dám chuyển động, chỉ có thể mặc cho Vương Thi Thiện tùy ý luận động. May cho hắn Trương Quân Thực không có được thính lực như đám người Lý Dực, cũng chỉ nhìn một lượt rồi rời đi.

Trương Quân Thực vừa bước chân ra khỏi cửa, nam nhân phía sau liền mạnh mẽ phát lực, thúc mạnh đến mức Nhiếp Bất Phàm thiếu chút nữa kêu lên. Một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng phun trào bên trong cơ thể, cơ hồ khiến cho hắn đầu óc trống rỗng.

Nhiếp Bất Phàm thầm oán hận. Vì sao lại có thể bị những lời đường mật của nam nhân này làm cho rung động, đến nỗi lễ tiết cũng mang ra dẫm nát tơi bời như thế?

Vương Thi Thiện kề sát bên tai hắn thổi hơi ấm, dục vọng được triệt để phát tiết nhưng vẫn lưu luyến không muốn rời đi.

Nhiếp Bất Phàm thấy những người khác đã đi rồi, liền liều mạng cấu hắn một cái.

Vương Thi Thiện dùng môi hôn lướt lên thân thể người kia, dỗ hắn nguôi giận.

“Còn không ra!” Nhiếp Bất Phàm nghiến răng nói.

“Ân. ” Vương Thi Thiện thế nhưng không chịu lui binh mà tiếp tục cọ cọ.

Nhiếp Bất Phàm vươn tay tung vô ảnh trảo, hung ác nắm lấy cái thứ đang tác oai tác quái của Vương Thi Thiện kia một phen, sau đó vung chân đạp văng hắn ra.

Vương Thi Thiện hơi khom người, tựa hồ như vừa được thể nghiệm khoái cảm cực hạn từ thiên đường xuống tới địa ngục.

Nhiếp Bất Phàm xoa xoa tay, hừ hừ nói, “Đi lấy quần áo lại đây. Bây giờ ta không muốn chứng minh sức sống mãnh liệt của mình bằng cách dũng cảm chạy khỏa thân. ”

Vương Thi Thiện gật đầu, nháy mắt đã biến mất vô tung.

Nhiếp Bất Phàm thở phào một hơi, chuyển động thân thể một chút, huyệt khẩu nơi hạ thân lập tức chảy ra một dòng chất lỏng.

Hắn lại đấm ngực dậm chân một hồi.

Một nam nhân tốt như thế, cứ như vậy bị hủy hoại!Triệt để hủy hoai!

Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề, Nhiếp Bất Phàm hỏi, “Bọn họ đi chưa?”

“Chưa. ” Vương Thi Thiện nhìn hắn, “Ngươi muốn đi gặp bọn họ sao?”

Nhiếp Bất Phàm trong lòng âm thầm đấu tranh một hồi, thâm trầm nói, “Ta nên về thôn rồi. ”

“Vậy…”

“Vậy hiện tại chúng ta đi thôi. ” Nhiếp Bất Phàm nói như chém đinh chặt sắt, “Làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, nếu đã lén lút ra đi, tất nhiên phải lén lút trở về. ”

Vương Thi Thiện không nói gì. Vì sao câu nói hay như vậy lại có thể bị ngươi bóp méo ra cái dạng này?

Bất quá Vương Thi Thiện cũng không có hứng thú suy nghĩ cho tâm tình của những người khác. Đối với phương châm hành động của Nhiếp Bất Phàm, hắn rất có trách nhiệm mà thực hiện.

Vương Thi Thiện đạp vào bóng đêm, trên lưng mang theo Nhiếp Bất Phàm, thẳng hướng Kê Oa thôn mà bay tới.

Mà đám người Lý Dực không tìm được người nên quyết định ở lại trong căn nhà nhỏ này ôm cây đợi thỏ, nhưng lại hoàn toàn không hay biết con thỏ này đã lén trở về Kê Oa thôn rồi.

Không thể không nói, Nhiếp Bất Phàm này là một mầm họa chuyên môn giày vò người khác, mà toàn thân hắn chỗ nào cũng toát lên một loại khí chất rất ngứa đòn.

Ngày hôm sau thời tiết tốt đẹp, Nhiếp Bất Phàm thần thanh khí sáng đi ra khỏi cửa phòng, trước tiên ở trong sân vận động gân cốt một chút, sau đó mở rộng hai cánh tay, hưng trí bừng bừng hô to, “Đám nhỏ, ta đã trở về!”

Vừa dứt lời, chúng gà xung quanh bắt đầu bạo động, đồng loạt cất tiếng gáy cao vút, thanh âm vang vọng khắp núi rừng.

Nhiếp bất Phàm thư thái trong lòng, nhưng là vừa mới buông tay xuống đã chợt nghe một thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa viện truyền đến.

“Nhiếp Bất Phàm?”

Nhiếp Bất Phàm xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tư Thần Vũ vẻ mặt tiều tụy, hai gò má lõm sâu đang dùng một đôi mắt tinh quang nguy hiểm mà quan sát hắn.

“Ngươi về khi nào?”

“Tối hôm qua. ” Nhiếp Bất Phàm chào hỏi hắn, “Thấp huynh, xem ra ngươi không khỏe lắm, bệnh tình vẫn chưa có chuyển biến gì sao?”

Tư Thần Vũ nhìn trái nhìn phải một lượt, lạnh giọng hỏi, “Bọn Lý Dực không về cùng ngươi sao?”

“Bọn họ ở trong thành chơi đùa vô cùng cao hứng, có lẽ tối nay mới về. ” Nhiếp Bất Phàm tùy tiện trả lời.

“Vừa vặn. ” Tư Thần Vũ một tay nắm cổ tay hắn, ra lệnh nói, “Đêm nay đến phòng ta. ”

“Để làm gì?”

“Chữa bệnh!”

Nhiếp Bất Phàm xoắn xuýt, “Ta không thể chữa bệnh. ”

“Có thể hay không thử sẽ biết!”

Nhiếp Bất Phàm nhìn trời, thở dài, “Được rồi, Thấp huynh, ngươi đêm nay cứ tắm rửa sạch sẽ chờ ta đi. ”

Tư Thần Vũ khóe miệng giật giật, hừ lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi.

Nhiếp Bất Phàm thực rất thấu hiểu tâm lý nóng lạnh thất thường của người bệnh, cho nên mới độ lượng không thèm so đo với bộ mặt ngạo mạn của người kia.

Hắn vươn vai, cảm nhận không khí bình lặng hiếm có của thôn làng. Phần lớn người trong thôn đều tới thành Khê Sơn, ở đây chỉ còn lại vài người bệnh, đàn gà cũng không hề gây rối.

Hắn nắm giữ chức trách trưởng thôn nên phải có trách nhiệm đi từng phòng xem xét tình hình người bệnh, phát hiện chủ tớ Thiên nữ bệnh tình đã chuyển hướng tốt đẹp, nhưng mà mấy nam nhân khác vẫn còn đang chịu giày vò.

Thẩm Mộ Nhiên phong thái nhẹ nhàng đột nhiên hóa thân thành một mỹ nhân thân lâm trọng bệnh, ngày ngày ngồi trước cửa sổ nhìn về xa xa, u buồn thương tiếc xuân đi hạ đến, khí chất đại biến.

Mà Lý Hoài luôn luôn lộng lẫy y trang, giờ phút này hình hài gầy yếu, nhuệ khí suy giảm, nhìn thấy Nhiếp Bất Phàm cũng không đối trọi gay gắt như mọi khi, ngược lại dùng một ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Nhiếp Bất Phàm thấy bộ dáng táo bón của hắn, hảo tâm thăm hỏi.

Lý Hoài vẻ mặt không được tự nhiên, biểu cảm cứng ngắc không nói gì.

“Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi!” Nhiếp Bất Phàm trừng mắt.

“Ngươi… Ngươi, ngươi đêm nay lại đây một chuyến. ” Hắn rốt cục nghẹn ngào nói ra một câu như vậy, ánh mắt dao động không ngừng.

“Hả?” Nhiếp Bất Phàm hoài nghi nhìn hắn hỏi, “Làm cái gì?”

“Ngươi tới là được!” Lý Hoài lớn tiếng quát.

Nhiếp Bất Phàm xem như hiểu rõ, đây cũng là một tên muốn hắn chữa bệnh cho. Xấu Xa đáng thương, thế mà cũng phải khuất phục dưới áp bức của bệnh tật, quyết định bước chân vào con đường cơ hữu đầy chông gai sao?

“Ta không rảnh. ” Nhiếp Bất Phàm nói rõ.

“Sao ngươi không rảnh?” Lý Hoài tạc mao, “Ngươi đêm nay nhất định phải đến đây cho lão tử!”

“Ta không rảnh. ”

“Ngươi dám không đến, ta sẽ nói chuyện xấu của ngươi cho đại ca biết. ”

Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, thế mà còn chơi trò mách lẻo?”

“Ai cần ngươi quản ta chơi gì!Tóm lại, ngươi không thể để ta cứ tiếp tục bệnh mãi. ”

“Ta cũng không muốn ngươi bệnh, nhưng ta thật sự vô năng vô lực. ” Nhiếp Bất Phàm buông lỏng hai tay.

Lỳ Hoài nhìn hắn, cắn răng nói, “Ngươi đừng giả bộ, quan hệ của ngươi và đại ca, ta đây đều biết rất rõ.

Nhiếp Bất Phàm nhìn trời.

Lý Hoài vẻ mặt tức giận, “Hắn có thể, sao ta lại không?”

Nghe được câu này, Nhiếp Bất Phàm dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà quan sát hắn từ trên xuống dưới.

“Nhìn cái gì?” Lý Hoài không được tự nhiên, quát.

Nhiếp Bất Phàm tình ý sâu xa khuyên nhủ, “Không phải cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Kiên nhẫn một chút, bệnh của ngươi rất nhanh sẽ khỏi thôi. ”

“Ta không kiên nhẫn được!” Lý Hoài cả giận nói, “Ngươi không đồng ý, đừng trách ta sử dụng vũ lực. ”

Nhiếp Bất Phàm nhìn bộ dáng gầy gò ốm yếu của hắn, lắc đầu nói, “Xấu Xa, ngươi xác định chính mình còn có cái gọi là vũ lực sao?”

“Hừ, đối phó với ngươi ta vẫn dư sức. ” Lý Hoài cười lạnh.

“Đối phó với ta có thể dư sức, nhưng là, còn có gà của ta. ” Nhiếp Bất Phàm tiện tay ôm lên một con gà, ha hả cười nói.

Vẻ mặt Lý Hoài có chút vặn vẹo.

“Được rồi, sau này bảo đại ca ngươi dạy dỗ lại ngươi đi. ” Nhiếp Bất Phàm khoát tay nói, “Ta không hầu hạ được rồi. ”

Nói xong, hắn xoay người định bụng rời đi thì ống tay áo bị người giữ chặt.

Nhiếp Bất Phàm quay đầu nhìn lại, “Ngươi…” Đã thấy Lý Hoài hít hít nước mũi, vẻ lặt đáng thương như sắp khóc đến nơi.

Ai nha, đừng như vậy!Hoa Khổng Tước, kiêu ngạo của ngươi, hung hăng càn quấy của ngươi đâu rồi?

Nhiếp Bất Phàm ôm mặt che lại con mắt, trong lòng nảy sinh một tia không nỡ.

“Được rồi, được rồi, đêm nay ta tới giúp ngươi, được chưa?” Nhiếp Bất Phàm chỉ vào hắn, “Đại trượng phu, khóc cái gì?”

“Ai khóc?” Lý Hoài rất nhanh trở mặt, nhát mắt khôi phục bộ dạng ban đầu, biểu tình dáng thương vừa mới thấy tựa như chỉ là do Nhiếp Bất Phàm mắt toét mà nhìn ra.

Nhiếp Bất Phàm nheo nheo con mắt.

Lý Hoài lập tức nói, “Ngươi đã đáp ứng rồi, không được nuốt lời. ”

Nhiếp Bất Phàm ậm ừ mà hừ vài cái.

Rời khỏi chỗ ở của Lý Hoài, hắn mới bất chợt nhớ tới, chính mình trước đó cũng đã hẹn với một người khác.

Đêm nay?–

Bình luận





Chi tiết truyện