chương 47/ 113

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Nhiếp Bất Phàm đi theo đàn gà vào sâu trong thông đạo ở phía trước. Nơi này bốn phía ánh sáng mờ mờ ảo ảo, không khí thanh lãnh, còn mang theo một mùi mục nát mơ hồ. Bất chợt hắn nghe thấy tiếng cào cào bới bới của một sinh vật nào đó ở nơi góc tường.

“Nên đi bên kia?” Nhiếp Bất Phàm nhìn vào ngã rẽ cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi. Thanh âm dù nhỏ nhưng ở giữa không gian tĩnh lặng lại có vẻ đặc biệt rõ nét.

Một con gà từ lối rẽ kia nhảy vọt ra, quang quác kêu vài tiếng.

Nhiếp Bất Phàm gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó dẫn theo đàn gà đi tới.

Đi được vài bước, hắn giật mình quay đầu nhìn lại. Cách xa như vậy mà dường như vẫn còn nghe được tiếng gầm gừ của Tư Thần Vũ, thật là dọa người mà. Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng trần truồng phơi mình trong gió của kẻ kia, hắn lại lập tức cảm thấy mãn nguyện. Đáng tiếc không có máy ảnh, bằng không hắn đã có thể chụp lại khoảnh khắc bất hủ này.

Đang nghĩ ngợi, trước mắt Nhiếp Bất Phàm bỗng nhiên hiện ra một gian phòng. Đây hẳn là nơi cất giấu bảo tàng, ánh sáng bên trong hắt ra một màu vàng chói lóa, sáng hơn so với thông đạo rất nhiều.

Nhiếp Bất Phàm bước nhanh vào. Đập vào mắt đầu tiên chính là bốn viên dạ minh châu ở bốn góc tường, ước chừng to bằng miệng bát, mỗi một viên đều có giá trị liên thành.

Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng: ‘Kẻ lắm tiền đại gian đại ác!’, sau đó nhanh tay lẹ mắt cạy ra hai viên bỏ vào trong túi, chừa lại hai viên để chiếu sáng. Kỳ thật hắn không hám tài, cái hắn thích chính là mấy thứ có công năng chiếu sáng tự nhiên này.

Hắn đảo mắt nhìn một vòng. Có thể thấy gian phòng cất bảo này chỉ có một cửa ra, vách tường ba phía gắn đầy những giá ngang được ghép từ những phiến đá nhỏ, giá bên phải bày mấy hộp ngọc xếp ngay ngắn thành hàng, lớn nhỏ đủ loại, ước chừng tới bốn mươi mấy cái. Nhiếp Bất Phàm vươn tay sờ lên hộp ngọc, chỉ thấy một cảm giác trơn nhẵn lạnh buốt, chất ngọc trong sáng. Cho dù không biết bên trong hộp chứa cái gì, nhưng chỉ riêng những cái hộp này thôi đã có thể đổi lấy một cả tòa trang viên rộng lớn rồi.

Kế tiếp, Nhiếp Bất Phàm tiện tay mở nắp một hộp ngọc, nhìn vào trong. Bên trong thế nhưng lại chứa đầy một thứ giống như cát, lấp lánh ánh kim, tính chất nhỏ mịn, đưa lên mũi ngửi dường như còn phảng phất một mùi gì đó. Tuy rằng không biết đây là cái gì, nhưng nếu đã dùng tới loại hộp quý như thế này để bảo quản, hiển nhiên giá trị của nó khẳng định trân quý gấp nhiều lần hộp ngọc.

Hắn lại mở thêm mấy hộp ngọc khác, đồ vật bên trong đều vô cùng kỳ quái, dạng khối có, dạng viên có, mà dạng chất lỏng sền sệt cũng có.

Nhiếp Bất Phàm xem xét một hồi liền mất hứng, xoay người bỏ sang giá ngang bên trái.

Giá bên trái này bày rất nhiều bình gốm, có mấy chiếc đã bị rơi vỡ thành từng mảnh. Dùng một cây gậy gẩy gẩy những mảnh vụn, Nhiếp Bất Phàm cũng không nhận ra đống vàng vàng đen đen vốn được chứa đựng trong bình đó nguyên bản là cái gì, tuy đã có dấu hiệu hư nát nhưng lại không có mùi hôi thối, có lẽ đã bay hơi hết rồi.

Hắn bắt đầu cẩn thận xem xét những chiếc bình còn nguyên vẹn, bên trên còn được cẩn thận nút lại bằng một cái nút bấc. sau khi mở ra, hắn lại phát hiện còn có mấy cái nút nữa.

“Đậy thật là chặt. ” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm.

Chung quanh có mấy con gà lộc cộc kêu vài tiếng, tựa hồ vô cùng phấn khích.

Nhưng là, còn chưa giật ra cái nút cuối cùng, Nhiếp Bất Phàm đã ngửi thấy một mùi rượu mê người, đợi đến khi hoàn toàn mở nút thì cả gian phòng cất bảo đã ngập tràn hương rượu.

“Ân… Thơm quá!” Nhiếp Bất Phàm ngây ngất một hồi, híp mắt cười nói, “Đây đúng là thứ tốt, ủ cả trăm năm a!”

Chúng gà toàn bộ tập hợp lại đây, líu ríu vây quanh chân hắn, vỗ cánh ầm ĩ.

“Được, ai cũng có phần, sau khi trở về liền cho các ngươi nếm thử. ” Nhiếp Bất Phàm hào phóng khoát tay.

Trên thực tế những con gà này cũng không phải là thích uống rượu, chẳng qua chúng nó khứu giác nhạy bén, vừa ngửi được mùi này đã không nhịn được mà xôn xao.

“Ta nếm thử một chút trước đã. ” Nhiếp Bất Phàm từ trong túi vải lấy ra một cái thìa gỗ, đổ ra một muỗng, chậm rãi uống.

Một mùi vị thơm mát ngọt dịu truyền vào khoang miệng, đầu lưỡi hắn tê dại, tựa như có một dòng chất chảy chậm rãi tràn vào thân thể, tứ chi lập tức đều thả lỏng hẳn ra.

Nhiếp Bất Phàm nhìn không được lại uống thêm một hớp. Lúc này cảm giác có chút khác biệt, trong vị ngọt còn mang theo một chút đắng, trong đắng lại ẩn chứa một phần chát chúa, sau đó một cỗ cay xè dâng lên cuống họng.

Hắn trong lòng khó hiểu, liền uống thêm ngụm thứ ba, nhất thời cảm thấy khí huyết sục sôi, tim đập liên hồi, thần trí cũng đều đắm chìm vào trong men rượụ, phiêu lãng như người trên mây.

Nhịn xuống ham muốn tiếp tục uống, hắn cẩn thận niêm phong lại bình rượu, một mặt đi ra xa cái giá, một mặt cảnh cáo chúng gà, “Các ngươi ngàn vạn lần không được phá hỏng những bình rượu này, nếu không ta làm thịt cả bọn!”

Đàn gà lầm rầm tỏ vẻ kháng nghị, nhưng vẫn nghe lời mà đi ra nơi khác.

Nhiếp Bất Phàm thỏa mãn gật đầu, sau đó lại nhìn về phía cái giá ngang trên bức tường còn lại. Vừa mới bước đi vài bước, hắn liền cảm giác đầu óc mơ màng, tầm mắt cũng trở nên loạng choạng. Hắn thất tha thất thểu dựa vào một bên tường, toàn bộ cơ thể bắt đầu toát nhiệt.

Ai nha, không xong, rượu này mạnh quá.

Nhiếp Bất Phàm trượt theo vách tường mà ngồi xuống, xoa xoa hai chân. Vừa rồi làm một trận mây mưa, thể lực còn chưa kịp phục hồi, nay lại uống rượu, thật sự là túy sinh mộng tử (*). (*) túy sinh mộng tử: (Nghĩa đen) Sống trong men rượu, chết trong chiêm bao. (Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.

Mí mắt không tự chủ được mà rũ xuống. Hắn cố gắng chống đỡ, đánh giá hoàn cảnh một chút, âm thầm cân nhắc có thể ngủ một giấc ở chỗ này hay không.

“Làm phiền các ngươi giúp ta canh gác, ta muốn ngủ một chút, nếu có tình huổng khẩn cấp nào phát sinh thì gọi ta dậy. ” Nhiếp Bất Phàm mơ mơ màng màng dặn dò một phen rôig xiêu xiêu vẹo vẹo ngã sang một lên, cứ như thế mà ngủ.

Chúng gà ngơ ngác nhìn nhau, trao đổi mấy chục ánh mắt huyền bí mà con người vô pháp hiểu được, sau đó không con nào bảo con nào đồng loạt đi ra bên ngoài, mà còn đi đến là âm thầm lặng lẽ, không lưu lại một chút dấu vết nào, cứ thế không chút lưu tình vứt bỏ chủ nhân mình …

Không biết qua bao lâu, từ trong thông đạo truyền đến một tiếng gió rất nhẹ, tiếp theo chỉ thấy một thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện lướt vào trong phòng.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, diện mạo người nọ từ từ hiện ra, đích thị Vương Thi Thiện khinh công trác tuyệt.

Hắn nhìn thấy Nhiếp Bất Phàm ngã vào bên tường, âm thần kinh hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh, cẩn thận nâng người kia dậy.

“Nhiếp Bất Phàm, Nhiếp Bất Phàm. ” Vương Thi Thiện vỗ nhẹ lên mặt đối phương, thấy môi hắn khẽ mấp máy, trong hơi thở còn tản mác mùi rượu, trong lòng liền có vài phần phán đoán – người này vậy mà lại… say?

Vương Thi Thiện buông tay, Nhiếp Bất Phàm lại ngã xuống mặt đất, co chân rụt cổ ngủ tiếp.

Bất chợt ánh mắt Vương Thi Thiện se sắt lại, một lần nữa kéo Nhiếp Bất Phàm ngồi dậy, gạt mở y phục của hắn, nhìn thấy mấy dấu hôn khả nghi ngay trước ngực và sau gáy đối phương.

Vừa rồi hắn thật sự cùng với Tư Thần Vũ làm ra cái chuyện không nên làm?

Vương Thi Thiện nhớ lại những tiếng rên rỉ ái muội nghe được nơi cách vách kia, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác không vui.

Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngủ say của Nhiếp Bất Phàm, dùng một ngón tay điểm nhẹ vào trán người nọ, âm trầm trách mắng, “Cái tên hỗn đản không biết lễ tiết nhà ngươi!”

Vì để hoàn toàn chứng thực suy đoán trong đầu, Vương Thi Thiện nhanh chóng lột quần áo Nhiếp Bất Phàm ra, nâng chân hắn lên kiểm tra bên dưới.

Huyệt khẩu sưng đỏ, vẫn còn chưa khép chặt, ngón tay tiến vào bên trong dò xét còn cảm thấy có chút ẩm ướt.

Nhiết Bất Phàm xoay xoay thân thể, vô thức khẽ rên một tiếng, “Đau…”

Vương Thi Thiện nheo nheo con mắt, ngón tay cũng chưa có rút ra, vẫn ấn sâu vào bên trong không hề nhúc nhích. Nhiếp Bất Phàm bất chợt kẹp chặt chân khiến cho ngón tay hắn bịt kẹt lại, cùng với nội bích bên trong tạo thành những ma sát rất nhỏ.

Vương Thi Thiện ánh mắt hơi trùng xuống nhìn người nọ sắc mặt ửng hồng, quần áo một mảnh hỗn độn, trên làn da trần trụi còn điểm xuyết mấy dấu hôn mờ ám, hai cẳng chân thon dài gập lại, dáng ngủ giống như tiểu hài nhi, hồn nhiên không hề phòng bị.

“Vì sao lại không thể…” Vương Thi Thiện khẽ thì thầm, biểu tình lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Hắn rút ngón tay ra, đang định giúp Nhiếp Bất Phàm mặc lại quần áo thì đột nhiên dừng lại. Hắn hừ một tiếng, kéo lấy người kia ôm vào trong ngực, để đối phương giữ nguyên bộ dạng y phục lộn xộn gục đầu trên vai mình mà ngủ.

Đầu Nhiếp Bất Phàm cọ qua cọ lại trước ngực Vương Thi Thiện. Một lát sau, tựa hồ như tìm được một vị trí thoái mái, khóe miệng hắn không kìm được lộ ra một tia mỉm cười thỏa mãn.

Vương Thi Thiện cúi đầu đặt xuống môi người kia một nụ hôn, ôm chặt lấy hắn, bắt đầu niệm Ba La Mật (*). (*) Ba La Mật: Tên một bộ kinh. -_- Có thể trong hoàn cảnh này mà niệm kinh, bội phục!

Đúng lúc này có một người từ bên ngoài đi tới, hiển nhiên chính là Tư Thần Vũ. Hắn không ngờ ngay tại đây lại bắt gặp hình ảnh hai người thân thân thiết thiết mà ôm ôm ấp ấp, lại thấy Nhiếp Bất Phàm y phục mở rộng, hơn phân nửa da thịt đều bại lộ bên ngoài không khí, mệt mỏi nằm trong lồng ngực Vương Thi Thiện, vẻ mặt muốn bao nhiêu thỏa mãn liền có bấy nhiêu.

Người này sẽ không phải là sau khi cùng mình liền chạy tới đây náo loạn một hồi với Vương Thi Thiện đi?

Tư Thần Vũ rất không cam lòng mà nghĩ, trong đầu dâng lên tức giận khi vật thuộc sở hữu bị người chiếm đoạt.

“Không ngờ Vương công tử vô dục vô cầu thế mà lại có loại ham thích này?” Tư Thần Vũ châm chọc nói.

“Vạn phần không sánh kịp với vương gia. ” Vương Thi Thiện lạnh nhạt nhìn hắn, không có chút căng thẳng vì bị người bắt gian, tựa hồ như việc ôm Nhiếp Bất Phàm vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa, đương nhiên phải làm.

Tư Thần Vũ trong mắt hàn quang tung tóe, tay chắp sau lưng, thong thả bước vào, hỏi, “Hắn làm sao vậy?”

“Ngủ. ”

Ở đây mà cũng ngủ được?Thần kinh thép tới cỡ nào chứ?Kỳ thực là do mệt quá đi?Tư Thần Vũ trong lòng thầm oán.

“Ngươi cùng hắn… làm?” Tư Thần Vũ lại hỏi.

“Làm. ” Vương Thi Thiện bình tĩnh thừa nhận.

Tư Thần Vũ không nghĩ tới người kia thế nhưng có thể đáp một cách thản nhiên như vậy, nhất thời trầm mặc.

Lúc này Vương Thi Thiện mới cẩn thận đặt Nhiếp Bất Phàm sang một bên, sau đó đứng lên nhìn thẳng Tư Thần Vũ, nói, “Mời vừa rồi xảy ra chuyện gì?Ngươi cưỡng bức hắn?”

“Cái gì?”

“Ta nghe thấy tiếng kêu của hắn. ”

“Hắn không phải thường xuyên kêu như thế hay sao?” Tư Thần Vũ tùy tiện nói, “Ngươi chẳng lẽ còn không biết tính hắn?Vô pháp vô thiên, không hiểu lễ nghĩa, không phân tôn ti, miệng lưỡi độc địa, việc xấu tràn lan. ”

“Nếu đã không vừa mắt vương gia như thế, ngươi cần gì phải vượt qua ranh giới kia?”

Tư Thần Vũ không trả lời.

Vương Thi Thiện lại nói, “Hắn quả thực không màng thế tục, lễ nghi, sống vô cùng tiêu diêu tự tại, nhưng là có lẽ ngay bản thân hắn cũng không phát hiện ra, hắn kỳ thực rất xem trọng mỗi người bên cạnh. Thoạt nhìn có vẻ như tâm không vướng bận, thật ra rất sợ cô đơn. Cùng hắn xây dựng tình cảm rất dễ dàng, nhưng nếu sau này lại bị chính người hắn coi trọng vứt bỏ, chắc chắn hắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. ”

“Ngươi nói lời này là có ý gì?”

“Vương gia là hoàng thân quốc thích, không có khả năng vì một nam nhân mà làm chuyện tổn hại tới thể diện quốc gia. Bất Phàm đối với ngươi mà nói có lẽ chỉ là một món đồ tiêu khiển, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít, cần gì cứ phải nhất quyết biến hắn thành người có dây mơ dễ má với ngươi chứ?”

“Ta là hoàng thân quốc thích, vậy Vương công tử chẳng lẽ không phải con cháu thế gia hay sao?Ngươi lẽ nào không sợ ô danh dòng họ?”

“Ta khác ngươi, gia tộc đã sớm xem ta như người xuất gia, ta có thể gạt bỏ mọi vướng bận trong lòng, cùng hắn ẩn cư bầu bạn cả đời. ”

“Ngươi mới quen biết hắn không bao lâu mà lại nguyện ý vì hắn vứt bỏ mọi thứ?” Tư Thần Vũ giật mình nói.

“Ta tin vào duyên phận, cũng tin tưởng sự lựa chọn của bản thân. Ta cũng không mất đi cái gì, ngược lại ta có hắn. ” Vương Thi Thiện nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm, ánh mắt bất chợt bừng sáng, khóe miệng khẽ cong lên, “Nếu như ta lưu lại, hắn tuyệt đối sẽ cùng ta từng ngày từng ngày bước tới tương lai, mãi mãi không xa cách. ”

Tư Thần Vũ nhịn không được mỉa mai nói, “Ngươi đừng quên, nam nhân của hắn không chỉ có một mình ngươi. ”

“Ta biết. ” Vương Thi Thiện chuyển rời tầm mắt về trên người Tư Thần Vũ, đáp, “Ngươi cho rằng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt là để hưởng thụ quan hệ thân mật sao?Ta dám khẳng định, dù là trải qua một đời thanh tâm quả dục, hắn cũng sẽ không may may khó chịu. Người thực sự không kìm được dục vọng là chúng ta. ”

Tư Thần Vũ vô pháp bác bỏ. Tuy rằng Nhiếp Bất Phàm thường xuyên vô ý vô thức mà trêu ghẹo người khác, nhưng ánh mắt hắn quả thực trong sáng thuần khiết, không hề có một tia dâm dật.

“Vương gia, hy vọng ngươi có thể cẩn trọng suy xét một chút, xem nên xử lý quan hệ với Nhiếp Bất Phàm như thế nào. ” Vương Thi Thiện ánh mắt lạnh lẽo, “Nếu như ngươi dám tổn hại hắn, tại hạ tuyệt đối sẽ không khách sáo. Hơn nữa, ngươi không biết rằng đời này tìm được một cục rắc rối kỳ lạ như hắn rất không dễ dàng hay sao?”



Mimi: Vương Ngũ ca ca *rưng rưng* ái mộ ca~~~

Bình luận





Chi tiết truyện