chương 23/ 113

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Rời khỏi tiểu điếm của Trương Quân Thực, Nhiếp Bất Phàm lắc lư lắc lư trở về thôn, từng bước đạp lên bóng chiều tà, vừa đi vừa hát một bài ca do hắn tự biên, “Ta là một con dê, ôn thuần lại mềm mại, ăn cỏ xanh, cắt lông dê, vắt sữa dê…”

“… Xin hỏi, dưới chân núi Khê Sơn có sơn thôn nào tên gọi Kê Oa thôn hay không?” Đột nhiên, một thanh âm từ phía sau truyền đến.

Nhiếp Bất Phàm vô thức đáp lời, “Có đó, leo lên đỉnh núi rồi nhìn xuống một cái liền thấy. ”

“Đa tạ. ”

Nhiếp Bất Phàm xoay người lại, phía sau cây cối chen lấn xô đẩy, tiếng gió lùa qua từng trận xôn xao, nhưng là một bóng người cũng không thấy.

Nhiếp Bất Phàm đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy một mảnh u tĩnh tịch mịch, dường như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của chính hắn vậy.

Hắn bĩu môi đi tiếp, bất quá ca từ trong miệng lại chuyển thành, “Ta là một con sói, hung tàn lại độc ác, gặm xương trắng, mài răng nhọn, yêu ma quỷ quái tránh xa ra…”

Khi hắn về tới Kê Oa thôn, đàn gà chạy ra ngoài chơi đã lục tục quay về chuồng. Các hộ khác của Kê Oa thôn tựa hồ đều ở trong phòng mình, không có ra ngoài đi lại. Thôn làng thoạt nhìn an tường tĩnh mịch không gì sánh được.

Nhiếp Bất Phàm đi vào sân trong, trước tiên mang đồ hôm nay mua được bỏ vào phòng bếp, sau đó rửa mặt chải đầu một chút rồi đi về phòng ngủ.

Vừa tới cửa, hắn đột ngột dừng cước bộ, bàn tay chuẩn bị đẩy cánh cửa cũng khựng lại giữa không trung, bình tĩnh xoay người, đi về phía nhà tắm ở bên kia.

Cái xoay người cất bước này đã thành công khiến cho Tư Thần Vũ đang ẩn náu sẵn trong phòng nghẹn đầy một bụng buồn bực. Vốn là hôm nay hắn cố ý chờ ở trong phòng Nhiếp Bất Phàm, chờ tên kia trở về sẽ tính sổ. Trong đầu hắn đã hiện ra đủ loại khổ hình, chỉ cần tên kia bước vào là có thể bắt đầu tra tấn. Ai ngờ cái tên khốn kia dường như đã biết trong phòng có người, rõ ràng đã định mở cửa bước vào, thế mà không hiểu sao lại lặng lẽ bỏ đi.

Tư Thần Vũ bình tĩnh hít sâu một hơi, đợi một lúc lâu, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy bóng người kia quay lại. Rột cuộc kiên nhẫn cạn kiệt, hắn đứng bật dậy, bước ra khỏi phòng, mang theo bộ mặt đầy sát khí đi tìm kẻ đầu sỏ kia.

“Lén lút ta đi, rồi lại lén lút ta về…” âm thanh ngâm nga quái dị của Nhiếp Bất Phàm mơ hồ truyền tới.

Tư Thần Vũ nheo nheo con mắt, bước chân nện mạnh theo từng nhịp điệu trong miệng người kia.

“Phất ống tay áo một cái, ta lại không mang theo khăn bông…”

“…” Bàn tay Tư Thần Vũ vừa chạm đến cửa phòng lại thoáng dừng lại một chút, sau đó dứt khoát đẩy mạnh cửa.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, một bóng người thân trên xích lõa ở giữa làn khói mờ lắc lư lay động.

Tư Thần Vũ đến gần vài bước, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm đang ngồi trong bể tắm mà chà chà cọ cọ, thân thể trắng mịn phơi bày trong không khí, từng lọn tóc ướt mềm dán chặt lên bả vai khiến cho làn da trắng nõn càng thêm nổi bật mị hoặc vô cùng. Có lẽ nghe được động tĩnh gì đó, Nhiếp Bất Phàm quay đầu lại, vừa thấy Tư Thần Vũ liền kỳ quái nói, “Thấp huynh, ngươi cũng muốn tắm sao?”

Tầm mắt Tư Thần Vũ vô thức lướt xuống vùng bụng dưới của Nhiếp Bất Phàm. Bắt gặp ánh mắt hắn, Nhiếp Bất Phàm gượng gạo tóm lấy con gà đang bơi tung tăng trong nước kéo về che chắn giữa hai chân của mình.

Tư Thần Vũ khóe miệng co rút, trong lúc nhất thời đã quên mất mục đích mình tới đây để làm gì mất rồi.

“Thấp huynh nếu như muốn tắm thì nên đợi ta một lát, ta còn chưa tắm xong. ” Nhiếp Bất Phàm đảo mắt ra phía cửa, ý bảo hắn nên thức thời mà tránh đi.

Tư Thần Vũ khoang tay trước ngực, nhướn mày nhìn hắn, cười nói, “Ngươi đây là đang câu dẫn bản vương sao?”

“Cái gì?” Nhiếp Bất Phàm lộ ra biểu tình đặc biệt thuần lương của người vô tội.

“Ngươi sớm biết ta đang ở trong phòng chờ ngươi, thế nhưng lại không vào, còn cố ý chạy tới phòng tắm, cởi sạch y phục chờ ta. ”

Nhiếp Bất Phàm thẳng thắn đón nhận ánh mắt của hắn, một mặt sờ sờ con gà, một mặt hỏi, “Thấp huynh thích nam sắc sao?”

“Không bao giờ!” Tư Thần Vũ không chút nghĩ ngợi mà phản bác.

“Vậy thì đúng rồi, nếu Thấp huynh đã không thích nam sắc, ta đây như thế nào câu dẫn được ngươi?”

“…” Tư Thần Vũ nghẹn lời, ai mà ngờ được ban nãy hắn thực sự có chút động tâm chứ?

Nhiếp Bất Phàm khoát khoát tay với hắn, nói, “Thấp huynh, làm phiền ngươi ra ngoài đợi một chút, ta lập tức xong ngay. ”

Tư Thần Vũ hoàn toàn bất động, chính là im lặng nhìn hắn, sau đó cười nói, “Đều là nam nhân, mà ta cũng từng tắm rửa ngay trước mặt ngươi rồi. ”

Nhiếp Bất Phàm nhún nhún vai, nói, “Tùy ý. ” Sau đó thả con gà giữa hai chân ra, thực sự không bận tâm đến sự có mặt của Tư Thần Vũ ở bên cạnh, cầm xà bông lên bắt đầu chà xát.

Ánh mắt Tư Thần Vũ men theo từng động tác của tay hắn, rơi xuống cổ, vai, bụng, thắt lưng, chân… Trong đầu đột nhiên tái hiện lại cảnh tượng hỗn độn trong nước ngày đó, nhịn không được nuốt khan một tiếng. Không biết vì sao, người trước mắt tựa hồ trở nên có chút hợp khẩu vị…

“Thấp huynh. ” Nhiếp Bất Phàm đột ngột đứng dậy, dạng chân thành chữ bát nhìn hắn lên án nói, “Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, ta làm sao có thể tin ngươi không có hứng thú với nam sắc đây?”

“Nói nhăng nói cuội gì vậy?” Tư Thần Vũ nhàn nhạt phản bác một câu.

“Ta không nói bậy, ánh mắt ngươi như là muốn xuyên thủng cả thân thể trắng nọn non mềm của ta. ” Nhiếp Bất Phàm chậm rãi áp sát vào hắn, dùng ngón tay gẩy gẩy áo hắn một cái, nhẹ giọng nói, “Thấp huynh, muốn cùng ta tắm sao?”

Tư Thần Vũ mắt phượng hơi híp lại, vươn tay bắt lấy bàn tay của Nhiếp Bất Phàm, cảnh cáo nói, “Đừng làm ta bốc hỏa. ”

Nhiếp Bất Phàm động tác dừng lại một chút. Kỳ quái, người này không phải nên chạy trối chết hay sao?Hình như có chút không giống như dự liệu.

Là một nam nhân tính hướng bình thường, trước đòn tấn công nam sắc của hắn, Tư Thần vũ làm sao lại có loại phản ứng bình tĩnh thế này?Chẳng lẽ hắn đã tức giận đến mức quên hết lễ tiết rồi?

“Được rồi. ” Nhiếp Bất Phàm rút tay về, thở dài, “Xem ra ngươi tức tốc muốn tắm rửa, ta liền không lan man nữa. ”

Nói xong, hắn xoay người bước vào bể tắm, gột rửa hết bọt xà bông trên người, sau đó nhanh nhẹn linh hoạt bước ra, lấy khăn mặt lau khô thân thể.

Cả quá trình chỉ mất một lúc, thật sự là nhanh hiếm thấy.

Hắn vừa mặc quần áo, vừa nói với Tư Thần Vũ, “Ta xong rồi, đợi ta gọi người thay… ô!”

Lời còn chưa nói hết, Nhiết Bất Phàm đã bị đè chặt lên bức tường, cái miệng bị người hung hăng lấp kín.

Hắn trừng to hai con mắt, nhìn chằm chằm hai hàng lông mi dày đều đặn đang khép chặt của Tư Thần Vũ. Hô hấp cả hai hòa tan vào nhau, môi lưỡi giao triền quấn quýt.

Một lúc lâu sau, Tư Thần Vũ mới buông tha cho đôi môi hắn, chạm trán vào trán hắn, trầm thấp nói, “Còn dám nói ngươi không câu dẫn ta?”

Nhiếp Bất Phàm khẽ cong khóe miệng, thầm nghĩ thất sách rồi, người nam nhân này kỳ thực cũng giống như hắn, không có lễ tiết gì cả. Tuy là ngoài miệng nói toàn lời chính nghĩa, kỳ thực bên trong hoàn toàn ngược lại. Xem ra chiêu ‘Xả thân đuổi địch’ này của hắn không thể dùng được rồi.

“Thấp huynh, có câu gọi là ‘tâm chứa tà niệm, hành sự tà uế’ (*). Ta một thân nam nhân thuần khiết lương thiện như thế này, làm sao lại làm ra hành vi câu dẫn dụ dỗ không biết xấu hổ được?” Nhiếp Bất Phàm tự vỗ bờ ngực trần, nghiêm mặt nói, “Quân tử tấm lòng thẳng thắn bao la, ta rõ ràng là rất đơn thuần cho ngươi nhìn ta tắm, ngươi còn muốn gì?”(*) ý nói trong đầu chất chứa ý niệm tà ác thì nhìn mọi sự đều thấy dơ bẩn xấu xa. =)))) Tâm Thấp huynh nhiều dục niệm nên mới nghĩ bạn Phàm đang câu dẫn.

“…” Tư Thần Vũ gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nỗ lực tìm ra dấu vết xảo trá, thế nhưng chỉ nhìn thấy một đôi mắt trong veo không gì sánh được.

Điều này khiến cho Tư Thần Vũ cơ hồ sinh ra hoài nghi với phán đoán của mình. Chẳng lẽ thực sự chính mình tâm nhiều tà niệm?Với hắn?

Trên mặt Tư Thần Vũ lộ ra biểu tình bất định, bất thình lình lại cúi đầu hôn lên đôi môi của Nhiếp Bất Phàm, nhẹ nhàng liếm mút, chậm rãi thưởng thức, hai tay cũng xấu xa mà di chuyển xoa nắm, bất tri bất giác như chìm vào mê đắm…

Bỗng nhiên, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó mặt mũi vặn vẹo mà cong gập người xuống.

Nguyên lai là Nhiếp Bất Phàm thừa dịp hắn không phòng bị, hung hăng giáng một đòn vào chỗ yếu của hắn. Vì thế, Tư Vương gia lần thứ hai nếm trải nỗi đau khó nói thành lời.

Đẩy hắn ra, Nhiếp Bất Phàm chỉnh trang lại y phục, hừ hừ nói, “Thấp huynh, ta sẽ không khuất phục dâm uy của ngươi đâu. Nếu muốn tìm bất mãn, Kê Oa thôn có rất nhiều gà xếp hàng chờ hầu ngươi ngủ!”

“…” Tư Thần Vũ sắc mặt âm trầm đen như đáy nồi.

Hắn một phen kéo tay Nhiếp Bất Phàm giữ lại, nhịn đau nói, “Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, thật sự không sợ bản vương hành hình ngươi ngay tại chỗ hay sao?”

“Nói thật, ta rất sợ. ” Nhiếp Bất Phàm than thở, “Ta chỉ là một tiểu nhân vật, hoàn toàn vô phương chống lại những người quyền cao chức trọng như ngài. Nhưng là có những thứ nhất định phải bảo vệ, tỷ như cúc hoa. ”

“Cúc hoa?”

“Cúc hoa. ”

“…”

“Nam nhân cũng có trinh tiết của nam nhân. ” Nhiếp Bất Phàm khẩn khoản nói, “Hy vọng Thấp huynh có thể lượng thứ. ”

“…” Chẳng biết tại sao, Tư Thần Vũ vẫn cảm thấy có cái gì đó là lạ.

“Được rồi, Thấp huynh, ngươi chuẩn bị tắm rửa đi, ta đi đun nước cho. ”Nói xong Nhiếp Bất Phàm ôm lấy y phục của mình rồi đi ra ngoài.

Chờ cho đến khi hắn đi xa, Tư Thần Vũ mới hồi phục lại tinh thần. Không đúng, hắn rõ ràng là đến tìm Nhiếp Bất Phàm tính sổ, như thề nào lại vô tri vô giác bị hắn mê hoặc, một bụng tức giận ban đầu dường như cũng không cánh mà bay. Chẳng lẽ hắn thực sự nhìn trúng tên kia rồi?Khẩu vị của hắn đã sa đọa tới mức này hay sao?

Người này tính cách xấu xa, nói dối hết lần này đến lần khác, to gan lớn mật, tùy ý làm càn, quả thực chính là người kỳ quái nhất mà hắn gặp từ trước đến nay. Nếu người khác dám mạo phạm hắn như thế thì đã sớm bị hắn tiễn đi gặp Diêm vương rồi, tại sao riêng đối với tên kia lại nhân từ nương tay, luôn luôn nể mặt?Còn giống như một việc đương nhiên như vậy?

Tư Thần Vũ kẹp chặt chân, vuốt vuốt cằm, giữ cái tư thế vô cùng bất nhã như thế mà lâm vào trầm tư suy nghĩ…

Nhiếp Bất Phàm ra khỏi phòng tắm, dùng sức chà chà môi mình, thầm nghĩ lúc nãy hy sinh lớn như thế, cư nhiên bất cẩn gặp phải một tên mặt người dạ thú. Tư Thần Vũ không giống như Trương Tam – Lý Tứ. Nhiếp Bất Phàm có thể tin tưởng Trương – Lý, nhưng không cách nào tín nhiệm Tư Thần Vũ. Người này tâm tư khó dò, không nắm bắt được, hết lần này tới lần khác thể hiện thái độ ngạo mạn cao cao tại thượng, khiến cho Nhiếp Bất Phàm vô pháp kìm chế ý muốn chọc giận hắn.

Rối rắm quá!Nhiếp Bất Phàm đau khổ cào cửa, lý trí và ham muốn đang kịch liệt đấu tranh. Rốt cuộc là tiếp tục theo bản năng mà hành xử hay là nên tránh xa hắn ba thước đây?

Ai, thôi rồi!Loại vấn đề thâm sâu ảo diệu này không thích hợp để bộ óc đơn giản của hắn suy xét. Nhiếp Bất Phàm dựng thẳng người trở lại, lắc lư đi vào phòng.

Còn chuyện sẽ đun nước nóng cho Tư Thần Vũ sớm đã bị hắn ném lên chín tầng mây.

May mắn tâm tư Tư Thần Vũ cũng không đặt vào chuyện này, bằng không nhất định tránh không được một phen hỗn loạn.

Đêm đó, Tư Thần Vũ miễn cưỡng trở về căn phòng ban đầu của mình ngủ. Tuy rằng chăn đệm mộc mạc, nhưng ít ra thoạt nhìn cũng coi như sạch sẽ. Đàn gà không tới quấy nhiễu nữa, chỉ cần đóng kín cửa sổ là có thể hưởng thụ cảm giác an toàn đến tận hừng đông.

Thẩm Mộ Nhiên ở bên kia vẫn luôn không có động tĩnh. Trước khi chưa khôi phục được dung mạo xinh đẹp, hắn có lẽ sẽ không lộ diện.

Ngày hôm sau, Trương Quân Thực đúng hẹn hồi thôn, theo thường lệ mang cho Nhiếp Bất Phàm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Nhiếp Bất Phàm vô cùng mãn nguyện, quyết định phong cho hắn chức đệ nhất hậu cần của Kê Oa thôn.

Trương Quân Thực nhưng là chỉ cười cười không nói gì.

“Đúng rồi, Lý Tứ có khỏe không?” Cùng Trương Quân Thực mỗi người một ghế ngồi nhặt rau trong sân, Nhiếp Bất Phàm thuận miệng hỏi.

“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, có lẽ còn có chuyện phải làm. ” Trương Quân Thực như vô ý hỏi thăm, “Ngươi rất nhớ hắn?”

“Có một chút. ” Nhiếp Bất Phàm cảm thán nói, “Hắn không ở đây, bột mì cũng không có người nhào. ”

“…” Trương Quân Thực trầm mặc.

Lúc này, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhìn ra cửa viện, nhỏ giọng nói, “Nói nhỏ cho ngươi biết, vị Vương gia kia ưa thích nam sắc, ngươi phải cần thận một chút. ”

Trương Quân Thực trong tâm khẽ động, vội hỏi, “Vậy hắn không làm gì ngươi chứ?”

“Có thể làm gì ta?Gà trong Kê Oa thôn liền cho hắn biết mặt. ”

“…” Cũng đúng.

Từ từ, không đúng, trước nay chưa từng nghe nói Tư Thần Vũ có loại sở thích này. Trương Quân Thực nhìn Nhiếp Bất Phàm một chút, thầm nghĩ sẽ không phải người này lại đi trêu chọc người ta đi?Hắn có thể an phận một chút hay không?Nam nhân đều là chịu không nổi cám dỗ, đặc biệt là loại hấp dẫn kỳ lạ như có như không khó lòng đoán định được.

Hắn chính là một ví dụ!Trương Quân Thực trong lòng lặng lẽ rơi lệ. Càng bi ai hơn chính là, người này hoàn toàn không biết mình đã làm ra những chuyện gì, cứ như đúng lý hợp tình mà hưởng thụ lạc thú trêu chọc người khác, không lễ tiết, không cố kỵ, còn thường xuyên tỏ ra thuần lương vô tội khiến cho người khác giận sôi máu!

Trương Quân Thực đến khiến cho tâm tình của Nhiếp Bất Phàm vô cùng tốt, cả ngày trưng ra bộ mặt tươi cười chói lóa rêu rao khắp nơi, cũng hiếm thấy mà hòa nhã với Tư Thần Vũ hơn rất nhiều, thật khiến cho người khác ngứa ngáy trong lòng.

Hôm nay Nhiếp Bất Phàm vừa chuẩn bị xuất môn đi dạo liền thấy mấy con gà xúm xít vây quanh một vật gì đó.

Hắn bước lại gần liếc một cái, phát hiện thì ra là một quyển sách cũ nát. Hắn cầm lên rũ rũ vài cái, lập tức một mảnh bụi bặm cùng với vụn giấy rơi ra. Cẩn thận mở vài trang sách rách nát, mới nhìn thoáng qua, Nhiếp Bất Phàm liền lộ ra biểu tình kinh hãi.

Đây… Đây… Đây chẳng lẽ chính là Xuân – Cung – Đồ (yaoi =)))) trong truyền thuyết?

Chỉ thấy trên trang sách vẽ hai nam nhân toàn thân xích lõa dây dưa một chỗ, làm đủ loại động tác ái muội, bên cạnh còn có văn tự thuyết minh, đáng tiếc kiểu chữ quá cổ xưa, Nhiếp Bấp Phàm một chữ cũng không đọc được.

Nuốt nước miếng nhìn vài trang, Nhiếp Bất Phàm rốt cuộc nhận ra bản thân đã quá coi thường những người ở thời đại này. Bọn họ tuyệt không cổ hủ bảo thủ như trong tưởng tượng của hắn, những những bức vẽ tràn đầy cơ tình này quả thực chính là mô tả đầy đủ trọn vẹn hoan ái công lược, lộ liễu đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.

“Ta nói, thứ này tìm ra ở chỗ nào?” Nhiếp Bất Phàm trách mắng, “Không phải là trộm từ chỗ của họ Thẩm và họ Tư kia đi?”

Ba con gà chớp chớp mắt, vẻ mặt thực đơn thuần.

“Ân, không đúng. ” Nhiếp Bất Phàm khép sách lại, nhìn bộ dạng bẩn thỉu như thế này, xem ra được cất giấu ở nơi bí mật nào đó lâu rồi. Chẳng lẽ là do cố chủ thôn này sưu tầm?

Cẩn thận tỉ mỉ xem xét tên sách một chút, thật sự quá trừu tượng rồi, Nhiếp Bất Phàm vô pháp nhận diện.

Thôi đi, trước hết cứ tịch thu đã. Nhiếp Bất Phàm thuận tay nhét quyển sách vào ngăn tủ, sau đó chạy ra khỏi phòng thét to một tiếng, cầm đầu đại đội gà đi thẳng ra ngoài thôn…—Mimi: Bạn tàng trữ sách đen nha~ Ai nha~ Cũng bởi vậy mà sắp lên thớt rồi, cái này chính là tự tạo nghiệt thì không thể sống =)))))

Bình luận





Chi tiết truyện