chương 41/ 54

(Trong đây có những thuật ngữ chuyên ngành về phần mềm hay máy tính gì đó, Sên nhỏ không am hiểu lĩnh vực này, có thể sai sót.)

Bốn năm sau, Tiểu Hoa thuận lợi tốt nghiệp đại học Bắc Thành, đương nhiên, giáo sư Hoàng tận tình khuyên cô theo ông làm nghiên cứu sinh, tình trạng sinh viên ra trường thất nghiệp cao, hơn nữa ngành máy tính này cần bằng cấp cao mới tìm được việc tốt. Nhưng Tiểu Hoa từ chối, cô trả lời giáo sư Hoàng: “Muốn kiếm tiền nuôi gia đình. ”

Trần Ái Lệ khi cô học năm 3 theo người ta chơi cổ phiếu thua rất nhiều tiền, ngân hàng suýt nữa thu nhà, cô phải lấy tiền tiết kiệm suốt 3 năm đi làm mới trả bớt được phần nào.

Mặc dù vất vả, nhưng cũng có chỗ tốt, Trần Ái Lệ không dám la mắng cô nữa, mà trong nhà, lần đầu tiên trên bàn cơm đĩa thịt được đặt cạnh chén của cô.

Tiểu Hoa cứ thế từ chối ý tốt của giáo sư Hoàng, quay về Nam Thành.

Bốn năm nay Nam Thành đã phát triển hơn, người dân thi nhau đến đây nhập cư. Ở đây thành lập trung tâm phần mềm lớn nhất tỉnh, đúng với ngành Tiểu Hoa học. Nhưng Tiểu Hoa cũng không lo lắng chuyện ra trường xin việc, vì học trưởng Mạc Kỳ đã hẹn cô từ trước, là tốt nghiệp qua hỗ trợ anh ta.

Đoạn hồi ức khi quen biết Mạc Kỳ Tiểu Hoa đã lâu lắm rồi không nhớ tới. Mạc Kỳ ra xã hội sớm hơn cô 1 năm, sau một năm lăn lộn tự thành lập một công ty game, Tiểu Hoa lúc mới vào nhận lập trình mã và tìm bug, tự học khóa kỹ sư công nghệ thông tin, nhận được chứng chỉ rồi chính thức thăng cấp, trở thành quản lí chủ chốt bộ phận kỹ thuật của công ty Mạc Kỳ.

Tiểu Hoa thường nói, cái gã Mạc Kỳ này cuỗm hết may mắn của người khác rồi, nhúng tay vào cái nào là hot cái đấy, gần đây công ty muốn lên sàn chứng khoán, nghe nói mời một đội chuyên gia nào đó về, hoành tráng ghê gớm.

Tiểu Hoa ở sân bay chờ chuyến bay về Nam Thành, gọi điện hỏi Mạc Kỳ: “Là công thần khai quốc, em được bao nhiêu cổ phần vậy?”

Mạc Kỳ cười: “Em muốn bao nhiêu?”

Các thành viên trong đội Tiểu Hoa vì hạng mục hợp tác nào đó mà phải ngồi máy bay suốt 7 giờ, mệt mỏi hết sức, đặc biệt là người đứng đầu như cô phải lo đủ mọi chuyện, trán lại có thêm mấy nếp nhăn, đương nhiên phải dùng công phu sư tử ngoạm rồi: “Đương nhiên càng nhiều càng tốt, mọe nó anh không biết mấy gã nước ngoài kia khốn nạn thế nào đâu, bọn em mệt như chó ấy, mấy ngày nay em nói tiếng Anh muốn ói máu luôn.”

Một cô gái Trung Quốc đứng trong sân bay nói bô bô như vậy, làm mọi người đi ngang qua thi nhau nhìn, cô vẫn chẳng hề quan tâm, chỉ lo phàn nàn trách móc.

Mạc Kỳ: “Về rồi nói.”

Tiểu Hoa híp mắt cười: “Rồi rồi, ông chủ nói gì cũng nghe hết.”

Bảy giờ sau máy bay hạ cánh xuống Nam Thành, các nhân viên ai về nhà nấy, Tiểu Hoa kéo va li về nhà, còn chưa lên lầu đã nghe tiếng chó sủa, mười một giờ khuya rồi, cả tòa nhà này không có ai nuôi chó, tiếng chó sủa từ đâu chui ra vậy?

Tiểu Hoa nhìn quanh, thấy trong màn đêm thoáng có bóng người, dáng người rất cao, đang chạy chầm chậm, trong tay cầm sợi dây thừng, một con chó to chạy trước.

Chỉ liếc qua một giây, Tiểu Hoa không nhìn nữa, kéo vali nặng trịch vào thang máy.

Sau khi có việc làm cô dọn khỏi khu chung cư, khi đó khu trung tâm phầm mềm mới xây xong, phòng ở xung quanh không đắt lắm, cô hỏi ý kiến Mạc Kỳ rồi mua trả góp một căn hộ.

Về đến nhà chuyện đầu tiên là tắm rửa, tắm xong quấn tóc ướt lại, uống một lon bia lạnh, sau đó có thể nằm lăn ra ngủ không biết trời biết đất gì nữa. Nhưng lại không được như ý, vì chó vẫn sủa mãi như thế.

Mình nhớ nhà đối diện không có ai ở mà? Tiểu Hoa lau bọt bia nơi khóe miệng, mở cửa ra xem.

Đúng là tiếng chó sủa từ nhà đối diện, cô càng đến gần càng nghe rõ hơn, Tiểu Hoa nhấn chuông cửa, người bên trong không mở cửa mà nói vọng ra: “Có chuyện gì thế?”

Tiểu Hoa nói: “Nhà anh ồn quá, ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của tôi, xin giữ yên lặng.”

Người bên trong không nói gì, ngay cả chó cũng thôi sủa. Tiểu Hoa hài lòng, định về nhà ngủ. Nhưng cô vừa xoay người thì cánh cửa sau lưng liền mở ra, đầu tiên là một con chó bước ra, mình dài còn bốn chân ngắn ngủn, một con mắt đeo băng đen giống như hải tặc, con mắt còn lại mở to, trông cũng dễ thương.

Tiểu Hoa cứ tưởng mình nhìn lầm.

Chú chó oai phong bước vòng quanh chân cô, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó yên lặng quay về ngồi bên chân chủ nhân.

Tiểu Hoa từ đầu chú chó nhìn lên, quần bóng rổ, áo bóng rổ, số mười.

Chủ nhân của chú chó lạnh nhạt giơ tay về phía cô: “Khéo thật đấy, Hứa Bình An.”

Tiểu Hoa không tin được: “Sao anh lại ở đây?”

“À, anh về từ mấy hôm trước.” Người kia hỏi: “Có muốn vào uống trà không?”

“Đúng là cái ngày…”

Chú chó dễ thương tròn mắt nhìn lên, Tiểu Hoa kìm lại hai chữ phía sau, đóng sầm cửa lại. Thẩm Hi Tri dùng mũi chân đá Bạo Bạo: “Đã nói mày không được sủa ầm lên rồi mà, xem đi, người ta tức giận rồi.”

Bạo Bạo ư ử mấy tiếng, đi theo anh vào nhà.

***

Tiểu Hoa cầm di động gọi điện, thấy bên kia nghe máy liền hét lên: “Hứa Đống em biết Thẩm Hi Tri về rồi phải không?”

“Em có biết đâu.” Hứa Đống nói.

“…” Tiểu Hoa gằn giọng, “Em, bây giờ, qua đây liền cho chị!”

Nửa giờ sau Hứa Đống đến, bị chị gái đánh cho một trận, Tiểu Hoa chỉ vào cửa nói: “Anh ta về rồi, giờ đang ở nhà đối diện! Không phải em nói thì ma nói à?”

Hứa Đống than khóc: “A a a chị buông ra buông ra đi mà, em không biết thật đó!”

Phòng cách âm không tốt, Hứa Đống ồn ào làm chú chó nhỏ nhà đối diện lại kêu lên, Hứa Đống giật mình: “Bạo Bạo! Là Bạo Bạo phải không?”

Tiểu Hoa mở cửa đá Hứa Đống ra ngoài: “Em giải quyết việc này ngay đi, không tháng sau cắt tiền tiêu vặt!”

Đối với kẻ vô công rồi nghề như Hứa Đống thì tiền tiêu vặt hàng tháng chị gái cho là nguồn kinh tế quan trọng để tán gái, thế nên cậu đành xụ mặt gõ cửa nhà đối diện.

Thẩm Hi Tri là cười mở cửa ra, vừa định nói liền bị Hứa Đống bịt miệng đẩy vào. Đóng cửa xong mới dám thở mạnh, nói: “Anh hai, em bị anh hại thảm rồi.”

Thẩm Hi Tri nói: “Ai bảo em lừa chị làm gì, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là em nói.”

Hứa Đống lắc đầu: “Em không dám nói thật với chị, bây giờ chị càng ngày càng hung dữ, nếu chị về nhà mẹ em còn phải nhường nữa là.”

Bạo Bạo điên cuồng liếm ống quần Hứa Đống, Hứa Đống bế nó lên hôn hít: “Nhớ tao muốn chết phải không Bạo Bạo bé nhỏ!”

Bạo Bạo ngẩn ra, Thẩm Hi Tri cười nói: “Nhỏ? Nó đã nặng lắm rồi.”

“Anh, giờ phải làm sao?” Hứa Đống hỏi ý kiến.

Thẩm Hi Tri vỗ vai Hứa Đống: “Không có gì, sau này em không cần qua đây nữa.”

***

Đêm đó Tiểu Hoa ngủ không ngon, nói đúng hơn là không ngủ, mặc dù Mạc Kỳ cho tổ của cô nghỉ một ngày, nhưng sáng tinh mơ hôm sau Tiểu Hoa đã đến công ty. Bảo vệ ngoài cổng còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, nếu không sao lại đến sớm vậy chứ?

Tiểu Hoa vào phòng làm việc trước tiên pha một ly trà, đã nhiều năm vậy rồi nhưng cô vẫn không quen uống cà phê, mỗi lần muốn tỉnh táo đều uống trà đặc, dù sao hiệu quả cũng giống nhau.

Đợi đến giờ làm mọi người giật mình thấy Tiểu Hoa đang ngồi trên ghế xoay, rối rít chạy lại hỏi thăm: “Hoa tỷ, sao chị lại đến đây? Không phải hôm nay được nghỉ à?”

Nhiều người hỏi quá, Tiểu Hoa đành bịa lí do: “Trong nhà hết nước.”

Người ở phòng kinh doanh đến nói: “Chuyên gia đến rồi, nhưng tổng giám đốc Mạc không ở đây, phiền Hoa tỷ ra mặt giúp.”

Tiểu Hoa cười ha ha: “Cô nói Mạc Kỳ gọi điện cho tôi, dám nhờ sao không dám nói thẳng với tôi chứ! Hôm qua anh ta không nói gì cả, trong nhà tôi hết nước nên mới đến đây, tôi còn trong thời gian nghỉ phép!”

Cô em trong phòng kinh doanh cười gọi điện rồi đưa máy cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nghe máy,  Mạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Phải đi công tác gấp nếu không cũng chẳng phiền đến em làm gì, mong em thương xót, giúp đi mà.”

Tiểu Hoa ồ lên: “Tính tiền làm thêm giờ không?”

“Tính!”

“Vậy là được.”

Thế là thay tổng giám đốc đi đón người, trước cửa thang máy gặp bạn tốt, là trưởng bộ phận kinh doanh – Mai Tâm. Mọi nhân viên đều biết trong công ty game Thiên Thành có hai ‘chị đại’, là Hoa tỷ và Mai Tâm, không thể chọc vào hai người này, mà đương nhiên, chọc vào nhân viên dưới quyền họ cũng không có kết cục tốt lành gì.

Mai Tâm và Tiểu Hoa khác biệt vô cùng, Tiểu Hoa làm bên kỹ thuật, hàng năm đều ăn mặc tuềnh toàng. Còn Mai Tâm thì sao, theo lời nói của Tiểu Hoa thì công việc của cô ấy là ngày ngày gặp gỡ khách hàng, thế nên phải ăn diện trang điểm mới có lợi cho việc kinh doanh.  Mai Tâm có thể coi là đóa hoa hồng trắng trong Thiên Thành, thậm chí là trong lòng cánh đàn ông con trai bên phần mềm máy tính. Dù có vội vã thế nào, dù thời tiết ra sao vẫn luôn mặc váy ngắn áo sơ mi tơ tằm, tóc quăn, giày cao và nước hoa thơm ngát, thiếu một thứ cũng không được.

Mai Tâm liếc móc khóa hình búp bê màu hồng trên điện thoại Tiểu Hoa, không có thưởng thức gì cả, còn là quà tặng đại trà của Mc Donalds nữa chứ. Cô nhấn tầng 1, nói với Tiểu Hoa trong thang máy: “Tôi thấy cậu đúng là không muốn gả chồng thật rồi.”

Tiểu Hoa nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu: “Tôi không nghe cậu nói gì cả.”

Nếu không được để ý, vậy cô nàng cũng không khách khí nữa, Mai Tâm vươn tay qua, mục tiêu là ngực Tiểu Hoa, móng tay sơn đỏ nhéo nhéo, chế giễu: “Tôi thấy sau này cậu chỉ gả được cho mấy gã bên phần mềm thôi, nghe nói bên đó chuộng ngực-lép.”

“…” Tiểu Hoa kéo cổ áo nhìn một chút, lại nhìn Mai Tâm, sau đó giơ tay định chụp lên cái bánh bao khổng lồ.

Mai Tâm cười tránh đi, nhắc nhở: “Đến nơi rồi, đừng nghịch nữa.”

Tiểu Hoa không quan tâm, bám lấy Mai Tâm không buông. Thế nên khi cửa thang máy mở ra, mọi người nhìn thấy hai chị đại cầm lấy … của đối phương. Khụ!

Tiểu Hoa lập tức buông tay, Mai Tâm cũng trở về trạng thái đón khách: “Mọi người đến sớm thật, phải để chúng tôi xuống đón mới đúng. Xin tự giới thiệu, tôi là Mai Tâm phòng kinh doanh, còn đây là Hứa Bình An phòng kỹ thuật, chúng tôi…”

Tiểu Hoa nhìn mấy người trước mặt, là một nhóm nam nữ tây trang giày da thẳng thớm, trong tay đều cầm laptop, không giống như các trạch nam làm bên phần mềm trong công ty họ, đây đúng là tinh anh.

Chỉ nhìn một cái, không ngờ lại nhìn thấy ‘kinh hãi’.

Tiểu Hoa kêu lên: “Sao anh lại ở đây!”

Mai Tâm quay lại nhướng mày nhìn Tiểu Hoa, thấy Tiểu Hoa tức giận, Mai Tâm đành phải giải thích với các chuyên gia: “Hôm nay cô ấy bị cảm, uống thuốc quá liều nên không bình thường.”

Thẩm Hi Tri cười: “Em nói chuyện với anh đúng không?”

Tiểu Hoa xoa mặt: “Không có, em uống thuốc quá liều.”

Bình luận





Chi tiết truyện