chương 40/ 54

Một tuần sau Thẩm Hi Tri đi, Tiểu Hoa cũng về trường Bắc Thành học, mỗi ngày lại tiếp diễn như vậy, nhưng Thẩm Hi Tri ở nước Mỹ xa xôi dần cảm thấy khó chịu. Nếu thời gian có thể quay lại, mẹ nó ai muốn đến nơi đất khách xa xôi như vậy chứ!

Trước đây nghe mấy anh em cùng đi du học nói yêu xa là khổ, lúc đó anh nói sao?

“Bé con nhà tôi rất ngoan ngoãn, không giận hờn lung tung đâu.”

Còn giờ thì sao? Thẩm thiếu gia muốn lật bàn! Tiểu Hoa nhà anh gần đây không chịu liên lạc, video không gọi, điện thoại cũng không nhận, còn không phải giận hờn thì là gì?

Thẩm Hi Tri lại ngẫm nghĩ xem mình có làm sai chuyện gì hay không.

Mà lúc này, Hạt thông đã thành công thoát kiếp FA, thành đôi với bạn cùng phòng của Tiểu Hoa, còn Tiểu Hoa cũng dần có tiếng trong khoa máy tính, người xinh xắn dáng lại cao, còn học giỏi nữa, đúng là nữ thần trong lòng các trạch nam khoa máy tính. Ban đầu Tiểu Hoa còn không nhận ra, mỗi ngày học xong đều vội vã đi làm, mãi tới khi Hạt thông xuất hiện đuổi một anh chàng tính hẹn cô đi xem phim, còn khuyên bảo: “Bình An à, có phải em lạnh nhạt bạn trai lâu quá rồi không? Ài, đàn ông con trai yếu đuối lắm, nếu làm sai chuyện gì em cứ nói thẳng với cậu ta, hai người mệt mỏi như thế cũng làm anh mệt theo. Anh đang ở thời kì yêu đương cuồng nhiệt, có phải bác gái nhiều chuyện ở xóm đâu, không có thời gian lo chuyện hai người.”

Tiểu Hoa cười: “À, dạo này bận quá, để em về nói chuyện với anh ấy.”

Hạt thông hừ một tiếng: “Cái câu này lần trước em cũng nói vậy, anh sắp bị Thẩm Hi Tri phiền đến chết rồi này.”

***

Tối hôm đó trên sân vận động, Tiểu Hoa đi làm về bắt đầu chạy, không biết chạy bao lâu, từng vòng từng vòng, lúc ban đầu còn có mấy người chạy cùng cô, sau này ở sân vận động lớn như thế chỉ còn một mình cô chạy, mồ hôi ướt đẫm quần áo, cô không cảm thấy mệt, mà ngược lại còn thoải mái.

Dướng tàng cây dần dần có mấy bảo vệ xúm lại xem, có người hô lên: “Cô gái, dừng lại đi, cô chạy 15 vòng rồi.”

Tai Tiểu Hoa ong ong, không nghe thấy.

Trong lòng cô khó chịu muốn phát điên, dù làm việc nhiều thế nào, dù điên cuồng làm bài tập cũng không ích gì, vẫn nhớ anh da diết.

Trước mắt nhòe đi, cả thế giới như chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch, cảm giác máu chạy thẳng về tim, xông lên đầu. Mấy người bảo vệ đứng xem phát hiện cô gái kia chạy càng ngày càng chậm, sau đó ngã xuống.

Nhưng người đầu tiên chạy qua không phải họ, mà là một người mặc áo sọc caro.

Anh ta bế Tiểu Hoa về phía phòng y tế, cô gái trên tay anh lả đi, anh ta hỏi người bảo vệ đi theo: “Cô ấy chạy bao nhiêu vòng rồi?”

“Mười… hai mươi… không nhớ nữa!”

Áo sọc caro đi nhanh hơn, dưới ánh đèn đường, anh ta cúi xuống nhìn cô gái trong lòng mình, ánh mắt chăm chú.

Tiểu Hoa môi trắng bệch cả người đẫm mồ hôi nằm trong phòng y tế, tay truyền nước, lúc mơ màng tỉnh lại nhìn thấy bóng người mờ ảo, nghe có tiếng người hỏi: “Em thấy khỏe hơn chút nào không?”

Giọng nói ấy không phải là Thẩm Hi Tri, lại khơi ra những khổ sở chất chứa trong lòng, Tiểu Hoa ừm một tiếng rồi vùi mặt vào gối. Người con trai ngồi cạnh giường cô im lặng, coi như chưa thấy gì.

***

Nghe tin Tiểu Hoa té xỉu, hôm sau Thẩm Hi Tri lập tức bay về, anh không tìm thấy cô đâu, chợt thấy lạnh cả người, như có thứ gì đó trong tim bị mất đi, lại không thể với được.

Mà Tiểu Hoa lúc này đang hẹn ân nhân cứu mạng trước cửa căn tin, cô nói: “Học trưởng, em mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn.”

Mạc Kỳ hỏi: “Khỏe rồi chứ?”

“Vâng.” Tiểu Hoa đi trước.

Rất lâu sau này, trong tiệc rượu cuối năm của công ty, Tiểu Hoa ngồi trong xe anh ta, nghe anh ta kể lại: “Lần đầu tiên anh gặp người keo như vậy đấy, mời ân nhân cứu mạng ăn cơm ở căn tin, lại chỉ có một món mặn 2 món rau, đến canh cũng không có.”

Cô cố gắng không nghĩ đến chuyện kia, cười nói: “Khốn kiếp, sao anh nhớ dai vậy? Đại học em nghèo như chó ấy, không mời anh ăn mì tôm là đã thành ý lắm rồi.”

Còn ‘chuyện kia’ mà cô không muốn nghĩ đến là gì?

Hai người ăn cơm xong đi ra, thấy Thẩm Hi Tri đứng ngay trước mặt.

Sắc mặt anh rất kém, trông tiều tụy như đã ba ngày ba đêm không ngủ. Tiểu Hoa có vẻ không ngạc nhiên, lạnh nhạt chào anh. Thẩm Hi Tri trầm mặt nhìn Mạc Kỳ, người này ở trong hội học sinh, trước đây có quen biết.

Mạc Kỳ nói với Tiểu Hoa: “Hai người cứ nói chuyện, anh đi trước.”

Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri dù mệt mỏi nhưng vẫn đẹp trai nổi bật như thế, trong lòng khẽ thở dài đau đớn. Một giây sau bị anh nắm tay, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em có khỏe không?”

Người này mặc dù bình thường đều nói chuyện cay nghiệt, từ nhỏ đến lớn làm cô tức giận không biết bao lần, nhưng trong những lúc khốn khó, trừ Hứa Đống ra thì trên thế gian này anh là người quan tâm cô nhất.

Giữa bọn họ có vấn đề! Thẩm Hi Tri nắm chặt tay Tiểu Hoa, hỏi: “Em làm sao vậy?”

Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn anh, Thẩm Hi Tri, người hoàn hảo như thế, cô có thể với tới sao?

“Hôm qua hình như em chạy mấy chục ngàn mét.” Tiểu Hoa cười nói với anh.

“Sao lại chạy?”

Anh quay lưng về phía mặt trời, dành cho cô bóng mát, Tiểu Hoa nói: “Thẩm Hi Tri, em thấy chúng ta nên xa nhau một thời gian.”

“Tại sao?” Anh hỏi, mang theo tức giận.

“Anh đừng hiểu lầm, ý em là chúng ta cứ xa nhau 4 năm này đi, 4 năm sau chúng ta trưởng thành hơn, nếu khi đó anh vẫn còn thích em thì chúng ta sẽ bên nhau, nếu không thì chúng ta vẫn có thể làm bạn bè, như thế sẽ tốt cho cả hai, em nghĩ kĩ rồi. Anh không cần phải mệt mỏi suy nghĩ cho em, dành thời gian chăm sóc em, mà em cũng có thể chuyên tâm học hành, em…”

“Nếu khi đó anh vẫn còn thích em?” Thẩm Hi Tri bật cười, “Hứa Bình An em nghĩ về anh như vậy hả?”

Tiểu Hoa gật đầu: “Có lẽ anh sẽ gặp người tốt hơn em, nói không chừng em cũng quen người khác, chúng ta…”

“Im đi!” Thẩm Hi Tri cau mày cắt ngang.

Tiểu Hoa cười: “Đương nhiên, tốt nhất không phải thế.”

“Tóm lại em đang nghĩ gì vậy?” Anh nhìn cô chăm chú, nhưng lại không phát hiện ra gì cả.

“Em chỉ thấy yêu xa như vậy mệt mỏi lắm.” Cô nói.

“Chỉ cần kiên trì bốn năm thôi.”

“Chúng ta cứ để tự nhiên đi, đừng hứa hẹn bốn năm gì cả, mọi chuyện để tùy duyên, được không?” Tiểu Hoa hỏi.

Thẩm Hi Tri đứng thẳng người, lát sau nói: “Nếu đó là những gì em muốn, vậy anh không còn gì để nói.”

Sau đó, anh đi rồi, không hề dừng lại.

Tiểu Hoa dõi theo bóng lưng anh, mãi tới khi xa khuất.

***

Sau này Tiểu Hoa thường hay nghĩ, không biết cô gái khác được Thẩm Hi Tri thích có chịu nổi cái tính không biết dỗ dành của anh hay không.

Trước đây cô từng bảo anh nói nhiều lần, nhưng anh không nói, sau khi bọn họ xa nhau rồi, anh lại càng không.

Thẩm Hi Tri quay về Mỹ đau khổ mất một thời gian dài, còn Tiểu Hoa vẫn coi như không có gì xảy ra, tiếp tục đi làm đi học như thường. Hạt thông không đi tìm Tiểu Hoa nữa, có đôi khi Tiểu Hoa chủ động gọi điện cho Thẩm Hi Tri, quả nhiên người nào đó giận dỗi không nói gì, cô chỉ nói mấy câu đơn giản như trời lạnh phải giữ ấm cơ thể.

Lúc ngắt máy, nghe anh hừ lạnh: “Em cũng vậy.”

Giống như, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Có khi Thẩm Hi Tri không chịu được sẽ gửi lời mời chat video, nhưng Tiểu Hoa liên tục từ chối; lại có khi cô gọi điện cho anh, giọng nói không có gì khác thường cả, vẫn tùy tiện như thế.

Có một lần cô nói với anh: “Em thấy chúng ta như vầy cũng tốt, quyết định này đúng đó.”

“Đó không phải quyết định của anh.” Thẩm Hi Tri nói.

Hai tháng sau, Tiểu Hoa gửi cho Thẩm Hi Tri một tin nhắn.

[Những lời này em không biết phải nói với anh thế nào, nên đành viết ra đây. Thẩm Hi Tri, hình như em đã thích người khác rồi, có lẽ suốt bấy nhiêu năm chỉ có anh bên cạnh, nên em không chú ý đến ai khác. Mà bây giờ em muốn cho mình cơ hội thoát khỏi cuộc sống ấy, anh có trách em không?]

Thẩm Hi Tri chỉ trả lời một chữ: [Có.]

Tiểu Hoa nhắn lại: [Vậy chúng ta cứ thử đi.]

Từ đó, bọn họ không liên lạc với nhau nữa.

Ban đầu anh vẫn đợi cô quay lại, trong lòng thầm nghĩ, dù cô có đi xa thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn mãi ở đây đợi cô.

Nhưng sau này anh cảm nhận sâu sắc một điều, chênh lệch địa lí là một thứ thật đáng sợ, anh không tìm được cô nữa rồi, cho dù ngày nghỉ về nhà thì anh cũng chỉ nhận được một câu của Hứa Đống: “Chị không về, chị bảo ở lại trường đi làm.”

Anh lén đi đến đại học Bắc Thành, muốn nhìn cô một lần thôi, nhưng vẫn không gặp được.

Hạt thông nói: “Quên đi, đừng tự làm khổ mình nữa.”

Thẩm Hi Tri gật đầu, thầm nghĩ, nếu mình thoải mái buông tay, thì cô ấy cũng dễ chịu hơn một chút.

Vậy nên, lần này buông tay thật.

Không biết được cô làm gì, ở đâu, bốn năm qua đi trong chớp mắt, anh không chờ được tin nhắn của cô muốn quay lại bên mình.

Vì vậy, anh chọn ở lại Mỹ.

Mùa hè nào đó anh từng nói: “Nếu như chúng ta có kết quả không tốt, anh nghĩ chắc anh cũng không ở đây nữa.”

Căn nhà đối diện nhà họ Hứa vắng tanh, không ai ở, cũng không ai quét dọn.

Bình luận





Chi tiết truyện