Tiểu Hoa không chịu, nói: “Mẹ đang ngủ, em phải trông em trai.”
Cậu bé không quan tâm: “Mày lo cho bản thân trước đi!”
Hai đứa bé đứng ngoài cửa lôi kéo, gặp Hứa Kiến Quốc mua cơm về, ông ta cười nói: “Hi Tri dẫn em đi chơi hả?”
“Dạ.” Cậu bé gật đầu.
Hứa Kiến Quốc ôm lấy Hứa Đống, nói: “Đi chơi đi.”
Thế là Tiểu Hoa bị kéo xuống lầu, cô hỏi: “Thẩm Hi Tri, chúng ta đi đâu vậy?”
Cậu bé nói” “Bệnh viện!”
“Đi làm gì?”
Cậu bé kéo tai cô. Tiểu Hoa liền sợ hãi, che tai: “Em không đi em không đi.”
Cậu bé giữ chặt lấy cô, nói: “Không đi sau này tao không chơi với mày nữa.”
Tiểu Hoa khó xử, một lát sau nói: “Em sợ.”
Cô rất ít khi nói sợ, ngay cả khi con giun cũng dám bắt mà lại sợ đi bệnh viện? Cậu bé nắm tay cô: “Sợ gì chứ? Tao bị tiêm cũng không khóc nhè đâu.”
Tiểu Hoa cứ thế bị kéo tới bệnh viện, mới đầu năm nên bệnh viện còn ít người, Thẩm Hi Tri hỏi y tá khoa tai mũi họng rồi dẫn Tiểu Hoa đi, bên trong có ông bác sĩ già đang nhàn nhã uống trà, thấy hai đứa bé ngoài cửa, hỏi: “Các cháu tìm ai?”
Tiểu Hoa núp sau lưng cậu bé, cậu bé nói: “Ông ơi, ông khám tai được không ạ?”
Ông bác sĩ già nói: “Được, cháu khám tai à?”
Cậu bé đẩy Tiểu Hoa ra: “Khám cho bé này đi ạ.”
Tiểu Hoa ngồi trên ghế, có cái gì đó lành lạnh chui vào lỗ tai cô, bác sĩ khám xong, nói: “Thủng màng nhĩ.”
“Thủng gì ạ?” Tiểu Hoa không hiểu, cậu bé cũng vậy.
Ông lão kiên nhẫn giải thích: “Thủng màng nhĩ, nên không nghe được.”
“Có thể chữa không ạ?” Cậu bé hỏi.
Ông lão lắc đầu: “Sao giờ mới đến khám? Bị lâu chưa? Cho dù mổ thì cơ hội thành công cũng không lớn.”
Vừa nghe đến từ “mổ” Tiểu Hoa liền sợ, che tai nhìn cậu bé: “Em không mổ đâu, em nghe thấy mà.”
Cậu bé hỏi bác sĩ: “Vậy phải làm sao đây ạ?”
Ông nói: “Có thể mang máy trợ thính, nhưng cái đó đắt tiền lắm.”
Cậu bé nhìn Tiểu Hoa, cô thật sự, bàn tay đang nắm lấy tay cậu run lên, cậu cắn răng, lấy tiền trong túi ra đặt trên bàn, hỏi: “Ông ơi, số tiền này đủ chưa ạ?”
Tiểu Hoa chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, ông bác sĩ đếm đếm. nói: “Đủ mua cái bình thường thôi.”
“Không thể mua cái tốt nhất ạ?” Cậu bé nhíu mày, chỗ này rất nhiều tiền, mẹ nói có thể mua cho cậu chiếc xe đạp leo núi loại tốt nhất đó.
Hai đứa bé cúi đầu ủ rũ đi ra bệnh viện, cậu né vô cùng chán nản, kéo Tiểu Hoa hỏi: “Rốt cuộc tại sao lại bị thế?”
Tiểu Hoa bịt tai không dám thả tay xuống, đứng ngoài cửa bệnh viện, cô nói: “Ba tát em một cái.”
Ngày hôm đó trở thành ngày cậu bé vĩnh viễn không bao giờ quên, Tiểu Hoa trước mặt câu không khóc, nhưng lại nói ra những lời làm câu suýt rơi lệ.
“Cái hôm anh nằm trong bệnh viện ấy, ba đánh em một cái.”
Cậu còn nhớ, hôm đó chú Kiến Quốc dẫn cô đến bệnh viện xin lỗi cậu, khi ấy tay cậu rất đau, cậu rất căm thù cô. Hôm đó chú Kiến Quốc tát cô.
Đúng vậy, cậu bé nhớ lại, hình như từ đó về sau, cô thường xuyên không nghe thấy cậu nói. Cô còn hay xin lỗi, cô không còn là Tiểu Hoa nhà quê nữa, cô làm gì cũng nhẫn nhịn, cô sợ ba không cần cô nữa.
***
Bao khinh thường chán ghét chất chứa trong lòng cùng cảm tình tốt đẹp mới chớm nở, trong khoảnh khắc này đều hóa thành thương tiếc. Cậu bé há miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Anh nên nói gì đây? Nói xin lỗi? Nhưng cũng vì giúp em mà anh mới bị gãy tay.
Mắng em ngốc ư? Anh càng không nỡ mắng em hơn.
Cho dù thế nào, cậu bé vẫn hiểu, tai Tiểu Hoa vì cậu nên mới bị điếc, nhưng Tiểu Hoa không khóc, cậu không thể khóc được.
Tiểu Hoa nói: “Thẩm Hi Tri, xin anh đừng nói cho ba mẹ em biết.”
“Được.”
“Em không muốn mang máy trợ thính, mọi người biết sẽ cười em.”
“Được.”
“Em, em muốn làm một đứa trẻ bình thường.”
“Được.”
Cậu nói thì nhất định sẽ làm được, Tiểu Hoa cuối cùng cũng thả tay xuống, nắm tay cậu, cười.
Cậu bé nhìn tai cô, trong lòng vô cùng khó chịu, cậu nói: “Không được cười như thế.”
“Tại sao?”
Cậu mong cô khóc ầm lên, còn hơn cứ cười vô tư như thế.
Cậu sờ túi tiền, nói: “Anh dẫn em đi ăn ngon.”
Hồi đó trong thành phố có tiệm Mc Donalds đầu tiên, gà rán bên trong thơm ngon vô cùng, cậu dẫn cô đi vào, hỏi: “Em muốn ăn loại nào?”
Tiểu Hoa hít mùi thơm, hỏi: “Ăn ở đây đắt hơn ăn mì thịt bò à?”
Cậu lắc đầu: “Không đâu, anh có tiền.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa ăn Mc Donalds, cậu bé đưa miếng khoai tây chiên chấm sốt cà chua đút cho cô ăn, lại đưa coca cho cô uống. Cô bé cười hì hì, nói: “Thẩm Hi Tri, anh tốt quá.”
Cậu bé chép miệng: “Em thật ngốc.”
***
Từ đó cậu bé Thẩm Hi Tri có thêm trọng trách, cậu muốn chăm sóc thật tốt cho cô em ngốc nghếch này. Lần đầu tiên Tiểu Hoa cảm thấy ở thành phố cũng tốt, ở đây có ba mẹ, có em trai, có thể đi học, còn có Thẩm Hi Tri.
Trẻ con thường hay để ý tuổi tác, cậu bé nói với cô: “Sau này phải gọi là anh hai, không được gọi thẳng tên anh nữa.”
Tiểu Hoa hỏi: “Anh không thích em gọi anh là Thẩm Hi Tri à?”
Cậu bé nói: “Anh lớn hơn em một tuổi đó.”
Đi học, hai người ngồi ở tiệm ông Trần ăn mì, cậu gắp hết thịt bò vào tô của cô, nói: “Gọi anh hai đi!”
Tiểu Hoa hôm nay buộc hai bím tóc, lúc nghiêng đầu đuôi tóc quét qua vai, tạo thành tiếng sột soạt, cô nhai thịt bò trong miệng, lung túng nói: “Anh hai.”
Cậu bé đắc ý, cậu cũng có em gái rồi.
Hai đứa bé thường dẫn em trai nhỏ đi chơi, mấy đứa trẻ trong khu chung cư thường bắt nạt Tiểu Hoa, lúc đó Tiểu Hoa gọi to anh trai thì Thẩm Hi Tri sẽ chạy đến, hỏi: “Đứa nào bắt nạt em gái tao?”
Từ nhỏ Thẩm Hi Tri đã là “Con nhà người ta” trong mắt phụ huynh, đi học năm nào cũng đứng nhất trường, ba là giám đốc mẹ là kế toán, hai vợ chồng họ đều là công nhân viên. Đám nhỏ cũng biết sợ, trông thấy cậu không dám ra vẻ ta đây nữa, bỏ chạy. Bé Hứa Đống cũng rất thích anh hai, vừa mới biết đi liền lắc lư chạy đến ôm anh, cười chảy cả nước miếng. Thẩm Hi Tri thích bóc chocolate cho bé ăn, vì thế Hứa Đống hiểu ra một điều – Đi theo anh hai sẽ có ăn!
Hứa Đống còn rất thích chị, ngày nào chị cũng kể chuyện cổ tích cho bé, có gì ngon đều nhường cho bé ăn, còn tắm cho bé thơm thơm, hay dẫn bé đi chơi, bé yêu nhất là anh hai và chị.
Dì Liên Thanh lầu dưới lúc nào thấy cũng nói: “Tiểu Hoa ghê gớm thật, nhỏ thế mà đã biết quấn lấy con giám đốc Thẩm.”
Tiểu Hoa nghe thấy nhưng cũng chẳng để ý, Thẩm Hi Tri nói với cô: “Thấy dì Liên thì tránh đi, đừng nghe bà ta nói lung tung.”
Tiểu Hoa gật đầu: “Em cũng không thích bà ta.”
***
Em trai sinh ra còn có một chỗ tốt, đó là mẹ không mở song bài ở nhà nữa, ban ngày Tiểu Hoa phải đi học, thế nên Trần Ái Lệ đành phải trông con, vì con trai bảo bối nên cũng ít đi đánh bài hơn.
Ba năm trôi qua như một cơn gió, bạn nhỏ Hứa Đống vừa đến tuổi liền bị Trần Ái Lệ đưa đi nhà trẻ, mà Tiểu Hoa cũng đạt được học lực khá lên lớp 5, còn Thẩm Hi Tri học lớp 6. Theo Hứa Đống, thì anh trai nhà đối diện là một người anh tốt vô cùng. Cậu bé thích ngồi cạnh lúc anh hai và chị làm bài tập, mặc dù không hiểu gì hết, nhưng cậu có thể tự chơi 1 mình, chờ anh chị làm bài tập xong cậu sẽ chen giữa hai người làm nũng, hôn chị gái một cái rồi lại hôn anh hai một cai. Cậu bé thấy mình là đứa trẻ dễ thương nhất trong nhà trẻ, anh hai và chị đều yêu cậu nhất!
Hứa Đống đi nhà trẻ rồi nhưng vẫn thích được chị gái bế, em trai quấn lấy mình như thế, Tiểu Hoa cũng vui vẻ để bé làm nũng, nhưng Thẩm Hi Tri không thích vậy. Một ngày đẹp trời thừa lúc lúc Tiểu Hoa không có ở đấy, anh tìm Hứa Đống nói chuyện: “Em cứ như thế chị không lớn được đâu, em không tự đi được à? Em không có chân hả? Có phải nam tử hán không thể?”
Hứa Đống lắc đầu: “Em là cục cưng.”
Thẩm Hi Tri đành phải hỏi: “Vậy em có trái ớt nhỏ không?” ( -3---) ~
Hứa Đống cúi đầu suy nghĩ một lát: “Có.”
Thẩm Hi Tri nói: “Có ớt nhỏ chính là nam tử hán, sau này không được đòi chị bế nữa.”
Hứa Đống rưng rưng nước mắt: “Cục cưng thích chị.”
Thẩm Hi Tri đành phải bế cục cưng lên, thở dài: “Vậy sau này để anh hai bế em.”
Hứa Đống nhoẻn miệng cười: “Vâng ạ.”
Thẩm Hi Tri vỗ cái mông mập ú của cậu bé: “Chờ em lớn rồi tính sổ một lượt!”
“Cục cưng!”
“Biết rồi, im lặng đi!” Thẩm Hi Tri nhìn khuôn mặt hạnh phúc vui vẻ của Hứa Đống cục cưng, suy tư, “Một ngày nào đó em sẽ lớn thôi.”
Một thời gian sau Tiểu Hoa bắt đầu ghen tị với Thẩm Hi Tri: “Tại sao em trai không thân thiết với em nữa?”
Thẩm Hi Tri bật cười, cầm quyển vở gõ lên đầu cô: “Em đúng là ngốc thật.”
Tiểu Hoa lấy bài kiểm tra ra: “Không ngốc, em thi được 100 điểm.”
Thẩm Hi Tri lấy hai viên đường làm phần thưởng.
***
Trần Ái Lệ từ khi không còn phải chăm Hứa Đống nữa lại bắt đầu xuống tiệm cắt tóc, hễ người nào rủ đánh bài là đi. Thế nên Tiểu Hoa phải học nấu cơm. Đứa bé nhỏ gầy phải đứng trên ghế nấu ăn làm người ta thấy mà đau lòng. Lương Nhu không muốn xen vào chuyện nhà người ta, đành gọi hai chị em sang nhà ăn cơm. Trẻ con ăn được bao nhiêu chứ? Chỉ là thêm cái chén đôi đũa thôi.
Lương Nhu nấu cơm rất ngon, Hứa Đống ăn một lần đã thấy mê, ngày nào cũng lặp đi lặp lại trước mặt mẹ: “Dì Lương Nhu nấu thịt ăn ngon lắm”, hoặc là “Cục cưng thích ăn trứng gì Lương Nhu nấu.”
Trần Ái Lệ thấy mất mặt, giật tóc Tiểu Hoa: “Mày nhiều chuyện quá đấy!”
Tiểu Hoa nghiêng đầu ngã ngồi xuống, nhưng không dám nói lời nào.
Trần Ái Lệ trước khi ra khỏi nhà, nói: “Sau này không được đến nhà họ Thẩm giả vờ tội nghiệp nữa, mày tưởng tao không biết mày nghĩ gì sao!”
Thế nên khi Thẩm Hi Tri đến gõ cửa bảo cô sang ăn cơm, Tiểu Hoa lắc đầu: “Em nấu mì ăn rồi.”
Tiểu Hoa nấu ăn làm sao ngon bằng Lương Nhu được chứ, Hứa Đống cục cưng ăn một miếng liền ngán, nhảy xuống ghế chạy qua nhà anh hai. Em trai có thể đi, nhưng Tiểu Hoa biết mình không thể. Cô ăn hết mì, mở sách giáo khoa làm bài tập. Hứa Đống về bưng theo một cái chén, cẩn thận đặt trước mặt cô: “Chị ăn đi, cục cưng không ăn.”
Đó là thịt kho tàu, rất thơm. Tiểu Hoa nuốt nước miếng, cất thịt đi, để dành cho em trai ăn tối.
Hôm đó Trần Ái Lệ đánh bài thua hết tiền, giữa buổi về nhà lấy tiền chơi tiếp. Đi ngang qua bếp ngửi thấy mùi thịt, lôi Tiểu Hoa đang ngủ trưa dậy. Tiểu Hoa vừa dụi mắt vừa trốn, Trần Ái Lệ mắng cô: “Tao nói mày không nghe đúng không? Đủ long đủ cánh rồi hả? Mày giả vờ tội nghiệp với ai chứ! Tao không cho m ăn không cho mày mặc hả? Mày cố tình làm tao mất mặt đúng không?”
Hứa Đống đang ngủ bên cạnh, Tiểu Hoa nói nhỏ: “Mẹ đừng đánh con, con không có mà.”
Đau quá, nước mắt cô rơi xuống, Trần Ái Lệ lại nổi khùng lên, giật tóc cô: “Khóc! Ai cho mày khóc hả! Oan ức lắm à!”
Tiểu Hoa đành cắn môi, lau nước mắt.
Trần Ái Lệ trước khi đi chọc vào đầu Tiểu Hoa: “Tao còn phát hiện thêm lần nào nữa là mày chết chắc luôn đấy!”
Hứa Đống bị đánh thức, hỏi chị gái: “Sao chị khóc? Cục cưng thổi thổi cho chị nha.”
Tiểu Hoa lắc đầu: “Không khóc, cục cưng nhìn lầm rồi.”
Lúc ăn tối Hứa Đống cục cưng có chén thịt kho tàu nên không đòi đến nhà anh hai nữa. Tiểu Hoa thấy bé ăn ngon, cúi đầu nhìn chén mì tôm của mình. Chén thịt nhiều, Hứa Đống ăn xong đẩy chén ra: “No rồi, không ăn nữa.”
Tiểu Hoa đổ hết chỗ thịt còn lại vào chén mì tôm, bắt đầu ăn.
Bình luận
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1