chương 48/ 72

Lão vương gia rời khỏi chỗ của mình, đi về phía này.

Toàn bộ người nhà họ Hạ đã không thể ngồi yên được mà đứng hết lên, dịch chuyển về phía trung tâm. Nhiệt độ không khí ở giữa nhà lúc này đột ngột tăng cao, ngay cả Thượng Quân Trừng thờ ơ với mọi thứ mà cũng cảm nhận được sự ngột ngạt này.

Nhị lão gia không tiếp tục trừng mắt với Thượng Quân Trừng nữa, sự việc đến nước này, ông ta chỉ biết lão vương gia đã thực sự nổi giận.

“Cha, cha già yếu rồi xuống đây làm gì, cũng không có chuyện gì to tát…”, nhị lão gia giơ giơ hai tay muốn đỡ lão vương gia, như sợ lão vương gia sé vấp ngã.

Lão vương gia dùng gậy đánh vào bả vai nhị lão gia. Người ta nói yêu nhau yêu cả đường đi, hiện giờ thái độ của lão vương gia đối với cha con họ chính là ghét nhau ghét cả đường đi lối về. Chưa đợi nhị lão gia nói hết câu,dღđ。l。qღđ lão vương gia đã đẩy ông ta lùi xa hai mét, sau đó lại nhanh như chớp chĩa cây gậy về phía Thượng Quân Trừng: “Anh coi nhà họ Hạ là nơi nào hả? Không coi air a gì cả, không có quy củ phép tắc gì hết! Đừng nói trong người anh chảy dòng máu họ Hạ, anh…”.

Có lữ do hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, lão vương gia bật ho khụ khụ, mãi không nói hết câu.

Thượng Quân Trừng nhìn lão vương gia, đang định nói thì lại bị Diệp Phi Vũ kéo lại, cướp lời: “Vương gia bớt giận, ở đây có chút hiểu lầm. Trừng thiếu gia tuyệt đối không cố ý!”.

Anh ta vừa mở miệng, mọi người đều nhìn về phía anh ta, ngay cả Thượng Quân Trừng cũng nhất thời sững sờ nhìn anh bạn tốt kiêm trợ thủ này, không hiểu anh ta định giải thích điều gì nữa.

“Hừ! Hiểu lầm! Lão nhị! Anh tới đây, nói rõ xem cha con anh có hiểu lầm gì?”

Lão vương gia phóng ánh mắt về phía nhị lão gia, nhị lão gia ngây người tại chỗ, còn chưa kịp định thần lại thì Diệp Phi Vũ lại nói tiếp: “Vương gia, thực ra Trừng thiếu gia và nhị lão gia có chút ý kiến bất đồng. Trừng thiếu gia luôn hành động theo cảm tính, là người rất coi trọng sự nghiệp, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới công việc, thế nên vừa vào cửa đã muốn nói chuyện công, không suy nghĩ tới lễ nghi phép tắc…”.

Nghe Diệp Phi Vũ nói, lúc đầu nhị lão gia giận đến mức muốn lột da anh ta, nhưng sau lại nhận ra Diệp Phi Vũ đang khen Thượng Quân Trừng, mà lại không tỏ ra phê phán mình thế nên lẳng lặng đứng một bên quan sát.

Lão vương gia lạnh lùng nói: “Bất đồng cái gì?”.

Thấy Diệp Phi Vũ cố tình liếc nhìn nhị lão gia, tỏ vẻ kiêng dè không dám nói, lõa vương gia bèn lên tiếng: “Cứ nói đi!”.

Diệp Phi Vũ hít sâu một hơi, bắt đầu bịa chuyện: “Có lẽ vương gia không biết, năm kia Trừng thiếu gia có mua lại một xí nghiệp dược suýt phá sản. Hiện giờ, xí nghiệp này không những đã khởi tử hoàn sinh, mà còn trở thành xí nghiệp đứng đầu Trung Quốc, năm vừa rồi nộp vào ngân sách nhà nước ba trăm triệu tiền thuế. Thấy công ty phát triển như vậy, Trừng thiếu gia có ý định mở rộng việc kinh doanh sang hướng khác, dự tính bắt đầu từ năm sau sẽ bắt đầu tiến hành kế hoạch trong vòng năm năm, đó là xây dựng trung tâm nghiên cứu và pha chế của công ty. Dù sao thì trên phạm vi thế giới, các công ty lớn thường dựa vào việc nghiên cứu chế tạo loại thuốc mới để củng cố thị trường. Thế nhưng, có lẽ nhị lão gia không mấy ủng hộ quan điểm này của Trừng thiếu gia. Ở Trung Quốc, cho dù là công ty lớn hay là một xí nghiệp dược nhỏ, thì khâu nghiên cứu và chế tạo vẫn được xem là yếu nhất.dღđ☆L☆qღđ Vì thị trường y dược ở Trung Quốc còn chưa được kiện toàn, so với việc tiêu tốn tiền của đầu tư nhân lực, vật lực cho nghiên cứu và chế tạo, thì không bằng xây dựng xưởng sản xuất thuốc theo đơn đặt hàng các mẫu của nước ngoài. Thế nên, nhị lão gia cho rằng cách làm của Trừng thiếu gia có phần vội vàng và mạo hiểm. Chính vì vấn đề này mà nhị lão gia và Trừng thiếu gia mới bất đồng quan điểm”.

Cái cớ tùy tiện này của Diệp Phi Vũ mặc dù khiến cho nhị lão gia bị bôi đen nhưng lại dát vàng lên người Thượng Quân Trừng,dღđ。l。qღđ vì thế nhị lão gia cũng sẽ không oán giận.

“Thực ra, suy nghĩ của nhị lão gia cũng không phải vô căn cứ, xí nghiệp dược Nhân Hàm phát triển được như ngày hôm nay đã là một điều hiếm có, nếu như dồn hết tiền của sức lực vào việc nghiên cứu thì chẳng khác nào đặt toàn bộ công ty vào thế nguy nan. Dù sao hiện giờ cũng chưa có công ty dược nào thật sự nnghiên cứu được thuốc mới. Nhưng cá nhân tôi lại cho rằng thiếu gia nên thử một lần, nếu muốn trở thành công ty tầm quốc tế thì nhất định phải dám đi trước thiên hạ, không thể nhìn trước ngó sáu do dự được”. Ngừng một lúc, Diệp Phi Vũ lại nói tiếp, khóe mắt sáng lên như đang nói về hoài bão của chính mình, “Nhị lão gia muốn thiếu gia giữ lại số vốn đầu tư, liệu có phải… Hơn nữa, Nhân Hàm dù sao cũng là một tay thiếu gia gây dựng nên, Nhân Hàm đi con đường nào, tôi tin rằng thiếu gia hiểu rõ nhất”. Nói xong, Diệp Phi Vũ lại liếc nhị lão gia, ngầm ám chỉ nhị lão gia đã vượt quá phận sự của mình.

Từ Nam Phương đứng một bên nghe mà phải thầm bái phục Diệp Phi Vũ. Anh ta nói vậy, vừa giải thích lý do vì sao Thượng Quân Trừng không coi air a gì, làm ngơ lão vương gia, tranh cãi với nhị lão gia, vừa khoe “công lao vĩ đại” của Thượng Quân Trừng. Đương nhiên, quan trọng nhất là Diệp Phi Vũ cũng đã tự thể hiện mình. Lời giải thích này hoàn toàn không phải cách nhìn của Thượng Quân Trừng, mà là của chính anh ta. Lão vương gia có thể cho rằng những suy nghĩ mà Diệp Phi Vũ nói ra là của Thượng Quân Trừng, thế nhưng nhị lão gia lại không nghĩ như vậy.

Mặc dù Diệp Phi Vũ làm vậy khiến cho nhị lão gia phải sắm vai bảo thủ, thậm chí là can thiệp quá sâu vào công việc của Thượng Quân Trừng, nhưng màn ca ngợi này rõ ràng cũng khiến cho nhị lão gia vừa lòng. Xem ra, hình tượng Thượng Quân Trừng trong mắt lão vương gia có thể khởi tử hoàn sinh được hay không, còn phải nhờ vào Diệp Phi Vũ.

Sau khi nghe Diệp Phi Vũ nói, hàng lông màu đang nhíu chặt của lão vương gia dần giãn ra, lúc này mọi chuyện trước đó đã sáng tỏ. Thượng Quân Trừng bất mãn với sự quản thúc của nhị lão gia, với những kiến nghị của nhị lão gia về xí nghiệp dược Nhân Hàm, thế nên nhẫn nhịn không nổi, rốt cuộc phải tìm nhị lão gia để trút giận, còn yêu cầu ông không được xen vào chuyện của mình. Công ty là của Thượng Quân Trừng, dù nhị lão gia là cha nhưng về mặt pháp luật cũng không có quyền hành gì với công ty.

Lão vương gia liếc nhìn nhị lão gia, nói: “Đúng vậy không? Nếu vậy thì rõ ràng là lỗi của lão nhị anh rồi đấy”.

Lúc này, Thượng Quân Trừng mới có phản ứng trở lại. Vừa rồi nghe Diệp Phi Vũ nói đến cái gì mà công ty, xí nghiệp dược, Thượng Quân Trừng chỉ cảm thấy lơ mơ như chìm trong đám sương mù, bây giờ mới hiểu ra mục đích của Diệp Phi Vũ.

“Phi Vũ, cậu làm cái gì thế?”, Thượng Quân Trừng trợn mắt, “Nói vớ va vớ vẩn cái gì thế?”, khẩu khí đầy bực dọc và trách móc Diệp Phi Vũ đã tự ý xen vào chuyện của mình.

Thế nhưng, thái độ này của Thượng Quân Trừng lại bị lão vương gia và mọi người cho rằng anh chỉ đang không muốn người ngoài xen vào việc nhà họ Hạ, cho dù cha con hai người họ có xung đột cũng không tới phiên người ngoài can thiệp.

Lão vương gia gật gù, trong đầu thầm nghĩ, Thượng Quân Trừng vừa vào đã bất mãn trút giận lên nhị lão gia, đúng là rất ngỗ ngược, nhưng nếu đúng như những gì Diệp Phi Vũ giải thích thì rõ ràng Thượng Quân Trừng chỉ vì một lòng một dạ lo cho công ty, có gan chống đối, khiêu chiến lại cha, lại tỏ ra rất quyết đoán. Sau đấy, nghe thuộc hạ của mình lên tiếng bênh vực, Thượng Quân Trừng lại đứng về phe cha mình, rõ ràng là lòng lúc nào cũng nghĩ về nhà họ Hạ,dღđ。l。qღđ không thể nói là bất hiếu được. Như vậy xem ra, Trừng thiếu gia đúng là không đến nỗi nào.

Nghĩ vậy, sự tức giận trên mặt lão vương gia dần dần hóa thành nụ cười, ông ngoảnh đầu lại nhìn nhị lão gia, nói bằng giọng dọa dẫm: “Mặc dù nhà họ Hạ chúng ta ít nhiều cũng có kinh nghiệm trong ngành sản xuất thuốc,dღđ☆L☆qღđ nhưng mà lão nhị này, ta thấy những hiểu biết của anh về vấn đề này còn không bằng cả con trai anh đấy!”.

Nhị lão gia khúm núm nhận lỗi, dù bị phê bình nhưng trong lòng ông ta lại thầm mừng rỡ, rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.

Lão vương gia lại nhìn Thượng Quân Trừng, vừa rồi còn muốn dùng gậy đánh đứa cháu ngỗ ngược này, hiện giờ lại thu gậy, hai tay chống trước ngực, vẻ mặt hiện lên sự hài lòng: “Hạnh Trừng, công ty do cháu quản thì không cần phải để ý tới cha cháu. Cha cháu không có quyền can dự, cháu nghĩ thế nào thì làm thế đi”.

Lão vương gia nói như vậy với Thượng Quân Trừng, chứng tỏ Thượng Quân Trừng đã lại chiếm được chỗ đứng trong lòng lão vương gia.

Thượng Quân Trừng vốn bất bình vì bị coi là quân cờ, nhưng nghe lão vương ggia nói vậy rồi hiểu theo ý mình, tạm thời đành nén cơn giận xuống, lạnh lùng nhìn cha mình: “Con còn muốn nói rõ chuyện này, con tuy là con trai bố, nhưng đã trưởng thành rồi, bố không được can dự việc của con! Ông nội cũng đã nói rồi, chỉ cần không phải việc phạm pháp, con làm gì, kết giao với ai, bố không có quyền can thiệp!”.

Thượng Quân Trừng nói vậy quả nhiên là không nể nang gì cha mình. Hạ Giáng Tư đứng bên cạnh âm thầm giơ ngón cái lên hưởng ứng.

Thấy siêu sao Thượng Quân Trừng hiện tại cũng lạnh lùng y hệt trên ti vi, những nữ hầu đều nắm chặt tay, bàn tay đầy mồ hôi.

Chuyện Thượng Quân Trừng nói và chuyện lão vương gia nói không phải là một, hơn nữa khẩu khí còn rất thiếu tôn kính, nhưng nhị lão gia cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, không thể tiếp tục tranh cãi, nếu không sẽ khiến cho Thượng Quân Trừng cắt đứt quan hệ đến cùng.

Đại An Nhân thấy tình hình đã tốt hơn, vội lên tiếng: “Thôi được rồi, vấn đề đã được giải quyết rồi thì mau cùng nhau ăn cơm đi”.

Tiểu An Nhân cũng tiếp lời: “Lát nữa còn tới sân khấu nhà nghe Côn khúc, có hai vị nghệ sĩ nổi tiếng tới biểu diễn. Trừng thiếu gia có thể đưa lão vương gia đi xem được rồi”.

(Côn khúc còn gọi là ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.)

Tiểu An Nhân đúng là chữa lợn lành thành lợn què. Lão vương gia vừa nghe bà nhắc tới vấn đề này đã lập tức nhớ đến chuyện Thượng Quân Trừng thích “nghệ thuật”. Ông nhíu mày: “Ta nghe nói cháu còn có một nghệ danh, cháu nói cho ta nghe xem, cháu thích cáu gì?”.

Lãp vương gia vừa dứt lời, ánh mắt Thượng Quân Trừng đã sáng rực, hào hứng nói: “Thích nhất thì phải kể đến nhạc Jazz. Cháu thích nhạc Jazz, loại nhạc này trải qua quá trình từ vô danh cho đến phổ biến thế giới,dღđ。l。qღđ âm nhạc tuyệt vời nhất chính là xuất phát từ nhân gian, nhạc Jazz tiết tấu mạnh mẽ, đậm màu sắc châu Phi…”.

Dù lão vương gia nghe không hiểu lắm về cái gọi là “nhạc Jazz”, nhưng khi nghe thấy hai chứ “tước sĩ”, tự nhiên liên tưởng tới thân phận gì đó.

(Tước sĩ: Trong tiếng Trung, nhạ Jazz được gọi là tước sĩ nhạc.)

Thấy Thượng Quân Trừng nói nhiều, mà càng nói nhiều càng dễ nói sai, Diệp Phi Vũ vội vàng lái sang chuyện khác: “Thiếu gia không ngại thì nói một chút về âm nhạc dân tộc được không, chẳng phải thiếu gia khá thích âm nhạc phong cách cổ đấy ư?”.

Ý đồ của Diệp Phi Vũ chính là muốn dẫn dắt Thượng Quân Trừng nói về những thứ mà lão vương gia biết. Nhị lão gia có thể nhìn ra dụng ý của Diệp Phi Vũ, không khỏi nhìn anh ta bằng cặp mắt khác xưa.dღđ☆L☆qღđ Ông ta cảm thấy, có Diệp Phi Vũ bên cạnh Thượng Quân Trừng, mình nhất định sẽ giảm đi được nhiều lo lắng.

Quả nhiên, Thượng Quân Trừng đã bị lời của Diệp Phi Vũ dẫn sang một hướng khác anh lại thao thao bất tuyệt: “Ờ, âm nhạc dân tộc Trung Quốc cũng rất phong phú. Đặc biệt là âm nhạc thời Đường đúng không?”, anh không hiểu rành lắm về lịch sử, “Thời Đường, âm nhạc cực kỳ phát triển, nhất là dàn nhạc cung đình. Nhắc đến mới nhớ, bộ phim gần đây cháu mới đống tên Thiên hạ thiếu niên, nói về thời Đường, trong phim có sử dụng âm nhạc thời Đường. Nghe ca khúc này, Nhật Bản và các nước Đông Nam Á đều có bóng dáng âm nhạc thời Đường chúng ta, đủ thấy đây là thứ âm nhạc kinh điển”.

Thượng Quân Trừng nói những lời này ra quả nhiên là mèo mù vớ phải cá rán, chạm trúng nỗi lòng của lão vương gia: “Đương nhiên, Trung Hoa rộng lớn của chúng ta có nền văn hiến năm ngàn năm. Các nước bé nhỏ kia làm sao có thể so bì được chứ”.

“Vậy thì tốt rồi, lão vương gia có thể tìm người tới nói chuyện được rồi, lát nữa bảo Hạnh Trừng cùng lão vương gia đi nghe kịch.” Đại An Nhân tỏ ra vô cùng vui vẻ khi thấy thái độ yêu quý của lão vương gia đối với Thượng Quân Trừng, không khỏi nhíu mày mỉm cười.

Nhưng tam phu nhân lại cực kỳ bất mãn. Rõ ràng đã thấy được lão vương gia bị Thượng Quân Trừng chọc giận, rõ ràng thấy được Thượng Quân Trừng sắp bị tống cổ ra khỏi nhà họ Hạ, đối thủ cạnh tranh lớn nhất gần như vị loại bỏ, vậy mà bà ta không ngờ chỉ bằng mấy lời ba hoa của Diệp Phi Vũ lại có thể thay đổi hoàn toàn cục diện.

Tam phu nhân nắm chặt chén bạch ngọc trong tay, rượu bên trong sánh ra, bà ta cũng không hề chú ý. Lúc này bà ta đã tức giận đến cực điểm, tên Diệp Phi Vỹ kia rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như cậu ta đứng về phe Thượng Quân Trừng thì lẽ ra không nên lén lén lút lút giở trò sau lưng Thượng Quân Trừng, gài Từ Nam Phương bên người bà ta mới đúng? Còn nếu cậu ta muốn lật đổ chi thứ hai thì vừa rồi sao còn lên tiếng nói giúp?

“Trừng thiếu gia là siêu sao, nghe nói các siêu sao ca nhạc bây giờ đều hát nhạc Rock, nhảy mấy cái loại vũ đạo điên cuồng gì đó, chắc không hiểu Côn khúc đâu?”, tam phu nhân không cam lòng thấy lão vương gia bị một tên Diệp Phi Vũ che mắt nên cuối cùng cũng không kiềm chế được mà đổ dầu vào lửa, cố tình nói cho lão vương gia biết công việc thật sự mà Thượng Quân Trừng đang làm.

Tam phu nhân đúng là rất hiểu lão vương gia. Vừa nghe tới cái gì mà “siêu sao”, “Rock”, “điên cuồng”, lão vương gia liền nhíu mày.dღđ。l。qღđ May mà âm nhạc đã dấy lên sự hưng phấn của Thượng Quân Trừng: “Thím ba nói vậy không đúng rồi! Kịch nào khác thì cháu không biết, nhưng Côn khúc thì cháu có biết qua. Năm 2001, Côn khúc đã được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể và di sản truyền miệng của nhân loại. Lúc ở Ý, cháu đã bắt đầu tìm hiểu về loại hình nghệ thuật này, còn mời một giáo viên chuyên hát Côn khúc tới dạy một thời gian. Côn khúc khác với kinh kịch, lúc diễn tấu lấy thổi sáo làm chủ đạo. À, cháu còn biết thổi Bộ bộ kiều…”.

Sắc mặt tam phu nhân tái nhợt, cảm thấy mình đúng là “trộm gà không xong còn mất nắm gọa”. Vừa rồi bà ta nói những lời kia hòng muốn vạch trần sự việc Thượng Quân Trừng là ca sĩ hát nhạc trẻ đang thịnh hành trên thị trường, nhưng không ngờ mục đích không thành, lại còn tạo điều kiện cho Thượng Quân Trừng thể hiện,dღđ☆L☆qღđ khiến lão vương gia càng thêm thương yêu đứa cháu trai này hơn.

Tâm tư của tam phu nhân hoàn toàn không qua nổi mắt Đại An Nhân. Bà ta năm lần bảy lượt gây thị phu đã khiến cho Đại An Nhân vô cùng khó chịu, lần này không nhẫn nhịn được nữa mà hừ lạnh: “Xem ra con dâu biết không hề ít nhỉ? Thường ngày chẳng những chăm lo cho Hạ Giáng Tư mà còn quan tâm tới những thứ khác nữa sao?”.

Tứ phu nhân nghe ra sự châm chọc đối với tam phu nhân trong lời nói của Đại An Nhân, bèn tranh thủ bới móc: “Con thấy, tam phu nhân không chỉ quan tâm bấy nhiêu thôi đâu. Đại An Nhân có biết, gần đây tam phu nhân đã trở thành nhân vật của công chúng rồi không? Con nghe nói, rất nhiều báo chí bên ngoài đều đăng hình và viết bài về tam phu nhân. Tam phu nhân bây giờ cả ngày bận rộn đến quay cuống đầu óc ấy chứ”.

Tứ phu nhân nghiêng đầu nhìn tam phu nhân. Họ Hạ xưa nay vẫn luôn kín tiếng, rất ít khi nhận phỏng vấn của truyền thông, tam phu nhân lại làm việc lộ lieu như vậy, sao không gây sự chú ý tới lão vương gia cho được?

“Việc này ta đã nghe nói rồi.” Lão vương gia trở lại chỗ ngồi, nghiêm mặt nhìn tam phu nhân, “Nói đến mới nhớ, con xem có nên giải thích cho ta về chuyện đấu giá hay không?”.

Tam phu nhân không ở phủ họ Hạ, xung quanh lão vương gia hầu hết là người của nhị lão gia, thế nên những tin tức liên quan đến Thượng Quân Trừng đều bị hcặn ngoài tầm kiểm soát của lão vương gia, nhưng bất cứ một chuyện nào dẫu nhỏ của tam phu nhân đều không thể qua mắt được lão vương gia.

Tam phu nhân ngày đó đưa Hạ Giáng Tư tới buổi đấu giá, được coi là sự kiện công khai lộ diện hiếm hoi của họ Hạ trong vài năm trở lại đây, mặc dù từ đầu tới cuối không hề nhận phỏng vấn bao giờ nhưng cũng đã làm lộ ra một vài thành viên trong gia tộc. Sau đó, lão vương gia bỏ ra một tỷ để mua khối thiên thạch, khiến mọi người phải xôn xao. Thế nhưng, người được hời nhất chính là tam phu nhân, sự xuất đầu lộ diện lần này của bà ta đã giúp cho giá trị cổ phiếu của khối tài sản mà bà ta đứng tên tăng không ngừng. Nhị lão gia đương nhiên không cam tâm,dღđ。l。qღđ trông thấy lão vương gia đang dò hỏi tam phu nhân, trong lòng chỉ chờ đợi trò hề mà bà ta đang diễn.

Chỉ có điều, tam phu nhân chưa kịp lên tiếng, Hạ Giáng Tư đã thay mẹ đứng ra giải thích: “Là vì mẹ con biết “Ngôi sao lấp lánh” vô cùng thần kỳ thế nên muốn đưa con tới nhìn tận mắt, sự định mua khối sao sa đó về sẽ đem biếu ông nội. Không ngờ, ông nội đã sớm biết về nó…”

“Chỉ e là không đơn giản như vậy.” Tứ phu nhân cắt ngang lời Hạ Giáng Tư, “Nếu thật sự có lòng, tam phu nhân có thể ủy thác người khác đi đấu giá. Hà tất phải đích thân ra mặt? Biết rõ lão vương gia không thích bị giới truyền thông dòm ngó mà tam phu nhân còn cố tình lui tới những nơi có phóng viên mai phục, hẳn là phu nhân còn có dụng ý khác phải không?”.

Biết tứ phu nhân đang cố tình khiêu khích, Đại An Nhân vì muốn “giảng hòa” bèn ho khan một tiếng để nhắc nhở, thế nhưng trên mặt Đại An Nhân vẫn phảng phất một sự thích thú xen lẫn khen ngợi tứ phu nhân.

“Gì chứ, thím tư, khối thiên thạch đó rất thần kỳ. Chắc chắn ông nội cũng thấy vậy nên mới bỏ ra hẳn một tỷ để mua về! Cháu và mẹ cháu đều rất tò mò nên hôm ấy mới đến tận nơi xem, lúc ấy còn thấy khối thiên thạch phát ra tia sáng kỳ lạ nữa cơ.” Nói cho cùng thì Hạ Giáng Tư vẫn có biện pháp, thoáng cái đã dồn trọng tâm câu chuyện sang khối thiên thạch, “Ông, tin tức trên báo giới nói đôi khi không phải chuyện xấu mà. Bây giờ tất cả mọi người ai cũng biết ông có khối thiên thạch sáng nhất thế giới”.

Hạ Giáng Tư nói đầu cuối rành mạch, có lẽ do thường ngày được luyện tập nhiều với tam phu nhân.

Tam phu nhân im lặng nhìn con mình. Từ sau khi thấy Hạ Giáng Tư thay đổi tính tình, dường như tam phu nhân chẳng hề có lấy một chút vui vẻ nào, ngược lại còn có phần cam chịu.

Lúc này, trái tim Từ Nam Phương đã rộn ràng trong lồng ngực, cô nhìn không rời mắt khỏi lão vương gia, muốn ông nhanh chóng nói ra tin tức về khối thiên thạch.

Về chuyện hôm bán đấu giá, lão vương gia không có ở hiện trường mà vẫn dễ dàng mua được, chẳng cần quan tâm tới bao nhiêu lời rèm pha. Lão vương gia không xuất hiện nhưng tất cả báo chí đều đặt tin tức về ông lên trang nhất. Chỉ có điều, ông không thích người nhà họ Hạ xuất đầu lộ diện trước mặt đám phóng viên, nhưng ông cũng biết sự thần bí và tiền tài chính là tấm thẻ bài lớn nhất của nhà họ Hạ, vì thế mới nhanh chóng lợi dụng điểm này. Thần sắc ông trở nên mông lung: “Ngôi sao lấp lánh đúng là khác thường. Nhưng mà từ sau khi trông thấy ngôi sao lấo lánh cũng chưa gặp phải điềm lành gì, không biết là cần phải có cơ duyên gì mới được? Giáng Tư, cháu được trông thấy nó rồi, có thấy điều gì khác lạ không?”.

Nghe lão vương gia nhắc tới “ngôi sao lấp lánh”, Từ Nam Phương bất giác ngẩng đầu, bất giác lại chạm vào ánh mắt của Diệp Phi Vũ. Chỉ có anh ta mới biết trong đầu cô đang nghĩ gì. Cô mỉm cười với anh ta, nụ cười đầy sự bất đắc dĩ.

Quang cảnh lúc này, Hạ Giáng Tư nghẹn lời không biết phải nói gì.

Đại An Nhân thực ra cũng không thích lão vương gia và Hạ Giáng Tư không thể đưa ra câu trả lời làm hài lòng lão vương gia, nên nhân cơ hội này bà đành lên tiếng: “Sau này ông từ từ tìm hiểu xem”, rồi thầm mong sự việc này mau chóng bị lấp đi.

Bình luận





Chi tiết truyện