chương 21/ 72

Từ Nam Phương rốt cuộc đã hoàn toàn hiểu ra, hễ là tôi tớ nhà họ Hạ thì trước khi vào phủ đều phải trải qua đủ loại kiểm tra, giống như cung nữ trước khi nhập cung buộc phải thông qua sàng lọc kỹ càng, Nhưng Từ Nam Phương chưa hề trải qua bất cứ một cuộc tuyển chọn nào mà đã được tam phu nhân trực tiếp nhận làm người hầu kề cận, Bảo sao Liên Bồng lại lấy làm ngạc nhiên đến mức đấy.

Từ Nam Phương run sợ trong lòng, Diệp Phi Vũ kia rốt cuộc đã nói gì với tam phu nhân? Chắc chắn anh ta không chỉ nói một cách đơn giản rằng cô đang rất cần tiền nên cam tâm tình nguyện làm người hầu kẻ hạ. Theo những gì Liên Bồng nói, muốn bước chân vào nhà họ Hạ thì người quen cũng không đủ, nhất định phải có ô dù lớn. Diệp Phi Vũ có thể trực tiếp đưa cô vào làm ở trong nhà họ Hạ, đến cả kiểm tra để vào cũng miễn; vậy thì do “cái dù” Diệp Phi Vũ kia quá to hay là anh ta đã sắp xếp cho tam phu nhân một điều kiện gì đó có lợi, thế nên bà ta mới giữ mình ở lại.

Từ Nam Phương nôn nóng muốn biết những chuyện của nhà họ Hạ, muốn biết quan hệ giữa họ và Diệp Phi Vũ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, mà trước mắt cô hiện giờ đã có một lựa chọn không tồi.

Từ Nam Phương kéo tay Liên Bồng, tươi cười nói: “Em gái à! Chị làm gì có ô dù đâu. Sau này chúng ta sẽ là chị em thân thiết nhé, một lòng một dạ với nhau. Chị có miếng ăn ngon cũng sẽ không quên em đâu”.

Liên Bồng mở to mắt đầy mừng rỡ. Trong mắt cô bé, Từ Nam Phương có người nâng đỡ sau lưng, vì thế được cô chủ động kết thân, Liên Bồng cảm thấy cực kỳ vinh hạnh: “Vâng, chị em mình sau này sẽ đồng lòng với nhau”.

Từ Nam Phương nói mấy lời quan tâm lấy lòng Liên Bồng. Hai người vui vẻ trò truyện, tắm rửa xong, nhân lúc Hạ Giáng Tư còn đang ngủ say, Từ Nam Phương tranh thủ thăm dò kỹ càng tình hình gia đình họ Hạ.

Nhà họ Hạ rất lớn, việc họ phát tài thế nào không phải là điều Từ Nam Phương quan tâm. Cô chỉ muốn biết gia đình thần bí này rốt cuộc có quan hệ phức tạp đến mức nào, và những người ở đây ôm những toan tính gì.

Người đứng đầu nhà họ Hạ được gọi là lão vương gia kia chính là con cháu thế tập của vị vương tước cuối cùng triều Thanh, đã gần một trăm tuổi, có hai người vợ còn sống và đều là vợ lẽ, hiện nay một trong hai người xem như là bà cả.

Lão vương gia có bốn người con trai, con cả đã mất, chỉ còn bà vợ góa và một đứa con trai, cũng chính là cháu trưởng. Người con trai thứ hai của lão vương gia còn khỏe mạnh, sinh được một nam một nữ; con thứ ba sua khi kết hôn với tam phu nhân và sinh được Hạ Giáng Tư thì xuất gia làm hòa thượng; con trai út của lão vương gia có một đứa con gái. Trong số bốn người, chỉ có ông hai và ông tư ở trong phủ họ Hạ, mỗi người quản lý một bộ phận của sản nghiệp. Tuy nhiên, lão vương gia vốn dĩ là một người bảo thủ, khăng khăng giữ lề thói cũ; cho dù chế độ vua chúa đã tiêu vong nhưng lão vương gia vẫn muốn chọn một người cháu trai có đủ bản lãnh kế thừa sự nghiệp gia truyền. Có lẽ là vì ông đã nhận ra sự tranh giành đấu đá giữa các con mình, lo sợ sau khi mình ngoài trăm tuổi, nhà họ Hạ sẽ sụp đổ, ông không đành lòng nhìn gia tộc tan rã như thế nên muốn chấn hưng dòng họ sau đó nhất định phải tìm được một người thừa kế thích hợp để lãnh đạo.

Về phần bốn người con của lão vương gia, con trưởng vốn dĩ là do vợ cả sinh ra, nhưng bà đã qua đời, hiện tại chi trưởng cũng chỉ còn cô nhi quả phụ, thế lực yếu kém; hiện tại, con trai của bà vợ hai được xem là con trưởng, ông ta vẫn còn sống khỏe mạnh, nắm quyền lực trong tay. Người mà lão vương gia nhắm trúng vào vị trí thừa kế cũng không phải cháu trai trưởng mà chính là đứa cháu trai thứ hai. Hơn nữa còn dốc sức bồi dưỡng anh ta. Vị thiếu gia của chi trưởng mặc dù rất bất mãn nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Tuy nhiên, không biết là trời oán hay người hận, đứa cháu trai thứ hai vốn thông minh, nhạy bén, làm việc rất hiệu quả và được lòng lão vương gia ấy lại luôn ốm yếu bệnh tật, nửa năm trước anh ta đột nhiên ngã bệnh, chỉ nằm một chỗ, đã mời vô số sanh y tới chữa trị cũng không khỏi, có người còn nói anh ta đã không còn đường cứu chữa. Về sau lão vương gia cũng đành từ bỏ ý định, tất cả mọi người đều xác định tinh thần rằng nhị thiếu gia có thể về Tây Thiên bất cứ lúc nào.

“Nói như vậy thì lão vương gia sẽ chỉ có thể chọn một trong hai người, thiếu gia của chúng ta và đại thiếu gia?”, Từ Nam Phương thuận miệng hỏi.

Liên Bồng gật đầu, rồi lập tức lắc đầu: “Còn một người nữa”.

“Vẫn còn nữa ư?”, Từ Nam Phương rốt cuộc đã hiểu vì sao tam phu nhân bắt Hạ Giáng Tư nhất định phải học quản lý.

“Đúng thế, nhĩ lão gia vốn dĩ có hai người con trai, chỉ có điều sau khi nhị lão gia ly hôn với vợ, à, vợ cũ, thì một người con trai được bà ấy đưa ra nước ngoài. Bây giờ nhị thiếu gia đã lâm bệnh rồi, nhị lão gia nhất định sẽ tìm vị thiếu gia kia về thay thế”.

“Một vị thiếu gia khác? Không biết người đó tên gì? Nhị phu nhân sau khi ly hôn đã đi đâu?”, Từ Nam Phương sốt sắng, trong đầu chợt nổi lên hình ảnh người đàn ông áo đen kia từng cung kính gọi “Thượng thiếu gia”, cô cảm thấy đáp án mình muốn biết chắc chắn sẽ rất hay ho.

“À, nhị phu nhân đó không ngờ chính là con gái của gia tộc Hoa kiều lớn nhất ở Ý. Sau khi ly hôn với nhị lão gia, bà ấy đương nhiên chỉ có thể quay về Ý.” Liên Bồng tỏ ta tiếc rẻ rồi nói tiếp, “Có lẽ vì bà ấy là người lai nên không chiếm được cảm tình của những người ở Đại An. Hơn nữa, bà ấy tính tình cao ngạo, bao năm trời không thèm qua lại với nhà họ Hạ nữa, tụi em đều không biết vị thiếu gia kia tên là gì”.

“Ý?”, Từ Nam Phương im lặng nhớ lại mấy chữ trong đầu, cô cảm thấy trực giác của mình không hề sai chút nào rồi lại nhớ đến những điều mà Jim nói với lão béo, Thượng Quân Trừng không phải người bình thường, cũng không dễ động vào anh. Người đàn ông mặc áo choàng đen gọi Thượng Quân Trừng là “Thượng thiếu gia” chắn hẳn là người của nhị lão gia? Một người đến từ Ý, gia thế hiển hách lạ thường, còn có thể là ai nếu không phải con trai của nhị lão gia đây?

Chỉ có điều, người nhà họ Hạ từ lâu đã không còn bất cứ quan hệ gì với mẹ con Thượng Quân Trừng, nên phần lớn mọi người mới không biết bộ dạng của anh ra sao. Hơn nữa, Thượng Quân Trừng tận lực giấu giếm thân phận để bước vào làng giải trí, thậm chí còn thay họ nên những người kia mới càng không thể biết rõ thân phận của anh. Việc Thượng Quân Trừng là con cháu nhà họ Hạ, e rằng chỉ có nhị lão gia, tam phu nhân và Hạ Giáng Tư biết.

Đúng vậy! Tam phu nhân có thể chặn đầu xe Thượng Quân Trừng, như vậy khẳng định là bà ta biết thân phận thật của anh, thậm chí còn thường xuyên lui tới thăm. Vậy còn Diệp Phi Vũ thì sao? Có thật người đàn ông đầy dã tâm này không biết thân phận của Thượng Quân Trừng?

Từ Nam Phương lạnh sống lưng, sợ rằng Diệp Phi Vũ hợp tác với cô không phải chỉ đơng iản là vì cô Ngô kia. Anh ta đang ôm mưu đồ quỷ kế gì, Từ Nam Phương hoàn toàn không biết, nhưng lúc này cô chợt nhớ tới câu nói của anh ta lúc đưa mình tới đây: “Hợp tác vui vẻ”.

Cô và Diệp Phi Vũ còn có sự hợp tác gì nữa đây? Cô chỉ muốn có được khối thiên thạch, ngoài ra còn sự hợp tác gì nữa? Diệp Phi Vũ, Thượng Quân Trừng, tam phu nhân, và cả chính bản thân Từ Nam Phương nữa…

Diệp Phu Vũ từng cảnh cáo cô không được hối hận, ẩn ý câu nói đó sâu xa. Rốt cuộc thì anh ta đã nói những gì với tam phu nhân về thân phận của Từ Nam Phương, để rồi có thể khiến tam phu nhân không hề do dự nhận cô và đưa cô tới nơi “hang hùm miệng sói” này của con trai bà ta? Lẽ nào, cô đã trở thành một quân cờ trong ván cờ tranh quyền đoạt vị giữa bọn họ?

Từ Nam Phương rung mình. Trực giác mách bảo cô, vấn đề mấu chốt ở đây chính là quan hệ giữa cô và Thượng Quân Trừng. Tam phu nhân nhất định không mong Thượng Quân Trừng sống yên ổn, việc bà ta giữ cô lại bên cạnh chắc chắn có liên quan tới Thượng Quân Trừng.

Từ Nam Phương đang mải suy nghĩ thì Hạ Giáng Tư đã sai người gọi cô vào trong phòng.

Cậu ta đã tỉnh.

Từ Nam Phương không ngờ Hạ Giáng Tư lại tỉnh dậy nhanh như thế, cô còn chưa kịp hỏi kỹ hơn tất cả mọi thứ liên quan đến nhà họ Hạ, vẫn chưa phân tích rõ ràng các mối quan hệ trong nhà họ Hạ thì đã phải theo Liên Bồng vào phòng riêng của Hạ Giáng Tư.

Cậu ta đang nằm trên chiếc giường Simmón, gặm từng miếng dưa hấu, biết Từ Nam Phương đi vào cũng không thèm ngước mắt mà chỉ xua tay ra hiệu cho đám người hẩu ra ngoài hết.

Bọn họ biết điều lặng lẽ ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa lại.

Hạ Giáng Tư giương mắt nhìn Từ Nam Phương, một tay giơ miếng dưa hấu về phía cô, một tay chống cằm quan sát. Nụ cười của cậu ta rạng rỡ, thân thiện, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự lạnh lùng.

“Chị Nam Phương, ăn dưa đi”.

Diễn kịch trước mặt cô ư? Tên Hạ Giáng Tư này vẫn còn non lắm! Từ Nam Phương liếc mắt đã nhận ra trò bịp bợm của cậu bé mười tám tuổi này. Cậu ta đang cố ý giả vờ tốt với mình; đã thế lại còn vừa mỉm cười với mình vừa nằm chềnh ềnh trên giường, chẳng lẽ thời buổi này còn thịnh hành cả “mỹ nam kế” nữa sao?

Từ Nam Phương hờ hững cười, nếu Hạ Giáng Tư đã cho rằng cô là người thân tín của tam phu nhân thì cứ để cậu ra nghĩ vậy đi.

“Không dám, giữa thiếu gia và Nam Phương có tôn ti trật tự rõ ràng. Nam Phương chỉ đang làm theo sự sai bảo của phu nhân, tới đây đôn thúc thiếu gia học tập”.

Hạ Giáng Tư cười hi hi, tay cầm miếng dưa hấu vẫn hướng về phía cô: “Chị gái tốt của em, chị cứ ăn dưa đi đã, em cầm nãy giờ mỏi hết cả tay rồi”. Ánh mắt của cậu ta trong sáng không gì sánh được, nhưng Từ Nam Phương vẫn không chịu nể mặt cậu ta: “Hay là Nam Phương đợi thiếu gia ăn xong rồi quay lại nhé, thiếu gia còn chuyện gì nữa không?”.

Hạ Giáng Tư không ngờ chiêu bài chủ động kết thân của mình lại không có hiệu quả với Từ Nam Phương, cậu ta bỏ miếng dưa hấu vào miệng, chống tay xuống đệm mà ngồi dậy, sau đó nhấc con mèo trắng đang nằm bên cạnh lên. Cậu ta ôm con mèo đi tới gần Từ Nam Phương, ngửi ngửi mùi hương trên người cô: “Chị cũng thích mùi hương này hả?”.

Vừa nói, cậu ta vừa gí mũi mình tới sát gáy Từ Nam Phương, một luồng khí mát luồn vào cổ áo đi thẳng xuống lưng cô.

Thân thể cô run lên, ánh mắt hiện rõ vẻ tức giận, vô cùng bất mãn với thái độ cợt nhả của Hạ Giáng Tư. Cô nghiêm nghị nói: “Thiếu gia hãy bỏ cái chiêu này đối với những kẻ dưới đi! Nam Phương là do phu nhân chỉ định tới đốc thúc thiếu gia học hành, nếu như thiếu gia vô lễ với Nam Phương thì đừng trách Nam Phương báo cáo sự thật với phu nhân”.

Sự kiên quyết của Từ Nam Phương khiến Hạ Giáng Tư kinh ngạc một phen. Là cậu ấm của nhà họ Hạ, dù có bị mẹ mình xem thường và mắng mỏ nhưng trong mắt người dưới, Hạ Giáng Tư vẫn là rồng là phượng, vị trí cao đến nỗi với tay không đến, ai cũng muỗn nịnh bọe, lấy lòng cậu ta chứ đừng nói đến Hạ Giáng Tư chủ động thân cận.

Thế nên sau khi mua chuộc Từ Nam Phương không thành, Hạ Giáng Tư có phần tức giận, không biết cô từ đâu tới mà dám mạnh miệng khua môi múa mép như vậy.

Hạ Giáng Tư hừ lạnh: “Chị tới đây mấy ngày rồi?”.

Từ Nam Phương thản nhiên: “Mới tới hôm nay!”.

“Hôm nay mới tới?”, Hạ Giáng Tư nghe vậy càng thêm khó chịu. Cậu ta cực kỳ căm giận mẹ mình, nhưng lại không có bất cứ sức lực phản kháng nào, đành bất đắc dĩ giơ tay chịu trói, cậu ta chỉ có thể dùng cách thu nhận người hầu bên cạnh mẹ mình về để giận cá chém thớt, giải tỏa sự bất mãn trong lòng. Nhưng người phụ nữ trước mặt cậu ta lúc này chỉ mới chân ướt chân ráo vào nhà họ Hạ có một ngày mà đã dựa hơi mẹ cậu ta, không thèm coi cậu ta ra gì.

Hạ Giáng Tư phẫn nộ phần là vì mẹ mình thà tin tưởng một người hầu mới đến chứ không chịu hòa nhã thân thiện với mình, phần là vì cậu ta hết sức tức giận với thái độ lạnh lùng, “chó cậy chủ” của Từ Nam Phương. Thế nên cậu ta quyết tâm nhất định phải cho Từ Nam Phương biết thế nào là trời cao đất dày.

Hạ Giáng Tư chăm chú nhìn người hầu lạnh lùng đứng trước mặt mình, bỗng nhiên bật cười giảo hoạt. Từ Nam Phương có thể nhìn thấy rõ ràng ý đồ xấu xa ẩn giấu trong nụ cười ấy.

Trông vẻ mặt tươi cười này của Hạ Giáng Tư, Từ Nam Phương biết ngay rằng cậu ta lại sắp giở trò. Thực ra, cô vẫn đang trông chờ cậu ra động thủ, thế nên vẫn tỏ ra ương ngạnh, thậm chí cố tình khiêu khích cậu ta: “Thiếu gia nếu không còn việc gì nữa thì hãy học bài đi, phu nhân đã dặn dò rồi”.

Hạ Giáng Tư không trả lời mà kề môi bên tai Từ Nam Phương, dịu dàng nói: “Chị nên biết dù tôi không được lòng mẹ tôi thì tôi vẫn là thiếu gia! Còn chị, dù có được chống lưng cũng chỉ là người ngoài”. Nghe tới đây, Từ Nam Phương ngước đôi mắt long lanh như ngập nước lên nhìn Hạ Giáng Tư, không hiểu cậu ta có ý gì. Cậu ta lạnh lùng cười lớn, đôi mắt thấp thoáng ẩn hiện sau những sợi tóc mái dài giống như con báo núp sau lùm cây rình mồi.

Hạ Giáng Tư nhẹ nhàng gạt tóc mái, nhếch miệng cười với Từ Nam Phương một cái, rồi tháo chiếc đồng hồ quả quýt màu ánh kim trên cổ xuống.

Trước mặt Từ Nam Phương, Hạ Giáng Tư mở nắp chiếc đồng hồ ra, mặt đồng hồ chia làm mười hai vạch ứng với mười hai giờ, mỗi vạch đều được khảm một viên đá quý to bằng hạt gạo, hình dáng không giống nhau. Chiếc đồng hộ chỉ có một kim, không có lớp thủy tinh bảo vệ như những chiếc đồng hồ thời này mà trần trụ như đồng hồ thời cổ. Nhìn qua cũng biết chiếc đồng hồ kiểu phương Tây này có niên đại lâu đời, có cảm giác chỉ cần va chạm nhẹ đã không thể hoạt động được nữa.

“Đây là đồng hồ quả quýt của hoàng đế Khang Hy ba trăm năm trước. Người ta đồn, cha xứ Johann Adam đã mang theo nó khi vượt đại dương tới Đại Lục. Khang Hy luôn mang theo chiếc đồng hồ này bên người, sau đó đã tặng lại cho nhà họ Hạ chúng tôi.” Hạ Giáng Tư giới thiệu, “Chiếc đồng hồ này tính ra cũng phải trị giá đến bốn triệu tệ, tuy nhiên đối với nhà họ Hạ chúng tôi, ý nghĩa của nó không chỉ dừng ở mức bốn triệu”.

Từ Nam Phương dửng dưng nhìn Hạ Giáng Tư, chờ đợi màn trình diễn tiếp theo sau khi cậu ta thao thao bất tuyệt một hồi. Hạ Giáng Tư cẩn thận ôm chiếc đồng hồ trước ngực: “Đây là món đồ ông nội để lại cho bố tôi, rồi bố tôi giao lại cho tôi, dặn tôi phải giữ gìn cẩn thận. Vì thế chị nên biết, một khi chiếc đồng hồ này hỏng, đối với cả tôi và mẹ tôi đều là chuyện tày đình”.

Cậu ta nói xong, đột ngột ra sức bóp chiếc đồng hồ trong tay, một tiếng động khẽ vang lên. Hạ Giáng Tư nở một nụ cười mờ ám rồi hét lên “Trời ơi!” khiến Từ Nam Phương giật mình. Đợi đến lúc cô định thần trở lại thì đã trông thấy Hạ Giáng Tư ngã song soài dưới đất, người lăn vào ghế chân tựa.

Chiếc ghế đổ uỳnh vang lên tiếng động lớn, kết hợp với tiếng hét của vị thiếu gia này, đã lập tức khiến tất cả người hầu đứng bên ngoài xông vào phòng. Cảnh tượng đập vào mắt họ là Từ Nam Phương đứng im như khúc gỗ, còn Hạ Giáng Tư thì lại chật vật lăn lộn dưới đất.

“Thiếu gia…”, mấy cô hầu gái cuống quýt chạy tới muốn đỡ Hạ Giáng Tư dậy nhưng cậu ta đã quay mặt đi, trợn mắt quát nạt Từ Nam Phương: “Mẹ tôi bảo chị tới quản thúc tôi chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch, chị thật sự dám động thủ với tôi hả?”.

Nghe Hạ Giáng Tư nói vậy, mọi người đều nhìn về phía Từ Nam Phương. Liên Bồng trắng bệch, không rõ là đang lo lắng cho Từ Nam Phương hay là cảm thấy tủi thân thay cô.

Đang lúc mọi người không biết nói gì, làm gì thì Hạ Giáng Tư bỗng hét lên đầy kinh hãi, suýt nữa khiến mọi người hồn bay phách lạc. Cậu ta nâng chiếc đồng hồ trước ngực lên, nhưng cái vỏ bên ngoài của đồng hồ thì đã rớt xuống. Hạ Guáng Tư thở dài: “Xong rồi, xong rồi! Hỏng mất rồi”.

Bình luận





Chi tiết truyện