chương 47/ 72

Tam phu nhân không dám “giấu giếm” nữa, lén nhìn Hạ Huyền Lẫm, giống như mọi chuyện không liên quan tới mình. Tam phu nhân nói: “Nghệ danh của Hạnh Trừng thiếu gia là Thượng Quân Trừng”.

Câu nói của bà ta rất ngắn gọn nhưng lại khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc. Vài nữ hầu suýt nữa không nén được tiếng la hét, sức hút của Thượng Quân Trừng quả nhiên là vô địch. Bọn họ vào phủ nhà họ Hạ làm người hầu,dღđ。l。qღđ không phải chưa từng gặp những nhân vật nổi tiếng, ngay cả các vị lãnh đạo quốc gia cũng đã từng được trông thấy, theo lý mà nói thì cũng không cần phải ngạc nhiên đến vậy.

Thế nhưng, gia tộc họ Hạ vốn dĩ bảo thủ, người đến viếng thăm dù nhiều nhưng chưa từng có ngôi sao, lại càng đứng nói đến ngôi sao vừa tuấn tú vừa phong độ như Thượng Quân Trừng. Kinh ngạc hơn, Thượng Quân Trừng lại là một thành viên trong nhà họ Hạ, đám người hầu kia suýt nữa không kìm được mà la lên cũng là điều dễ hiểu.

Mặc dù những nữ hầu kia đã cố gắng nén sự xúc động trong mình, nhưng vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng trên mặt họ vẫn bị thu vào ánh mắt của lão vương gia. Lão vương gia nhìn quanh một lượt, trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.

Lão vương gia hỏi: “Thượng Quân Trừng? Các người đều nghe đến cái tên này?”.

Mấy nữ hầu nhìn nhau, lúc này một là đắc tội với lão vương gia, hai là bị nhị lão gia ghi thù, thật sự là tiến thoái lưỡng nan. Nhị lão gia đứng dậy, trước kia mỗi khi lão vương gia tức giận, nhị lão gia một mực không lên tiếng. Đơn giản là vì khi người ta tức giận, mình càng giải thích sẽ càng gây phản cảm cho đối phương. Có lẽ vì nhị lão gia xưa nay luôn nghe lời, nên lão vương gia mới giao phần lớn sản ngiệp cho đứa con trai vừa nghe lời lại có năng lực này quản lý. Thế nên, nhị lão gia biết rõ tam phu nhân cố ý bới móc chuyện của mình trước mặt lão vương gia nhưng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ có thể đợi lão vương gia nguôi giận rồi mới đứng lên, khẽ gọi một tiếng: “Cha!”.

Thấy vẻ áy náy và thành kính trên mặt nhị lão gia, lão vương gia liền nén giận, giao quyền chủ động cho ông ta” Lão nhị, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Nhị lão gia đi lên mấy bước, đứng trước mặt lão vương gia, cúi đầu nói rằng: “Cha bớt giận, không phải là con trai cố ý giấu giếm gì, chỉ là Hạnh Trừng ngoài việc ở xí nghiệp dược, nó còn yêu thích nghệ thuật, bẩm sinh có tài về âm nhạc. Hơn nữa, mẹ của Hạnh Trừng lại không ngăn cản, có ý định để nó ở đây phát triển sự nghiệp. Thế nên mới bắt nó thay tên đổi họ. Có điều, con nghĩ,dღđ。l。qღđ bây giờ chỉ là Hạnh Trừng còn trả nhất thời ham vui, nhưng chugn quy sau này vẫn sẽ quay về giúp việc gia đình. Vấn đề này, Hạnh Trừng cũng rất sẵn sàng. Vậy nên con mới không nói với cha chuyện ca hát của Hạnh Trừng. Không ngờ rằng, thằng bé càng hát lại càng nổi tiếng đến vậy. Con nghĩ rằng Hạnh Trừng làm việc vì cũng nghiêm túc như thế”. Nhị lão gia vẫn không quên tranh thù khen ngợi Thượng Quân Trừng một câu, “Đây cũng là do con quản lý không được, để mẹ Hạnh Trừn nuông chiều nó đến hồ đồ. Con đã nói chuyện với Hạnh Trừng rồi, nó cũng đồng ý về sau sẽ không làm những chuyện không đàng hoàng ấy nữa”.

Được lão vương gia cho phép lên tiếng, nhị lão gia liền khéo léo nói, vừa quan sát sắc mặt lão vương gia.

Lão vương gia hừ lạnh một tiếng: “Thích nghệ thuậ thì có gì xấu. Từ cổ chí kim, hết thảy các vị hiền triết co ai là không tài hoa xuất chúng, nghệ thuật siêu phàm? Chỉ có điều, mấy người che che đậy đậy như thế làm gì? Hừ, chắc chắn không đơn giản như thế!”.

Lão vương gia rõ ràng là một người không dễ lừa. Nghe lão vương gia nói vậy, nhị lão gia chỉ có thể ấp úng đáp lại: “Thực ra là con sợ cha biết chuyện Hạnh Trừng không chuyên tâm làm việc chính sẽ buồn phiền”.

“Rốt cuộc là nó thích loại hình nghệ thuật gì?”, lão vương gia nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, “Không phải là cái kiểu ê ê a a bây giờ đấy chứ? Cái đấy mà cũng gọi là nghệ thuật?”.

Nhị lão gia im lặng. Lão vương gia ghét nhất chính là nhạc trẻ hiện đại, lúc nào cũng cho rằng thứ âm nhạc đó vừa thô tục vừa chẳng đẹp đẽ tí nào cả, không xứng với những nơi trang nhã, lịch sự. Các công ty của nhà họ Hạ chưa bao giờ mới xa sĩ về làm đại diện, quảng cáo; thứ nhất là vì lão vương gia không thích giới nghệ sĩ, thứ hai là tiếng tăm nhà họ Hạ cũng không cần dùng tới các ngôi sao kia. Cái mác họ Hạ đã hơn hẳn hiệu ứng do đám nghệ sĩ ấy tạo nên rồi. Chỉ có điều, lão vương gia đã không thích, nếu biết Thượng Quân Trừng cũng chính nằm trong số những ngôi sao ấy, thì sao còn cảm tình với đứa cháu này nữa?

Thế nên lúc này, sự việc đã bại lộ, nhị lão gia chỉ còn cách liều mạng thóai thác, nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ ra cớ gì thì đã thấy lão vương gia quát lớn: “Lén lút nói cái gì”. Thanh âm sắc bén, lạnh lùng đột ngột vang lên khiến mọi người giật nảy mình, bấy giờ họ mới biết lão vương gia đang quát người hầu nam đi vào từ phía sau.

Người đàn ông kia vừa vào đại sảnh là đi thẳng tới sau lưng nhị lão gia, thì thầm gì đó với nữ hầu đứng đó từ trước.dღđ。l。qღđ Không khí xung quanh lúc này đang im lặng, mọi người không dám lên tiếng, thế nên hành động của người đàn ông kia quá lộ liễu. Hơn nữa, lão vương gia nhìn thẳng ra cửa lớn, đang ôm một khối giận trong lòng không có chỗ trút, trông thấy người hầu thân cận của nhị lão gia vội vàng đi vào trong điện, thì thầm với nữ hầu, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Người hầu kia nhất thời choáng váng, ngây người nhìn về phía chủ nhân, không biết mình đã phạm phải điều cấm kỵ gì?

“Không… không có gì ạ” ông ta ấp úng.

Lão vương gia càng thêm khó chịu, Đại An Nhân vừa dè dặt đỡ lưng ông như sợ ông sắp gục xuống đến nơi rồi, lại vừa trách mắng nhị lão gia: Chuyện làm ăn có cái gì cũng chờ cơm nước xong xuôi đã rồi nói”, rồi nói với người hầu kia, “Có gì báo cũng không cần gấp gáp như thế, nói gì thì trực tiếp mà nói, làm vậy khác nào lão gia các người có điều mờ ám!”.

Câu nói bồi của Đại An Nhân càng khiến lão vương gia thêm phản cảm, ông ngắt ngang lời bà: “Nói mau! Có chuyện gì không thể để người khác nghe mà phải thậm thà thậm thụt với lão gia nhà các người?”.

Người hầu liếc nhìn lão vương gia, vô tội nói: “Thưa lão vương gia, có người muốn gặp nhị lão gia”.

“Ai? Ai mà cần báo gấp như thế?”

Người nọ cúi đầu: “Là… Là Trừng thiếu gia có việc gấp muốn gặp nhị lão gia…”.

Ông ta vừa dứt lời đã khiến cho xung quanh xôn xao cả lên. Tam phu nhân thì đang chờ xem trò hay của hai cha con nhị lão gia, đám người hầu thì chờ được gặp Thượng Quân Trừng.

“Thế nghĩa là Hạnh Trừng cũng đang ở đây? Đã tới thành phố T thì sao không trực tiếp vào nhà? Lại còn muốn gặp riêng anh?” Sắc mặt lão vương gia lúc này đã dịu đi chút ít.

“Vâng. Hạnh Trừng không biết tối nay nhà ta ăn tiệc, có thể là nó tìm con vì chuyện công việc”, nhị lão gia ứng phó.

“Được rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày.dღđ。l。qღđ Nếu đã tới rồi thì để Hạnh Trừng vào đi”, lão vương gia căn dặn.

Lời của lão vương gia thì đương nhiên không ai dám làm trái. Từ Nam Phương trông thấy khóe miệng tam phu nhân lấp lánh nụ cười, không biết chuyện Thượng Quân Trừng tìm đến nhị lão gia có liên quan gì tới bà ta hay không? Trực giác mách bảo cô, lần này, Thượng Quân Trừng lại gặp phải rắc rối rồi.

***

Sự xuất hiện của Thượng Quân Trừng ở nhà họ Hạ khiến cho tất cả không khỏi nhốn nháo.

Anh vừa bước vào, ánh mắt mọi người lập tức sáng rực. Có lẽ đang là mùa thu, tiết trời mát mẻ, Thượng Quân Trừng mặc áo POLO dài tay, bên ngoài khoác thêm một chiếc sơ mi ca-ro Scotland. Nhìn qua có phần tùy ý nhưng lại toát lên một vẻ quyến rũ lạ thường, qua loa nhưng cao quý, rời rạc nhưng ngạo nghễ.

Bộ dạng Thượng Quân Trừng lúc này khác hẳn với những người nhà họ Hạ, tất cả dủ nam hay nữ đều mặc trường bào, tay áo hẹp, trông vô cùng đơn điệu. Những nữ hầu trong nhà này bình thường đều phải đối diện với những người đàn ông trong bộ dạng cổ xưa, cũ ký đến phát chán, bây giờ được trông thấy Thượng Quân Trừng, cảm giác như một làn gió xuân thổi tới.

Lúc Thượng Quân Trừng đến, anh vẫn còn đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, ung dung đứng giữa đại sảnh, lập tức đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Quả nhiên, anh không giống người thường.

Thượng Quân Trừng trời sinh đã có khí chất của một ngôi sao, khi anh bỏ mũ lưới trai xuống, để lộ ra khuôn mặt, rốt cuộc đã khiến những nữ hầu kia không kiềm chế được mà thốt lên. Đến lúc họ ý thức được mình luống cuống thì cũng đã không thể cứu vãn được nữa.

Đôi mắt của Thượng Quân Trừng còn sáng hơn cả màn hình huỳnh quang, tựa như một khúc tình ca thảo nguyên rung động lòng người, khiến cho những nữ hầu kia ngây người, cảm giác như thân thể không còn là của mình. Tuy rằng sự chấn động lẫn kinh ngạc chỉ trong tích tắc, nhưng bầu không khí bữa tiệc đã hòan toàn thay đổi, ngay cả chiếc đèn lồng treo trên trần nhà cũng đột nhiên trở nên u ám.

Việc đầu tiên của Thượng Quân Trừng là đảo mắt nhìn khắp phòng một lượt. Ánh mắt anh phóng tới đâu lập tức được đáp lại nồng nhiệt tới đó.

Lòng Từ Nam Phương nóng như lửa đốt,dღđ。l。qღđ cô cảm thấy tim đập loạn nhịp, có chút căng thẳng không diễn tả được bằng lời.

Ánh mắt của Thượng Quân Trừng đã lơ đễnh lướt về phía cô. Khi đường nhìn hai người chạm nhau, Từ Nam Phương chợt thấy lòng run lên nhưng Thượng Quân Trừng đã rất nhanh rời ánh mắt đi nơi khác, giống như chưa từng nhìn thấy cô, giống như hai người chưa từng quen biết.

Từ Nam Phương thầm cười gượng, bỗng dưng lại cảm thấy mình bị một đôi mắt khác theo dõi, cô ngẩng đầu lên, phát hiện sau lưng Thượng Quân Trừng còn có Diệp Phi Vũ.

Diệp Phi Vũ vẫn trong bộ dạng quen thuộc, comple, giày da, mực thước đến mức không thể hơn được nữa. Trong tay anh ta là một chiếc túi xách, quả nhiên là một trợ thủ xịn của Thượng Quân Trừng.

Thấy Từ Nam Phương nhìn mình, Diệp Phi Vũ khẽ cong khóe môi lên, coi như mỉm cười chào hỏi. Sau đó, anh nhanh chóng rời ánh mắt khỏi Từ Nam Phương, nhìn thẳng về phía trước.

Từ Nam Phương sửng sốt, lẽ ra lúc này Diệp Phi Vũ nên giả vờ không quen biết cô mới đúng chứ? Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra bất cứ điều gì thì đã trông thấy nhị lão gia hấp tấp rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Thượng Quân Trừng: “Không mau chào ông chào bà đi, còn đứng ngây ra thế? Lắm lúc chậm chạo còn hơn cả em Hy của con nữa”.

Nhị lão gia đột nhiên nhắc tới Hy thiếu gia khiến cho lão vương gia và nhị phu nhân lại ủ rũ.

Lão vương gia nghiêng người nhìn Thượng Quân Trừng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt của anh toát lên khí chất của tuổi trẻ, thản nhiên mà không kiêu ngạo. Lão vương gia chợt nhận thấy Thượng Quân Trừng có vẻ ngoài hao hao giống người cháu mà mình yêu quý nhất, vốn đang định trách mắng cách ăn mặc của Thượng Quân Trừng, nhưng nhất thời lại nuốt những lời ấy vào trong, chỉ lạnh lùng nói: “Sao đến thành phố T rồi mà cũng không nói với mọi người một tiếng? Hôm nay là tết Trùng cửu, mọi người đều ở cả đây, mau tới chào các vị bề trên và nhận anh em đi”.

“Đúng rồi!”, Đại An Nhân vừa trông đã thích Thượng Quân Trừng, bà ta vẫy tay gọi Thượng Quân Trừng, vừa nói với lão vương gia: “Cháu Trừng nhà chúng ta có vẻ ngoài hoàn toàn khác với những anh em khác của nỏ”.dღđ。l。qღđ Ánh mắt Đại An Nhân lấp lánh nụ cười, chỉ tiếc không thể nắm lấy Thượng Quân Trừng trong lòng bàn tay.

Thượng Quân Trừng lơ đãng nhìn lão vương gia và Đại An Nhân, nhưng không có ý định tiến lên, vẻ mặt anh cũng không để lộ một chút vui mừng nào. Anh nhìn nị lão gia, trong ánh mắt là sự lạnh lùng và khinh bỉ: “Con có chuyện cần nói với bố”. Thanh âm của anh không lớn, chỉ đủ để nhị lão gia nghe thấy, nhưng giọng điệu lại không hề giống con trai nói chuyện với bố.

Nhị lão gia tức giận tới cực điểm vì sự ngỗ ngược của Thượng Quân Trừng. Vừa rồi, ông ta đã phải hao tâm tổn sức nghĩ cách biện mình cho Thượng Quân Trừng,dღđ。l。qღđ không ngờ anh sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc này, hơn nữa, lão vương gia cũng đang ở đây. Như thế này chẳng phải bao công sức nói đỡ cho Thượng Quân Trừng đã đổ xuống song xuống bể rồi sao?

Đại An Nhân vô cùng yêu quý Thượng Quân Trừng, nhưng bao nhiêu câu hỏi của lão vương gia đều bị Thượng Quân Trừng gạt sang một bên, khiến lão vương gia không khỏi nhíu mày.

Thượng Quân Trừng không thèm để ý tới tâm trạng của lão vương gia nhưng lại đặt nhị lão gia ở vị trí đầu tiên. Nhị lão gia có phần nóng nảy, đôi mắt diều hâu nhìn chằm chằm vào Thượng Quân Trừng, nén thấp giọng nói: “Có chuyện gì lát nữa nói, giờ chào hỏi ông bà đi đã”. Tuy là lời ra lệnh nhưng khẩu khí lại như van xin.

Thượng Quân Trừng hoàn toàn làm như không nghe thấy: “Con có việc cần nói với bố, nói xong con đi ngay”. Lần này anh nói bằng giọng lớn hơn,dღđ。l。qღđ tất cả mọi người đều nghe thấy, kể cả Từ Nam Phương đứng sau lưng tam phu nhân cũng nghe rõ mồn một.

Sắc mặt Từ Nam Phương trắng bệch, cô không khỏi lo lắng cho Thượng Quân Trừng vì sự không biết trên biết dưới của anh. Lúc này cô chỉ tức là không thể đi lên đá cho Thượng Quân Trừng một cái.

Nhưng mà hiện giờ, sắc mặt khó coi nhất vẫn là nhị lão gia, có cảm giác như mạch máu trên mặt ông ta đen kịt lại, hai con mắt trống huơ trống hoác.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí khác thường. Đoàn người Hạ Giáng Tư vốn đang đứng dưới bậc thềm cạnh lão vương gia cũng bất giác lùi sang một bên, tròn mắt nhìn hai cha con nhị lão gia đang mắt lớn mắt bé trừng nhau.

Lão vương gia đã hết sức nhẫn nại rồi, ông ta bèn chỉ tay vào người hầu đứng cạnh, quát: “Đi! Đi đưa hai cha con nó lại đây, ta muốn nghe xem rốt cuộc bọn họ muốn nói gì?”. Rõ ràng là ông rất tức giận vì Thượng Quân Trừng không coi mình ra gì.

Hai tròng mắt nhị lão gia gần như sắp rơi xuống đất. Ông ta nhìn Thượng Quân Trừng, muốn áp chế con trai mà không biết phải làm thế nào, cảm giác vô cùng chật vật.

“Mày đứng có được voi đòi tiên!” Lời cảnh cáo của nhị lão gia phát ra tín hiệu của sự nguy hiểm. Từ Nam Phương có thể nhìn ra cái ớn lạnh trong mắt ông ta, cái lạnh đủ để đóng băng Thượng Quân Trừng.

Thế nhưng, không rõ là to gan lớn mật hay cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, Thượng Quân Trừng vẫn hờ hững với lời cảnh cáo của nhị lão gia, với sự phẫn nộ của lão vương gia, với thái độ hả hê và bang quan của những người khác, dường như tất cả những điều đó chẳng có liên quan nào tới mình. Anh nhìn chằm chằm vào nhị lão gia, từng câu từng từ nói rành mạch: “Bố không cần trừng mắt với con! Con nói xong những gì cần nói sẽ đi ngay. Sau này bố đừng có can dự vào chuyện riêng của con, cũng đừng nhúng tay vào việc tư của con! Bằng không, con sẽ gọi cảnh sát đến xử lý!”.

Thượng Quân Trừng nói những lời này ra mà không thèm để ý tới người khác nghe vào tai sẽ thấy nực cười thế nào.

Quang cảnh hiện tại rối loạn, nhà họ Hạ xưa nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này, ngay cả một người ngỗ ngược như Hạ Giáng Tư cũng không dám phản kháng trước mặt nhiều người bao giờ. Vậy mà Thượng Quân Trừng lại không hề biết sợ, anh lúc nào cũng chỉ làm theo cảm giác của mình, nói xong những lời vừa rồi liền cho rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, cùng nhị lão gia giải quyết xong việc, đọan tuyệt nghĩa tình.

Ngô Thi Hủy và Hạ Giáng Tư đứng gần Thượng Quân Trừng, nghe anh nói xong, mặt lập tức biến sắc. Ngô Thi Hủy cũng không sợ mình liệu có lỡ lời nói sai gì không, vẫn cố chạy tới bên cạnh Thượng Quân Trừng, nháy mắt giậm chân ra hiệu trước mắt mọi người. Nhưng Thượng Quân Trừng nhắm mắt làm ngơ, anh đảo mắt một vòng nhìn đám người đang có mặt ở đây vì gia sản nhà họ Hạ, trên môi nở một nụ cười khinh bỉ, tựa như đang ngầm nói với nhị lão gia, mình sẽ không bao giờ làm theo ý muốn của ông.

“Được rồi, các vị tiếp tục ăn cơm!”

Anh khẽ mỉm cười, tay đưa lên phủi phủi bả vai của mình giống như bước chân vào đây khiến anh bị bám bụi bẩn. Phủi xong, anh xoay người định bỏ đi.

Một tiếng kim loại vang lên khiến mọi người đều giật mình. Hóa ra lão vương gia đứng dậy, mắt trợn tròn: “Coi nơi này là cái chợ sao mà dám muốn đến thì đến, muốn đi là đi? Coi chúng ta là bọn tiểu thương đầu đường xó chợ sao? Anh xem anh ăn mặc ra cái thể thống gì kia? Xứng với họ Hạ sao?”.

Lão vương gia được dìu một bên, cảm thấy không thoải mái liền đẩy người hầu ra, cánh tay chống gậy run run lên bần bật, tức giận đến mức không ngừng gõ gậy xuống nền nhà.

Thượng Quân Trừng lạnh lùng cười. Thực ra, anh chỉ bất mãn với nhị lão gia, chứ không phải cố tình làm ngơ ông bà nội, chẳng qua, lúc này anh không có tâm trạng đâu mà đi chào hỏi họ. Hiện giờ, lão vương gia đã đích thân chất vấn, Thượng Quân Trừng thật muốn trả lời, mình không mang họ Hạ, càng không dự định mang họ Hạ, chứ chưa muốn nói tới việc lão vương gia không vừa mắt cách ăn mặc của anh. Đối với một người từ nhỏ sống ở nước ngoài, không am hiểu về văn hóa Trung Quốc như Thượng Quân Trừng lại ngay lập tức trở thành người nhà họ Hạ, nếu bắt anh hễ một tý phải chú ý cái này, chú ý cái kia, có khi còn đáng sợ và nực cười hơn là giết anh đi.

Hơn nữa, Thượng Quân Trừng hoàn toàn không hứng thú với sản nghiệp họ Hạ, chỉ mong từ giờ trở đi không còn dính dáng gì nữa, cũng đừng ai hy vọng có thể đào bới cái gọi là “tiềm năng” trên người anh.

Chỉ có điều, Thượng Quân Trừng còn chưa kịp nói thì đã ai đó kéo lại phía sau. Thượng Quân Trừng quay đầu lại, thấy Diệp Phi Vũ đang nháy mắt ra hiệu cho mình đừng nói. Ban nãy, Ngô Thi Hủy vừa ho khan vừa giậm chân nhưng cũng không khiến Thượng Quân Trừng liếc mắt, anh đều tỏ ra dửng dưng đối với thiện ý nhắc nhở hay ác ý cười cợt của người khác, riêng với Diệp Phi Vũ, thái độ của anh hoàn toàn khác.

Sau khi bị Diệp Phi Vũ kéo lại, Thượng Quân Trừng coi như còn chút lý trí mà không tiếp tục đôi co nữa. Dù vây, mọi người có mặt ở xung quanh lúc này đều đã cảm thấy như mình bị bỏ vào nồi nước sôi, chỉ thêm vài giây nữa sẽ quằng quại lên xuống.

Từ Nam Phương lòng rối như tơ vò. Nghĩ tới nguyên nhân hôm nay Thượng Quân Trừng khiêu khích sự tức giận của mọi người, cô chợt có cảm giác phiền muộn không thể diễn tả thành lời. Cô nhớ rõ ánh mắt ngập tràn phẫn nộ của Thượng Quân Trừng tối hôm ấy, khi biết người muốn ám sát cô chính là cha anh, anh đã sốt sắng muốn đưa cô chạy trốn.

Hôm nay anh tới đây để vạch rõ giới hạn với nhị lão gia là vì mình hay là vì chuyện tối hôm ấy?

Trong lòng Từ Nam Phương rất khó chịu. Đôi khi, cô mong muốn Thượng Quân Trừng thật sự hận mình, thật sự coi mình là người xa lạ, còn hơn là bây giờ, anh đối với cô lúc nào cũng luôn tỏ ra “khẩu xà tâm phật”.

Bình luận





Chi tiết truyện