chương 10/ 16

- Ma Kết đã bị sát hại - Xử Nữ nói, nước mắt lại tuôn trào như nước

- HẢ???????????! - Cả bọn hét ầm lên

Cả căn phòng rơi vào một không gian tĩnh lặng

- Đã xảy ra chuyện gì?- Sư Tử cuối cùng là người lên tiếng đầu tiên

Thế là Bạch Dương đành kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người nghe.

- Hức,hức. Ma Kết thật đáng thương - Cự Giai bắt đầu cảm thấy thật có lỗi vì đã mở ra chuyến đi này nếu không Ma Kết đã không...

- Tớ phải trả thù cho Ma Kết, dù có phải hy sinh cả tính mạng - Xử Nữ gằn lên từng tiếng

Nghe vậy, cả bọn nhìn nhau rồi gật đầu

- Bọn này cũng sẽ đi cùng cậu. Ma Kết cũng là bạn thân của bọn tớ, không thể để cậu ấy chết trong vô nghĩa. - Cả bọn đồng thanh lên tiếng

Nghe thấy vậy, Xử Nữ không giấu được sự xúc động trong mình

- Cảm ơn mọi người - Cô vừa nói vừa lấy tay gạt nước mắt

- Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc - Bạch Dương cốc nhẹ vào đầu Xử Nữ

- Nhưng, có ai biết bà ta đang ở đâu không? - Kim Ngưu nói

- Lần cuối cùng bọn mình nhìn thấy mụ ta là lúc mụ ấy... - Bạch Dương không muốn nhắc lại chuyện cũ

Lúc này, không gian lại trở nên tĩnh lặng.

- Song Ngư, cậu làm sao vậy? - Bảo Bình lo lắng nhìn Song Ngư

- Tớ... tớ không sao. Chỉ hơi chóng mặt chút thôi - Song Ngư giọng yếu ớt đáp lại

Thực sự, cô nói thế chỉ để mọi người không lo lắng cho cô thôi. Chứ thực ra, khi cô mới đặt chân tới đây cô có một cảm giác rất lại. Mọi người thấy ngôi nhà này trông thật đáng sợ nhưng chả hiểu sao cô lại cảm thấy nơi này thật sự rất đỗi quen thuộc như thể đây là nơi cô thuộc về. Và hơn nữa, rất nhiều đoạn ký ức không có đầu có đuôi đang thi nhau trở về trong tâm trí cô.

Song Ngư từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Nhưng lại được một gia đình giàu có về nhận nuôi. Cô đã bao lần cố gắng tìm hiểu về quá khứ của mình nhưng cô không thể.

- Vậy cậu cứ ngồi nghỉ đi - Sư Tử dịu dàng nói

- Nếu cậu thấy mệt, cậu không nhất thiết phải đi cùng tôi đâu. Cậu cứ về nghỉ ngơi đi - Xử Nữ tuy muốn trả thù cho Ma Kết nhưng cô cũng rất lo cho Song Ngư

- Tớ đã nói là tớ không sao. Tớ đây là tự nguyện đi mà - Song Ngư đáp lại

Cô thực ra là rất sợ. Ban đầu, cô không muốn đi đâu. Nhưng cô cảm giác là chuyến đi này sẽ giúp cô hiểu thêm về quá khứ của mình nên cô mới chấp nhận tham gia

- Hay là chúng ta cứ đi tìm hiểu và quan sát tổng thể ngôi nhà này đi. Rồi sẽ vẽ ra bản đồ để tìm cho dễ

Mọi người thực sự ngạc nhiên khi biết giọng nói đó phát ra từ đâu.

Đó là Thiên Yết!!! Mọi người thực sự bất ngờ. Ai ai cũng nghĩ giọng nói của cậu ấy trầm và nam tính nhưng không phải như vậy. Giongj của cậu ấy, cao và thanh nghe hơi giống giọng con gái. Cậu ấy sống khép mình nên cũng chả bao giờ nói chuyện với ai. Nghe thấy giọng của cậu ấy, ai ai cũng cố gắng nhịn cười chỉ có 1 người...

- HAHAHAHA!!!!!!! Tưởng thế nào. Ai ngờ boy lạnh lùng lại có giọng nói đàn bà như vậy - Kim Ngưu cười phá lên, vô cùng đắc ý

Nghe thấy Kim Ngưu nói vậy, Thiên Yết mặt đỏ bừng bừng thật khó hiểu. Có thể vì ngại, hay xấu hổ, hay...

- Thôi, không đùa nữa. Tớ thấy ý kiến của Thiên Yết được đó - Thiên Bình nghiêm giọng

- Ừm, nhưng bắt đầu từ đâu? - Song Tử lên tiếng

- Hãy bắt đầu từ nơi Bạch Dương bị bắt cóc - Thiên Yết lý nhí nói

- Có lý. Bạch Dương, cậu có nhớ đường ko? - Song Tử hỏi

- Tớ chỉ nhớ lúc tớ bị ngã xuống hố thôi. Vì khi rơi xuống tớ bị đánh bất tỉnh - Bach Dương xua tay nói

- Tớ nhớ. Vì tớ đã đi con đường giống hệt với cậu. - Nhân Mã nhìn thẳng vào mắt Bạch Dương và nói

- Vậy thì đi thôi. - Sư Tử nói

- ĐI THÔI - Cả bọn nắm tay thành nắm đấm rồi giơ lên trời, thể hiện lòng quyết tâm của mình rồi rảo bước đi.

Bình luận





Chi tiết truyện