chương 7/ 26

Cố Thiện cảm thấy hai ngày hôm nay, dường như có chuyện gì đó là lạ đang diễn ra. Lúc rảnh rỗi trong giờ làm việc, anh sờ sờ cằm suy nghĩ về chuyện đó.

Không thể nói hoàn toàn là vì dục vọng không được thỏa mãn mà buồn bực – trở về nhà đã mấy ngày nhưng Giang Nhược Thủy vẫn không cho anh chạm vào, luôn lấy cớ này cớ kia…… À, tóm lại, anh cảm thấy, thái độ của Nhược Thủy, hình như đối với anh có chút qua loa tùy tiện.

Những hành vi thân mật cũng không phải là không có, nói thí dụ như đụng chạm vuốt ve hôn lên má, hôn lên môi…v…v.., nhưng mà dường như không giống như trước kia nữa…… Cậu cũng rất ít đưa ra yêu cầu hay mong muốn cái gì – tuy rằng trước kia cũng ít thật, nhưng hiện tại hầu như là không có. Chẳng hạn; nếu là trước kia, anh chủ động muốn tặng cậu thứ gì, cậu cũng sẽ vui vẻ nhận lấy; nhưng gần đây, mỗi lần cậu đều mỉm cười uyển chuyển từ chối; nếu nói là giận dỗi thì lại không giống, hơn nữa căn bản là không có lý do……

“Cố tổng?” Trợ lý giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt Cố tổng, nhưng không được đáp lại, rất bất đắc dĩ mà trợn mắt khinh bỉ,”Cố tổng!”

Cố Thiện hoàn hồn lại, nhìn về phía cô Lý trợ lý, nhanh chóng che dấu bối rối:”Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là nhắc nhở anh một chút, chiều hôm nay có mấy cuộc họp……” Lý trợ lý khóe môi giật nhẹ, đem trong tay sổ sách giao cho Cố Thiện,”Thật hiếm khi nhìn thấy anh thất thần trong lúc làm việc thế này, có chuyện gì sao?”

“không có gì, cám ơn cô đã quan tâm.” Cố Thiện cười cười.

Đợi Lý trợ lý đi ra ngoài, anh lại bắt đầu nhíu mày. Rốt cuộc là Nhược Thủy làm sao vậy?

“Tối nay em có một số việc phải gấp rút làm cho xong,” Đầu bên kia điện thoại Nhược Thủy lên tiếng, giọng nói tràn ngập áy náy,”Chưa làm xong thì giáo sư không cho về. Vậy nên chắc sẽ không về được, không cần đợi em.”

“Ừ, vậy em nghỉ ngơi ở đâu?” Cố Thiện nhíu mày hỏi,”Ăn cơm chưa?”

“Có lẽ là ngủ lại ở văn phòng; bằng không thì ở phòng túc xá các em khóa dưới cũng được.” Giang Nhược Thủy lần lượt trả lời,”Ăn rồi, giáo sư mời, ăn Pizza.”

“…… Vậy được rồi, em nhớ chú ý sức khỏe, đừng cố sức quá.”Dặn dò như vậy, Cố Thiện xoa xoa mi tâm.

“Ừm, anh cũng vậy; tạm biệt!”

“Tạm biệt.”

Cúp máy; Cố Thiện nhìn chằm chằm ống nghe trong tay một hồi lâu, tự nhủ với mình, nhất định là ảo giác rồi, Nhược Thủy sao có thể trốn tránh anh chứ?

Đương nhiên, trên thực tế, trong giáo sư văn phòng, người nào đó đang nghe nhạc của Bon Jovi, ăn Pizza kêu ở bên ngoài, uống cà phê, nằm ừm trên ghế sô pha đọc sách.

Bên cạnh có một bạn học, đối với hành động của người nào đó rất khinh thường:”Không đến mức đó chứ, Nhược Thủy học trưởng?”

Giang Nhược Thủy giương mắt nhìn nàng một cái, nhướng mày:”Sao nào?”

“Tình cảm đứng trên bờ vực nguy cơ à?” Học muội liếc nhìn cậu,”Hay anh muốn đá người ta?”

Giang Nhược Thủy nghiêng nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc; lắc đầu.

“Vậy sao anh nói thế?” Cô gái học lớp dưới hỏi.

“Không muốn về nhà thôi, cho nên phải tìm cớ.” Giang Nhược Thủy thành thực trả lời.

“Thế chẳng phải anh muốn đá người ta là gì?” Học muội buồn cười nói.

Giang Nhược Thủy vẫn cứ lắc đầu:”Không muốn trở về, có thể là vì rất nhiều lý do.Mà người ta cũng không phải là ‘người ấy’ của anh, đương nhiên không thể dùng động từ ‘đá’ được.”

Hơn nữa, nếu nghiêm túc ngẫm lại thì người bị “đá” hình như là cậu mà?

“Đúng rồi, em có biết phải làm thế nào để đăng ký ở trọ phòng ký túc xá không?” Nghĩ đến điều gì đó, Giang Nhược Thủy thuận tiện hỏi.

“Thế nào, anh muốn trọ ở trường à?” Học muội mở to hai mắt,”Muốn dọn ra ngoài ở? Rõ ràng là anh muốn đá người ta rồi!”

“……” Giang Nhược Thủy khóe môi méo xẹo,”Được rồi; anh chỉ muốn chậm rãi làm lạnh quan hệ thôi; rồi chậm rãi chia tay…… Người đó không yêu anh. Chỉ là người đó không biết, là anh đã biết mà thôi.”

Học muội miệng đã thành hình chữ “O”.

Nhược Thủy vẻ mặt bất đắc dĩ, quay mặt đi.

“Được rồi,” Học muội nói,”Nhưng có điều, bình thường mọi người xử lí, chẳng phải là ngay lập tức chia tay quay đầu bước đi sao? Vì sao anh muốn chậm rãi chia tay?”

Nhược Thủy gật gù, nghĩ ngợi một lúc; có chút chần chờ nói:”Bởi vì chuyện này còn dính líu tới một người bạn rất thân của anh, nếu làm trực tiếp như vậy; sau này mọi người gặp mặt, có lẽ sẽ không tốt lắm……”

Học muội chỉ nhìn cậu, nhún nhún vai.

Giang Nhược Thủy âm thầm thở dài, thật ra thì, đến chính cậu còn chẳng tin nổi lý do này nữa là.

Mà rốt cuộc là vì nguyên nhân gì thì…..

Sau “mấy ngày tăng ca”, Giang Nhược Thủy mới trở lại nhà trọ của Cố Thiện.

Cố Thiện mặc dù có nghi ngờ, nhưng mà dục vọng của đàn ông, vừa mới nhìn thấy nhau, liền ôm lấy hôn ngấu nghiến. Lần này thì Nhược Thủy không từ chối, có trời mới biết đã qua bao nhiêu ngày rồi…… Anh không nhân cơ hội đi mèo mỡ, thật đúng là có khả năng tự chủ – ách,” đi mèo mỡ”?

…… Hai người đều mặc kệ mọi thứ; bắt đầu từ phòng khách, quần áo rơi trên sàn nhà, thẳng đến bên giường trong phòng ngủ, Cố Thiện nhiều ít có chút vồn vã, Giang Nhược Thủy dù cảm thấy hơi đau nhức, nhưng cậu không ngăn cản. Không nói rõ là vì sao, có lẽ là vì cậu cũng là đàn ông, lâu như vậy không làm cũng có ham muốn…… Được rồi; thật ra cậu chỉ là rất nhớ…… thân thể anh.

Gió êm sóng lặng sau, Cố Thiện cảm thấy dục vọng dồn nén đã lâu đều như tiêu biến mất. Nhược Thủy rất phối hợp, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực anh, khiến anh thấy rất hài lòng.

Nói ra thì; thân thể của bọn họ thật sự rất hòa hợp, đây cũng là nguyên do họ có thể duy trì lâu như vậy a?

Như biết được suy nghĩ của anh, Nhược Thủy khóe môi mỉm cười một cách lười biếng, ngẩng đầu nói:”Thưa ngài, ngài vẫn dũng mãnh như trước.”

“Em thì vẫn mê người như vậy.” Cắn nhẹ bên cổ cậu , Cố Thiện cười nói.

Nhược Thủy cười ra tiếng, hơi chống người dậy, nghiêng đầu nhìn Cố Thiện:”Em toàn thân đều là thịt, cũng không săn chắc, còn suýt có bụng mỡ, anh còn bảo là ‘mê người’ để tả em à?”

“Bụng mỡ?” Cố Thiện cười xấu xa nói; thò tay xuống chỗ dưới bụng cậu lần mò vuốt ve,”Sao anh không sờ thấy nhỉ? Hay là em nhân lúc anh còn chưa sờ thì đã vội làm nó biến mất không thấy rồi?”

“…… Này……” Nhận ra bàn tay của Cố Thiện đang giở trò xấu, cậu thấp giọng,”Đương nhiên không thể để anh nhìn thấy sờ thấy rồi…… Nếu không thì thật mất mặt……”

“Lỡ anh thích thì sao……” Những từ cuối cùng biến mất giữa đôi môi của hai người.

Thời gian còn sớm, còn đủ đến thêm vài lần! Lâu như vậy cả hai không làm, đương nhiên phải tính toán bổ về cho đủ chứ……

Một giấc tỉnh lại đã là buổi trưa. Giang Nhược Thủy miễn cưỡng mở mắt, nhìn xem đồng hồ báo thức để ở đầu giường, đứng dậy bước xuống giường. Tối hôm qua quần áo vứt lung tung đã xếp đặt chỉnh tề trên ghế sô fa bên giường, cậu chậm rãi mặc vào, thân thể còn mang theo cảm giác thỏa mãn ê ẩm.

Đối lập với thân thể, trong lòng cậu lại cảm thấy bản thân thật vô sỉ, có lẽ còn trộn lẫn một chút áy náy. Lúc trước nghĩ tới nghĩ lui rối rắm lâu như vậy, kết quả vừa bị ôm lấy hôn hít mấy cái liền toàn bộ ném hết sau đầu. Đàn ông, quả nhiên là động dục lên thì người thân cũng không nhận …… Được rồi; không riêng bởi vì bản năng dục vọng của đàn ông; cuộc nói chuyện trước đó với học muội, cậu tự nhiên đã có đáp án, đơn giản vì ba chữ, không buông được.

Cũng có thể vì, căn bản vẫn có một chút ích kỷ, ngoài miệng thì nói muốn buông tay, thật ra trong lòng lại còn luyến tiếc.

Nếu là một ai đó khác, một người mà cậu không quen; tâm trạng của cậu lúc này sẽ không rối rắm đến thế. Nhưng Cố Thiện ôm là cậu, yêu lại là Lee, người bạn thân từ nhỏ đến lớn của cậu, nhận thức được điều này khiến cậu cảm thấy, thật phức tạp……Phải nói là, rốt cuộc thì Lee có lỗi với cậu, hay là cậu có lỗi với Lee đây? Bởi vậy, kẻ có lỗi lớn nhất ở đây hẳn là Cố Thiện mới đúng.

Mà chính cậu cũng chẳng phải trong sạch vô can gì, tốt hơn hết là nên sớm thoát khỏi mối quan hệ kỳ lạ này.

Lắc lắc đầu, sắp xếp lại dòng suy nghĩ, mang laptop vào phòng khách, trên tủ lạnh phòng bếp có mảnh giấy nhắn của Cố Thiện, trên đó viết có điểm tâm, bảo cậu hâm nóng lên ăn. Nhược Thủy nhìn mảnh giấy cười khổ một cái, rồi mới đi hâm cơm; sau đó trở lại phòng khách, vừa ăn, vừa kiểm tra lại các thủ tục liên quan đến việc đăng ký xin trọ ký túc xá.

Bình luận





Chi tiết truyện