chương 22/ 26

Ai cũng nói, rằng trong chuyện tình cảm không thể nói ai đúng ai sai. Nhưng không thể phủ nhận, người ta khi yêu, đa phần cũng phân ra nguời “thuận lợi” và người bị “bất lợi”. Với những người hiểu rõ ràng tính nết của Giang Nhược Thủy, cộng thêm một loạt những chuyện đã xảy ra giữa cậu và Cố Thiện, ví dụ như Lee, đều cho rằng hiện tại người “thuận lợi” nhất chính là cậu, đối với chuyện này, Giang Nhược Thủy giật giật khóe miệng, nghi ngờ thật nha.

Cố Thiện ngược lại, sau khi hắn hiểu rõ quan hệ của hai người là thế nào, bèn ngay lập tức sửa đổi thái độ chần chừ, suy tính thiệt hơn trước kia, mỗi ngày đều mang quanh mình vòng ánh sáng bằng vàng ròng chói mắt đến gặp cậu. (Y như thiên sứ ấy X”D)

Đầu tiên là viện cớ vì căn nhà hắn thuê kia nằm ở khu phố sầm uất, náo nhiệt quá không ở được, chạy đến thuê căn phòng đối diện khu kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh – trường học đối với kí túc xá này cũng không có bảo vệ quá khắt khe, mà Cố Thiện nói chung đã ra một cái giá khiến người ta nghe xong đã tim đập thình thịch, làm cậu học trò ở đối diện vui vẻ nhường phòng lại cho hắn. Vì thế hiện giờ, mỗi sáng cậu đều bị tiếng đập cửa đánh thức, không ra mở cửa thì cái người đàn ông đó sẽ không bỏ cuộc, thế nào cũng phải làm cho cả hành lang chạy ra xem náo nhiệt mới thôi. Đợi đến khi cậu mở cửa, người kia, tây trang vải Hạ [1], trong tay luôn cầm theo bánh bao, sữa đậu nành, cháo, bánh quẩy linh tinh, khẽ mỉm cười đưa cho cậu.

Đến lúc ăn cơm trưa, nếu Cố Thiện có thể tranh thủ thời gian, cũng sẽ quay lại kí túc xá, vừa giám sát cậu vừa cùng nhau ăn cơm. Bữa tối lại càng không cần nói đến, những món ăn phong phú hệt như đó không phải mua bên ngoài được hắn mang về, sau đó sẽ nghiêm khắc chăm chú nhìn cậu ăn cơm đến hết.

Giang Nhược Thủy nghi ngờ, Cố Thiện đang muốn theo đuổi mình đấy sao, hay muốn biến thành mẹ mình rồi?

Tắm rửa xong, cúi đầu nhìn phần thịt nho nhỏ trên cái bụng mình, Giang Nhược Thủy vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

– cậu vốn dĩ là một trạch nam, môn thể thao yêu thích là ngủ, thường không đảm bảo chế độ “ngày ba bữa” mà còn giữ được dáng, gần đây lại bị Cố Thiện phá hủy hết.

Vì thế bèn mang vẻ mặt hết sức nghiêm túc, đến gặp Cố Thiện thương lượng về vấn đề này, Cố Thiện chỉ cười, nhẹ nhàng nói: “Vừa hay, anh có vé ở phòng tập thể dục gần trường em này, chỗ đó cũng được lắm, hay em đi tập với anh đi?”

Giang Nhược Thủy hơi há mồm, trong đầu bừng tỉnh, đây là cái gọi là đòn liên hoàn đó sao?

Mặc kệ, thế nào cũng được, cho dù có thể Cố Thiện cố ý thật, nhưng Giang Nhược Thủy vẫn không biết nên từ chối hắn thế nào. Bời vì vào dịp kiểm tra sức khỏe hồi đầu tháng, không cân thì không biết, nhưng bước lên cân rồi mới thấy, mình mập hơn tận năm kí!

Sắc mặt Giang Nhược Thủy co quắp đến tội.

Cũng tại cái người mở miệng nói “bắt đầu lại lần nữa” mà không để ý những hiềm nghi trước kia là mình, người không thể từ chối sự giám sát nghiêm ngặt của Cố Thiện trong mỗi bữa ăn cũng chính là mình. Cố Thiện không hề vội vàng tiến đến, chỉ từng chút, từng chút một rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Điều này làm Giang Nhược Thủy đôi lúc nhớ lại kiểu tình cảm chóng vánh của hai người trước kia, sau khi biết nhau có một tháng đã lên giường rồi, không biết như thế nào lại được tính là người yêu. Mà bây giờ hoàn toàn ngược lại, sau sự việc “chia tay” nặng nề kia, giống như đang bù đắp cho quá khứ có chút tiếc nuối kia – là hiện tại như thế này sao?

Dĩ nhiên là phải như vậy rồi, nấu nước luộc ếch, không thể để quá nóng [aka dục tốc bất đạt].

Trong phòng tập thể dục, đẹp trai, cường tráng, anh tuấn gì cũng có. Giang Nhược Thủy tuy đã quen giữ cho suy nghĩ mình trong sáng cũng không thể không vui mừng mà thưởng thức “cảnh đẹp”, thoạt nhìn Cố Thiện cũng có vẻ không để tâm đến cậu có liếc mắt hai, ba cái với ai không, chỉ hết sức bình thản, ung dung “khoe” cơ bụng sáu múi của hắn.

… Giang Nhược Thủy dĩ nhiên biết dáng người Cố Thiện rất tốt, dù sao cũng cùng nhau cuộn trong chăn hết một năm trước đó, sau, đến khi chia tay, lòng vẫn còn vương vấn hắn biết bao nhiêu. Khi hắn cả người mồ hôi, khi hắn thở hồn hà hổn hển…

Đứng trên máy chạy bộ hơi lảo đảo, Giang Nhược Thủy có chút chật vật cầm lấy tay nắm. Đầu sỏ gây chuyện vội chạy đến: “Sao thế? Cẩn thận một chút chứ em.”

Giang Nhược Thủy ngay cả lườm hắn một cái cũng lười, không muốn nhìn đến cái không nên nhìn, nhớ đến chuyện không nên nhớ.

Một giọt mồ hôi nghịch ngợm lướt qua bụng Cố Thiện, chui vào phần lưng thun nơi chiếc quần thể thao ngăn ngắn…

Giang Nhược Thủy nhất quyết bấm dừng máy chạy bộ, chụp lấy cái khăn vắt trên vai, chuẩn bị bước vào phòng tắm dội nước cho tỉnh, sau đó về nhà, “tự kỉ”.[2]

Cố Thiện vội vàng đuổi theo.

“Này, đợi anh với!” Mắt thấy Giang Nhược Thủy sắp đóng cửa, Cố Thiện vội vàng ngăn lại.

Giang Nhược Thủy nhìn hắn, ra ý hỏi.

“Đầy người hết rồi, chỉ còn có mỗi phòng này thôi.” Cố Thiện trưng ra vẻ mặt hết sức vô tội.

“Vậy anh đợi đi.” Giang Nhược Thủy khó chịu.

“Anh có thể chà lưng giúp em.” Cố Thiện lúc này giống hệt một cô vợ nhỏ.

“Không cần.” Chuẩn bị đóng cửa tiếp.

“Tắm chung đi mà, tốc chiến tốc thắng rồi cùng nhau về.” Cố Thiện van nài.

Giang Nhược Thủy với vẻ không thể tin được, trừng mắt nhìn hắn.

“Ý anh là tắm mau rồi về.” Cố Thiện vội vàng giải thích.

“…”

“Nhiều người ở đây như vậy, cho dù anh muốn cũng đâu thể làm gì được…” Cố Thiện hạ thấp giọng, nói.

“… Lăn vào đây.” Giang Nhược Thủy bất đắc dĩ không biết làm thế nào, quên đi, dù sao phòng cũng đủ chỗ.

Nhận được lệnh đặc xá, Cố Thiện vui vẻ bước vào buồng tắm. Đã nhiều ngày như vậy, hắn chỉ chờ có thế – nhìn thấy cả người Giang Nhược Thủy ướt đẫm mồ hôi thật gợi cảm, nhưng không thể sờ, không thể ăn, đúng là quá đau khổ.

Tuy rằng hôm nay cũng như cũ không “ăn” được gì, dù phải nhận hết dày vò cũng được, hắn cũng chỉ biết “vọng mai chỉ khát” [3] thôi.

Gội đầu, tắm rửa, xả nước, quả thực là “tốc chiến tốc thắng”. Giang Nhược Thủy cố ý chỉnh nhiệt độ nước xuống thật thấp, đến nỗi có thể dập tắt luôn ngọn lửa của hai người đứng trong phòng. Cho dù Cố Thiện muốn tìm cơ hội thân mật sờ mó, cũng bị cậu trừng mắt mà lùi về.

Ra khỏi trung tâm thể hình đã quá mười giờ tối, gió đêm lành lạnh, trên tóc hai người vẫn còn ẩm hơi nước.

Hai người trong lúc đó cũng không nói gì với nhau, thưởng thức sự sảng khoái từ thân thể đến cả tinh thần sau khi tập thể thao. Mấy hôm nay, mỗi khi sóng vai nhau đi về như thế, Cố Thiện luôn cảm thấy hết sức vui vẻ và vô cùng quý trọng khoảng thời gian này.

Giang Nhược Thủy cũng cảm thấy khoảng thời gian này không tồi chút nào, cậu rất thích không khí hòa hợp như thế, những lúc ở bên Cố Thiện, giống như nói họ đã vượt qua mức bạn bè thông thường, nhưng vẫn chưa đến mức là người yêu của nhau, lại vừa giống như những ông bạn lâu năm, càng giống như giữa họ chưa từng có sự chia cách nào –

Giang Nhược Thủy biết suy nghĩ như vậy có phần nguy hiểm.

… Mà thôi, cứ mặc kệ vậy, ma pháp gì thì về đến kí túc xá cũng hết, sau khi chúc nhau ngủ ngon xong, bèn vội vàng đóng cửa.

Dĩ nhiên là, đến khi Giang Nhược Thủy đã lấy lại được vóc dáng và cân nặng ban đầu, liền quyết định từ chối đi tập thể hình với Cố Thiện. Dù Cố Thiện có nghiêm mặt, bảo, như thế dễ bị phản tác dụng, sẽ mập lên nhiều lắm, cậu cũng chỉ nhún nhún vai: “Em mập ra anh sẽ không thích à? Nếu anh không thích sao còn mang cơm qua cho em? Em không ăn cơm cũng đâu có ốm đến thế chứ?”



Một sự xoay vòng quá sức thần kì.

Cố Thiện buồn bực phát hiện lời nói của Lee hoàn toàn đúng, làm gì có chuyện Giang Nhược Thủy là người cao ngạo lãnh đạm kia chứ, phải là phúc hắc mới đúng. Giang Nhược Thủy cũng buồn bực, tại sao đến khi kết thúc một vòng tuần hoàn [ốm – Cố Thiện cho ăn – mập ra – đi thể hình – ốm lại – Cố Thiện lại đến cho ăn – lại mập ra – lại đi thể hình – bla bla bla], mình mới phát hiện cái lô-gít chết người này chứ?

“Đi du lịch đi.”

Giang Nhược Th

ủy ngậm một ngụm vang đỏ trong miệng một lúc sau mới nuốt xuống.



Khi không đến phòng thể hình nữa, Giang Nhược Thủy cũng chưa từng đến chỗ hắn, thường ngày đến giờ này, Cố Thiện đều sẽ “tiện đường ghé qua” – cũng tiện tay mang theo một chai vang đỏ ngon nhất – có người nào lại nhìn không ra cái đuôi sói của hắn chứ, muốn chuốc say người ta, rồi sau đó thực hiện cái gọi là hành vi quấy rối – Giang Nhược Thủy lúc nào cũng vậy, hết sức bình thản, vừa đọc sách vừa câu được câu không nói chuyện với hắn. Sau đấy Cố Thiện cũng thản nhiên nói ra câu nói đó, giống như trong lúc lật giở từng trang quyển tạp chí du lịch mà thuận miệng nhắc đến.

Giang Nhược Thủy nhướng mày nhìn hắn.

Cố Thiện nhún nhún vai, mang theo một chút vẻ áy náy ranh mãnh: “Không phải anh còn nợ em một lần đi du lịch sao?”

Thật ra, đối với những lời hứa không thực hiện được trước kia, phải vương vấn thật sâu đến tận lúc này, không phải phong cách của Giang Nhược Thủy, vậy nên khi cậu lưỡng lự không biết có đi hay không, không phải là vì chuyện Cố Thiện đã thất hứa.

… Mặc dù ai cũng nhìn thấy cái đuôi sói của Cố Thiện, nhưng mấu chốt quan trọng là cậu, có muốn ngầm bằng lòng hay không?

Hai người một lần nữa phát triển đến mức độ này, từng bước dần dần hòa thuận với nhau, Giang Nhược Thủy không cảm thấy chán ghét cảm giác thế này. Chỉ là, đã bị rắn cắn một lần rồi, bây giờ cảm giác đau đó đã khắc ghi trong lòng – không phải là tha thứ hay không, mà là có dám tha thứ hay không.

Cố Thiện cũng không thúc giục cậu phải trả lời hắn, tuy nhìn qua giống như hắn chỉ buộc miệng nói ra như thế, nhưng chỉ có chính mình hắn biết, rằng hắn đã gần như sắp xếp xong hết công việc cho cả tháng tới, bất kì lúc nào cũng có thể lên đường, chỉ cần Giang Nhược Thủy gật đầu nữa mà thôi.

“Đi đâu?” Sau một lúc lâu, Giang Nhược Thủy mới lên tiếng.

“Xuyên Tây [4] ?” Cố Thiện dò hỏi.

Giang Nhược Thủy vừa uống một ngụm rượu, vừa hít vào một hơi thật sâu làn không khí tươi mát, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu: “Để em hỏi thử giáo sư với mấy người đồng nghiệp xem sao, sắp tới có thể xin nghỉ được không.”

Cố Thiện gần như nhảy lên hoan hô, tuy hắn không thực làm vậy, nhưng ý cười trên mặt lại không dừng được. Bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, sợ rằng mình không kiềm chế được mà nhào đến ôm Giang Nhược Thủy thật chặt, mãnh liệt hôn lấy cậu ấy – nhưng mà nóng vội quá sẽ làm xôi hỏng bỏng không mất.

Nhìn bộ dạng hắn thế này, Giang Nhược Thủy cũng không nhịn cười nổi, được rồi, Cố Thiện cũng đã rất cố gắng “tiến bộ”, lần này, phải lấy hết can đảm, để mình lần nữa bước vào đi thôi.

Nghĩ như vậy, cả người tràn ngập cảm giác thoải mái, mong chờ mạo hiểm phía trước.

Kỳ thật, chính là cảm giác nôn nao mong đợi, chờ mong cùng người đàn ông này, thật sự nghiêm túc, toàn tâm toàn ý, rơi vào lốc xoáy tình cảm, một lần nữa.

Ngồi bàn kế hoạch đi chơi, không chú ý rằng đồng hồ đã qua khỏi số 11, Giang Nhược Thủy không chút lưu tình mà đuổi khách. Cố Thiện cũng như cũ, tự nhiên thoải mái không quấy rầy nữa, đến khi bước tới cửa, xoay người lại nhìn Giang Nhược Thủy, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Giang Nhược Thủy trong một chốc bị hắn mê hoặc, nhưng cũng ngầm đồng ý, hơi hơi khép mắt. Sau đó mặc cho Cố Thiện đưa mặt lại gần, hôn nhẹ một cái.

Cố Thiện cuối cùng cũng thỏa mãn mà quay về căn phòng ở đối diện, nhìn cậu cười cười.

Giang Nhược Thủy hơi mất tự nhiên, nhìn trái nhìn phải muốn che giấu chuyện vừa nãy, nhìn thấy cách đấy mấy cánh cửa, có mấy cô cậu thanh niên đang đứng, nháy mắt với hai người bọn họ, rồi che miệng cười trộm.

Giang Nhược Thủy mặt hơi đỏ lên, trừng mắt liếc Cố Thiện một cái, sau đó đóng cửa phòng.

Chú thích:

[1] anh QT bảo đây là thành phố Hạ Môn, của tỉnh Phúc Kiến, TQ, mình có lên anh Gồ sợt thử, nhưng không thấy thông tin gì nói thành phố này nổi tiếng về vải hết, chỉ thấy nói, đây là một trong những thành phố cảng phát triển nhất ở bển thôi =.=

[2] Nguyên văn: 宅 – “trạch” trong “trạch nam”, ngắn gọn, chỉ có một chữ. Mình bất lực TT^TT

[3] Nguyên văn: 望望梅止止渴 – lấy từ câu gốc là望梅止渴 = “vọng mai chỉ khát” ý chỉ việc tưởng tượng để tự an ủi, lấy từ tích: quân lính Tào Tháo trên đường hành quân rất khát nước, Tào Tháo bèn bảo rằng họ sắp đi ngang qua rừng mơ, quân lính nghĩ đến mơ nên đỡ khát hẳn (Từ điển Lạc Việt)

[4] Phía tây tỉnh Tứ Xuyên (baidu.com)

hương 23

“Thầy ơi, em thích thầy.”

Vừa tan học, tay ôm giáo án đang định ra khỏi lớp thì có người ngăn cậu lại.

Trước mặt là một có bé dịu dàng duyên dáng, khóe miệng cong lên, hết sức tự nhiên thoải mái, Giang Nhược Thủy nhất thời sửng sốt, không biết phải đáp lại như thế nào.

“Thầy ơi, thầy có bạn gái chưa?” Nữ sinh tiếp tục hỏi.

Giang Nhược Thủy cười cười, lắc đầu: “Không có.”

“Vậy bạn trai thì sao?” Nữ sinh lại hỏi.

Giang Nhược Thủy nhìn lên trời, thật không ngờ lại bị hỏi như vậy, ngẫm nghĩ một lát, cũng lắc lắc đầu: “Hiện giờ thì chưa.”

“…” Đến lượt cô nữ sinh im lặng, sau đó mới nhún nhún vai, phì cười nói, “Được rồi, chúc thầy hạnh phúc.”

“Cám ơn.” Giang Nhược Thủy cũng mỉm cười trả lời.

Vào thời đại hiện nay, quan niệm của mọi người ngày càng thoáng. Ngẫm lại cũng không sai, trở ngại lớn nhất trong chuyện tình cảm, vốn dĩ không xuất phát từ bên ngoài.

Lắc đầu cười khẽ, đi tìm giáo sư, xin được nghỉ một tuần. Nhắn cho Cố Thiện một tin, nhận được câu trả lời: Tốt quá.

Đến giữa trưa, cứ đúng hẹn, tiếng gõ cửa lại vang lên, chắc lại đến đưa đồ ăn mua về chứ gì. Giang Nhược Thủy mang theo ý cười thản nhiên, mở cửa ra, hơi sửng sốt.

Cố Thiện bên chân đặt cái va li, trên lưng đeo ba lô, tay trái cầm túi, tay phải giơ cà-men lên: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

“…” Yên lặng cầm lấy cà-men.

“Đồ dùng sinh hoạt anh mang hết rồi,” Cố Thiện nói tiếp, “Chỉ cần em gật đầu một cái, đem người đi là được.”

“……” Yên lặng xoay người đến bên bàn, bắt đầu ăn cơm.

“Em cứ ăn từ từ thôi, vé bốn giờ chiều lận, còn kịp mà.” Cố Thiện nghe lời tiến vào.

“…”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đến thành phố CD, hai người quyết định dừng lại một ngày. Nghe được tiếng địa phương ở đây hơi giống với quê nhà mình, tâm trạng Giang Nhược Thủy rất tốt. Đến khu phố trung tâm đi dạo, vừa đi tìm quán bán quà vặt nằm ở góc đường, mãi đến khi quá mười giờ tối, mới cùng nhau quay lại khách sạn.

Lúc đặt phòng, Cố Thiện chọn một phòng đôi, Giang Nhược Thủy cũng không phản đối. Nếu đã đồng ý đi cùng, lẽ dĩ nhiên cũng đã ngầm thuận theo những gì sắp xảy ra.

Vào tắm trước, giữa hơi nước tràn ngập, Giang Nhược Thủy chậm rãi tắm, khóe môi nhếch lên với ý cười thản nhiên, có một dự cảm không thể tả.

Lúc đi dạo bên ngoài, thật ra tâm hồn đã bay đi đâu mất, không hề tập trung, người này biết người kia cũng vậy.

Vừa mới dội nước cho bọt dầu gội trên đầu trôi đi, nghe được tiếng cánh cửa sau lưng trượt mở, thân thể hơi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn vào người phía sau.

Cố Thiện cổ họng tắt nghẹn, cả người thành thực dậy lên phản ứng – hắn đã khao khát người trước mặt này lâu lắm rồi.

Đối mặt với tình cảnh thế này, Giang Nhược Thủy trái lại cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khóe miệng chưa kéo lên hết, đã bị gã đàn ông nửa người trần trụi kia che lại.

Nụ hôn nồng nhiệt trong phút chốc gợi lại những kỉ niệm hết sức ngọt ngào trong quá khứ, thân thề luôn thành thực hơn lý trí, Giang Nhược Thủy bị đè xuống nền gạch men, có chút lạnh, nhưng cũng không cần quan tâm.

Nước từ vòi hoa sen liên tục chảy xuống cho hai người rửa sạch thân thể, nhưng tắm như thế này, hình như hơi lâu quá rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi sáng, bị ánh sáng mặt trời rực rỡ đánh thức, Giang Nhược Thủy vươn tay che lại hàng lông mi, chớp chớp mắt. Cố Thiện cực kì yêu thích dáng vẻ biếng nhác như thế của cậu, lang tính nổi lên, nhưng chỉ biết đè nén xuống.

Quấn lấy nhau một lúc lâu mới buông ra, hai người thở hồn hộc, cực kì thỏa mãn.

“Nói rõ ra là chúng ta cũng không cần phải đến Xuyên Tây đâu, anh thấy ỡ lại thành phố [ý chỉ thành phố CD hai người đang ở] cũng tốt lắm chứ.” Hay phải nói, khách sạn không tồi, ừm, trên giường cũng rất được.

“Vậy anh ở lại đây đi, em đi một mình là được rồi.” Giang Nhược Thủy cười cười nói.

Cố Thiện bĩu môi, hung hăng ôm lấy cậu: “Lần này đi Xuyên Tây có muốn tiện đường ghé qua thành phố CQ không?”

Giang Nhược Thủy lần này hơi sửng sốt thật, quay đầu nhìn kỹ hắn một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Anh đã tính hết rồi à?”

“Ừm, lúc quay về chúng ta sẽ lại đến gặp ba mẹ anh, việc này đã quyết định rồi đấy, không được đổi ý.” Cố Thiện nghiêm túc nói.

Giang Nhược Thủy trầm mặc một lát, Cố Thiện sốt ruột: “Em không muốn à?”

“Mình bàn sau đi.” Giang Nhược Thủy thản nhiên cười, nói.

Cố Thiện đột nhiên có chút thất vọng, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, không nói gì thêm, chỉ ôm Giang Nhược Thủy thật chặt, không hề buông tay.

Chú thích:

– Xuyên Tây: tức là phía Tây tỉnh Tứ Xuyên

Bình luận





Chi tiết truyện