chương 10/ 26

(Bản edit không đảm bảo đúng 100% TT^TT)

Đã beta~~~~

“Thế nào?” Lee rốt cục cũng được cho ra ngoài, có thể đi qua đi lại, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

Trong quán bar, xa hoa truỵ lạc, Lee với vẻ mặt hóng chuyện, hai mắt lóe sáng như bóng đèn, nhìn Cố Thiện.

“Vẫn ổn.” Cố Thiện chần chừ nói.

Lee lộ ra nụ cười thấu hiểu: “Anh vẫn chưa làm ăn được gì phải không?”

Cố Thiện bĩu môi.

“Đã nói với anh Nhược Thủy bình thường dịu dàng, tính tình bình tĩnh, kiên cường, làm anh muốn cương cũng không được, nhu cũng không xong, không thể dỗ dành cũng không mắng mỏ gì được.” Lee phất phất tay.

“Em nói cho anh hồi nào?” Cố Thiện giật nhẹ khóe miệng.

“Dù sao cũng đâu phải chuyện của em,” Lee làm ra vẻ mặt vô tội, “Cái gì mà ‘trái táo xanh’, cái gì mà ‘bánh táo’ á, cũng không phải từ miệng em nói ra đâu đó.”

“…” Cố Thiện không hề biện hộ, quả nhiên là đã tự mình làm bậy rồi, còn nói gì được nữa.

Lee cười hí hí: “Kể ra là, anh tự nhiên tới nói với em, nào là ‘trái táo xanh’ gì gì đó, rồi lại bỏ mặc người ta, vậy anh rốt cục muốn thế nào đây?”

“… Hiện giờ có một chuyện anh còn làm không xong, làm sao dám chọc đến Đức Bồ Tát tôn quý như em nữa.” Cố Thiện lẩm bẩm.

… Còn cãi bướng, cho anh dám nói năng ngang ngược! Lee nhìn sang người ngồi phía sau Cố Thiện, liếc mắt một cái về phía người nãy giờ vẫn tràn đầy ý cười ngồi nghe bọn họ nói chuyện, sau đó tiếp tục mở miệng nói với Cố Thiện: “Như vậy anh rốt cuộc là thích ăn ‘trái táo xanh’ hay ăn ‘bánh táo’ đây?”

Cố Thiện hơi sửng sốt, chần chừ một lúc, đột nhiên có tiếng người sang sảng vang lên-

“Đương nhiên là bánh táo rồi!”

Cố Thiện giật mình quay đầu lại, thấy người từng gặp qua một lần, ra vẻ bạn bè, cầm ly rượu, đứng dậy bước lại gần.

Ngồi cạnh Lee, đối diện Cố Thiện, Lâm Nhiên lễ phép vươn tay: “Anh Cố, lại gặp nhau rồi.”

“Anh Lâm.” Cố Thiện trong lòng có chút khó chịu, nhưng trên mặt vẫn tiếp tục mỉm cười vui vẻ bắt tay.

“Thực đúng lúc, lại gặp nhau ở đây.” Lâm Nhiên quay đầu lại cười nói với Lee, “Cha mẹ cậu cho phép cậu ra ngoài rồi à?”

Thật đúng là tình cờ. Có điều vừa liếc sang thấy con người tinh quái này nháy mắt ra hiệu cho anh phải ngồi im, anh liền nổi lên hứng thú. Sau khi nghe được một lúc, hiểu ra, gật đầu tự bước đến. Cái gọi là “bánh táo”, e không đơn giản chỉ nói đến một món ăn chứ? Có việc vui, anh dĩ nhiên tình nguyện tham gia, cho nên khi thấy Lee ra hiệu, anh liền ăn ý tiếp lời.

“Ưm!” Lee cũng rất vui sướng phối hợp, cười đến híp cả mắt.

“Vừa nãy các cậu đang bàn về mấy món ăn à?” Lâm Nhiên giả ngu, hỏi hai người.

Lee cười nhưng không đáp, Cố Thiện cũng chỉ là cười mà không nói lời nào.

“Câu hỏi đơn giản thế mà không trả lời ngay, tức là không phải rồi?” Lâm Nhiên sờ sờ cằm, “Đang nói về người nào sao?”

Vẻ mặt Cố Thiện thay đổi một chút, nhưng dù chỉ là trong chốc lát, nhưng cũng bị Lâm Nhiên bắt được, cười cười tỏ vẻ đã hiểu: “Nhưng đúng là tôi rất thích ăn bánh táo nha, mềm mại nhẹ nhàng, hương vị ngọt ngào vừa miệng, vừa có mùi hoa quả tươi mát, lại mang theo ý vị thành thục.”

… Cao thủ! Nhìn vẻ mặt Cố Thiện không kiềm chế nỗi nữa mà từ từ sa sầm xuống, Lee trong lòng tán thưởng không thôi, quả nhiên bị đối thủ cho một vố vẫn đau nhất!

“Đúng rồi, Nhược Thủy với anh Cố sống chung với nhau à?” Lâm Nhiên đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Cố Thiện vừa cười vừa trả lời.

“Lần trước cậu ấy mời tôi uống rượu, vẫn muốn trả lễ, anh giúp tôi nhắn với cậu ấy một chút, rằng khi nào cậu ấy có thời gian rảnh, ra ngoài làm vài ly được không?” Lâm Nhiên mỉm cười hết sức tự nhiên.

“… Được, tôi sẽ nhắn.” Cố gắng duy trì độ cong nơi khóe miệng, nhưng trong mắt tiếu ý đã bay đi sạch từ lúc nào, cứ như vậy mà khách khách khí khí, cùng Lâm Nhiên tương kính như băng, “Nhưng mà, chuyện đó xảy ra hồi nào vậy, sao tôi không biết?”

Lâm Nhiên nghĩ nghĩ: “Ừm, không nhớ được thời gian cụ thể, nhưng hình như hôm đó có buổi biểu diễn của Trương Học Hữu hay sao ấy, tại cháu tôi rất thích, kêu gào bảo phải đi, nên có ấn tượng khá sâu. Mà sao anh lại không biết nhỉ?”

… Hắn nhớ đến ngày đó hắn đang ở văn phòng tăng ca. Cố Thiện cố gắng che dấu tâm trạng, tỏ ra mình không hề giận: “Nhược Thủy em ấy có thời gian và không gian cho riêng mình, bọn tôi không quá can thiệp vào cuộc sống của nhau.”

“Ồ, ra vậy,” Lâm Nhiên cười nói, “Tốt lắm .”

Cố Thiện cũng nhoẻn miệng.

“Nhược Thủy quả thật là một người rất tốt, còn trẻ như thế nhưng gọn gàng, lại rất sâu sắc.” Lâm Nhiên giống như đang nhớ lại, sau đó giống như tiếc hận thở dài, “Thật tiếc là đã… Tôi mạo muội hỏi chút chuyện, hai người đang quen nhau phải không?”

Cố Thiện gật đầu với vẻ “phải thế chứ”, trả lời: “Đương nhiên.”

Phớt lờ dáng vẻ tươi cười đầy ngụ ý của Lee.

“Cho nên thực đáng tiếc, nói cách khác…” Lâm Nhiên lộ ra vẻ thất vọng hết sức khoa trương.

“Đáng tiếc cái gì?” Đột nhiên có tiếng nói xen vào, làm cả ba người phải quay đầu lại.

Người xuất hiện chính là nhân vật đang được bàn đến, cậu vừa hỏi vừa kéo khăn quàng cổ xuống.

Cố Thiện lập tức nhìn về phía ghế ngồi, nhích người nhường chỗ. Giang Nhược Thủy thấy vậy, cũng liền ngồi xuống.

“Lâm Nhiên, tình cờ vậy? Hay cũng là Lee hẹn anh ra đây thế?” Giang Nhược Thủy mỉm cười, nhấp ly bia, sau đó hỏi, “Hôm nay tên nhóc này khó khăn lắm mới ra ngoài được, nhìn vui sướng chưa kìa!”

“Ha ha, tình cờ gặp thôi mà.” Lâm Nhiên nói, “Vừa rồi mới nói phải mời em uống rượu, xem như tạ lễ. Rượu whisky nhé, thế nào?”

“Ơ…” Giang Nhược Thủy có chút do dự.

Lập tức có người trả lời thay cậu: “Nhược Thủy không uống nhiều được, hay là thôi đi, cám ơn ý tốt của anh Lâm.”

Nhưng không nghĩ hai người đối diện lại nhìn hắn như nhìn thấy người ngoài hành tinh, Lee giật giật khóe miệng nói: “Nhược Thủy ít nhiều gì cũng có thể uống một lít rượu mà không hề say.”

… Giang Nhược Thủy nhìn hai người đối diện cười cười, lại quay đầu nhìn Cố Thiện nhoẻn miệng, sau đó mới quay sang, nói: “Hai ngày nay bụng tôi hơi khó chịu, hay để lần tới đi.”

“Cũng được, cũng là cơ hội hẹn em ra ngoài nhiều hơn, không phải sao?” Lâm Nhiên sang sảng cười nói.

Giang Nhược Thủy cười đáp lại, bàn tay đặt dưới bàn đã bị Cố Thiện nắm lấy, có chút kinh ngạc, quay đầu lại, vẫn đang nhếch môi, nhưng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn hắn, lại chỉ thấy hắn cười cười, đùi phải thậm chí cũng gác hẳn lên chân trái cậu.

… Ơ kìa, Lee không phải đang ngồi đối diện sao, làm như vậy là ý gì?

Đồng loạt uống rượu, nhưng bốn người bốn tâm tư khác nhau. Vui vẻ nhất chắn chắn là Lee, nhìn Cố Thiện kia nghẹn khuất kìm n

én mà không thể biểu lộ ra mặt thật là vui, cho anh hồi trước dám nhằm ngay lúc người ta mất cảnh giác mà kì quái nói ra những lời đó, làm hại cậu lúc ấy ít nhiều có chút rối rắm bất an trong lòng, cảm thấy thật có lỗi với Nhược Thủy – tuy rằng không phải lỗi của cậu – ngay cả nhìn mặt cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết.



Lâm Nhiên cũng tự nhiên phối hợp với Lee, tiếp tay người khác làm chuyện xấu nhưng lại cảm thấy trong lòng sung sướng vô cùng.

Về phần Cố Thiện, cả buổi không ngừng phòng bị lẫn âm thầm quấy rầy Giang Nhược Thủy.

Suốt một buổi bị quấy rầy, Giang Nhược Thủy mặt khác còn cùng bọn họ đùa giỡn, bên dưới lại chạy không khỏi sự dây dưa của Cố Thiện, chỉ biết bất đắc dĩ thuận theo hắn, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ tự nhiên, bình tĩnh, thật vất vả hết sức.

Đợi đến lúc uống rượu xong, đã đến giờ “giới nghiêm” của Lee, bốn người mới đứng dậy, nói lời tạm biệt.

Lâm Nhiên đưa Lee về nhà, Cố Thiện cùng Giang Nhược Thủy dĩ nhiên là cùng nhau trở về.

Trên xe, Giang Nhược Thủy khó khăn duy trì khuôn mặt lạnh lùng.

Cố Thiện vừa vụng trộm nhìn cậu, vừa giả vờ chuyên tâm lái xe. Một lúc sau, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi: “Em giận à?”

Giang Nhược Thủy không để ý đến hắn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

“Chuyện đó, anh thấy tên Lâm Nhiên kia không có ý tốt, cho nên mới-” Cố Thiện muốn giải thích.

“Cho nên mới ra vẻ cho anh ta thấy sao?” Giang Nhược Thủy thản nhiên mở miệng.

“Đừng giận quá mà…” Cố Thiện hạ thấp giọng.

“Em không có giận.” Giang Nhược Thủy vẫn thản nhiên lên tiếng, “Chỉ hơi mệt một chút thôi.”

“Thật sao?” Cố Thiện nhìn hắn.

Giang Nhược Thủy hơi hơi nhếch khóe miệng: “Chẳng qua em cảm thấy anh đã thay đổi rồi, trở nên hơi kì lạ, em có chút không nhận ra anh mà thôi.”

Có lẽ ỷ vào một chút cảm giác say, Giang Nhược Thủy nửa thật nửa giả nói.

“Là sao?” Cố Thiện trợn to mắt, “Anh vẫn là anh, làm sao em lại không nhận ra -”

“Này này, tập trung lái xe.” Giang Nhược Thủy bất đắc dĩ nhìn hắn, “Phải phải phải, anh không có thay đổi, là em thay đổi.”

Không nói tốt như vậy còn biết nói gì bây giờ?!

Cố Thiện vẫy đuôi một cái, đem xe tấp vào ven đường. Thế nhưng tiếp theo lại không làm gì cả, chỉ ngồi nắm chặt tay lái, yên lặng nhìn về phía trước. Giang Nhược Thủy nhất thời cũng không nói gì, bầu không khí trầm mặc lan tỏa trong xe.

Giây lát dài bao lâu? Khoảnh khắc lại ngắn bao nhiêu?

Cố Thiện cởi bỏ dây an toàn, nghiêng người qua, hung hăng hôn lấy Giang Nhược Thủy, hung hăn chà đạp, lực đạo lớn đến nỗi như muốn đem người kia nuốt vào.

Giang Nhược Thủy hơi có ý từ chối, lại phát hiện bởi vì động tác đó mà làm cho Cố Thiện càng thêm dùng sức ôm xiết lấy lưng cậu, liền thả lỏng thân thể, thuận theo ý Cố Thiện, điều chỉnh ghế ngồi, nằm xuống.

Chỉ mơ hồ nghĩ, người uống rượu là cậu kia mà? Cố Thiện vì cớ gì lại phát điên chứ?

… À, Lee, vừa rồi là ở cùng với Lee, thấy Lee cho nên khó chịu à… Thấy Lee với ánh mắt này kia đầy ẩn ý nhìn Lâm Nhiên, nên bị kích thích rồi sao…

Ôi, xe lắc quá…

Bình luận





Chi tiết truyện