chương 65/ 67

[Chào bạn Hiểu Vũ:

Mình là Trần Vân Vân học cùng lớp với bạn, không biết bạn có nhớ mình không? Ngay từ lần đầu tiên bạn được chuyển đến lớp của chúng ta, mình đã thích bạn rồi, tác phong bình tĩnh của bạn, cùng khí chất cao đẹp khi bạn chú tâm vào học tập, đều khắc sâu vào trong tâm trí của mình, có lẽ bạn không quá nhớ rõ mình là ai, nhưng mình đã yên lặng mến thầm bạn suốt 3 năm, hiện tại chúng ta chuẩn bị thi vào Đại Học, trong tương lai không biết còn gặp lại nhau nữa không? Mình đã suy nghĩ rất nhiều ngày, cảm thấy mình hẳn là nên viết phong thư này, bởi vì mình rốt cuộc kiềm chế không được ý nghĩ muốn thổ lộ cho bạn biết tấm chân tình này của mình.

Mình nghĩ, nếu bây giờ mình không thổ lộ với bạn, chỉ sợ cả đời này đều không có hi vọng, tuy rằng mình biết bạn có thể sẽ cự tuyệt mình, nhưng mình vẫn mang theo một tia hy vọng ….

Kỳ thật, chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở đầu ba năm trước, không biết bạn có nhớ không? Đó là khi chúng ta thi vào cấp 3, thực may mắn là mình đã ngồi ở phía sau bạn, bởi vì thích bạn cho nên vẫn mãi nhìn theo cùng liếc trộm bạn, nên tình cờ mình nhìn thấy một sự kiện, nhưng bạn hãy yên tâm, mình sẽ không đem chuyện bạn copy đề thi cùng chuyện bạn giấu tài liệu trong tay áo nói ra cho mọi người biết …..]

Ngô Tiểu Bảo đọc xong liền bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hay nha, Lưu Hiểu Vũ, ngươi cự nhiên dám yêu sớm!”

Mặt Lưu Hiểu Vũ đỏ lên, muốn đoạt lại lá thư kia, lại bị Ngô Tiểu Bảo né được, Ngô Tiểu Bảo thấy bộ dáng của Lưu Hiểu Vũ, liền ‘hắc hắc’ cười, nói: “Lưu Hiểu Vũ a Lưu Hiểu Vũ, học trò ngoan như ngươi vậy nguyên lai cũng làm loại chuyện này sao? Dám gian lận trong thi cử, chuyện này nếu nói cho ba ta hoặc thầy chủ nhiệm của lớp ngươi biết, không biết bọn họ sẽ nhìn ngươi bằng ánh mắt nào nhỉ?”

Lưu Hiểu Vũ nghe như thế, trong mắt nhất thời có chút tuyệt vọng, lúc trước bởi vì áp lực học quá lớn, tuy cậu đã ôn tập hoàn hảo, nhưng đến khi thi lại bị áp lực tâm lý làm cho quên hết, cậu nghĩ rằng – nếu mình thi không tốt, chúc Đỗ sẽ rất thất vọng, thầy giáo chủ nhiệm cũng thất vọng, ngay cả chính mình càng thêm thất vọng, cho nên dưới những áp lực đó, cậu không có tự tin mới phạm vào loại sai lầm này, càng thêm không ngờ rằng lại bị một bạn nữ tình cờ nhìn thấy ….

Sắc mặt Lưu Hiểu Vũ có chút tái nhợt, nói: “Ngô Tiểu Bảo, ngươi trả lại thư cho ta được không? Ta dùng 10 gói bánh bích quỷ để đổi nó ….”

Ngô Tiểu Bảo đem thư bỏ vào bì thư, nhìn nhìn Lưu Hiểu Vũ, sau đó đặt mông ngồi lên trên giường của cậu, bắt chéo chân, nói: “Ta cũng không phải là con nít, đừng nghĩ đem bánh bích quy đến dụ dỗ.”

Lưu Hiểu Vũ cắn răng nói: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

Ngô Tiểu Bảo chớp mắt, nhìn nhìn Lưu Hiểu Vũ, nói: “Ta có biện pháp giúp ngươi giải quyết cái người tên Vân Vân gì đó, về sau chuyện này cũng có thể gió êm sóng lặng, tựa như chưa từng xảy ra, ngươi cứ việc lo chuyện thi lên Đại Học của ngươi ….”

Lưu Hiểu Vũ trầm mặt nửa ngày, nói: “Ngươi nói ra yêu cầu của ngươi đi!” Nhiều năm như vậy cậu còn không hiểu ý của tên du côn cắc ké này sao? Cho dù là 100 túi bánh, cậu cũng sẽ chịu.

Ngô Tiểu Bảo mới không cần cái gì bánh bích quy đâu, hắn sờ sờ mũi, ‘hắc hắc’ cười hai tiếng, đứng dậy tiến đến bên tai của Lưu Hiểu Vũ thì thầm một câu.

Lưu Hiểu Vũ sau khi nghe xong, bước lui từng bước, không dám tin nhìn về phía Ngô Tiểu Bảo.

Ngô Tiểu Bảo lắc lắc lá thư, không sao cả, nói: “Ngươi có đáp ứng hay không đều không sao cả, ta cũng chẳng mất cái gì, nhưng ngươi thì khác – tiền đồ nè, ba của ta nè, bạn học của ngươi nè, thầy giáo của ngươi nè, đến lúc đó thân bại danh liệt cũng đừng nên trách ta ….”

Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, Lưu Hiểu Vũ mới từ hàm răng cắn chặt phun ra vài chữ, “ … Được, ta đáp ứng ngươi!”

***

Hắn tuổi đang phát triển, lại thường xuyên bị Đỗ Tu Nhiên cùng Ngô Kình Thương gián tiếp ảnh hưởng, mà trước mặt lại có tên Lưu Hiểu Vũ trắng nõn mơn mởn lắc lư qua lại, nói thật, tâm tư hắn đã muốn thử xem từ lâu, bình thường hắn luôn dụ dỗ hoặc bức hiếp ép Lưu Hiểu Vũ cho hắn hôn một cái, nhưng cậu luôn từ chối, lần này may mắn lại nắm được nhược điểm của Lưu Hiểu Vũ, quả thực là trời chiều lòng người, như hổ thêm cánh, biết thời biết thế, nước chảy thành sông a.

Chỉ sợ lúc này nói loại yêu cầu gì, Lưu Hiểu Vũ cũng đều sẽ đáp ứng, mà tên Ngô Tiểu Bảo tinh ranh như khỉ kia càng không dễ bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, lần này không phải chỉ hôn cái miệng nhỏ nhắn của cậu là có thể giải quyết xong mọi chuyện.

Tới cuối tuần, Ngô Tiểu Bảo tìm vài người bạn có giao tình tốt là côn đồ, đem cô bé gọi là Vân Vân gì đó kéo vào trong hẻm nhỏ, biểu diễn màn hất tung váy vài cái liền dễ dàng giúp Lưu Hiểu Vũ giải quyết bí mật mà cô bé kia bật mí, thuận đường còn đe dọa cô bé không được phép quấn lấy Lưu Hiểu Vũ nữa, nếu không sẽ làm như vậy như vậy …. lại là một chút đe dọa, cuối cùng còn nói –“Mẹ kiếp, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tướng tá như con gấu vậy mà đòi yêu Lưu Hiểu Vũ.” – “Mỹ nhân? Phi, thân hình y chang con voi, Lưu Hiểu Vũ có chịu *** thì Ngô Tiểu Bảo hắn cũng chẳng để cho cậu ấy làm! Chắc sẽ bị đè xẹp người đi?”

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Ngô Tiểu Bảo bắt đầu quấn lấy Lưu Hiểu Vũ, học theo phương thức của bọn chó Nhật Bản chiêu hàng người dân Trung Quốc – vừa đấm vừa xoa, nước miếng văng tứ tung, rốt cuộc mới được đền bù như mong muốn.

Trong nhà khẳng định không được, một khi bị phát hiện liền con mẹ nó xong đời.

Cho nên Ngô Tiểu Bảo tìm một khách sạn loại nhỏ, dùng CMND của Lưu Hiểu Vũ đăng ký, ngày Lưu Hiểu Vũ cùng hắn đi vào khác sạn, Lưu Hiểu Vũ còn đội mũ lưỡi trai, mang khẩu trang tựa như một tên bất chính chuyên buôn lậu thuốc phiện, làm cho Ngô Tiểu Bảo vừa thấy đã muốn cười phá lên thật to.

Tên Lưu Hiểu Vũ này cũng thật nhiều tật xấu a, ngại giường trong khách sạn bẩn không nói, còn mua một cái ra giường mới tinh sạch sẽ mang theo, này càng làm cho Ngô Tiểu Bảo chẳng lý giải nổi, bất quá Lưu Hiểu Vũ đã chịu cho hắn làm, nên cậu muốn làm gì cũng được, muốn mua ra giường hay gì khác, Ngô Tiểu Bảo hắn cũng chẳng để tâm.

Mới vừa vào phòng Ngô Tiểu Bảo liền như con khỉ đột đem Lưu Hiểu Vũ đẩy ngã lên giường, Lưu Hiểu Vũ đỏ mặt tránh hai cái, đẩy Ngô Tiểu Bảo ra, sau đó mở ra giường ra, trải tỉ mỉ lên trên giường, rồi lại kiểm tra cửa phòng kỹ càng, lúc này mới ở dưới ánh nhìn chăm chú đầy lửa nóng của Ngô Tiểu Bảo bắt đầu cỡi quần áo.

Ngô Tiểu Bảo vẫn luôn thèm nhỏ dãi Lưu Hiểu Vũ, có khi chỉ nghĩ nghĩ liền cương lên, Lưu Hiểu Vũ kia quả thực làm cho người ta mê muội a, cứ nhìn một thân mềm mịm trắng nõn kia đi, quả nhiên có thể hạ đo ván hàng nghìn những đứa con gái khác.

Thấy Lưu Hiểu Vũ cởi tới quần lót liền đỏ mặt không cởi nữa, Ngô Tiểu Bảo chà xát hai tay, tựa như con sói đói nhảy bổ tới, ‘hắc hắc’, đến bây giờ hắn mới hiểu được nguyên lai mình thích con trai có làm da trắng bóc a, giống ba ba, giống Lưu Hiểu Vũ …

Hắn không ngừng hôn lên đôi môi đỏ hồng của Lưu Hiểu Vũ, càng hôn càng say mê điên đảo mùi hương thơm trong miệng cậu.

Còn có hai quả tiểu đậu đỏ cùng màu sắc với đôi môi, cũng gọi người say mê, nhất là được đặt trên làn da trắng nõn, không chỉ có mê người mà còn đẹp đến kinh diễm, làm cho Ngô Tiểu Bảo nhìn xem đến ngây người, hắn dựa vào trên người Lưu Hiểu Vũ, ngắm nhìn cùng luyến tiếc há miệng cắn lên nó.

Ngô Tiểu Bảo không bị khiết phích giống như Lưu Hiểu Vũ, hắn chẳng ngại bẩn cái gì, khi hắn đói bụng ngay cả cứt chó đều có thể táp vào miệng, huống chi trước mắt hắn lại là thiên hạ mà hắn đã thèm nhỏ dãi từ lâu lắm rồi.

Hắn tựa như chó đem toàn thân Lưu Hiểu Vũ cắn liếm, ở ngay cổ cậu mút xuống mấy ô mai đỏ tươi, làm cho Lưu Hiểu Vũ tức hận đến thiếu chút nữa đá vào ‘mệnh căn’ của hắn.

Nói đến ‘mệnh căn’, Lưu Hiểu Vũ thật đúng là không thể cùng Ngô Tiểu Bảo so sánh, chiều dài cùng độ to lớn không thể cùng một cấp bậc, nhưng nói đến nét tinh xảo cùng hình dạng thì Ngô Tiểu Bảo lại không thể sánh được với Lưu Hiểu Vũ.

Chỗ đó của Lưu Hiểu Vũ màu sắc rất xinh đẹp, là hồng phấn tựa như màu hoa mẫu đơn, vừa nhìn liền đặc biệt có cảm giác muốn ăn, khó trách Lưu Hiểu Vũ vẫn lấy ánh mắt hoảng sợ mà nhìn Ngô Tiểu Bảo, toàn thân run rẩy kịch liệt, kỳ thật là cậu sợ Ngô Tiểu Bảo sẽ đem vật kia của mình trở thành chân giò hun khói mà ăn, cái loại kinh hách này phỏng chừng bất kỳ một người con trai nào đều có!

– end phiên ngoại 2 –

Bình luận





Chi tiết truyện