chương 6/ 67

Tan học, bên ngoài trường.

Bị Ngô Kình Thương rạch xước mu bàn tay của các học sinh lớp sáu, Vu Đông cùng Tiểu Huy năm người vây quanh Ngô Kình Thương lúc này đang tại đống rác tìm đồ ăn. (hic khổ bé quá @@)

Vu Đông cười hắc hắc hai tiếng, quay đầu lại nháy mắt với bọn Tiểu Huy, từ thắt lưng rút ra một con dao bọc da, nó nói: “Ngô Kình Thương, mau tới đây ngoan ngoãn để tao thử dao, nếu không tao sẽ cắt tiểu kê kê của mày, có nghe thấy không?”

Tiểu Huy cùng ba đứa học sinh đằng sau cũng đồng loạt rút bả đao từ trong quần áo ra, lưỡi dao dài hơn dao gọt hoa quả lại ngắn hơn dao chọc tiết lợn, không biết bọn nó lấy ra từ chỗ nào.

Nghe được lời của Vu Đông, vài đứa đều nở nụ cười, dùng ánh mắt nhìn vào đũng quần của Ngô Kình Thương, không có hảo ý.

Ngô Kình Thương cau mày từ đống rác đứng lên, thần sắc không chút nào e sợ, ngược lại mặt mũi tràn đầy không kiên nhẫn, lúc này bụng đói đã ọc ọc kêu, không tìm được cái gì ăn, tâm tình nó rất kém.

“Uy, Ngô Kình Thương mày bị điếc à? Mày rốt cuộc có tiểu kê kê hay không? Đến, đem quần cởi ra cho chúng tao nhìn, xem mày có phải mang theo tiểu huynh đệ hay không, nếu phía dưới không có cái đó, mày chính là cái thuần đàn bà, a? Ha ha ha.” Vu Đông cầm con dao trong tay, người đông thế mạnh, nó không có sợ hãi, trong lời nói đều lộ vẻ càn rỡ đầy khiêu khích.

Chờ bọn nó cười xong, Ngô Kình Thương mới lạnh lùng nói một chữ.

“Cút…”

Nghe vậy, Vu Đông rút dao ra, nhổ một bãi nước miếng trên mặt đất, mắng: “Tiểu quái vật, mày cứng mồm cái rắm! Xem tao cho mày hiện về nguyên hình.” Nói xong, nó xoay người lại xông ra đằng sau hô: “Lần này chúng mày phải hảo hảo nhìn rõ mới động thủ, đến lúc đó tao đem móng tay quái vật kia chặt xuống cho chúng mày xem, sẽ không có người nào nói chúng ta nói hươu nói vượn nữa.”

Mấy đứa đi theo đằng sau gật đầu, Vu Đông khoát tay nói: “Bọn bây nhanh túm nó xuống cho tao.”

Tuy Vu Đông thề sắt đá khẳng định không có việc gì, nhưng vài đứa này dù sao cũng chỉ là hài tử mười mấy tuổi, bình thường ở trường đều hay gây chuyện, cậy mình là lão đại, đánh nhau trêu ghẹo nữ sinh, nhưng là chưa từng có can đảm lấy dao chọc người, nguyên một đám tuy cầm dao mà lại bó tay bó chân, nhất là tiểu Huy, nó lần trước chứng kiến móng tay của Ngô Kình Thương, cho nên rời xa chỗ lão đại căn bản không dám lại gần.

“Một đám vô dụng!” Vu Đông thấy thế mắng một câu, sau đó vung dao hô to: “Cùng tiến lên, ai lùi về sau thì chính là cháu con rùa.”

Tuổi trẻ khí thịnh không sợ khó, vì vậy dưới sự lãnh đạo của Vu Đông, cùng một chỗ xông lên, đem Ngô Kình Thương trấn trụ.

Ngô Kình Thương tuy lớn lên thấp bé, nhưng là có một cỗ sức mạnh hơn người, bị vài người vây ép, chân bị giữ chặt, nó quay đầu lại hướng cánh tay tiểu tử gần nhất cắn chặt lấy không buông, đem tiểu tử kia đau đớn gào khóc kêu to.

Vu Đông thấy vậy có chút bối rối lấy dao vung hai cái, nó vốn nghĩ là dọa một chút, muốn cho Ngô Kình Thương thấy sợ mà lui, ai ngờ nó vẫn cắn răng không buông lỏng, tay phải trực tiếp cầm lấy con dao dài chói mắt trước mặt, không chỉ cầm còn chăm chú nắm chặt.

Bọn nó đều là tiểu tử choai choai, nào có từng chứng kiến tình huống này, nhiều nhất chính là tưởng tượng theo kịch truyền hình hoặc gặp qua cảnh anh hùng trong mấy đĩa CD, nhưng bọn nó đều biết tất cả chỉ là diễn trò, là giả.

Chính là hôm nay thấy tiểu tử kia tay không nắm lấy con dao sắc ngay trước mắt, cho dù đối phương mới chỉ là hài tử tám tuổi, nhưng cũng đủ kinh sợ bọn nó, Vu Đông xiết chặt cán dao vội vàng dùng sức định rút dao về, dùng toàn bộ sức lực mới rút được một nửa, một nửa khác chính là trong tay Ngô Kình Thương, lòng bàn tay nó chảy máu rách da cũng tuyệt không buông tay.

Vu Đông khiếp đảm buông lỏng tay, chuôi dao còn trong tay Ngô Kình Thương có chút run run, sắc mặt nó vô cùng khó coi, đồng tử không tự giác mà hiện lên màu đỏ, nó đột nhiên cầm dao chỉ vào mặt Vu Đông, Vu Đông lúc này bị dọa lùi ra sau vài bước, gót giầy thể thao va phải túi rác, lập tức đặt mông ngã ngồi trong rác rưởi, sợ tới mức chân run lẩy bẩy.

Ngô Kình Thương một phen tránh ra mấy đứa học sinh bị sợ phát ngốc kia, phảng phất như con dã thú vọt lên phía trước không một tiếng động, cầm dao định đâm lại Vu Đông, mắt thấy lưỡi dao gần tiếp xúc mình “Ngao….”một tiếng hét lên, đứng lên tè ra quần muốn chạy.

Ngô Kình Thương tốc độ còn nhanh hơn, nó một phen túm lấy Vu Đông, đôi mắt vô tình và lãnh đạm, mũi dao trực chỉ vào Vu Đông, dường như thứ nó muốn giết chẳng qua chỉ là một con chuột mà thôi.

Nhìn con dao của mình, Vu Đông bị dọa tiểu ra quần, gào khóc hô cứu mạng, nó không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành như thế này, Ngô Kình Thương kia quả thật là quái vật, nó tận mắt nhìn thấy, nhưng khi nó nói cho người khác nghe thì mọi người lại không tin, cho nên nó chỉ muốn hù dọa tiểu quái vật này một chút, sau đó đem cắt móng tay của nó đưa cho họ nhìn, hảo chứng minh mình không nói dối, lại không nghĩ rằng kết quả sẽ như thế này, lúc này nhìn vẻ mặt hung hãn của quái vật, không giống là giả, đây chính là dao thật, nó lấy trong tủ của cha đem tới đây, ai tới cứu nó, ô …ô….Nó không muốn chết!

Vài đứa khác cũng bị hành động của Ngô Kình Thương hù dọa, đứng ngây tại chỗ không biết làm sao.

Ngô Kình Thương có chút do dự cầm dao di chuyển tới phía trước, đột nhiên một hồi đau nhói làm nó dừng tay, quay đầu lại.

Chỉ thấy Tiểu Huy hai tay run rẩy cầm con dao cắm sau lưng nó, thấy Ngô Kình Thương nhìn mình, dọa nó thoáng cái không giữ được con dao kia.

Không biết là ai giật mình thanh tỉnh, hô lớn một tiếng: “Giết người, chạy mau…”

Tính cả Vu Đông trên mặt đất cũng như có quỷ đuổi đằng sau, liều mạng chạy mất.

Ngô Kình Thương ngồi trên đống rác ném con dao đi, cau mày lấy tay sờ soạng lưng một cái, tay dính nhớp nháp đầy máu.

***

Ngày hôm sau là thứ bảy trường học được nghỉ, Đỗ Tu Nhiên thức dậy từ sáng sớm, cùng mẫu thân Lưu Anh làm điểm tâm, Lưu Anh nói muốn đến trường học thăm Đỗ Hà, bảo Đỗ Tu Nhiên trông coi nhà cửa, sau khi ngồi xe trở về bà sẽ trực tiếp đi làm, giữa trưa không về, trong nồi có trứng gà, để lại cho Đỗ Tu Nhiên làm cơm trưa.

Lưu Anh vừa mới đi, Đỗ Tu Nhiên liền lấy bốn quả trứng trong nồi cùng cháo gạo kê đứng dậy, mặc áo bông hướng chỗ nhà xưởng mà đi.

Sắc trời có vẻ u ám, dự báo thời tiết nói buổi trưa hôm nay sẽ có mưa tuyết, lúc Đỗ Tu Nhiên đang đi, lão đầu cho thêm than đá vào bếp lò ở cửa, anh vừa đến nơi, bếp lò đã cháy một hồi, hơi nóng lan tỏa lan tỏa, làm cho trong phòng rất ấm áp.

Đỗ Tu Nhiên đi qua cố ý cùng lão đầu chào hỏi, lão nhân gia nhìn thấy anh rất cao hứng, vui vẻ kéo anh vào trong phòng ấm áp, lập tức Đỗ Tu Nhiên đem trứng gà lấy ra cho lão đầu ăn, lão đầu cho vào nước sôi ăn một cái.

Trên lò than hồng có thả vài củ khoai lang, vỏ ngoài nướng khô vàng thơm ngào ngạt, lão đầu cầm một củ khoai bở nhét vào trong tay anh, Đỗ Tu Nhiên bối rối khoát tay nói không cần, anh biết những củ khoai này là bữa sáng của lão đầu, dù sao đi nữa anh cũng không có thói quen cơm nước xong còn ăn đồ ăn vặt.

Lão đầu hỏi anh: “Tiểu Nhiên, như thế nào vài ngày không gặp cháu tới a?”

Đỗ Tu Nhiên không có ý tứ nói: “Trường học đang có cuộc thi nên không có thời gian…”

Lão đầu nói chăm học mới học tốt được, tiểu hài tử mỗi ngày đều hảo hảo học tập thì sau này mới có tiền đồ.

Đỗ Tu Nhiên thuận miệng hỏi: “Lão nhân gia, Ngô Kình Thương có đây không?”

Lão đầu cúi xuống đảo khoai nướng nói: “Tiểu tử kia a, tối hôm qua hình như nhảy tường vào, cháu nói nó có cửa không đi lại còn nhảy tường, cũng không sợ bị ngã gãy chân, không có mẹ hài tử chính là không được, buổi sáng cũng không thấy nó đi ra ngoài, chắc hẳn vẫn ở trong phòng.”

Đỗ Tu Nhiên tay đã ấm, đứng lên nói: “Cháu qua nhìn xem cậu ấy.”

Lão nhân gật đầu nói đi đi.

Đỗ Tu Nhiên mang theo gói nhỏ đi đến, cửa gỗ đóng, anh gọi tên Ngô Kình Thương cũng không có người đáp, chẳng lẽ không có trong phòng?

Vì vậy, anh do dự lấy tay đẩy cửa ra…

Đêm hôm đó tới vội vội vàng vàng, xung quanh đều đen đặc, Đỗ Tu Nhiên cũng không thể hảo hảo xem xét trong phòng, hiện tại có thể nhìn không xót cái gì bên trong.

Không gian rất nhỏ, bốn phía đều là vách tường lộ gạch đỏ bên trong, mặt ngoài gồ ghề, trên mái ngói đơn sơ treo một mạng nhện, đang lay động theo làn gió.

Bên cạnh là cái bàn gỗ hỏng, chân bị đứt, nhờ mấy khối gạch kê dưới mà miễn cưỡng đứng được, chỉ là kê không tốt nên mặt bàn có điểm nghiêng.

Trên mặt đất đều là tấm bê tông vụn, trong khe hở đều là chút xi măng pha cát, đập mạnh chân một cái, giầy dính một tầng bụi, bên tường còn có vài túi rác cùng với túi quần áo anh đem tới hôm trước, bên phải gần cửa số có một tấm bê tông, có thể miễn cưỡng cho một người nằm ngủ, trên mặt có phủ nệm rơm, Ngô Kình Thương chính là nhắm mắt cuộn mình nằm ở trên, sắc mặt tái nhợt không nhúc nhích, trên người cũng không đắp cái gì.

Đỗ Tu Nhiên trong nháy mắt cho là nó chết, liền tiến về phía trước vài bước, quả nhiên thấy trên mặt rơm có vết máu, từng điểm loang lổ phân bố.

“Uy, Ngô Kình Thương!” Đỗ Tu Nhiên vươn tay lại gần xem nó còn thở hay không.

Ngô Kình Thương đột nhiên ho một tiếng, móng tay vô thức chui ra, nhanh chóng nhào về phía cánh tay Đỗ Tu Nhiên, nhưng là động tác so với bình thường chậm hơn nhiều, Đỗ Tu Nhiên sớm đã có phòng bị rút tay về, móng tay cào đều vô ích.

Đỗ Tu Nhiên sợ hãi lui một bước, tiểu quỷ này ngủ mà còn cẩn thận đến vậy.

Ngô Kình Thương mở mắt ra, đáy mắt hồng hồng, nó nhìn Đỗ Tu Nhiên, theo thói quen ánh mắt nhìn xuống tay của anh, thấy túi to, lập tức có tinh thần giãy dụa đứng dậy.

Vừa nãy nó nằm Đỗ Tu Nhiên còn không có nhìn qua được, quần áo Ngô Kình Thương lúc này đã rách nhìn không ra bộ dáng, tựa hồ là do đánh nhau làm cho, trên vạt đen sì vẫn còn vết máu, tay áo bị kéo xuống toạc một mảng lớn.

Đỗ Tu Nhiên chỉ chỉ quần áo nó nói: “Cởi quần áo ra, lần trước không phải tôi cầm quần áo tới rồi sao? Đổi một cái a.”

Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ lắc đầu nói: “Không đổi!”

Đỗ Tu Nhiên có chút không hiểu, anh hỏi: “Quần áo rách rồi khó giữ ấm lắm, mặt trên còn dính máu nhìn vào thật không tốt, thay cái khác a.”

Ngô Kình Thương khôi phục lại vẻ mặt không biểu tình nói: “Không đổi!”

Đỗ Tu Nhiên tức giận, quần áo có sẵn cũng không đổi, tiểu quỷ này sao lại có tật xấu này a, ngốc à? Vì vậy anh cương quyết đứng dậy nói: “Cậu không đổi, tôi không cho cậu đồ ăn nữa.”

Ngô Kình Thương lạnh lùng nói: “Không cho ta cũng không đổi!”

Đỗ Tu Nhiên mồ hôi -_-||| chiêu này không còn dùng được nữa.

Anh chuyển sang mục tiêu mới, nói: “Trong tay tôi còn có trứng gà, cậu có muốn nếm qua trứng gà?”

Ngô Kình Thương ánh mắt nóng rát nhìn chằm chằm gói to trong tay Đỗ Tu Nhiên, mắt lập tức lộ ra hung quang, nó đột nhiên vươn tay muốn đoạt lấy, Đỗ Tu Nhiên kinh hãi lùi lại, Ngô Kình Thương thiếu chút nữa bổ nhào trên mật đất, nó kho ho khan hai tiếng, động tác rõ ràng có chút chậm chạp, Đỗ Tu Nhiên sớm nhìn ra nó đại khái là bị thương, nhưng là nếu không thay quần áo ra anh cũng không biết tiểu quỷ bị thương ở đâu? Bị thương thành cái dạng gì?

Vì vậy anh nói: “Cậu thay quần áo tôi sẽ bác trứng gà cho cậu ăn, còn có cháo gạo kê nóng hầm hập, rất thơm….” Nói xong móc trứng gà trong túi ra quơ quơ trước mặt Ngô Kình Thương.

Ngô Kình Thương vẫn là cố chống lại sức hấp dẫn kia, nó nghĩ nghĩ lại nhìn trứng kia, vẻ mặt biểu lộ có chút buông lỏng.

Đỗ Tu Nhiên thấy thế nghĩ rèn sắt chính là khi còn nóng, liền móc trứng trong túi quần ra, nói: “Đến đây, thay ra thì có trứng gà ăn.” (hic tiểu Nhiên giống dụ thụ quá @@)

Ngô Kình Thương nhìn thấy trứng gà, không nghĩ đến miếng ăn đến miệng còn bay đi, rốt cuộc thỏa hiệp cởi áo ra, vết thương sau lưng Đỗ Tu Nhiên không thấy rõ lắm, nhưng là có thể nhìn ra là bị vật gì đó đâm, chảy không ít máu. Bởi vì quần áo đều dính vào da, lúc cởi ra tiểu quỷ đều hít vào một hơi, nếu là người bình thường căn bản còn không nhấc nổi thân dậy, rõ ràng tiểu quỷ này không bị ảnh hưởng nhiều lắm, quả nhiên là quái vật.

Sau khi cởi hết, Đỗ Tu Nhiên nhìn nhìn, tiểu quỷ trên người toàn da bọc xương, bả vai cùng xương sườn gầy trơ ra, anh nhìn thấy có điểm khó chịu.

“Quần cũng phải đổi, thoát luôn ra a.” Đầu gối chiếc quần đen kia đều rách hết, bây giờ làm gì còn tiểu từ nhà nào mặc quần áo rách? Ngoại trừ Ngô Kình Thương, Đỗ Tu Nhiên quả thật không thấy tiểu hài tử nào gần đây lại như vậy.

Ngô Kình Thương đã quyết định gì đều không do dự, trực tiếp một phen tụt xuống.

Đỗ Tu Nhiên sững sờ, tiểu quỷ này rõ ràng là không mặc quần lót, bên trong đều lộ hết ra ngoài.

Ngô Kình Thương thoát hết quần áo một thân trơn bóng ngồi trên nệm rơm, cũng không thấy lạnh, bàn tay không kiên nhẫn đưa ra nói: “Đưa ta trứng gà!”

Đỗ Tu Nhiên cúi đầu lấy quần áo trong ra, nói: “Đem quần áo này mặc vào cho tôi.” Trước cứ tạm như vậy đã, về sau lại mua quần áo khác cho nó, thuận tiện xem có thể tắm rửa, tiểu quỷ này trên người đều là bụi bẩn đóng vảy, bẩn muốn chết.

Một bộ quần áo trong Ngô Kình Thương loay hoay nửa ngày mới mặc được, sau khi mặc tạm ổn, nó trực tiếp đòi trừng gà từ Đỗ Tu Nhiên, anh ứng phó nói hảo hảo, lại ném cho nó một cái áo khoác ngoài bắt nó mặc lên.

Ngô Kình Thương cầm lấy áo khịt khịt mũi ngửi, đột nhiên một cước đem cái áo đạp trên đất, nói: “Ta không mặc cái này.”

Đỗ Tu Nhiên nói thế nào nó cũng không chịu mặc, lấy trứng gà up hiếp cũng không tác dụng, Đỗ Tu Nhiền đành phải lấy ra một cái áo khoác bông dày vốn định giữ lại, đưa cho nó, Ngô Kình Thương cầm lên ngửi qua rồi miễn cưỡng xỏ vào.

Đỗ Tu Nhiên lấy cái áo bị ném trên đất bỏ vào túi, một bên buồn bực nghĩ, tiểu quỷ này tật xấu cũng quá nhiều đi, mặc quần áo còn dựa vào mùi, y phục của anh còn có thể mặc lên, còn quần áo của ca ca Đỗ Hà thì đều quăng mất, quần áo tất cả đều giặt sạch phơi nắng rất sạch sẽ, cái này mà nó vẫn còn ngửi được mùi? Nó là chúc cẩu a?

Đỗ Tu Nhiên dựa theo ước định, đem trứng gà bác còn bốc hơi nóng thơm ngào ngạt đưa cho nó, Ngô Kình Thương lang thôn hổ yết cho hết vào miệng, khóe miệng một vòng lòng đỏ trứng, ăn xong còn lấy đầu lưỡi liế, liếm, có vẻ còn rất thèm thuồng.

……………………..

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, ta cũng thích ăn trứng gà …ˉ﹃ˉ



7

Bình luận





Chi tiết truyện