chương 48/ 67

Hức hức ta định post vào ngày hôm qua để chúc mừng sinh nhật JaeJae nhưng mà lại làm không kịp.

Thôi hôm nay coi như mừng sinh nhật bù vậy

생일 축하합니다 JaeJoongie 26.1.1986-26.01.2013

——————————————————



Hứa Chí Vân đưa mắt qua cửa sổ thủy tinh, càng nhìn càng kinh hãi, trong ống thủy tinh to đùng đích thức là một đứa trẻ.

Đúng vậy, là một đứa bé trắng nõn, bị treo lơ lững giữa không trung, phía dưới có một cây cột cứng chắc chống đỡ, vừa vặn thân thể đứa trẻ nhỏ nhắn, vừa đỡ lấy vừa kìm chế không cho nó lộn xộn.

Một tay nó bị cố định lại, dường như bị cái gì đó kẹp lấy, lúc này nó mở to mắt cách lớp thủy tinh nhìn chằm chằm ra mấy người đứng bên ngoài, một tay khác thì đút vào miệng, vẻ mặt ngây thơ khả ái như bao đứa trẻ bình thường khác.

Tên Vu Bằng đứng cạnh cười cười, cầm một cây ngân châm rất dài, luồn qua một lỗ nhỏ trên tấm thủy tinh đi vào, chọc vào bàn tay bị cố định của đứa nhỏ.

Trong nháy mắt một đoạn móng đen sì trên bàn tay đứa nhỏ duỗi ra, tuy rất nhỏ nhưng đặt cạnh bàn tay non mềm của nó càng trở nên kinh hãi.

Hứa Chí Vân trợn mặt, cúi đầu nhìn nửa ngày mới nói: “Đây là….”

Vu Bằng rút cây kim ra, một lúc sau móng tay đứa nhỏ mới rụt lại, gã đắc ý quay đầu nhìn Hứa Chí Vân nói: “Xem đi, đây chính là cái mà lão già biến thái kia nghiên cứu ra đó, móng tay có thể tự do co rút, loại huyết thanh không rõ mà cậu lấy về hóa ra là để chế tạo loại quái vật này, tuy nhiên hiện tại chỉ thành công một nửa, nhưng hy vọng rất lớn, nếu tôi lần sau có gặp loại quái vật này thì cúng có thể khống chế bọn chúng, chúng ta sau này còn sợ không làm được gì đúng không?”

Hứa Chí Vân quay đầu nhìn lại đứa nhỏ, trên mu bàn tay của nó xuất hiện vài vết hồng hồng có chảy máu, xem ra bị đâm không dưới năm lần, nhưng tiểu hài tử không khóc nháo, chỉ giương đôi mắt một bên đỏ một bên đen đầy vô tội nhìn bọn họ.

Hứa Chí Vân thuận miệng hỏi: “Thành công một nửa? Là ý gì?”

Vu Bằng bỏ cây kim ra, nắm bả vai Hứa Chí Vân giải thích: “Là như này, vì lượng huyết thanh quá ít, trợ lý của tên lão già Nhật Bản nói, một lượng nhỏ như vậy chỉ có thể làm thằng bé kia biến dị một nửa.”

Hứa Chí Vân vẫn tiếp tục thắc mắc: “Một nửa?”

Vu Bằng nói: “Đúng vậy, nó chỉ có mắt và tay phải biến dị, mắt phải biến thành màu đỏ, tay phải có móng tay đen, co duỗi tự nhiên, cậu chỉ cần lấy cây kim chọn tay trái nó, nó sẽ duổi móng tay, trăm thử bách linh*.” (Thử lần nào cũng thành công)

Hứa Chí Vân nghe xong không khỏi miên man suy nghĩ một hồi, co duỗi tự do, co duỗi tự do, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Vu Bằng.

Khóe miệng gã nhếch lên một cái: “Có phải là nghĩ đến điều gì đó không?”

Hứa Chí Vân gật đầu: “Chẳng lẽ tên Ngô Kình Thương kia………hắn?”

Vu Bằng nói: “Có khả năng, cho nên chuyện này cần cậu hỗ trợ.”

Hứa Chí Vân dường như đoán được điều gì đó, quay lại nhìn đứa trẻ.

Vu Bằng khoát tay để cho trợ lý nghiên cứu tóc như tổ quạ kia giải thích. Hắn lắp bắp nói: “Cái kia, huyết thanh là bảo bối của lão sư, ông bảo quản nó rất cẩn thận không muốn sử dụng, tôi có lần nghe ông nói đó là di vật của tổ phụ nhà ông lưu lại, cả đời ông chỉ mong có thể tạo ra được loại huyết thanh tương tự như vậy, nhưng tất cả đều thất bại, kết quả chính là những quái vật biến dị thất bại kia……..”

Vu Bằng mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm, điểm chính thôi.”

Tên nghiên cứu viên nơm nớp lo sợ gật đầu nói: “Dạ dạ, nghe nói loại huyết thanh này đã từng được một đơn vị bộ đội là 371 sử dụng, lão sư của tôi cũng chỉ quan tâm cái này, sau đó Vu tiên sinh muốn tôi tiêm nó vào cơ thể đứa trẻ, thành công biến dị, chỉ là lượng huyết thanh quá ít, không đủ để nó biến dị hoàn toàn, chính là muốn cả hai mắt và tay nó đều biến dị được, nhưng giờ đây chỉ có thể thành công một nửa, cho nên nếu muốn biến dị hoàn toàn, phải có một lượng huyết thanh nữa mới có thể…….”

Hứa Chí Vân khoát tay nói: “Tốt, cậu không cần phải nói, tôi hiểu được.” Sau đó nói với Vu Bằng: “Tuy rất có khả năng, nhưng bây giờ tôi không thể xác định được người kia cùng đứa trẻ này có phải là đồng dạng không, chỉ là có điểm hoài nghi……”

Vu Bằng nắm tay Hứa Chí Vân nói: “Tiểu Vân, tôi hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của cậu, theo như lời cậu nói, tên họ Ngô kia vốn bị đả thương tưởng chết mà vẫn có thể sống sót, hơn nữa lúc giết người để lại miệng vết thương rất giống hình móng tay, nhưng lại không nhìn thấy hắn có loại vũ khí cùng như vậy, những điều này có thể chứng minh rằng hắn cùng đứa trẻ kia giống nhau, cậu nhìn tiểu tử kia xem, bị tiêm huyết thanh liền biến dị như vậy,bị kim đâm nó liền duỗi móng tay, cái này gọi là gì? Cái này giống như trò phòng ngự trên internet, còn nhỏ như vậy đã biết phòng ngự như thế, trưởng thành không là mình đồng da sắt? Hơn nữa móng tay có thể co duỗi tự do, như vậy có thể lí giải tại sao mỗi lần tên họ Ngô kia giết người, miệng vết thương đều có hình móng tay, lại không nhìn thấy móng tay của hắn, vì đã bị rút vào, cho nên người khác không tài nào biết được, những sự việc này hoàn toàn khớp với biến dị trên người đứa trẻ kia, cho nên tôi dám khẳng định trăm phần trăm tên họ Ngô kia là người biến dị, cậu chỉ cần tập trung lấy được máu trên ngươì hắn là được.” Vu Bằng dùng sức nắm lấy bàn tay Hứa Chí Vân, nói khẽ: “Chỉ cần tôi làm cho đứa trẻ kia biến dị thành công, tương lai khống chế được hắn, tiền bạc còn không ào ào mà đến? Tội gì còn phải sợ họ Ngô kia? Cùng chả cần khó khăn vất vả tránh hắn, từ nay về sau chúng ta nghiên cứu vũ khí, hoàn toàn có thể xử lí hắn, cậu nói có phải không?”

Hứa Chí Vân không gật cũng chả lắc, hắn chỉ nghĩ nghĩ nói: “Vu Bằng, tôi nghe phong phanh rằng Ngô Kình Thương làm xong vụ này sẽ rút lui.”

“Sặc, cậu nói hắn định rời khỏi đội lính đánh thuê.” Vu Bằng cả kinh.

Hứa Chí Vân gật đầu: “Hắn rút lui, sau đó thì tôi cũng chẳng còn cơ hội ra tay nữa.”

Vu Bằng buông Hứa Chí Vân ra, qua lại hai bước nói: “Xem ra chỉ có thể liều một phen, cơ hội chỉ còn lúc này đây.”

Hứa Chí Vân nói: “Đúng vậy, thời gian gấp mà cơ hội rất nhỏ, bọn họ ngày mai muốn động thủ, làm xong vụ này Ngô Kình Thương đi ngay, anh có muốn lấy máu hắn cũng khó có khả năng, cho nên, thừa dịp này coi như cơ hội cuối cùng đi, tốt nhất là khiến cho Ngô Kình Thương bị thương nặng, nếu có thể hôn mê thì tôi lấy máu hắn càng thích hợp.”

Vu Bằng xoa xoa cằm nói: “Hiện tại cũng không cần phải quá e dè hắn nữa, mẹ kiếp, không nghĩ tới chỉ còn duy nhất cơ hội này, đi, việc này cứ để tôi, giáp mặt không được thì sài bắn lén là xong chứ gì? Chỉ cần nhân dịp này công kích bọn chúng một lượt trùng với nhiệm vụ của họ, dựa vào mấy tên da đen “khó ăn” kia, Ngô Kình Thương có không muốn bị thương cũng không được, hắc hắc, tốt nhất là cho hắn thảm một chút.”

Hứa Chí Vân nói: “Muộn rồi, tôi phải về tránh bọn họ hoài nghi, còn có, Vu Bằng, trước đây tôi từng nói, đây là lần cuối cùng tôi làm gián điệp, dù thành hay bại thì sau lần này nhất quyết tôi sẽ rời đi, không bao giờ làm lại nữa.”

Vu Bằng nghe vậy quắc mắt nhìn về phía Hứa Chí Vân, đáy mắt có một chút sát ý lóe lên, rồi lại biến mất vô tung vô ảnh, lập tức ôm chặt lấy Hứa Chí Vân cười nói: “Nhất định nhất định, chỉ cần lần này nữa thôi, cậu chứ chờ cùng tôi hưởng phúc đi a.” Nói xong nhiệt tình cuốn lấy Hứa Chí Vân hôn hít một hồi.

Sau đó, Hứa Chí Vân mới xoay người rời đi.

Thấy hắn đã đi, Vu Bằng cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn về phía đứa nhỏ trong ống thủy tinh, gã cầm lấy cây kim dài một lần nữa đâm vào mu bàn tay đứa nhỏ, nhìn thấy móng tay đen sì duỗi ra trên bàn tay nhỏ bé kia, gã mặt mày hớn hở, đứa bé có vẻ đau nhưng nó không khóc, chỉ đạp đạp đôi chân nhỏ, lẳng lặng nhìn Vu Bằng, tựa hồ rất chuyên chú.

Vu Bằng thấy móng tay đứa trẻ kia thu trở về, gã lại dùng kim đâm tiếp, cứ thế làm qua làm lại không biết mệt, còn rất thích thú.

Tên nghiên cứu viên tóc tai lộn xộn đứng bên cạnh mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài một cái, lắc đầu đi thu lại dụng cụ.

Hôm sau, Đỗ Tu Nhiên rời giường thì trời đã sáng choang, anh ra ngoài rửa mặt, vừa hay nhìn thấy Ngô Kình Thương và đội viên đang chạy bộ, nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên bên này thì tất cả đều cười đến mập mờ, khiến cho Đỗ Tu Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, anh vội bưng chậu lên chạy vào trong phòng.

Vừa vặn gặp Hứa Chí Vân, trong tay hắn là hộp đựng thuốc, thấy Đỗ Tu Nhiên liền cười nói: “Anh gọi là Đỗ Tu Nhiên a? Tôi có nghe Uy ca nói về anh.”

Đỗ Tu Nhiên cười cười, thầm nghĩ, quả thật người gọi là Hứa Chí Vân này, cười lên giống mình tới ba phần.

Hứa Chí Vân nói: “Vừa rồi tôi đi tìm Ngô đội, anh ấy hình như không có trong phòng.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Ân, sáng sớm đã rời khỏi………, còn chưa trở lại.”

Hứa Chí Vân nói: “Là như thế này, tôi đem cho Ngô đội một ít thuốc, để phòng ngừa anh ấy bị thương bất kì tình huống nào cũng có thể khẩn cấp xử lý ngay.”

Đỗ Tu Nhiên nói: “Cái này, chờ cậu ấy trở về rồi nói sau…….”

Hứa Chí Vân nói: “Tôi còn phải đi tới chỗ Uy ca một chuyến nữa, vậy đi, thuốc này tôi đưa cho anh, lát nữa anh chuyển cho anh ấy cũng được.”

Đỗ Tu Nhiên nghe xong, gật đầu nói: “……Được rồi, vào phòng rồi nói.”

Hai người bước vào, Hứa Chí Vân mở hòm thuốc ra, ánh mắt liếc Đỗ Tu Nhiên một cái, sau đó lấy ra hai vỉ thuốc con nhộng, đưa cho Đỗ Tu Nhiên nói rằng: “Cái này là thuốc trong một thời gian ngắn có thể giúp cải thiện thể chất, dùng để kích phát tiềm lực, Ngô đội trở về nhớ bảo anh ấy uống vào.”

Đỗ Tu Nhiên gật đầu, nhận lấy vỉ thuốc, mắt liếc tới một lọ thuốc nhựa màu trắng dưới đáy hòm, cảm thấy đặc biệt quen mặt, do dự một lúc, thừa dịp Hứa Chí Vân vẫn còn loay hoay với các loại thuốc khác, anh nhịn không được mà cầm lên xem, khi nhìn rõ tới dấu vết đặc biệt đã loang lổ trên thân lọ thuốc, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy như sét đánh bên tai ngây dại tại chỗ.

Hứa Chí Vân không để ý tới Đỗ Tu Nhiên cầm lọ thuốc, khi gắn ý thức được Đỗ Tu Nhiên đang cầm là thuốc gì, đột nhiên phản xạ có điều kiện giằng lại lọ thuốc, sau đó khẩn trương nhìn Đỗ Tu Nhiên rồi nói: “Cái kia, những loại thuốc này không thể tùy tiện xem được, lộn xộn một chút rất nguy hiểm.”

Hứa Chí Vân đưa cho Đỗ Tu Nhiên một ít thuốc cầm máu, giảm đau, bảo đưa cho Ngô Kình Thương rồi vội vàng đóng hòm thuốc rời đi.

Đỗ Tu Nhiên đứng im lại chỗ, lông mày nhíu lại, nhớ lại lọ thuốc vừa rồi, kiếp trước anh không biết chữ, cho nên không rõ lắm mỗi lần tên thủ vệ Nhật Bản đổ thuốc gì vào thùng cháo ngô của anh, nhưng hiện tại thì anh nhớ rõ, trên cái lọ thuốc màu trắng kia có một dấu màu đỏ chói mắt, là loại thuốc mà đơn vị 371 nghiên cứu ra, có một loại dấu vô cùng đặc biệt.

Trong ba tháng đem đồ ăn cho quái vật kia, mỗi lần cho ăn đều thấy gã thủ vệ móc ra chai thuốc bột màu trắng, cho nên anh vô cùng quen thuộc với hình dạng của nó, cho dù không nhận được mặt chữ, cũng tuyệt không lầm……..

Mà chai thuốc vừa rồi trong hòm của Hứa Chí Vân, chỉ khác là nhỏ một chút, nhưng vẫn còn cái dấu màu đỏ kia……..

Đỗ Tu Nhiên vội lấy một viên thuốc con nhộng, đổ bột trắng bên trong đó ra, lấy một ít lên rồi ngửi ngửi, …………ngón tay lập tức run lên, bột trắng rơi xuống đất…………

…………………………………………….

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này Tiểu Bảo lên sàn, tung hoa, còn Tiểu Bảo là ai thì các tình yêu cứ đọc đi rồi biết. ^^

49

27THÁNG 1

Bình luận





Chi tiết truyện