chương 16/ 23

Sáng hôm sau.

“Ba,có phải cảm thấy rất thoải mái không”.

“Ừ…”.Cha ta giống như có vài phần ngượng ngùng mà trả lời.

“Về sau có phải là muốn nữa không?”.Ta cố gắng hết sức vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.

“Ừ…”.

“Ngươi đêm qua vì cái gì mà khóc a,nguyên nhân có phải vì ta không để ý đến ngươi không”.

“Ừ…”.Cha ta trở mình một cái không để ý tới ta.

Nhân cơ hội này,ta hướng cha ta đưa ra yêu cầu : “Nếu đã cùng ta làm tình thoải mái như vây,vậy ngươi sẽ không đi tìm phụ nữ nữa chứ”.

“Ừ…hả ? Vì sao ? Ta vì sao lại không thể đi tìm phụ nữ?”.

“Cái gì mà vì với chả sao?”.Ta chút nữa thì hướng về phía hắn mà rống lên : “Ta đây rốt cuộc là cái gì hả !!”.

Cha ta dùng đôi mắt rõ ràng là ngủ không đủ giấc nhìn ta,thậm chí mang cả ánh mắt vài phần khó hiểu nhìn ta : “Ngươi là con trai ta a”.

Hết sức nhịn xuống ý nghĩ muốn giết người,ta cố gắng  hêt sức bình tĩnh hỏi hắn : “Chúng ta về sau còn muốn làm tình nữa không?”.

“Đương nhiên là muốn a”.Cha ta đương nhiên trả lời.

“Người phụ nữ kia đâu ?”.

“Hả ? cái này a,chờ khi nào ta tìm được bạn gái thích hợp sẽ không cần ngươi cùng ta làm tình nữa . Ừ ! Chính là như vậy”.

Trong nháy mắt,ta sau khi nghỉ hè là sẽ kết thúc học cao trung.Lại có 3 ngày nữa là sẽ đến đại học Thượng Đức báo danh.Đến trường học thì không có vấn đề gì,nhưng chuyện làm ta không yên lòng chính là mối quan hệ của ta và cha ta trong lúc này.Nói đến đây ta thật không thể không thở dài một hơi.Quan hệ của ta và cha ta…quan hệ của chúng ta…quan hệ của chúng ta phát triển đến cuối cùng là không có quan hệ gì ! Người cha đáng giận của ta,vừa ở trên giường liều mạng quyến rũ ta cùng hắn làm,vừa nhớ mãi không quên muốn tìm bạn gái,ta nhanh chóng bị hắn làm cho tức hộc máu ra rồi.Vì cái gì ta lại có một người cha như vậy a.Hay là trước kia ta làm việc gì sai trái khiến ông trời trừng phạt ta như vậy mới bằng lòng bỏ qua ni.

Cho nên mới nói,thời tiết bên ngoài vẫn là ánh mặt trời sáng lạn,trời trong nắng ấm (Lúc ấy là trung tuần tháng 9) mà trong lòng ta lại âm u lạnh lẽo.

Những con ve ngoài cửa sổ đang cố gắng mà kêu ni.Ta có chút mặt ủ mày chau ngồi bên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài qua lớp kính thủy tinh trong suốt.

Kính thủy tinh có khả năng cách nhiệt với không khí bên ngoài.

Đầu óc của cha ta thật giống như tấm kính thủy tinh chống đạn,mặc cho ta có làm như thế nào cũng không phá được lớp thủy tinh kia.Hoặc có thể nói,cấu tạo đầu óc của hắn không giống với kẻ khác.Chuyện bên ngoài cùng hắn nói không khác gì nói chuyện với gà vịt,tất cả đều dụng công vô ích.Ta đây bây giờ có thể cảm nhận được tâm tình của mẹ ta năm đó rồi,đối mặt với một tên ngốc như vậy,muốn giữ được tâm tình tốt thì đúng là chuyện không dễ dàng gì a.

“Aizzzzz…..”.Ta lại thở dài,đây là lần thứ 30 của ngày hôm nay.

Nếu mà đầu óc của cha ta chỉ cần ta niệm thần chí “Vừng ơi mở ra” là có thể hiểu được trong đầu hắn nghĩ gì thì tốt rồi.

Nếu ta là một người không thích đồng tính luyến ái thì tốt rồi.

“Tiểu Khải ! Tiểu Khải”.

Dưới lầu truyền lên chính là tiếng bước chân bùm bụp và tiếng gào hưng phấn của cha ta.

Ngay sau đó,cửa được mở ra,cha ta thở phì phò xuất hiện trước mặt ta.

Ta nhìn lên đồng hồ trên tường,mới có 4 giờ.

“Ngươi không thoải mái sao?”.

“Hử?”.Cha ta phản ứng không phù hợp với bộ dạng : “Nguơi nói cái gì?”.

“Ta hỏi ngươi không có thoải mái hay sao?”.

“Đương nhiên không phải!”.

“Vậy tại sao ngươi về sớm như vậy,ta cũng không thấy hôm nay mặt trời mọc đằng tây”.

Cha ta sải bước từng bước,thẳng đến trước mặt ta.

“Ta có chuyện tốt muốn nói cho ngươi”.Hắn đè thấp âm thanh xuống,ra vẻ bí hiểm hề hề : “Rất quan trọng nha”.

Ta mặc kệ hắn.Nói tóm lại,chuyện quan trọng của cha ta thường thường là chuyện không một chút hứng thú nào đối với ta.Thuận tay cầm một quyển sách,ta nằm trên giường,lơ đãng mà hỏi : “Thật vậy sao? Xảy ra chuyện gì a?”.

“Tiểu Khải”.Cha ta ngả người uỳnh một cái nằm bên cạnh ta : “Tối nay, theo ta đi hẹn hò đi”.

Ta giật mình,một phen đem quyển sách vứt trên mặt đất,nắm lấy cổ áo của cha ta rống lên : “Ngươi vừa nói cái gì!!”.

“Thật là,ngươi làm gì mà kích động như vậy a,trẻ con bây giờ tính tình thật là tệ . Ta nghe xong cũng không phản ứng mãnh liệt như ngươi a.Ta trước tiên nói rõ ràng với ngươi,là ta đi hẹn hò không phải ngươi đi hẹn hò,cho nên ngươi không cần khẩn trương như vậy.Còn có,lát nữa nhất định phải lễ phép a”.Cha ta gỡ đôi tay đang nắm cổ áo của ta ra,vẻ mặt hưng phấn mà dạy bảo ta.

Ta hận đến nghiến răng kèn kẹt,lúc ấy ta nắm chặt tay nửa ngày,hận không thể hung hăng đấm cho hắn mấy đấm,nhưng dưới tình huống như vậy tức giận cũng không có tác dụng,chỉ có thế tự khuyên chính bản thân mình : “Quên đi,quên đi,không thể cùng hắn nói chuyện bình thường được”.

Điều chỉnh tâm tình một chút,ta hỏi cha ta : “Đối phương lài ai? Ngươi như thế nào mà cũng cô ta quen biết?”.

Cha ta một chút cũng không ý thức được tâm tình của ta,nên vẫn còn mang theo vẻ mặt vui sướng trả lời ta : “Ta không quen biết a! Là Lâm Quý Chi giới thiệu cho ta,nghe nói bộ dạng của rất được.Tiểu Khải ,một lát nữa ngươi phải thể hiện thật tốt a!”.Hắn vỗ vỗ vai ta,xoay người mở tủ quần áo : “Tiểu Khải a,ngươi nói ta nên mặc cái gì để đi hẹn hò thì tốt ni? Không thể mặc âu phục được,như thế có vẻ quá nhàm chán,cái này cũng không được,quá lỗi thời rồi,cái này a,màu sắc…Tiểu Khải ngươi không nên ở đấy,qua đây giúp ta,chúng ta 6 giờ là gặp mặt rồi, lát nữa sẽ không kịp,nhanh lên a”.

Ta mặt lạnh nhìn vẻ hưng phấn của hắn,cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cảm thấy hắn thần kinh đến như vậy.

“Ta không đi.Chỉ có ngươi đi thôi”.

“Hả ? Vì cái gì a? Tiểu Khải,ngươi đi cùng ta có được không?”.Cha ta cầm một bộ quần áo ,chuyển đến trước mặt ta.

“Ta không muốn đi”.

“Không được,ngươi nhất định phải cùng đi với ta”.

“Ngươi nghe rõ đây,là ngươi đi hẹn hò chứ không phải ta,ta làm sao lại nên cùng ngươi đi,ngươi không sợ ta phá chuyện tốt của ngươi sao?”.

“Sẽ không,Tiểu Khải hiểu chuyện như vậy,làm sao mà phá ni? Tiểu Khải…Tiểu Khải…cùng ba ba đi,cứ coi như ta van cầu ngươi,có được không?”.

“Không đi”.

“Đi thôi…Ngươi nhất định phải đi a…”.

Ta thật sự không nhịn được nữa rồi : “Ta vì cái gì mà nhất định phải đi hả !! Cho ta một cái lí do có được hay không?”.

Cha ta bị tiếng rống to của ta làm sợ lùi lại hai bước,sau đó ánh mắt chớp chớp vô tội nói : “Ngươi nhất định phải đi a,bởi vì ta đi một mình sẽ sợ,cho nên…cho nên…Ngươi nhất định phải cùng đi với ta”.

“Ngươi nếu sợ phụ nữ thì không đi nữa là ổn thôi”.

“Ta không phải sợ hãi,ta là căng thẳng a ! Nếu nàng không thích ta thì phải làm sao bây giờ. Ngươi nghe này , Tiểu Khải , tim của ta đang đập thình thịch đây”.

“Chuyện đó liên quan gì tới ta”.

“Không cần như vậy,Tiểu Khải, ít nhất cũng cổ vũ khích lệ ta chứ!”.

“Không cần nói chuyện với ta”.

Cha ta lập tức im lặng,ngay lúc ta đang cố gắng bình ổn lại tức giận trong lòng,cha ta lại ‘ủy ủy khuất khuất’ mà nói : “Ta khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy,ngươi cũng không chụi giúp ta,quả thật là quá đáng”.

Ta nhìn cha ta,hắn đáng thương hề hề nhìn ta,lông mi rủ xuống,vẻ mặt chờ mong, cảm thấy nếu như ta không đáp ứng sẽ giống như tội ác tày trời vậy.

Ta cúi đầu,lại thở dài một hơi : “Bỏ đi, ta đưa ngươi đi”.

Hết chương 16

Bình luận





Chi tiết truyện