chương 6/ 14

‘Chị thật ngu ngốc. Chị đã làm rối tung hết mọi thứ’.

Jane hơi xẵng giọng khi ra khỏi giường, rồi đi cùng Lizzie và Meredith về phía cửa ra của bệnh viện lúc 7 giờ tối hôm đó. Cổ tay cô đã được băng, treo cố định, vết thương trên trán giờ chuyển sang sắc tím trông khá vui mắt. Bắc sĩ cũng cam đoan với Lizzie rằng Jane đã hoàn toàn hồi phục.

‘Sao chị lại nghĩ mình ngốc hả? Có phả lỗi của chị đâu’, Meredith nói, tránh nhìn một đứa trẻ bốn tuổi đang nôn trong hành lang bệnh viện.

‘Đúng rồi, chính James cũng nói thế mà’, Lizzie phụ họa. ‘Và nghĩ mà xem, cũng đáng đấy chứ. Đêm nay chị sẽ được ngủ dưới cùng một mái nhà với Charlie còn gì’.

Cô lhas bực mình vì cả Charlie và James đều biến khỏi bệnh viện trước khi Charlie có thể vào gặp Jane. Nhưng khi y tá gọi cô nghe điện thoại của bà Vanessa, và bà hứa sẽ chăm sóc Jane cho đến khi bố mẹ cô về thì cô biết chính là Charlie đã thu xếp tất cả những việc đó.

‘Chị không thể đến đó được’, Jane rên rỉ, ngừng lại và ngước nhìn cô em van nài. ‘Mẹ Charlie thật tử tế khi đề nghị như thế, nhưng chị có thân quen gì họ đâu, làm như thế thật phiền quá’.

‘Không nhưng gì cả’, Lizzie cao giọng. ‘Bà Bingley đang trên đường đến đây, bà ấy sẽ đưa bọn em về nhà rồi chở chị về Netherfield. Chị nghĩ xem, đó là định mệnh đấy. Charlie sẽ thấy chị thật xanh xao, yếu đuối, và ham muốn che chở sẽ trỗi lên mãnh liệt trong lòng anh ấy!’

‘Ôi chẳng có chuyện như vậy đâu’, chị cô phản đối. ‘Mọi người bên đó sẽ coi chị như một người thiếu tự tin, ngồi trên ngựa cũng không xong. Cứ cho chị về nhà cùng em luôn đi?’

‘Vì’, Lizzie nói, ‘mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, hơn nữa, mẹ sẽ chết vì lo mất’.

Thoạt tiên, bà Bennet hết sức choáng váng khi nghe tin Jane bị ngã và đùng đùng đòi về nhà ngay. Nhưng khi Lizzie nói bà bingley đứng ra nhận chăm sóc Jane, mẹ cô đã bình tĩnh trở lại.

‘Thứ nhất là’, bà Vanessa nói như đinh đóng cột với Lizzie ‘chính vì chúng ta mà chị Jane của cháu bị tai nạn và thứ hai, nhỡ chị cháu bị đau tái phát lúc nửa đêm thì làm sao? Cháu không thể chắc đâu, mà cháu cũng không muốn phải chịu trách nhiệm về việc đó, phải không. Hãy để ta lo việc này’.

Khi Lizzie kể lại ngọn ngành với mẹ, bà bennet tỏ vẻ rất hài lòng.

‘Đây có thể sẽ là một bước tiến mới đánh dấu quan hệ giữa hai nhà đấy’, bà nói. ‘Thật tốt làm sao là nó lại xảy ra vào đúng lúc này’.

‘Mẹ đang nói gì thế mẹ?’, Lizzie ngao ngán.

‘À, vào đúng lúc Drew đến nhà ta, tất nhiên rồi’, mẹ cô đáp. ‘Nếu chúng ta may mắn, thì Charlie và chàng trai trẻ kia, tên là gì nhỉ, cái cậu thường nói chuyện với giọng khủng khỉnh ngạo mạn ấy…’.

‘James’.

‘Ừ, đúng rồi, hai cậu ấy có thể giúp mình đưa cái thằng Drew ấy đi chơi. Thế là chúng ta chẳng phải lo cho nó nữa’.

‘Mẹ ơi, chuyện đó chẳng liên qua gì đến họ cả’.

‘Mà cũng tốt cho cả Drew. Mẹ nó suốt ngày lải nhải là quen ông nọ bà kia. Giờ thì nhà nó sẽ biết gia đình mình đã thuộc giai tầng nào trong xã hội rồi. Chúng ta còn có thể khiến nhà Bingley đau đầu ấy chứ, nhưng chúng ta chẳng làm thế đâu, chỉ hiềm họ không biết’.

Tới đó thì Lizzie phải tạm ngắt cuộc điện thoại để ra gặp bác sĩ.

‘Ôi’, Jane thở dài khi lấy được giấy ra viện và cùng em đi về phía cửa ra, ‘thế em không ở lại Netherfield với chị được à?’

‘Ôi, xin chị’, Meredith lắp bắp, mặt cô nhăn lại vì sợ, khiến kính của cô rơi cả xuống mũi.

‘Sẽ ổn mà’, Lizzie cam đoan. ‘Meredith không được mời, mà em cũng không thể trách nó khi không muốn ở nhà một mình, chị biết đấy’.

Cô biết là mặc dù luôn tỏ ra can đảm, song Meredith lại rất sợ ba thứ: sự nóng lên toàn cầu, gia vị trong thức ăn, và bóng tối.

‘Chị xin lỗi, chị quên là hai đứa kia không có nhà’, Jane thở dài, khi chiếc Mercedes màu bạc do bà Vanessa Bingley cầm lái rẽ vào sân trước của bệnh viện, và dừng ngay trước tấm biển “Cấm đỗ xe”. ‘Thôi được, nhưng việc đầu tiên chị làm vào ngày mai là về nhà đấy, cho dù có việc gì xảy ra đi nữa’.

‘Thế từ sáng đến giờ cháu đã ăn gì chưa?’, bà Vanessa hỏi khi tăng gar a khỏi cổng bệnh viện.

‘Dạ cháu không nhớ’, Lizzie thú nhận. Giờ cô mới nhận ra rằng, vì quá lo cho Jane mà cô quên béng cả việc ăn uống.

‘Ta cũng đoán thế mà’, bà Vanessa gật đầu. ‘Vậy thì các cháu đến Netherfield ăn tối với cả nhà nhé. Ta nói cả nhà chứ không phải ta, vì ta có buổi tập kịch Bữa tiệc của Abigail, sẽ vui lắm đấy!’

‘Dạ, bác thật tốt bụng, nhưng không cần đâu ạ’, Lizzie mở miệng, đúng lúc Meredith đưa mắt nhìn cô, mặt dài ra. ‘Trời nóng quá nên cháu cũng chẳng muốn ăn uống gì’.

‘Ta không đồng ý’, bà Vanessa tuyên bố. ‘Mọi người bên nhà ta đang tổ chức nướng thịt ngoài trời, tiện thì thêm bát thêm đũa chứ có gì đâu?’

Bà đưa tay lên, không cho Lizzie cơ hội phản đối. ‘À cho ta hỏi, có ai trong gia đình cháu biết trang trí không?’.

‘Thì chị còn biết nói thế nào được nữa?’, Jane thốt lên sau khi bà Bingley đỗ xe lại và vào cửa hàng của làng để mua một chai rượu. ‘Mẹ luôn tỏ ra mình có khiếu thẩm mỹ, gặp trường hợp này là như cá gặp nước còn gì’.

‘Thiết kế phông sân khấu!’. Lizzie thở dài. ‘Và căn bản là, có cơ hội giải trí với vở kịch này chứ gì? Chẳng lẽ chị vẫn không biết tính mẹ sao? Bữa tiệc lần trước ấy, có hai giờ thôi mà mẹ đã mất hết tự chủ khiến cho tất cả các vị khách phải sửng sốt rồi’.

‘Lizzie lạc quan lên nào’, Jane nói, hơi nhăn mặt và đưa tay sờ lên trán.

‘Ôi, layh chúa, chị có sao không thế?’. Lizzie hoảng hốt. ‘Chị đau đầu à? Chị có mệt không? Bác sĩ nói…’.

‘Không, chị không sao. Chị vừa chợt nhớ ra thôi’, Jane thở dài. ‘Tối nay ở trường có hòa nhạc, đáng lẽ em phải ở đó. Thế mà chị đã phad hỏng buổi tối hôm nay của em’.

‘Ôi, chị quan trọng hơn tất cả những thứ đó chị ạ’, Lizzie quả quyết. ‘Em đã hoàn thành xong mọi việc rồi, và em chỉ đến để giúp bọn trẻ trang điểm thôi; nhưng sẽ còn rất nhiều người khác có thể làm việc đó’.

Cô nhìn Jane lo lắng, cố không để lộ ra vẻ thất vọng vì bị lỡ buổi hòa nhạc.

‘Chị chắc là chị ổn chứ?’

‘Chị ổn mà’, Jane trả lời. ‘Chị chỉ mệt thôi. Ước gì chị không phải gặp Caroline và Charlie tối nay. Chị nghĩ họ cũng ước như thế đấy’.

Khi Lizzie leo lên cầu thang vào nhà để lấy đồ ngủ chi Jane, thì điện thoại của cô lúc đó đang nhét ở túi sau quần bò rung lên.

‘Ai thế?’

Đó là Emily.

‘Ôi, mình vừa làm việc đó xong, lạy chúa, mình đã làm điều đó’, bạn cô lắp bắp. ‘Và mình phải biết là anh ấy đang nghĩ gì, nhưng mình không dám gọi, vì mình phải giúp việc ở buổi hòa nhạc, vì thế, nếu được, cậu có thể gọi cho anh ấy và… dò hỏi…’.

‘Emily, cậu đang nói về cái quái gì thế?’ Lizzie hỏi, kẹp điện thoại vào giữa tai và vai trái, rồi lao về phía tủ đựng quần áo của Jane.

‘Toby, đồ ngốc ạ!’. Emily trả lời. ‘Mình đã gửi thư điện tử để mời anh ấy đến bữa tiệc sinh nhật của mình mà? Mình cố gắng tỏ ra bí ẩn, nhưng giờ mình không biết là làm thế đã đúng chưa’.

‘Bây giờ mình không nói chuyện được, Emily’, Lizzie ngắt lời. ‘Mình gặp phải sự cố khá nghiêm trọng nên không đến được buổi hòa nhạc. Cậu biết không, chị Jane…’.

‘Ồ, phải rồi. Cậu đã biến đi không them nói với mình nửa lời, giwof cậu còn không them giúp mình. Cậu bỏ anh ấy, nhưng cậu không muốn ai yêu anh ấy chứ gì, phải không? Cậu, cậu thật qua quắt!’

‘Emily!’ Lizzie hét lên. ‘Cậu có thể…?’

Nhưng Emily đã tắt máy.

Ý tưởng về bữa thịt nướng đã tan thành mây khói chỉ trong vòng vài phút sau khi các cô gái đến Netherfield. Không khí nặng nề đặc quánh của một buổi chiều muộn dần nhường chỗ cho chút gió phe phẩy, rồi sau đó là vài hạt mưa. Khi họ đến cửa thì tiếng sấm vọng lại từ xa báo trước cơn bão mà Trung tâm khí tượng đã dự đoán từ nhiều gày nay. Chỉ thoáng chốc, mưa đổ như trút xuống mái nhà kính và giật đổ cả cái ô to dựng ở sân thượng. Vì thế mà bữa tối đành phải nấu bằng lò nướng, và tất cả dung bữa trong bếp. Charlie ngồi cạnh Jane. Không dưới hai lần Lizzie bắt gặp anh chạm tay vào tay chị cô. Cô cũng thấy Jane ngượng nghịu khi mắt họ gặp nhau.

Không biết là do tác dụng của ly rượu trắng mà Charlie chuyển cho, hay vì xấu hổ khi Meredith cứ liên tục hỏi tại sao gia đình Bingley không dung laoij bóng đèn tiết kiệm năng lượng mà đến khoảng 9 giờ thì Lizzie cảm thấy khá hối lỗi. Thứ nhất, Caroline, hoàn toàn không còn là cô gái kiêu kỳ, khó chịu của tuần trước. Cô ấy có vẻ buồn bã và thật lòng lo lắng cho Jane. Cô cứ nhắc đi nhắc lại là chính cô cũng đã từng ngã ngựa vài lần, rồi nói Jane ngã ngựa không phải do chị ấy không biết cưỡi ngựa mà là do người lái chiếc máy gặt làm con ngựa hoảng sợ. Rồi Charlie lục tìm một đống tạp chí ‘Nông thôn ngày nay’ cho Meredith. Bà Bingley, trước khi đi tập, còn nhất định phải gọi điện cho bố mẹ Lizzie để báo là Jane đã hoàn toàn yên ổn ở nhà bà. Tất cả khiến Lizzie thấy gia đình này cũng dễ thương chứ không khóa chịu như lúc đầu cô nghĩ.

Song khác nhất lại là James. Lizzie cứ nghĩ mình hiểu hết con người này ngay từ đầu. Thế nhưng, trong bữa tối, anh ta hầu như chẳng nói năng gì, cũng chăng thèm để ý gì đến ba người khách mà chỉ để ý đến ba con chó của nhà thôi: một con chó săn long xù và hai con chó săn mồi lông thẳng. Song có đến ba lần, Lizzie bắt gặp anh ta nhìn cô chằm chằm, khóe môi trên cong lên nửa như một nụ cười giễu cợt. Cứ như anh ta là bề trên, và thấy cô có gì đó đáng buồn cười lắm ấy. Cô chỉ muốn đấm một phát vào giữa hai con mắt của anh ta thôi.

Khi bữa ăn kết thúc, James đứng dậy, chẳng nói lời nào, lẳng lặng rời khỏi phòng, đi sang một phòng mà Lizzie đoán đó là phòng khách, rồi đóng cửa lại. Caroline, bắt gặp Jane đang cố ngăn một cái ngáp mà không được, bèn khăng khăng đề nghị giúp đưa cô lên phòng nghỉ, rồi còn hứa sẽ đợi trong phòng khi Jane tắm, phòng trường hợp Jane bị đau. Charlie thì đưa Meredith ra vườn để ngắm các loài hoa dại và các hộp nuôi bọ mà người làm vườn vốn rất yêu thích bảo tồn của gia đình họ vừa mới lắp gần đây.

Thế là chỉ trong phút chốc chỉ còn mỗi Lizzie.

Tại sao cô lại đứng dậy và đi về phía phòng khách, cô không hiểu nổi. Sau này, cô cố gắng thuyết phục mình rằng, đó là vì cô nghe thấy tiếng nhạc, nhưng rõ ràng không phải vì thế. Vì phải đến khi cô mở cửa cô mới nghe thấy một giọng hát cao vút trong vắt như pha lê đang hát. Mới đầu, cô tưởng căn phòng rộng chẳng có ai, chỉ có những chiếc sô pha êm dày, những chiếc bàn cổ, và ở góc xa là một cây đàn piano, nhưng khi quay về phía lớp cửa kép dẫn ra sân thượng, cô trông thấy James. Anh ta đang đứng quay lưng lại cô, trán tựa vào kính cửa sổ, bất động.

Lúc đó, Lizzie chỉ đứng và nhìn anh ta. Mái tóc xoăn lại thành lọn ở cổ, quần sooc bó chặt người, và phần bụng chân có những vết rám nắng. Không hiểu vì sao vẻ bề ngoài này khiến cô thấy rất dễ chịu – ngay làn da rám nắng cũng thật hoàn hảo.

Bài hát trên đĩa kết thúc, James quay lại, bắt gặp cô, và đứng lặng một lúc.

‘Bài hát hay quá’, Lizzie nói, hơi xấu hổ vì sự đường đột của mình. ‘Tôi chưa nghe hát kiểu đó bao giờ nhưng tôi đã hát bài này phối theo kiểu Rutter tại một buổi hòa nhạc vào tháng trước’.

Mắt James mở to.

‘Cô hát? Hát nhạc cổ điển như thế này? Thật sao?’

Một lần nữa anh ta lại thể hiện thái độ thiếu lòng tin và tính hoài nghi. Nó còn khó chịu hơn cả ngầm ý về vị trí độc tôn của nhạc cổ điển so với bất kỳ loại nhạc nào khác trên đời.

‘Phải, tôi hát’, cô trả đũa. ‘Tôi còn chơi cả kèn co Pháp và piano. Lạ quá phải không, ngay cả những học sinh trường công cũng biết thưởng thức âm nhạc đấy chứ! Điều đó không đáng kinh ngạc sao?’

‘Thôi được rồi, chúng ta có thể bỏ qua việc đó được không?’. James thở dài. ‘Tôi xin lỗi vì những gì đã nói về học viện Mengton khiến cô bực dọc. Nhưng tin tôi đi. Tôi có lý do chính đáng. Tôi đã gặp vô khối chuyện khó chịu liên quan đến học sinh trường công’.

‘Thế là anh dán cho tất cả chúng tôi cái nhãn đó?’

‘Tôi đã xin lỗi rồi mà, phải không? James cắt ngang. ‘Charlie cứ bảo tôi là kẻ hợm mình, nhưng thực ra không phải. Những điều xảy ra đã định hình cách nhìn nhận của tôi. Và khi tôi đã xác lập trong đầu, thì có nghĩa là đúng như thế’.

‘Thật qua tự phụ’, Lizzie nói. ‘Cứ làm như anh không bao giờ phạm sai lầm vậy’.

‘Tôi ít khi sai’, James nhún vai và mỉm cười buồn bã. ‘Giờ nói cho tôi biết đi, cô hát trong dàn đồng ca nào?’

‘hai’, Lizzie đáp cộc lốc. ‘Của trường và của nhà thờ’.

‘Và cô thích đĩa CD này chứ?’

Lizzie gật gật.

‘Rất tuyệt vời’, cô nói, mừng là mình đã chuyển được chủ đề trước khi buột mồm nói điều gì đó mà sau này sẽ phải hối tiếc. Tôi có thể xem cái bìa không? Tôi muốn mua nó’.

‘À, thật ra không mua được, bởi…’. James dừng lại giữa chứng vì cửa bật mở và Caroline bước vào.

‘A đây rồi, mọi người đây cả rồi’. Caroline nhìn từ James sang Lizzie, thái độ thân thiện hữu hảo mới đây lập tức biến mất. ‘Jane sắp ngủ. Chị ấy muốn gặp cô’.

‘Cảm ơn Caroline, tôi sẽ lên gặp chị tôi, rồi sau đó chúng tôi phải về thôi’, Lizzie đáp nhẹ nhàng. Cô quay sang phía James.

‘Nào, tên đĩa là gì?’, cô gặng.

‘Tôi sẽ nhắn cho cô biết sau’, James thoái thác. ‘Chúc ngủ ngon’.

Lizzie quay đi và bước ra khỏi phòng. Khi khép cánh cửa sau lưng, cô tình cờ nghe lọt tai câu nói của Caroline.

‘Thật khó chịu! Cô ta mới trơ tráo làm sao, dám xông vào đây và làm phiền anh’.

Lizzie sầm sập lao ngay lên gác với nỗi tức giận vô biên, nên không kịp nghe câu trả lời của James.

‘Ai nói anh bị làm phiền nào?’

‘Vì chị cứ nằng nặc đòi về nên chị sắp được về rồi đấy’. Sáng hôm sau Lizzie trêu Jane. ‘Mẹ vừa nhắn là mẹ đã đến Milton Keynes, khoảng nửa tiếng nữa bố mẹ sẽ về đến nhà’.

‘Hừm’.

‘Jane, làm gì mà chị cười tươi thế. Nào, kể cho em nghe tất cả đi!’

‘Chẳng có gì đáng để nói đâu’, Jane trả lời.

‘Jane!’

‘Được rồi, anh ấy vô cùng đáng mến. Chị rất quý, thật sự rất quý anh ấy, Lizzie ạ’, chị cô thở dài. ‘Anh ấy không giống những chàng trai khác. Ở bên anh ấy chị không phải gắng gượng hay gò bó gì cả. Chị cứ là chị thôi. Nhưng…’.

Cô ngừng lại.

‘Nhưng sao? Nghe như một giấc mơ sắp thành hiện thực ấy’, Lizzie cười phá lên.

‘Chị cũng cảm thấy như thế với Simon, và hãy nhìn những việc đã xảy ra mà xem’, Jane thở dài. ‘Có lẽ Charlie làm mọi điều chỉ vì lịch sự thôi. Còn chị thì mơ mộng nhiều quá’.

‘Thôi nào, làm gì có chàng trai nào, vào cái thế ky XXI này, còn làm cái điều mà anh ta không thật sự muốn? Nếu anh ấy đối xử tốt với chị, thì hẳn là vì anh ấy thích chị ở một điểm nào đó’.

‘Em nghĩ vậy hả?’. Jane phấn chấn hỏi.

‘Tin em đi. Nếu em có giỏi việc gì thì đó chính là khả năng đọc được ý nghĩ của người khác. Charlie Bingley nằm trong tay chị rồi’.

Bình luận





Chi tiết truyện