chương 10/ 14

“Sự tưởng tượng của đàn bà nhanh như ánh chớp. Từ ngưỡng mộ, chuyển sang tình yêu… Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc”.

‘Cậu có đùa không thế. Emily? Cậu nói Drew hôn cậu à?’

Lisie nhìn Emily chằm chằm khi cô bạn ngồi vào ghế sau cô trên xe buýt, một ngày trước bữa tiệc sinh nhật

‘Cậu bất ngờ quá hả?’. Emily thách thức. ‘ Chẳng lẽ mình kém lắm à?’

‘Đừng nói lung tung’, Lizzie đáp.’Mình chỉ ngạc nhiên, chỉ thế thôi’.

Cô nghĩ tốt nhất không nên nói cho bạn mình biết về những gì xảy ra ở trường đua.

‘À, chỉ là một cái hôn chớp nhoàng’, Emily thú nhận. ‘Nhưng anh ấy hỏi mình đã có bạn trai chưa, và khi mình đáp chưa, anh ấy bảo điều ấy sắp thay đổi rồi’

Lizzie không nói được gì, cô cảm thấy mình thật có lỗi.

‘Emily, mình vô cùng xin lỗi’, cô bắt đầu. ‘Ý mình là, mình đã đẩy cậu và Drew lại gần nhau, và mình thực sự biết ơn vì cậu đã đưa anh ấy đến Cambridge hôm trước nhưng…’

‘Cậu định nói bây giờ cậu lại muốn có anh ấy, phải không?’ Emily cắt lời. ‘Được thôi, nếu cậu muốn, thì hãy chiến đấu với tớ. Vì tớ phát chán khi cứ mãi là người chẳng có lấy một bạn trai nào. Tớ nghĩ tớ sẽ giữ được anh ấy’

‘Tốt thôi, nhưng…’

‘Không nhưng gì cả. Tớ biết cậu sẽ làm gì- lôi kéo anh ấy, rồi vài tháng sau, lại bỏ anh ấy. Như cậu đã làm với Toby. Tớ thì không thế đâu. Tớ muốn có một người yêu và tớ muốn người đó là của tớ lâu dài. Và ngày mai, tại bữa tiwwcj của tớ, tớ sẽ thông báo với mọi người, được chứ? Nếu cậu không thích điều đó thì…’

‘Emily, được thôi. Cứ làm đi. Cho dù Drew Collins là người cuối cùng còn lại trên trái đất, tớ cũng không thèm đếm xỉa đến anh ta đâu’.

‘Vậy tại sao cậu làm om sòm lên thế?’

‘Tớ…không…tó….chỉ…Thế này, anh ta không phải là…’

‘Chưa đủ cho cậu chứ gì? Tớ không tin trên đời có ai đó thật sự hợp với cậu đâu’. Nếu không nghe giọng Emily có vẻ trêu chọc, hẳn Lizzie đã bác lại rồi, nhưng bạn cô lại huých tay cô và nhe răng cười.

‘Nếu cậu thực sự thích Drew, thì hãy cứ tiếp tục nhé’, Lizzie nói.

‘Tớ không biết anh ấy đnags để mình thích hay không’. Emily đáp. Sự thành thật của bạn khiến Lizzie ngạc nhiên. ‘ Nhưng tớ không dễ kiếm bạn trai. Mà anh ấy thì lại chưa có bạn giá. Vậy sao tớ lại phải từ chối nhỉ?’

Cô thắt dây an toàn, rồi quay về phía Lizzie.

‘Này, cậu sẽ giúp mình chọn một bộ đồ thật hấp dẫn nhé?’

‘Cậu đã có đến ba chiếc váy mới rồi còn gì’. Lizzie cười phá lên.

‘Ừ, tớ biết chứ’. Emily mỉm cười. ‘Nhưng tớ cần một cái váy thật hấp dẫn. Đi nào!’

***

Cả nhà Lucas thật sự dã chuẩn bị một bữa tiệc hoành tráng cho sinh nhật lần thứ 18 của Emily. Ông Licas vừa mới bán doanh nghiệp của nhà công ty chiếu sáng Lucas( với khẩu hieuek “ Chiếu sáng đến từng góc tối nhất”) cho chuỗi gian hàng đồ gỗ trên toàn quốc để lấy một món tiền lớn. Vì thế, ông không ngại chi tiền để làm hài lòng tất cả những ai mà ông biết.

Ông đã thuê trọn câu lạc bộ Longbourn Country để mới 120 khách dùng bữa tối. Trong đó có cả nhà Bingley và nhà Bennet, và rất nhiều đồng nghiệp kinh doanh của ông nữa. Một sân khấu lớn được lắp đặt ở sân dành cho ban nhạc sống và còn đủ chờ cho 100 người khiêu vũ. Emiy mời toàn bộ người quen. Em gái cô cũng mời tất cả bạn học. Quầy rượu của câu lạc bộ biến thành một quầy kem và soda theo kiểu Mỹ những năm 1950.

Đường ô tô dẫn vào câu lạc bộ được lắp các đèn lồng kiểu Trung Quốc, lắc lư trên các trục bằng tre. Mỗi khách dự bữa tối còn có riêng một ngọn nễn trắng đặt trong một cái đĩa nhỏ xíu tại chỗ của mình.

Khi gia đình Bennet đến, Lizzie liếc khắp phòng, hy vọng nhìn thấy George. Cô biết Emily đã mời anh ấy, Cô đã hỏi bạn mình để chắc chắn về điều đó vào cái hôm đi cùng Emily thử hết bộ nọ đến bộ kia ở một loạt gian hàng cốt tìm cho cô bạn một bộ váy thật là quyến rũ. (Bản thân Lizzie cuối cùng cũng mua một cái váy tuyệt đẹp màu xanh rong biển và một đôi xăng-đan ánh kim loại quai da. Cô còn mất đến hai giờ để nhuộm highlight mái tóc của mình. Giờ đây khi ngắm lại những gì đã chuẩn bị cô phải thừa nhận là đã không phí phạm chút thời gian nào).

‘Chào Lizzie, cậu thế nào?’. Cô quay ra thì thấy Denny, lần duy nhất không thấy Lydia bên cạnh. ‘Mình vừa nhận được tin nhắn của George – tối nay anh ấy không đến được’.

Tim Lizzie chợt cứng lại như chì. Cô đã tốn bao nhiêu tiền vào một cái váy bí ẩn mà nếu bình thường hẳn là cô sẽ không chọn. Thế mà giờ đây…

‘Sao thế Denny?’

‘À, anh ấy phải đi Luân Đôn’, Denny nói. ‘Một người bạn của anh ấy từ Oz bay đến, và vừa đến thì đã gặp rắc rối rồi. Ngày đầu tirn đã bị cướp sạch cả tiền. George bảo anh ấy phải đi giúp bạn mình’.

Cậu ta hạ giọng, liếc nhìn khắp phòng.

‘Nói riêng cho cậu biết, mình nghĩ là anh ấy sẽ đến nếu như không có ai đó cũng được mời dự tiệc’

Lizzie nhìn theo hướng mắt Denny. Ai đó chính là James. Anh ta đang nhìn cô rất chăm chú. Bắt gặp ánh mắt cô, anh ta quay đi và tiến sang phía bên kia căn phòng.

‘Dù sao thì’, Denny tiếp, ‘George rất buồn vì không đến dự bữa tiệc được và nói sẽ gọi điện cho cậu, nhưng anh ấy không có số của cậu nên nhờ mình chuyển cho cậu số của anh ấy’

Denny nhét vào tay cô một mẩu giấy.

‘Cảm ơn Denny’, Lizzie đáp, thấy tim mình nhẹ đi được một chút. Ít nhất thì anh ấy cũng muốn cô gọi điện. Và như thế là tốt rồi.

***

‘James không lúc nào rời mắt khỏi cậu!’

Khi khách khứa chọn chỗ ngồi để chuẩn bị ăn, Emily rón rén đi đến bên Lizzie.

‘Mình nghĩ anh ta thích caauk.’

‘Lạy Chúa, Emily, cậu bị ma ám hay sao thế!’. Lizzie gạt đi. ‘Người duy nhất trên đời được James thích chính là bản thân anh ta. Mình đã nói với cậu rồi mà’.

‘Ừ, cậu đã kể về anh ta và George, kẻ bị tẩy chay. Mà George đâu rồi nhỉ? Mình đã mời anh ấy vì cậu muốn thế. Sao không thấy tăm hơi đâu cả?’

‘Vì George không thể chịu được việc phải ở cùng phòng với James,’ Lizzie nói. ‘Và nếu không phải vì cậu là bạn tốt nhất của mình, thì mình xũng không đời nào đến đây.’

‘Được rồi, mình hiểu cậu mà, nhưng làm ơn cố nở một nụ cười được không?’. Emily trên. ‘Hơn nữa, mình đoán từ mai trở đi, chị Jane sẽ nhớ Charlie đấy. Thật tiếc là chị ấy không đi’.

‘Đi đâu cơ?’

‘Đến Tuscany, cậu ngốc ạ.’, Emily đáp. ‘Chị ấy không nói với cậu sao? Năm nào đến tháng 8 cả nhà Bingley chẳng đi, thường khoảng 6 tuần. Đáng lẽ bây giờ họ đã ở đó rồi nếu bố Charlie không bị… Cậu biết rồi đấy’.

‘Không, mình có biết đâu. Mình chỉ biết ông ấy bị ốm thôi’.

‘Suy sụp tinh thần, nhưng tất cả đều không nói ra’. Emily thì thầm

‘Tại sao? Điều gì thế?’

‘Cậu biết không, mọi người nghĩ là bác ấy bị thần kinh’

‘Chúa ơi, điều đó thật ngớ ngẩn’.

‘Ừ, nhưng dù sao thì họ cũng có cả một biệt thự khổng lồ, Caroline và Charlie luôn có bạn bè. Mình nghĩ đáng ra tối nay Jane phải biến chuyến đi đó thành mục tiêu, phải thật ráo riết để Charlie không thể bỏ chiij ấy ở lại. Như thế thì có phải chị ấy đã có một kỳ nghỉ miễn phí rồi không?’

‘Emily, cậu đang ở hành tinh nào vậy? Họ mới gặp nhau cách đây 3 tuần thôi mà’.

‘Thì sao? Cậu chẳng từng nói từ lâu là chị ấy cần một ai đó giúp chị ấy quên cái gã lăng nhăng khốn nạn kia còn gì. Thì đấy, Charlie đấy thôi. Mà chúng ta phải chọn chỗ ngồi đã. Mình sẽ ngồi cạnh Drew. Hy vọng cậu không phật ý.’

‘Phật ý ư? Mình hạnh phúc quá ấy chứ, Lizzie cười phá lên.

***

‘Lizzie, lại đây nhảy nào’

James chìa tay, ánh mắt anh ta dán vào cô

‘Tôi…’ Lizzie định từ chối. Nhưng rồi cái gì đó như nỗi tức giận trào lên và cô nắm lấy tay anh. Tại sao cô không dám đương đầu với anh ta cơ chứ?

Một lúc lâu, họ chẳng nói gì. Nhạc mở khá to. Và tiếng giầy gỗ trên sàn nhảy của sân khấu khiến không ai nói chuyện được. Hơn nữa, Lizzie không biết nên bắt đầu câu chuyện về George như thế nào. May sao, James tạo cho cô một cơ hội hoàn hảo.

‘Cô thích cuộc đua ngựa chứ?’ Anh hỏi khi ban nhạc tạm nghỉ và người điều khiển nhạc disco tiếp quản sân khấu. ‘ Jane nói cô chưa từng xem đua ngựa bao giờ’

‘Vâng, rất vui’, cô thừa nhận. ‘Gặp gỡ những người mới luôn là điều tốt’.

Cô nhìn James và anh ta là người phải quay đi trước

‘George’, anh lẩm bẩm.

‘Vâng, George. Anh ấy thật thân thiện.’

‘Ồ phải rồi’, James hơi phá lên cười. ‘Cậu ấy kết bạn khá dễ nhưng lại không giỏi giữ bạn bè’.

‘Chính là vì anh’, cô đáp, sửng sốt vì sự trơ tráo của James. ‘Theo những gì tôi biết thì anh không xứng là một người bạn của George. Nói đúng hơn là anh đã phá hỏng cuộc đời của anh ấy’.

‘Nghe này, tôi không biết cậu ấy nói với cô những ì, nhưng… Sao chúng ta phải cãi nhau nhỉ?’

Và James đột ngột bỏ đi, vừa lúc mẹ Lizzie đi ngang qua cô.

‘À, con đây rồi! Mẹ tìm con khắp nơi’, bà nói rồi nắm lấy tay Lizzie. ‘ Con có biết là gia đình Bingley có một ngôi nhà ở Ý không?’

‘Có mẹ ạ, Emily nói cho con biết’, Lizzie đáp. ‘Mẹ, con đang bận và…’

‘Và Jane nghĩ là… À, jane nói không thích, nhưng con biết đấy, Jane là người luôn luôn xấu hổ và luôn lưỡng lự. Mẹ nghĩ nếu chị con biết tính toán thì hẳn Charlie đã mời chị con đi cùng cả nhà họ đến đó rồi. Hơn nữa…’

Bà nghiêng người về phía Lizzie.

‘Họ còn có một căn hộ ở New York nữa. Mẹ biết, mẹ vừa mới biết thôi. Mẹ biết là chúng ta hoàn toàn đúng khi đi lại với họ. Mẹ luôn muốn ngắm Quả cam vĩ đại…’

‘Táo!’, James đã quay trở lại đối diện với họ, mặt anh hầm hầm đầy vẻ đe dọa.

‘Ồ, cháu đấy ư’. Bà Alice nhìn James ngạc nhiên. “Xin lỗi, cháu vừa nói gì thế?’

‘Cháu nói’, James nói với vẻ lịch thiệp giả tạo, ‘Đó là quả táo vĩ đại ở New York. Không phải cam’.

‘Sao cũng được’, bà Alice đáp gọn. ‘Sau tất cả những gì cô làm cho chiến dịch phản đối xây cột điện thoại. Cháu có biết cô kêu gọi được đến 80 người viết thư không? Tám mươi nhé! Nên thực ra phải nói là nhà họ nợ cô mới đúng, vả lại…’

‘Cái căn hộ đó’, James cộc lốc cắt ngang, ‘Không phải của nhà họ. Nó thuộc về công ty mà ông Bingley làm. Vì thế cháu nghĩ kế hoạch đi nghỉ của cô còn lâu mới thành hiện thực’.

Nói rồi anh quay đầu đi thẳng.

***

Lizzie vẫn đứng ở bậu cửa sân khấu, cố hiểu xem tại sao cô lại giận dữ vì James toàn gặp mẹ cô vào đùng lúc mẹ tệ hại nhất. Khi Caronline lén đi đến chỗ cô, bộ ngực cô ta cứ như sắp nhảy ra khỏi cái cổ áo quá trễ.

‘Lạy Chúa, ban nhạc đó thật chán’, Caronline thở dài. ‘Tuần trước tất cả bọn tôi đến Luân Đôn dự lễ khai trương nhà hàng Geneva Carlton-Grey. Họ mời cả nhóm Sky High Grouples cũng như i.c.y’.

Biết là cô nàng muốn gây ấn tượng nên Lizzie cố tình không nói gì.

‘Cám ơn Chúa vì Emily đã không mời cái gã George tệ hại đó đến đây tối nay’. Caronline nói tiếp.

‘Chứng tỏ cô ấy cũng biết lý lẽ đấy chứ. Tôi nghe đồn là hình như cậu thích hắn ta. Nhưng tất nhiên tôi không thẻ tin là thậm chí cậu…’.

‘Ai nói với cậu thế?’

‘Thế là cậu không phủ nhận nhé? Ồ, để tôi nói cho cậu biết điều này. Hắn ta cực kì tệ hại. Nếu cậu biết hắn đã đối xử với James như thế nào thì hẳn cậu sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt hắn đến lần thứ hai’.

‘Vậy, chính xác là anh ấy đã làm gì?’

‘Ồ, tôi không biết tất cả mọi chi tiết. Việc xảy ra khi tôi đang đi học, và James thì không phải là người thích rêu rao về những gì khiến anh ấy buồn’.

‘À hẳn là cậu đúng rồi?’.

‘Nhưng có một điều tôi biết chắc: George không phải loại người cậu nên quan hệ đâu. Anh ta không đáng tin. James nói với tôi thế’.

‘Và tôi phải nuốt từng lời của cái anh chàng James đó chắc? Tôi không nghĩ thế đâu’.

‘Tùy thôi’, Caroline nhún vài, mắt hơi nhíu lại. ‘Nhưng nếu muốn làm bạn với bọn tôi, thì hãy tránh xa George ra. Cậu phải chọn thôi’.

‘Tôi chưa từng nghe lời đề nghị nào ngạo mạn, tự cao tự đại hơn…’ Lizzie mới nói vài từ thì Caroline đã đi về phía tháp sô cô la rồi

Trong mười phút liền, Lizzie nặng nề bước trên sân, điện thoại di động hết chuyển từ tay này lại sang tay kia. Cô tự hỏi liệu bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để nhắn tin cho George không. Nói cho anh ấy biết cô quan tâm đến bạn anh ấy, hỏi xem anh ấy ổn chưa thì cũng được chứ sao. Cô vừa bấm được mấy chữ thì trông thấy Jane đang ngồi gần cái hồ trang trí một mình.

‘Chị ơi, Charlie đâu rồi?’, cô hỏi

Jane mỉm cười.

‘Anh ấy với James đang đi xem kết quả cuộc thi bóng Crickê’, cô thở dài. ‘Con trai và thẻ thao rốt cuộc là cái gì nhỉ?’

Cô đứng dậy và buột ra một tiếng thở dài.

‘Gì thế chị? Chị và anh Charlie không cãi nhau đấy chứ?’

Jane lắc đầu dứt khoát.

‘Không, không phải thế. Thứ hai tới Charlie sẽ đi nghỉ’, cô thốt lên. ‘Ở Ý’.

‘Em biết, Emily có nói với em;, Lizzie gật đầu. “Em nghĩ là anh ấy không mời chị đi phải không ạ?’

‘Thì vấn đề là ở chỗ đó’, Jane nói. ‘Nói thực với em, chị cứ nghĩ là anh ấy sẽ rủ chị đi cùng. Anh ấy đã bóng gió như vậy trong cuộc đua và hôm sau gửi tin nhắn hỏi xem liệu chị có kế hoạch gì khác trong vòng mấy tuần tới không mà’.

Cô thở dài.

‘Nhưng rồi cả tuần nay chị không gawoj anh ấy và tối nay thì…’

‘Thì sao?’

‘Anh ấy cứ xa lạ thế nào ấy. Không phải khó chịu hay gì cả, nhưng anh ấy chưa bao giờ như thế, không vui vẻ như mọi ngày. Chị nghĩ chắc chắn chị đã làm gì đó khiến anh ấy buồn’.

‘Jane, saoo chị cứ nhận lỗi về mình thế?’. Lizzie hỏi. ‘Sao chị không hỏi thẳng anh ấy?’

‘Chị cũng đã ướm thử xem anh ấy có muốn đi nghỉ xa thế không’, cô chị thú nhận. ‘Nhưng anh ấy chỉ bảo là không có thời điểm nào tốt hơn hiện nay thôi’.

‘Ôi chị Jane yêu quý. Em nghĩ chỉ là vì bố anh ấy đang ốm thôi…’

‘Ừ, có thể thế’, Jane mỉm cười. ‘Ông Bingley giờ đã ra viện rồi và sẽ cùng cả nhà đi nghỉ. Chị chắc là Charlie cũng có ý đó’.

Lizzie cứ mong giọng của chị có quả quyết hơn.

***

Charlie không hề tạm biệt Jane. Cả nhà Bingley đã rời bữa tiệc trước khi nó kết thúc. Jane nghĩ là có việc gì đó không ổn bèn nhắn tin cho cả Caroline và Charlie

Nhưng mãi đến thứ hai cô mới nhận được tin nhắn trở lại

Đã đến Pisa. Trời nắng và nóng. Sẽ trở lại vào cuối tháng Chín. Caroline.

Tất cả chỉ có thế.

‘Mai anh ấy sẽ gọi thôi’, Lizzie cam đoan với chị ‘Có lẽ đợi cho anh ấy bình thường lại, anh ấy sẽ nói chuyện’.

‘Mà có lẽ ở đó không có sóng’, ba ngày sau cô nói với chị khi bắt gặp Jane nhìn đăm đăm ủ rũ vào chiếc điện thoại. ‘Chị kiểm tra hòm thư chưa?’

‘Mà có lẽ anh ấy không mang theo máy tính xách tay’, cô nói vào cuối tuần thứ nhất.

‘Có lẽ thế’, Jane nói, ‘có lẽ anh ấy cũng chẳng thích chị nhiều như chị nghĩ.’

‘Nếu đúng như thế thì anh ấy đúng là đồ ngốc’, Lizzie đáp. ‘Cái kiểu đối xử với chị cũng ngốc luôn’.

‘Phải công bằng chứ, Lizzie’, Jane nói. ‘Anh ấy đã làm gì sai đâu. Chỉ có chị hiểu lầm thôi. Quên hết mọi việc đi nhé?’

‘Chị biết gì không?’. Lizzie nói. ‘Càng gặp nhiều bọn con trai, em càng không hiểu trên đời có bọn con trai để làm quái gì. Điều khiến em vô cùng ngạc nhiên là thực ra mình có thể sống yên ổn mà chẳng cần đến bọn họ’.

“Em phải để anh nói em nghe, anh ngưỡng mộ và yêu em nồng cháy thế nào”

Chiếc máy bay chao nghiêng để chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Rodez. Lizzie nhìn ra ngoài cửa sổ. Thế là khoảnh khắc đó đã đến, cô thấy hồi hộp quá. Sẽ thế nào nều cô không thích hợp với Trung tâm Lefevre? Sẽ thế nào nếu người sinh viên thử việc kia tài năng hơn cô nhiều? Sẽ thế nào nếu mẹ cô đúng và tất cả những gì cô từng hình dung về tương lại chỉ là một giấc mơ trống rỗng?

Cố thoat khỏi tiếng ồn khi máy bay đâm phải một lớp mây dày đặc, Lizzie bắt mình quay trở lại cái ngày nhận được kết quả kỳ thi mức A của mình. Điểm A cho tiếng Pháp, A cho tiếng Đức, A cho nhạc và B cho tiếng Tây Ban Nha. Với cô thì điều quan trọng duy nhất là âm nhạc. Nhưng dù vô cùng hạnh phúc vì đã đạt được mục tiêu, cô cũng biết là thách thức giờ mới thực sự bắt đầu.

‘Con định không học đại học ư?’. Bố cô ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi cả bản dàn bè của bản Tình yêu và quỷ dữ.

‘Với kết quả như thế, chắc chắn là con có thể học đại hoc. Bất kỳ trường đại học danh tiếng nào cũng sẽ sẵn sàng nhận con…’

‘À, nó hơi bất ổn vì trước kỳ thôi mà.’, mẹ cô cam đoan với bố, nói to tướng lên. ‘Chỉ mai là con nó sẽ hiểu ra lý lẽ thôi. Mọi việc đã sắp đặt cả rồi. Tất nhiên là con nó sẽ đi học đại học chứ.’

‘Mẹ thôi đi. Có phải con bỏ học đâu’.

‘À, tất nhiên là Vanessa Mae đã làm rất tốt. Và nếu con được diễn tại nhà hát Albert Hall hoặc là có 1 hay 2 đĩa CD đứng hàng top-ten thì…’

‘Lạy Chúa, mẹ! Con sẽ cố gắng học trường âm nhạc Guildhall và…’

‘Đợi đã nào!’. Bố cô nói. ‘Con yêu, bố nghĩ con hát rất hay, cả nhà đều tự hào vì con. Con cũng đã rất vui khi chơi trong ban khí của dàn nhạc. nhưng đó là một thế giới cạnh tranh khốc liệt. Ngành công nghiệp âm nhạc, con biết đấy, chỉ có vài người vươn lên hàng đầu thôi, và dù mẹ con nghĩ gì…’

‘Bố, bố có nghe con không?’. Lizzie òa lên. ‘Con không muốn trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp. Con chỉ muốn có bằng, sau đó con có thể học tiếp và lấy bằng cao học về m nhạc trị liệu, rồi làm việc với các trẻ em dị tật ở não hoặc..’

‘Lizzie!’. Mẹ cô kêu lên. ‘Cái nghề đó chẳng kiếm được nhiều tiền đâu, hơn nữa…’

‘Tại sao mẹ lúc nào cũng tiền tiền thế?’. Lizzie hét vang . ‘Con chẳng quan tâm đến tiền!’.

‘À, con nói thì dễ rồi vì giờ chúng ta đã có một đống tiền’, mẹ cô phản bác. ‘Con đâu có bị nuôi nấng như mẹ hồi xưa – ăn còn chẳng đủ nói gì đến đi đâu hay làm gì’.

Tất nhiên, câu nói của mẹ khiến Lizzie vô cùng đau khổ. Cô biết bà ngoại đã vất vả cơ cực thế nào khi một thân một mình nuôi mẹ và dì. Cô biết mẹ không bao giờ muốn lặp lại cuộc sống đói khổ một lần nữa. Nhưng cô vẫn quyết tâm. Cô biết, có thể cô sẽ không làm được điều đó. Nhưng cô cũng biết, nếu cô không thử cố hết sức một lần. cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được.

Cuối cùng, bố mẹ cô đồng ý là sẽ chờ cho đến khi Lizzie từ Pháp trở về mới thảo luận lại việc đó. Cô đoán, bố mẹ cô hy vọng sau vài tuần làm ở Trung tâm LeFevre, cô sẽ thay đổi suy nghĩ.

‘Có thể bố mẹ đúng’, một ngày trước khi xếp đồ để quay lại trường đại học, Jane lấy hết can đảm nói. ‘Chị nghĩ là hằng ngày phải nhìn thấy những đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, không có khả năng tiếp thu… là điều quá kinh khủng phải không?’

Thành thật mà nói thì chính Lizzie cũng không chắc. Cô chỉ biết là, khi cô cất tiếng hát, thì một ngày tồi tệ nhất cũng có thể trở nên vui vẻ; thậm chí ở Học viện Meryton, cô đã từng nhìn thấy một số sinh viên cá biệt của năm thứ 7 phản ứng bằng cách gõ ầm ầm hay trút nỗi thất vọng của họ vào bộ trống như thế nào. Cô biết, một đứa trẻ, có thể không biết nói, hoặc chưa bao giờ nói, nhưng lại có thể đột nhiên ấp úng một điệu nhạc phát ra khi chúng đập tay vào chiếc mộc cầm. Cô biết có những đứa trẻ dù bị hôn mê nhnwg vẫn có khả năng phản ứng với những bài hát hay giai điệu mà chúng yêu thích.

***

‘Đề nghị quý khách ngồi nguyên trên ghế, cài dây an toàn, cho đến khi máy bay hạ cánh hẳn’

Đến nơi rồi, Lizzie nghĩ, rồi lấy chiếc điện thoại từ túi quần ra, khi nghe tiếng bánh xe máy bay chạm vào đường bay.

Máy bay hạ cánh rồi! Cô nhắn tin cho Jane. Các ngón tay lướt trên bàn phím. Em mong là chị thấy khá hơn rồi. Không, điều đó sẽ chẳng có tác dụng gì. Nếu chị ấy đã khá hơn rồi thì tin nhắn này lại làm cho chị ấy nhớ đến Charlie và điều đó thật kinh khủng

Giờ em đã thấy nhớ chị rồi. Hằng ngày nhớ e- gửi thư điện tử cho em nhé!

Cô ấn nút gửi rồi soạn một tin nhắn khác.

Chào anh George! Em vừa hạ cánh xuống Rodez. Nhớ anh…

Không. Thật ngu xuẩn. Cô có gặp lại George vài lần, nhưng rồi anh ta phải quay lại Luân Đôn. Đã hai tuần rồi cô không gặp anh ta. George nói phải đi tìm việc, nhưng khi đến Luân Đôn thăm bà ngoại, Emily bắt gặp anh ta trên đường King cùng với một cô gái.

Có lẽ đó chỉ là một người bạn. Hoặc họ hàng? Cũng có thể không phải.

Chào anh! Máy bay vừa hạ cánh. Trước khi đi em có gọi cho anh nhiều lần để tạm biệt nhưng không gặp. Hãy gọi cho em khi nhận được tin nhắn này nhé. Như thế có hấp tấp quá không nhỉ?

Ôi trời, cái quái gì không biết nữa, cô nghĩ. Đúng là mình nhớ anh ấy. và mình muốn biết anh ấy đang ở đâu.

Và tại sao anh ấy chẳng gọi cho mình, mười ngày nay rồi

Gửi: Janey Ben

Từ: Lizzie Ben

Em nên băt đầu từ đâu nhỉ? Nơi này thật kỳ lạ chị à. Một khu nhà nông thông rộng thênh thang – theo kiểu chị nhìn thấy trong các vở kịch về thời hoàng hậu Marie Antoinette ấy! Toàn bộ mặt bằng tầng trệt dành cho các phòng chơi nhạc, phòng trị liệu và rất nhiều nhà một tầng dành cho gia đình trong thời gian các em bé đến đây điều trị

Phòng em là một cái chuồng ngựa( mọi người đã sửa lại, và thật may là em không phải chung phòng với ai. Nhưng cũng có một người ở tầng dưới, còn một cô gái nữa cũng thử việc như em nhưng chưa đến. Cô ấy đang bị sốt dịch. Nhưng em nghĩ em sẽ chẳng có nhiều thời gian rảnh để nhớ nhà hay cảm thấy cô đơn đâu chị ạ. Em đã nhận lịch làm việc rồi, khá bận rộn. Điều đó cũng tốt – ít nhất là em có thể nói với Drew là em quá bận không gặp được anh ta nếu anh ta cứ cố tình liên lạc với em!

Cô liếc nhìn tấm bản đồ gắn trên tường phòng ngủ của mình. Trung tâm LeFevre chỉ cách Figeac có vài dặm, và khách sạn nơi Drew làm việc thị chỉ cách có 9 km. Đúng là không đủ xa để cảm thấy yên ổn.

Chị quay lại trường thế nào? Trở lại Luân Đôn có thích không? Em đoán là chị không nhớ gì công việc ở quán cà phê phải không!! Chị đã….

Đến đó thì Lizzie ngừng lại. Các ngòn tay cô vẫn lướt trên bàn phím. Liệu cô có nên hỏi xem chị cô đã nhận được tin gì của Charlie hay chưa không? Hay hỏi thế chỉ làm vết thương cũ thêm một lần nhức nhối? Cả nhà Bingley đã ở Ý suốt tháng 8 và gần hết tháng 9, nhưng Lizzie đoán giờ thì họ đã trở về nhà. Chắc Charlie cũng đang ở Luân Đôn, bắt đầu công việc trong một công ty quản lý bất động sản của chú anh, và Caroline thì chắc cũng bắt đầu chuẩn bị chương trình học thư ký cao cấp ở Kensington rồi. Nếu cô hỏi câu đó, mà Jane vẫn chưa gặp Charlie thì…

Cô xóa hai từ cuối và gửi tin nhắc. Nếu Jane có tin gì, cô biết mình sẽ là người được thông báo đầu tiên.

Gửi: Lizzie Ben

Từ: Janey Ben

Chào em thân yêu! Thật mừng là em đã thu xếp ổn thỏa nơi ở mới. Công việc của em thế nào? Chị nhớ em nhiều lắm. Tuần vừa rồi thật kinh khủng. Chẳng có ai để chị có thể tâm sự ngoài em. Các bạn chị chưa bao giờ gặp Charlie và.. Ôi! Chị phải xin lỗi em nếu bức thư này hoàn toàn những lời than vãn.

Thôi được, mình nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Cô nghĩ. Nhà Bingley đã quay trở lại. Bà Vanessa và ông Edward( bố của Charlie) đang ở Netherfield. Bà ấy và mẹ cô cùng một số người nữa đã đi họp hội đồng thị trấn về việc xây cột tiếp sóng điện thoại.

Em sẽ phải phì cười cho mà xem. Mẹ nghĩ là mẹ sẽ báo! Nhưng chị sẽ kể chuyện đó cho em sau. Chả là bà Vanessa bảo với mẹ, ông Bingley cần thời gian nghỉ ngơi để phục hồi, nên họ quyết định cho mấy người bạn từ Niu-di-lân đến thuê ngôi nhà đó trong ba tháng và cả nhà quay trở lại Ý. Vì thế Charlie sẽ không về vào cuối tuần, Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Đằng nào chị cũng không ở nhà. Và ngay cả nếu chị ở nhà, thì sau những gì xảy ra ngày hôm qua, điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hôm qua chị đi xuống phố Gouver. (Em đoán được gì không?) thì nhìn thấy Caroline đứng bên kia đường với một nhóm bạn gái. Chị đi đến, tất nhiên rồi và thành thực mà nói, Lizzie ạ, nếu mà ánh mắt cũng có thể gây chết người thì chắc em đã phải bay về nhà để dự đám tang của chị. Caroline không muốn gặp chị. Cô ấy khác hẳn hồi nghỉ hè. ( Chị đoán là ngay lúc này em đang nhíu mày và lẩm bẩm rằng, em đã luôn bảo chị, cô ấy chẳng có gì hay ho cả. Nhưng phải nói là trước đây cô ấy từng đối xử rất tốt với chị…). Dù sao thì chị cũng đã hỏi là Charlie có ổn không. Cô ấy bảo anh ấy đang đi dự tiệc. Anh ấy và James thuê chung một căn hộ (Caroline giải thích rất dài dòng rằng nó nằm ở một trong những con đường đẹp nhất ở Chelsea!). James đang học cao học còn Charlie thì ngày nào cũng đi chơi và tiệc tùng thâu đêm với Jenna, em gái của James.

Cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại cái tin đó đến ba lần, Charlie và Jenna, Charlie và Jenna…’

Và em biết không? Khi chị vừa đi khỏi thì nhìn thấy James đi từ mộ cửa hiệu ra. Caroline nói gì đó với anh ta. Anh ta nhìn theo hướng chị, rồi quay lưng đi và cả hai cười phá lên. Thế đấy, rõ ràng là Charlie chẳng nhớ gì đến chị và cũng chẳng muốn chị làm bạn anh ấy đâu.

Lizzie ngừng đọc. Mọi việc nghe phi lý lạ. Cô đã từng nhìn thấy Charlie và chị mình ở bên nhau. Cô không hề mảy may nghi ngờ, đúng là Charlie rất thích, thậm chí là yêu chị ấy. Hơn nữa, George nói với cô rằng, Jenna là một cô gái tự cao tự đại, ranh ma, nguy hiểm. Mà cô biết Charlie thì chẳng đời nào lại thích những cô gái như vậy.

Cô thở dài, rồi tiếp tục đọc.

Mọi người ở nhà đều ổn cả. Cột báo của Meredith được bạn đọc rất yêu thích. Chị có gửi cho em kèm với thư này đấy. Và em đoán được không? Lydia được mời đến chơi Cornwall những nửa tháng! Người tình mới của bà Forster về quê ở Newquay nghỉ một thời gian dài. Ông ấy muốn biến nó thành một khách sạn bán đồ trang sức. Ông ấy bảo Amber có thể rủ ai đến cũng được. Katie thì cứ sốt hết cả lên vì Amber không mời nó. Tim, Denny và bạn gái cậu ta ( chị kể với em là Lydia bỏ cậu ấy rồi chưa nhỉ? Và cả George đều sẽ đến đó.

Lydia ở Newquay với Amber? Đầu cô rối tung lên. Và George nữa? Thôi, ít nhất là cô biết hiện anh ấy đang ở đâu. Tối nay cô sẽ gọi điện.

George đang làm ở câu lạc bộ Thư giãn trong lúc tìm kiếm một công việc ổn định hơn. Nhưng chị đoán là giờ thì em đã biết cả rồi, chắc hẳn là anh ấy đã gọi cho em rồi và em còn biết nhiều hơn chị ấy chứ!

Giá mà như thế. Sao anh ấy không gọi nhỉ?

Tin cuối cùng- Emily sẽ đến Pháp!! Hẳn là Drew đã kiếm được cho cô ấy một công việc ở khách sạn –Chắc là phục vụ bàn thôi, chị nghĩ thế. Nhưng vì cô ấy trượt kỳ thi mức A và không biết phải làm gì nên cô ấy nhận lời. Cô ấy rất vui vì sẽ được ở gần em, và nói là có rất nhiều chuyện để kể cho em nghe nữa. Có vẻ như cô ấy say Drew thật rồi. – bỏ qua mọi sở thích nhé! Nhưng đúng là, không được ở bên ai đó mà mình yêu quý quả thật là khổ sở.

Lizzie, chị nhớ Charlie nhiều lắm. Đã bao lần chị định nhắn tin hay gửi e-mail cho anh ấy nhưng rồi lại thôi. Chị sẽ không để việc này phá hỏng cuộc sống của chị. Từ giờ trở đi Charlie Bingley sẽ là quá khứ. Chị sẽ không bao giờ nhắc đến anh ấy nữa.

Và em cũng thế nhé. Bỏ qua đi.

Yêu em. Jane.

Lizzie tắt máy rồi gập lại. Với lấy cây kèn co và tập nhạc, cô đi xuống cầu thang xoáy, qua sân về phía tòa nhà chính. Cô muốn vặn cổ cái tên Charlie Bingley. Làm sao anh ta có thể ruồng rẫy Jane như thế chứ? Lại chỉ vì một đứa con gái nghiện ngập, và có lẽ cô ta còn dám làm mọi việc để có cái mình muốn.

Bỗng cô chết đứng vì một tia suy nghĩ lóe lên. Chính là James. Chính anh ta gây ra tất cả mọi chuyện. Anh ta muốn Charlie cặp với Jenna, để Charlie quên Jane đi. Mọi thứ thế là rõ như ban ngày rồi. James biêt là Lizzie đã biết hết mọi sự thật tất cả sự thật về hành vi xấu xa của anh ta, từ George. Biết là anh ta đã chơi xấu bạn, người đã làm tất cả để ngăn Jenna hủy hoại đời mình. Nếu Jane mà biết rồi nói cho Charlie về điều đó thì…

James không muốn Jane và Charlie cặp với nhau vì anh ta muốn Charlie yêu Jenna, và vì yêu Jenna mà sẽ giữ kín cái bí mật xấu xa này. Thế là chỉ có mình anh ta biết. Anh ta sẽ che giấu toàn bộ những gì anh ta đã gây ra.

Chỉ tại sự ngạo mạn và dối trá của James Darcy mà chị cô phải lao xuống vực.

Tất nhiên cô không thể chứng minh được điều đó. Có nghĩa là cô hoàn toàn không thể làm gì được cả.

***

Bình luận





Chi tiết truyện