chương 8/ 44

Những ngày sau đó mọi chuyện cứ diễn ra bình thường như thế, Uyển Tinh và Phi Phi thì tìm việc làm thêm tại một shop quần áo mới mở của trung tâm thành phố, tất cả đều nhờ vào tài ăn nói của Phi Phi cộng với nhan sắc đẹp như tiên giáng trần của Uyển Tinh đã khiến bà chủ gục đầu cái rụp, nói là bà chủ chứ nhìn cô ấy khoảng 25-26 tuổi là cùng.

Ngưu Tuyết là một cô chủ cực kỳ vui tính, thoải mái với nhân viên xem hai đứa nó như chị em trong nhà, Ngưu Tuyết cũng rất xinh đẹp kiều diễm cộng với cách ăn mặc khá sành điệu hợp thời trang nên số người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, mấy hôm nay lại thêm hai nhân viên một xinh đẹp tuyệt trần, một dễ thương cá tính có khuôn mặt xinh xắn như búp bê babies nên shop càng ngày càng trở nên đông khách, số khách hàng nam tăng lên chóng mặt nhưng chủ yếu là để ngắm nhìn 3 mĩ nhân của shop

Uyển Tinh và Phi Phi vừa nghỉ ngơi được một lúc thì được tin sắt đánh ngang tai khi Hàn Nhiên-bạn trai của Ngưu Tuyết đến đưa cô đi có việc, Ngưu Tuyết chỉ biết cười trừ với hai cô nàng đang trưng bộ mặt hết sức khổ sỡ kia

"Uyển Tinh, Phi Phi hai em thông cảm cho chị đi nha!"

"Chị Ngưu Tuyết"

Cả hai bơ phờ nhìn Ngưu Tuyết

"Thôi mà ráng chịu cực tí nhé, tháng này chị tăng lương, chịu không?"

"Thật không?"

Vừa nghe tăng lương, mắt hai cô nàng còn sáng hơn cả đèn xe ô tô

"Thật"

Ngưu Tuyết và Hàn Nhiên nhìn nhau phì cười

"Thế thì chị đi đi, nhớ đi cẩn thận nhé!"

Hai cô nàng vẫy tay tạm biệt Ngưu Tuyết và Hàn Nhiên, lấy lại tinh thần tiếp tục chiến đấu

Ngưu Tuyết và Hàn Nhiên tạm biệt hai cô nàng rồi lên xe đi thẳng, vừa lúc đó có một anh chàng khoảng chừng 21 tuổi dáng người cao ráo bảnh trai, mắt đeo kính râm, tóc nhuộm màu đỏ hung, khuôn mặt nam tính lối ăn mặc theo style Hàn Quốc, nhìn anh ta chẳng khác gì minh tinh Hàn Quốc cả. Anh chàng đó bước vào tay đút vào túi quần, miệng huýt sáo

"Chào quý khách!"

Uyển Tinh và Phi Phi lễ phép chào

"Chị Ngưu Tuyết không có ở đây sao?"

Anh ta hỏi

"Chị ấy vừa đi ra ngoài rồi ạ, quý khách tìm chị ấy có việc gì không?"

"Đừng xưng hô khách sáo như thế, đều là người nhà cả mà"

"Nói vậy anh là..."

"Anh là Lại Du Thần, em trai của Lại Ngưu Tuyết"

"Hóa ra là vậy"

"Thôi không làm phiền hai em nữa, lo làm việc của mình đi!"

Nói rồi Du Thần đi lại chiếc bàn kính, ngồi lên ghế lấy tạp chí ra xem

Uyển Tinh và Phi Phi cũng không để ý gì thêm lo tập trung vào công việc của mình. Nhưng chưa được bao lâu thì

"Này, cô bé mặc áo tím"

Uyển Tinh nghe Du Thần gọi mình thì quay lại

"Anh gọi em ạ?"

"Ừ!"

Uyển Tinh đi lại đứng cạnh Du Thần

"Có chuyện gì không ạ?"

"Tên?"

"Gì ạ?"

Uyển Tinh ngơ ngác

"Tên gì?"

Du Thần vẫn kiên nhẫn

"Dạ là Diêu Uyển Tinh"

"Tuổi?"

"18 tuổi ạ"

"Được rồi em cứ làm tiếp đi"

Du Thần lại chăm chú vào cuốn tạp chí

Uyển Tinh đi lại làm tiếp công việc của mình, trong đầu thầm nghĩ "Tưởng có gì quan trọng hóa ra lại hỏi lãng xẹt thế đấy"

Gần 12 giờ đêm tiệm cũng đã vắng khách Du Thần bảo Uyển Tinh và Phi Phi có thể ra về.

Hai đứa nó chào tạm biệt chuẩn bị ra về thì

"Để anh đưa hai em về"

"Thôi không cần đâu anh"

"Dạ được ạ"

Phi Phi chen ngang

Uyển Tinh nhìn Phi Phi đang cười tươi hết mức, liền thở dài ngán ngẫm

Du Thần đóng cửa tiệm rồi lái chiếc Mercedes đưa hai cô nàng về

Trên xe Uyển Tinh ngồi ngắm nhìn thành phố về đêm, Phi Phi tai đeo headphone chốc chốc lại cất lên vài lời vu vơ

Du Thần ngồi trước lái xe lâu lâu lại liếc nhìn ai đó qua gương chiếu hậu, đôi môi vẽ lên đường cong tuyệt đẹp.

Bình luận





Chi tiết truyện