chương 27/ 44

Đường phố nhộn nhịp vui vẻ những cây thong cao lớn treo đầy những chiếc đèn neon cùng những vật trang trí xinh đẹp , con đường tràn ngập niềm vui tiếng cười.

Uyển Tinh nhìn lại mình trong gương, cảm thấy rất thỏa mãn. Ngày thường trông cô đã rất đẹp rồi mà bây giờ được trang điểm bởi bàn tay khéo léo của Phi Phi nên trông cô đẹp hơn bao giờ hết. Mái tóc ngày thường luôn suông dài thẳng tắp nay được uốn xoăn thành những lọn to thả xuôi theo hai bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài chiếc váy trắng thuần khiết ôm sát lấy người không phần vai lộ ra tuy không chút hở hang nhưng lại mang một vẻ đẹp thần bí

Chiếc siêu xe Lamborghini Veneno đỗ bên đường lớn

Trong xe, Âu Phong lạnh lùng nhìn vào khoảng không, bên cạnh đó còn có Hạ Kim Giao, cô đang câu tay anh tỏ vẻ thân mật nhưng dường như Âu Phong không mấy quan tâm đến

Uyển Tinh đứng đó, tim cô chợt nhói lên

Rốt cuộc anh đang bày trò gì đây? Đã có Kim Giao rồi sao lại còn hẹn cô đi chơi làm gì? Anh rốt cuộc là đang muốn hành hạ cô sao?

Uyển Tinh tiến lại gần, định bước vào xe thì Âu Phong liền hắng giọng "bán kính 10 mét" nên Uyển Tinh vội vàng lùi lại, đau khổ bắt một chiếc taxi khác đuổi theo, liên tục dặn bác tài xế bám sát trong bán kính 10 mét. Bác tài xế nghe yêu cầu kì quặc kia liền không suy nghĩ liếc nhìn cô một cái dò xét, Uyển Tinh chỉ biết cười trừ

Âu Phong đi phía trước, nhìn vào gương chiếu hậu thấy bóng dáng cô trong xe liền khẽ nhếch mép, Kim Giao ngồi bên cạnh khó chịu ra mặt

"Tại sao lại có Uyển Tinh ở đây?"

"Không được sao?'

Âu Phong lạnh lùng trả lời

"Anh!"

Mặc dù rất tức giận nhưng Kim Giao cố kìm nén lại, cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt căm thù, hừng hực tia lửa giận nhìn người trong gương

Chiếc siêu xe chạy đến một quán kem gần đó, đương nhiên là Uyển Tinh cũng phải chạy theo. Cô giống như kẻ phá rối và dư thừa theo sau hai người đó, nhìn Kim giao khoát tay anh thân mật cô thấy tim mình như nhói lên, đau lắm

Trong quán kem, Kim giao tỏ vẻ rất thân mật với anh, đút cho anh ăn, nói cười vui vẻ với anh, anh cũng chỉ thờ ơ đáp lại không cười cũng không khó chịu, nhìn anh hệt như một tảng băng di động, vô cảm lạnh lùng

Uyển Tinh ngồi cách anh 10 mét, nhìn ly kem hấp dẫn trước mặt nhưng cô không tài nào nuốt nổi, cô khẽ liếc nhìn họ nhưng liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Kim giao, cô chỉ biết cười trừ, cúi đầu không dám nhìn vào

Sau đó hai người bọn họ cùng đi xem phim. Trong rạp, Uyển Tinh một mình ngồi ở dãy giữa, canh chừng khoảng cách đúng 10 mét

Trong công viên thủy cung, qua lớp kính dày và lớp nước màu xanh thẩm, Kim giao vừa đi vừa câu tay anh, vậy mà anh cũng không hề né tránh

Ra đến khu tàu lượn siêu tốc, Uyển Tinh vốn sợ độ cao nhưng vì điều gì cô lại phải bám theo thế chứ?

Uyển Tinh đánh liều một mình bước lên mua vé, do đi lẻ nên cô bị xếp ngồi một mình ở ghế đầu, còn hai người bọn họ ngồi cuối tàu, lần cuối cùng ngoáy đầu lại cô vẫn thấy Kim giao kề sát tai Âu phong nói gì đó, có vẻ rất thân mật

Hết một lượt chơi kinh hoàng, Uyển Tinh lảo đảo bước xuống xe, đến bên chiếc cột gần đó, thở từng hồi khó nhọc

"Mệt rồi sao? Bị hành hạ như thế đủ rồi đó, tốt nhất là cô nên về đi, đừng có ở đây mà phá đám người khác như thế"

Hạ Kim Giao đứng trước mặt cô, ánh mắt khinh bỉ xen lẫn căm ghét

* * *

"Cô ta đâu?'

Âu Phong quay lại, không thấy Uyển Tinh đâu nên liền hỏi

"Cô ta mệt nên về trước rồi"

Âu Phong im lặng

"A, hình như trời sắp mưa rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó vừa ăn vừa trú mưa đi"

Lại im lặng

"Ăn đồ Tây nhé, lâu rồi em không ăn"

Lần này không đợi Âu Phong trả lời, Kim Giao đã kéo tay anh ra phía đỗ xe

Tiếp tục im lặng, tuy nhiên anh vẫn nhịn nhục đi cùng cô ta

Cuối cùng cả hai đã đến một cửa hàng đồ Tây khá nổi tiếng, trời đã đổ mưa như trút nước, từng vệt nước lăn dài bên ngoài cửa kính

Khai vị bằng đồ nguội, salad và beefsteak nhưng tại sao những món ăn trước mặt lại khiến Âu Phong không ngon miệng, thậm chí không buồn nhìn tới. Anh bắt đầu thấy mình ngồi đây phải chăng suy nghĩ đùa cợt quá ấu trĩ kia? Tại sao phải ngồi đây với những món ăn này? Tại sao phải để Kim Giao câu tay anh thân mật trong khi anh không hề muốn? Tại sao lại phải làm trò hề như thế, điều mà trước đây chưa từng có đối với một người lạnh lùng như anh?

Âu Phong ngán ngẫm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên một bóng dáng mảnh mai lọt vào tầm mắt anh

Đó chẳng phải là cô sao? Dáng người khổ sỡ nép dưới mái hiên chật hẹp bên kia đường. Thật ngốc nghếch! Mái hiên bên đây chẳng phải rộng rãi hơn sao? Qua bên đây chẳng phải khỏi ướt à? Đã vậy còn đứng đó run cầm cập, gặm bánh mỳ khô nữa chứ

Thật ra Uyển Tinh thấy mình bi thảm lấm rồi, hồi nãy đã định về nhưng ngẫm lại thấy còn gì nữa để không bám đi theo, người ta thân mật cũng đã thấy hết rồi, sao lại phải về? Nên cô lén lút đi theo tiếp, cô cũng muốn vào nhà hàng, muốn cho gì đó bỏ vào cái bụng đang cồn cào vì đói nhưng vừa mở ví tiền ra thì đã cạn kiệt vì đi taxi từ sáng đến giờ, nhìn cái ví lép xẹp nên chẳng làm gì được ngoài cách chạy qua bên kia đường mua túi bánh mỳ khô này

Thấy mưa to biết rằng mái hiên bên kia vừa rộng vừa sạch sẽ nhưng nếu qua đó sẽ không đủ 10 mét, sẽ trái yêu cầu nên đành cắn răng chịu đựng đứng ở bên đây. Trời lạnh buốt, Uyển Tinh ngồi khép mình trước mái hiên lòng thầm than thở "Thật ra hai người còn muốn ăn đến bao giờ đây?"

Mưa vẫn rơi, đầu cô nặng quá, đau quá, trước mắt tối quá, từng làn mưa thi nhau táp vào mặt cô khiến cô không tài nào mở mắt ra được, hai người này còn ở đến bao giờ? Cô sắp không chịu nổi nữa rồi

Uyển Tinh cố mở mắt ra nhìn làn mưa, một vài giọt nước mắt trên gương mặt thanh tú khẽ rơi từng giọt, từng giọt nóng hổi

*****************************

Mưa giăng giăng bốn phía, từng hạt mưa lớn rơi lộp bộp xuống ô, xuống mái hiên của những cửa hàng ven đường, tạo ra những âm thanh tí tách tí tách. Không khí oi bức của thành phố được nước mưa gột rửa mà trở nên tươi mát lạ kì.

Uyển Tinh nghịch ngợm giơ tay ra hứng nước mưa, lại bị Triệu Vỹ cầm tay kéo lại vào trong ô.

"Sẽ bị cảm đấy!"

"Xì, anh chỉ biết lo chuyện không đâu!"

"Anh nghiêm túc mà!"

"Không ốm được!"

"Không được hứng nữa, nước mưa không sạch đâu, vi khuẩn lại dính đầy tay đấy!"

Uyển Tinh bĩu môi kháng nghị, nhưng vẫn là nghe lời không giơ tay ra nữa.

"Triệu Vỹ"

"Sao?"

"Anh có bị ướt không?"

"Không ướt đâu!"

Sau lưng Triệu Vỹ đã thấm ướt một mảng lớn.

"Thật không?"

Uyển Tinh tỏ vẻ không tin muốn quay đầu lại kiểm chứng, lại bị Triệu Vỹ giữ lại.

"Không có thật mà, đi nhanh lên, nếu không cả hai cũng sẽ bị ướt đấy!"

Trên con đường vồn vã người qua lại, không ai chú ý đến một góc này, một người trai cao lớn giương ô che cho người con gái thấp hơn anh nửa cái đầu ở phía trước, hai người vừa vui vui vẻ vẻ trò chuyện vừa bước đi, mà mọi người cũng không ai chú ý đến, người trai cao lớn kia, tầm nhìn từ đầu đến cuối vẫn thủy chung dừng lại trên gương mặt tươi cười của người con gái phía trước, mà trong ánh mắt lại nồng đậm chiều chuộng cùng yêu thương.

************************************

Gió về rồi anh ạ

Vẫn lạnh như ngày xưa

Vẫn nức nở buồn bã

Vẫn heo hút lưng trời

Lại thêm một mùa nữa

Lòng quạnh quẽ mênh mang

Vắng bóng người xa ấy

Nên lệ vẫn dâng tràn

Anh ở đâu không biết

Em tìm về xa xăm

Mùa đông không hơi ấm

Không một chút yên bình

Anh đi rồi đi mãi

Em biết làm sao đây

Mùa đông buồn tê tái

Ôm xưa cũ nỗi niềm

Có người đi tới, tiếng bước chân không hề bị lẫn vào tiếng mưa. Uyển Tinh cố mở mắt ra, một đôi giày nam cao cổ TL12 mập mờ hiện ra trước mặt, không khí im lặng đến nặng nề. Đầu cô càng nặng hơn, không thể ngẩng đầu lên nổi

"Ai bảo cậu dầm mưa?'

"Ai cho cậu đứng đây dầm mưa hả?"

Uyển Tinh dụi đầu vào ngực anh, một dòng nước ấm nóng từ khóe mắt cô chảy ra thấm qua áo cô rồi xuyên qua cả chiếc áo thun của Khiết Luân

Khiết Luân cảm nhận được dòng nước ấm nóng này nên dịu dọng lại, ôm cô vào lòng tránh cho mưa không rơi vào người cô

"Tại sao lại đứng đây dầm mưa hả? Mưa như thế này sao không qua bên kia trú, như vậy không bị ướt rồi"

Uyển Tinh im lặng rồi mới nói bằng giọng nặng nề, mệt mỏi

"Đứng bên đây mới đủ 10 mét"

Chỉ nói được đến đó, như không thể gắng gượng được nữa, cô gục vào người anh, từ từ khép mắt lại.

Bình luận





Chi tiết truyện