chương 8/ 24

... thật tuyệt mừng hay được nghe tin của anh. Tôi rất vui khi anh vẫn ổn. John sẽ rất tự hào. Tôi nhớ anh. Tôi nhớ anh ấy. Tôi nhớ anh. Vài bông hoa vẫn còn nở. Chẳng phải thật hay khi vẫn còn có hoa nở?

—của Nữ bá tước Kilmartin cho Bá tước Kilmartin, một tuần sau khi nhận được lá thư thứ hai cho cô, bản nháp đầu tiên, không bao giờ hoàn thành, không bao giờ được gửi

"Chẳng phải Michael đã nói cậu ấy sẽ cùng ăn tối với chúng ta tối nay sao?"

Francesca ngước nhìn mẹ cô, bà đang đứng trước mặt cô với đôi mắt lo lắng. Cô đang nghĩ về đúng chuyện đó, phải nói thật, và băn khoăn không biết cái gì đã ngăn anh lại.

Cô đã mất gần cả ngày lo lắng vì anh sẽ đến, mặc dù anh hoàn toàn không hay biết rằng cô đã rất khổ sở vì cái giây phút ở trong công viên đó. Có chúa, anh ấy có thể còn không nhận ra là đã có một "giây phút".

Đó là lần đầu tiên trong đời Francesca cảm thấy biết ơn vì sự ngờ nghệch nói chung của đàn ông.

"Phải, anh ấy đã nói sẽ đến," cô trả lời, khẽ cựa quậy trên ghế. Cô đã đợi một lúc trong phòng khách cùng với mẹ và hai chị em của cô, lơ đãng để thời gian trôi qua cho đến khi vị khách của họ tới.

"Chúng ta có nói giờ cho cậu ấy chưa?" Violet hỏi.

Francesca gật đầu. "Con đã nhắc lại cho anh ấy khi anh ấy thả con xuống đây sau cuộc đi dạo trong công viên." Cô khá chắc chắn về cuộc nói chuyện đó; cô nhớ rõ ràng đã cảm thấy hơi xốn xang trong ruột khi họ nói về vụ này. Cô không muốn gặp lại anh—dù sao cũng không sớm quá như thế—nhưng cô có thể làm gì? Mẹ cô đã đưa ra lời mời.

"Có thể anh ấy chỉ đến muộn thôi," đó là Hyacinth, em gái út của Francesca. "Em không ngạc nhiên đâu. Kiểu như anh ấy thì luôn đến muộn."

Francesca ngay lập tức quay sang em gái. "Cái đó là có ý gì?"

"Em đã nghe tất cả về tiếng tăm của anh ấy."

"Tiếng tăm của anh ấy thì có liên quan gì?" Francesca hỏi vẻ gay gắt. "Và dù sao, em thì biết gì về cái đó chứ? Anh ấy rời nước Anh hàng năm trời trước khi em biết cúi chào kìa."

Hyacinth nhún vai, dũi cái kim vào miếng vải thêu vô cùng lộn xộn của mình. "Người ta vẫn nói về anh ấy," cô nói tỉnh bơ. "Các quý cô ngất đi như những đứa ngốc khi chỉ mới nghe đến tên anh ấy, nếu chị cần biết."

"Chẳng có cách ngất nào khác cả," người chen vào là Eloise, người, mặc dù lớn hơn Francesca đúng một tuổi, vẫn chưa có chồng.

"Ừm, có thể anh ấy là tay chơi," Francesca nói vẻ tinh quái, "nhưng anh ấy luôn đúng giờ quá mức." Cô chưa bao giờ có thể cho phép ai nói xấu về Michael. Cô có thể thở dài và rên rỉ và chỉ trích những sai sót của anh, nhưng hoàn toàn không thể chấp nhận được khi Hyacinth, người chỉ biết về Michael hoàn toàn dựa trên tin đồn và nghe bóng gió, đưa ra một nhận xét vội vàng như vậy.

"Mặc kệ em tin hay không," Francesca nói gắt, bởi vì không đời nào cô để cho Hyacinth kết thúc, "nhưng anh ấy sẽ không bao giờ muộn một bữa tối ở đây. Anh ấy vô cùng tôn trọng mẹ."

"Thế còn đối với chị thì sao?" Hyacinth nói.

Francesca lườm em gái, người đang nhếch mép với tấm vải thêu của mình. "Anh ấy—" Không, cô sẽ không làm trò này. Cô sẽ không ngồi đây và cãi nhau với em gái mình, không khi mà có thể đang có chuyện gì đó không ổn. Michael, dù cho những thói xấu của anh, luôn lịch sự và tế nhị hết mức, hoặc ít ra anh đã luôn như vậy khi cô có mặt. Và anh sẽ không bao giờ đến ăn tối—cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi—trễ hơn ba mươi phút. Không, ít nhất, nếu anh không nhắn lại.

Cô đứng dậy, vuốt thẳng chiếc váy xám của mình thật nhanh. "Con sẽ đến Ngôi nhà Kilmartin," cô thông báo.

"Một mình?" Violet hỏi.

"Một mình," Francesca nói chắc chắn. "Đó là nhà của con, dù gì đi nữa. Con không nghĩ sẽ có ai đàm tiếu nếu con chỉ ghé qua thật nhanh."

"Phải, phải, tất nhiên," mẹ cô nói. "Nhưng đừng có ở lại lâu quá."

"Mẹ, con là một bà góa. Và con không định ở lại qua đêm. Con chỉ muốn xem tình hình của Michael. Con sẽ ổn, con đảm bảo với mẹ."

Violet gật đầu, nhưng với vẻ mặt của bà, Francesca có thể thấy rằng bà muốn nói nhiều hơn. Đã như thế này bao năm nay rồi—Violet muốn tiếp tục đóng vai bà mẹ chăm sóc cô con gái trẻ góa chồng của bà, nhưng bà cố nhịn, cố tôn trọng sự tự do của cô.

Bà không phải lúc nào cũng có thể nhịn không can thiệp, nhưng bà đã cố, và Francesca biết ơn vì sự cố gắng đó.

"Chị có muốn em đi cùng không?" Hyacinth hỏi, mắt cô sáng lên.

"Không!" Francesca nói, ngạc nhiên vì giọng cô có vẻ dữ dội hơn cô tưởng. "Em muốn đến đó làm quái gì?"

Hyacinth nhún vai. "Tò mò. Em muốn gặp Tay chơi vui vẻ."

"Em đã gặp anh ấy rồi," Eloise chỉ ra.

"Phải, nhưng đã lâu lắm rồi," Hyacinth nói với một cái thở dài thượt, "từ trước khi em hiểu tay chơi là gì."

"Con vẫn không hiểu cái đó bây giờ," Violet nói sẵng.

"Ồ, nhưng con—"

"Con không" Violet nhắc lại, "hiểu tay chơi nghĩa là gì."

"Được thôi." Hyacinth quay sang phía mẹ với một nụ cười ngọt ngào đến phát ốm. "Con không biết tay chơi là gì. Con cũng không biết tự mặc quần áo và đánh răng."

"Con đúng là đã thấy Polly giúp nó mặc váy tối hôm qua," Eloise lẩm bẩm trên chiếc ghế sofa.

"Chẳng ai có thể tự mặc váy buổi tối cả," Hyacinth ném trả.

"Con đi đây," Francesca thông báo, mặc dù cô khá chắc rằng chẳng ai nghe cô.

"Chị đang làm gì đấy?" Hyacinth hỏi.

Francesca đứng lại cho đến khi nhận ra Hyacinth đang không nói với cô.

"Chỉ kiểm tra răng em thôi," Eloise nói đầy ngọt ngào.

"Các cô bé!" Violet kêu, mặc dù Francesca không thể nghĩ rằng Eloise sẽ tiếp nhận cái đó một cách vui vẻ, khi chị ấy đã hai mươi bảy.

Và đúng là chị ấy không thích, nhưng Francesca lợi dụng sự lộn xộn và cãi cọ sau đó như một cơ hội để chuồn ra khỏi phòng và yêu cầu một người chạy việc gọi chiếc xe cho cô.

Đường phố không đông lắm; vẫn còn sớm, và giới quý tộc sẽ không ra khỏi nhà đến các buổi tiệc và vũ hội trong ít nhất một hoặc hai giờ nữa. Cỗ xe di chuyển thật nhanh giữa Mayfair, và trong chưa đầy mười lăm phút Francesca đã bước lên các bậc cấp phía trước Ngôi nhà Kilmartin ở St. James. Như thường lệ, một người chạy việc mở cửa trước khi cô kịp nhấc tay nắm, và cô vội vào trong.

"Kilmartin có ở đây không?" cô hỏi, nhận ra một sự ngạc nhiên nhỏ rằng đây là lần đầu tiên cô gọi Michael bằng tên đó. Cái đó thật lạ, cô nhận ra, và cũng hay, đúng thế, nó bật ra khỏi miệng cô thật tự nhiên. Có thể đã đến lúc họ quen với sự thay đổi. Anh giờ là bá tước, và anh sẽ không bao giờ chỉ là Ông Stirling nữa.

"Tôi tin vậy," người chạy việc trả lời. "Ông ấy về sớm chiều nay, và tôi vẫn chưa thấy ông ấy đi."

Francesca nhíu mày, rồi gật đầu cho anh ta lui trước khi bước lên những bậc thang. Nếu Michael thực sự ở nhà, anh phải đang ở trên lầu; nếu anh ở dưới phòng làm việc, người chạy việc sẽ nhận ra sự có mặt của anh.

Cô lên đến tầng hai, rồi sải bước dọc hành lang tới khu phòng của bá tước, đôi chân mang ủng của cô bước đi êm ái trên tấm thảm Aubusson dày cộm. "Michael?" cô gọi khẽ, khi cô đến phòng anh. "Michael?"

Chẳng có câu trả lời, thế là cô bước tới gần cánh cửa hơn, và cô nhận ra nó không đóng hẳn. "Michael?" cô lại gọi, chỉ to hơn một chút xíu. Chẳng hay ho gì khi gào tên anh trong nhà. Hơn nữa, nếu anh đang ngủ, cô không muốn đánh thức anh dậy. Anh có thể mệt sau chuyến đi dài và đã quá kiêu để có thể nói ra điều đó khi Violet mời anh tới dùng bữa tối.

Vẫn chẳng có gì, và cô đẩy cánh cửa mở ra thêm vài inch. "Michael?"

Cô nghe thấy tiếng gì đó. Một tiếng sột soạt, có thể. Có thể là một tiếng rên.

"Michael?"

"Frannie?"

Đó chắc chắn là giọng anh, nhưng không hề giống bất cứ cái gì cô từng nghe phát ra từ môi anh.

"Michael?" Cô vội vào phòng để thấy anh đang co ro trên giường, trông ốm yếu hơn bất cứ ai cô từng thấy. John, tất nhiên, chưa bao giờ ốm. Anh ấy chỉ đi ngủ một đêm và chết.

Thế đấy.

"Michael!" cô thở dốc. "Có chuyện gì với anh thế?"

"Ồ, không có gì nhiều," anh thều thào. "Cảm lạnh, tôi nghĩ thế."

Francesca nhìn xuống anh với đôi mắt nghi ngờ. Mái tóc đen của anh bết vào trán, da anh đỏ lên và lốm đốm, và sức nóng tỏa ra từ cái giường gần như làm cô nín thở.

Đấy là chưa nói anh ngửi có vẻ thật ốm. Đó là cái mùi kinh khủng, mùi mồ hôi, hơi chua, cái kiểu mùi mà, nếu có màu, sẽ là cái màu xanh làm người ta buồn nôn. Francesca đưa tay ra chạm vào trán anh, rụt lại ngay với sức nóng của nó.

"Đây không phải là cảm lạnh," cô nói rành rọt.

Đôi môi anh căng ra cố làm thành một nụ cười xấu xí. "Cảm lạnh nặng?"

"Michael Stuart Stirling!"

"Chúa ơi, cô nói nghe như mẹ tôi."

Cô không hoàn toàn cảm thấy như mẹ anh, đặc biệt sau chuyện xảy ra ở công viên, và cô cũng hơi nhẹ nhõm khi thấy anh yếu đuối và kém hấp dẫn đến mức này. Nó làm cái cảm giác cô cảm thấy từ chiều bớt xù xì đi một chút.

"Michael, có chuyện gì với anh thế?"

Anh nhún vai, rồi vùi mình sâu hơn dưới những tấm chăn, cả cơ thể anh run lên vì dùng quá nhiều sức.

"Michael!" Cô với tay ra và túm lấy vai anh. Cũng không quá dịu dàng. "Đừng có giở trò mọi khi của anh với tôi. Tôi biết chính xác cách làm của anh. Anh luôn giả vờ chẳng có gì quan trọng, chẳng có gì làm đáng làm anh bận tâm—"

"Thực sự chẳng cần bận tâm," anh nói. "Cả cô nữa. Đơn giản thôi mà, thật đấy."

"Michael!" Cô có thể tát anh nếu như anh không quá ốm như thế kia. "Anh sẽ không cố làm giảm nhẹ chuyện này, anh có hiểu tôi không? Tôi nhất quyết yêu cầu anh nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra với anh!"

"Tôi sẽ khá hơn ngày mai," anh nói.

"Ồ, phải," Francesca nói, với tất cả sự mỉa mai cô có thể, và nói thật là, cũng kha khá.

"Tôi sẽ," anh khăng khăng, liên tục thay đổi tư thế, mỗi cử động xen lẫn với một tiếng rên. "Ngày mai tôi sẽ khỏe."

Có cái gì đó trong cách nói của anh làm Francesca cảm thấy rất lạ. "Thế còn ngày sau đó thì sao?" cô hỏi, đôi mắt cô nheo lại.

Một tiềng cười khó khăn phát ra đâu đó dưới lớp chăn. "Sao cơ, lúc đó thì tôi sẽ lại ốm như một con chó chứ sao, tất nhiên."

"Michael," cô lại nói, cô giữ giọng mình thật thấp, "có chuyện gì với anh thế?"

"Cô vẫn chưa đoán được à?" Anh thò đầu ra từ dưới tấm chăn, và trông anh thật ốm đến nỗi cô muốn khóc. "Tôi bị sốt rét."

"Ôi, Chúa ơi," Francesca thở, thực sự lùi lại một bước. "Ôi, Chúa ơi."

"Lần đầu tiên tôi nghe thấy cô kêu trời," anh nói. "Có lẽ tôi nên cảm thấy hãnh diện vì đó là do tôi."

Cô không biết sao anh có thể bỡn cợt trong lúc như vậy.

"Michael, tôi—" cô đưa tay ra, rồi lại thu tay về, không biết phải làm gì.

"Đừng lo," anh nói, cuộn người lại tròn hơn khi cơ thể anh dúm lại vì một đợt run mới. "Cô không thể lây từ tôi đâu."

"Tôi không thể sao?" Cô chớp mắt. "Ý tôi là, tất nhiên là không." Và ngay cả nếu cô có thể, điều đó không nên ngăn cô chăm sóc anh. Anh là Michael. Anh là... ừm, có vẻ thật khó để định nghĩa xem anh là gì của cô, nhưng họ có một mối liên hệ không thể phá vỡ, hai người, và dường như bốn năm và hàng ngàn dặm chẳng làm được gì nhiều để thay đổi chuyện đó.

"Nó là do khí hậu," anh nói với giọng mệt mỏi. "Cô phải hít chướng khí mới có thể bị bệnh. Đó là tại sao họ gọi nó là sốt rét. Nếu cô có thể bị lây từ người khác, cái đám chúng tôi đã truyền bệnh cho cả nước Anh rồi."

Cô gật đầu với sự giải thích của anh. "Anh có... anh có..." Cô không thể hỏi được; cô không biết hỏi thế nào.

"Không," anh nói. "Ít nhất tôi không nghĩ vậy."

Cô cảm thấy mình rũ ra vì nhẹ nhõm, và cô cần phải ngồi xuống. Cô không thể tưởng tượng thế giới không có anh. Ngay cả khi anh đi, cô vẫn biết anh đang ở đó, cùng chung một hành tinh với cô, cùng bước trên một mặt đất. Và ngay cả những ngày ngay sau khi John chết, khi cô ghét anh vì đã bỏ cô, ngay cả khi cô giận anh đến mức muốn khóc—cô vẫn cảm thấy chút an ủi vì biết anh còn sống và vẫn khỏe, và sẽ quay về với cô ngay lập tức, nếu cô yêu cầu.

Anh ở đây. Anh còn sống. Và khi John đã mất... Ừm, cô không biết mọi người làm sao có thể nghĩ đến việc cô mất cả hai người.

Anh lại run lên, thật dữ dội.

"Anh có cần thuốc không?" cô hỏi, chú ý trở lại. "Anh có thuốc không?"

"Tôi uống rồi," anh nói.

Nhưng cô phải làm gì đó. Cô cũng không ghét bản thân đến mức nghĩ rằng cô có thể đã làm gì đó để ngăn chặn cái chết của John—ngay cả trong lúc đau đớn nhất cô cũng chưa đến mức đó—nhưng cô đã luôn thấy ghét khi tất cả chuyện đó xảy ra lúc không có mặt cô. Đó, thực sự, là điều hệ trọng duy nhất John làm mà không có cô. Và ngay cả nếu Michael chỉ ốm thôi, và sẽ không chết, cô sẽ không để cho anh chịu đựng một mình.

"Để tôi lấy cho anh một cái chăn nữa," cô nói. Không đợi anh trả lời, cô vội bước qua cánh cửa nối sang khu phòng của cô và kéo tấm chăn khỏi giường mình. Nó có màu hồng của hoa hồng và gần như chắc chắn sẽ xúc phạm cái cảm giác đàn ông của anh khi anh bắt đầu có cảm giác trở lại, nhưng chuyện đó, cô quyết định, là chuyện của anh.

Khi cô quay lại phòng anh, anh nằm thật yên đến mức cô nghĩ anh đã ngủ, nhưng anh cố tỉnh lại và nói cám ơn khi cô phủ tấm chăn lên trên người anh.

"Tôi có thể làm gì nữa?" cô hỏi, kéo một cái ghế gỗ đến bên giường anh và ngồi xuống.

"Không gì cả."

"Phải có việc gì đó," cô khăng khăng. "Chắc chắn chúng ta sẽ không chỉ đợi chuyện này qua đi.’

"Chúng ta sẽ," anh nói yếu ớt, "đợi chuyện này qua đi."

"Tôi không thể tin điều đó là thật."

Anh mở một mắt. "Cô định thách thức cả một nền y học sao?"

Cô nghiến răng và nhổm lên khỏi ghế. "Anh có chắc anh không cần thêm thuốc chứ?"

Anh lắc đầu, rồi rên lên vì dùng quá sức. "Không cần trong vài giờ nữa."

"Nó ở đâu?" cô hỏi. Nếu việc duy nhất cô thực sự có thể làm là tìm xem thuốc ở đâu và chuẩn bị sẵn sàng khi cần đến nó, thì vì Chúa, cô ít nhất cũng sẽ làm vậy.

Anh nhích đầu một chút sang bên trái. Francesca dõi theo cử động đến một cái bàn nhỏ bên kia phòng, nơi có một lọ thuốc đứng trên một tờ báo gấp lại. Cô đứng dậy ngay và tới lấy nó, đọc nhãn thuốc khi quay trở lại ghế. "Quinine," cô lẩm bẩm. "Tôi đã nghe tới cái này."

"Thuốc thần kỳ," Michael nói. "Người ta bảo vậy."

Francecsa nhìn anh nghi ngờ.

"Nhìn tôi này," anh nói với một nụ cười nửa miệng—và yếu ớt. "Bằng chứng sống động."

Cô lại săm soi lọ thuốc, nhìn thứ bột trong đó dịch chuyển khi cô nghiêng lọ. "Tôi vẫn chưa bị thuyết phục."

Một bên vai anh cố cử động ra vẻ vô tư. "Tôi vẫn chưa chết."

"Cái đó không buồn cười chút nào."

"Không, đó là cái duy nhất buồn cười," anh sửa lại. "Chúng ta phải cười khi có thể. Thử nghĩ xem, nếu tôi chết, tước vị sẽ chuyển sang—Janet nói thế nào nhỉ—cái—"

"Nhánh Dabenham tệ hại trong gia tộc," họ cùng nói, và dù Francesca không thể tin được, cô đã thực sự mỉm cười.

Anh luôn có thể làm cô cười.

Cô với tay ra và nắm lấy tay anh. "Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này," cô nói.

Anh gật đầu, và rồi anh nhắm mắt lại.

Nhưng ngay khi cô nghĩ anh đã ngủ, anh thì thầm, "Có cô ở đây vẫn tốt hơn."

Sáng hôm sau Michael đã cảm thấy như sống lại đôi chút, và nếu anh vẫn chưa được như bình thường, thì ít nhất vẫn khá hơn nhiều so với đêm trước. Francesca, anh phát hoảng khi nhận ra, vẫn ngồi trên cái ghế gỗ cạnh giường anh, đầu cô nghiêng về một bên như say rượu. Trông cô không thoải mái theo mọi cách mà người ta có thể trông không thoải mái, từ cái cách cô ngồi trên ghế đến cái góc nghiêng kỳ quặc của cái cổ và thân hình vặn vẹo lạ kỳ của cô.

Nhưng cô đang ngủ. Thậm chí còn ngáy, cái này làm anh cảm thấy thật dễ thương. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được cô ngáy, và thật buồn phải nói rằng, anh đã tưởng tượng cô ngủ không biết bao nhiêu lần mà kể.

Anh nghĩ là anh đã hy vọng quá hão huyền rằng anh có thể dấu cô bệnh của mình; cô quá nhạy bén và tất nhiên cũng quá tọc mạch. Và dù cho anh muốn cô không lo lắng vì mình, sự thật là, anh đã được an ủi vì sự có mặt của cô đêm qua. Anh không nên thế, hoặc ít nhất anh không nên cho phép mình như thế, nhưng anh không thể đừng được.

Anh nghe thấy cô trở mình và quay sang nằm nghiêng để nhìn rõ hơn. Anh chưa bao giờ nhìn cô tỉnh dậy, anh nhận ra. Anh không chắc tại sao anh nghĩ điều này lạ đến vậy; cũng chẳng phải anh đã được chứng kiến nhiều thời khắc riêng tư của cô trước đây. Có thể bởi vì trong tất cả những giấc mơ của anh, trong tất cả sự mơ tưởng của anh, anh chưa bao giờ tưởng tượng về điều này—tiếng khò khè khẽ trong cổ cô khi cô trở mình, tiếng thở dài khi cô ngáp, hoặc ngay cả sự lay động thật khẽ của đôi mi cô khi chúng hé ra.

Cô thật đẹp.

Anh biết vậy, tất nhiên, anh đã biết điều đó bao nhiêu năm nay, nhưng chưa từng cảm nhận nó rõ rệt đến thế, sâu tận trong xương tủy đến vậy.

Chẳng phải vì mái tóc của cô, mái tóc dày, những lọn sóng màu hạt dẻ mượt mà anh hiếm khi được có cơ may nhìn chúng rủ xuống. Và thậm chí cũng không phải vì đôi mắt của cô, xanh sáng lên đến mức đàn ông đã xúc động đến nỗi phải làm thơ—Michael nhớ lại, trong sự thích thú của John. Cũng chẳng phải vì khuôn mặt cô hay khuôn xương; nếu đúng thế, anh đã phải phát cuồng vì sự đáng yêu của tất cả các cô gái nhà Bridgerton; họ giống nhau như những hạt đậu, ít nhất ở vẻ bên ngoài.

Đó là vì cái gì đó trong cách cô cử động.

Cái gì đó trong cách cô thở.

Cái gì đó trong cái cách cô đơn giản là tồn tại.

Và anh không nghĩ anh có bao giờ có thể vượt qua điều đó.

"Michael," cô lẩm nhẩm, dụi đi giấc ngủ từ đôi mắt.

"Chào buổi sáng," anh nói, hy vọng cô nhầm tiếng khàn trong giọng anh là do mệt mỏi.

"Trông anh khá hơn."

"Tôi cảm thấy khá hơn."

Cô nuốt vào trước khi cô nói, "Anh đã quen chuyện này."

Anh gật đầu. "Tôi sẽ không đi quá xa đến mức nói rằng tôi không phiền với căn bệnh, nhưng đúng, tôi đã quen với nó. Tôi biết phải làm gì."

"Nó sẽ còn tiếp tục bao lâu nữa?"

"Cũng khó nói. Tôi sẽ bị sốt hai ngày một lần cho đến khi nó... dừng. Một tuần tất cả, có thể hai. Ba nếu tôi đen đủi đến mức tệ hại."

"Và rồi sao?"

Anh nhún vai. "Rồi tôi đợi và hy vọng nó sẽ không xảy ra lần nữa."

"Nó có thể thế sao?" Cô ngồi thẳng dậy. "Không bao giờ trở lại?"

"Nó là một căn bệnh kỳ lạ, thất thường."

Đôi mắt cô nheo lại. "Đừng có nói là nó giống như một người đàn bà."

"Tôi chưa hề nghĩ thế cho đến khi cô nói ra."

Đôi môi cô khẽ mím lại, rồi dãn ra khi cô hỏi, "Đã bao lâu rồi kể từ lần trước anh..." Cô chớp mắt. "Anh gọi nó sao?"

Anh nhún vai. "Tôi gọi là lên cơn. Chắc chắn là nó có cảm giác như vậy. Và đã sáu tháng rồi."

"Ừm, vậy là tốt!" Cô cắn môi dưới. "Phải không?"

"Nếu tính đến chuyện trước lần trước chỉ có ba tháng, thì đúng, tôi nghĩ thế."

"Chuyện này xảy ra thường xuyên cỡ nào?"

"Đây là lần thứ ba. Tóm lại, nó cũng không quá tệ nếu so với những cái tôi đã thấy."

"Liệu tôi có nên an tâm vì điều đó không?"

"Tôi có," anh nói thẳng băng. "vì tôi là hình mẫu của đức tính của người theo đạo Thiên chúa."

Cô bất chợt đưa tay ra và sờ trán anh. "Anh mát hơn nhiều rồi," cô nhận xét.

"Đúng, tôi sẽ. Đây là một căn bệnh rất ổn định. Ừm, ít ra là khi cô đang ốm. Sẽ tốt hơn nếu tôi biết lúc nào tôi sẽ bị lên cơn lại."

"Và anh sẽ thực sự lên cơn sốt trong vòng một ngày nữa? Đúng y như thế?"

"Đúng y như thế," anh khẳng định.

Cô dường như suy nghĩ về điều đó một lúc, rồi nói, "Anh sẽ không thể giấu gia đình về chuyện này, đương nhiên."

Anh thực sự cố ngồi dậy. "Vì Chúa, Francesca, đừng nói với mẹ tôi và—"

"Họ sẽ đến bất cứ hôm nào bây giờ," cô chen vào. "Khi tôi rời Scotland, họ nói họ sẽ chỉ chậm hơn tôi một tuần, và anh biết Janet đấy, cái đó thực sự có nghĩa là chỉ ba ngày. Anh có thực sự hy vọng họ không nhận ra rằng anh khá dễ dàng—"

"Không dễ dàng," anh chen vào thật nhanh.

"Kiểu gì cũng thế," cô nói gọn lỏn. "Anh có thực sự nghĩ họ sẽ không nhận ra anh ốm như chết cứ hai ngày một lần? Vì trời, Michael, hãy nghĩ là họ có một chút trí thông minh đi."

"Được rồi," anh nói, thả người xuống gối. "Nhưng không ai nữa. Tôi không có mong ước trở thành tên quái của London."

"Anh chẳng phải người đầu tiên bị sốt rét."

"Tôi không muốn ai thương hại cả," anh bật ra. "Đặc biệt là cô."

Cô lui lại như thể bị đánh, và tất nhiên anh cảm thấy như một tên khốn.

"Tha lỗi cho tôi," anh nói. "Ý tôi khác."

Cô lườm anh.

"Tôi không muốn sự thương hại của cô," anh nói lại, "nhưng sự chăm sóc và cầu chúc tốt đẹp của cô luôn được chào đón."

Đôi mắt cô không nhìn anh, nhưng anh có thể nói rằng cô đang cố quyết định xem có nên tin anh không.

"Tôi thật lòng," anh nói, và anh không còn sức để giấu đi sự mệt mỏi trong giọng nói. "Tôi mừng vì cô ở đây. Tôi từng trải qua chuyện này."

Cô nhìn qua thật nhanh, như thể cô có một câu hỏi, nhưng có chết, anh cũng không biết đó là gì.

"Tôi đã trải qua chuyện này," anh lại nói, "và lần này... khác. Tốt hơn. Dễ dàng hơn." Anh thở một hơi dài, nhẹ nhõm vì đã tìm được từ thích hợp. "Dễ dàng hơn. Nó dễ dàng hơn."

"Ồ," Cô nhúc nhích trên ghế. "Tôi thật... mừng."

Anh liếc qua cửa sổ. Chúng được che bởi những tấm rèm dày, nhưng anh có thể thấy những tia nắng lọt qua khe ở bên cạnh. "Mẹ cô sẽ không lo lắng cho cô chứ?"

"Ôi, không!" Francesca thốt lên, nhảy dựng lên nhanh đến mức bàn tay cô đập vào chiếc bàn cạnh giường. "Ôi ôi ôi"

"Cô không sao chứ?" Michael hỏi lịch sự, bởi vì rõ ràng cô không làm sao cả.

"Ôi..." Cô đang rảy rảy tay, cố làm dịu cơn đau. "Tôi quên mất mẹ tôi. Bà chờ tôi về từ đêm qua."

"Cô không gửi tin nhắn sao?"

"Tôi có," cô nói. "tôi nói với bà là anh ốm, nhưng bà nhắn lại và nói sẽ ghé qua vào buổi sáng để giúp. Mấy giờ rồi? Anh có đồng hồ không? Tất nhiên anh có đồng hồ." Cô quay thật nhanh về phía chiếc đồng hồ nhỏ trên lò sưởi.

Đây từng là phòng John; nó vẫn là phòng John, theo rất nhiều cách. Tất nhiên cô phải biết chiếc đồng hồ ở đâu.

"Mới tám giờ," cô nói và thở phào. "Mẹ không bao giờ dậy trước chín giờ trừ phi có việc khẩn cấp, và hy vọng bà không coi chuyện này là như vậy. Tôi đã cố không quá tỏ ra hoảng hốt trong tin nhắn."

Nếu bạn biết Francesca, nó sẽ được viết với tất cả sự bình tĩnh lạnh lùng mà cô nổi tiếng sở hữu. Michael mỉm cười. Cô có thể đã nói dối rằng cô đã thuê người chăm sóc.

"Chẳng cần thiết phải lo lắng," anh nói.

Cô quay nhìn anh với đôi mắt lạ lùng. "Anh nói anh không muốn ai biết anh bị sốt rét."

Môi anh mở ra. Anh chưa bao giờ mơ rằng cô sẽ xem trọng ý muốn của anh đến thế. "Cô sẽ giấu việc này với mẹ cô?" anh hỏi khẽ.

"Tất nhiên. Đó là quyết định của anh xem có nói với bà không, không phải là của tôi."

Việc này thật cảm động, thậm chí có cảm giác âu yếm—

"Tôi nghĩ anh bị điên," cô nói nhanh.

Ừm, có thể âu yếm không hẳn là từ thích hợp.

"Nhưng tôi sẽ tôn trọng ý muốn của anh." Cô đặt tay lên hông và nhìn anh với ánh mắt chỉ có thể tả là bực bội. "Sao anh có thể nghĩ là tôi sẽ làm khác nhỉ?"

"Tôi không biết," anh lẩm bẩm.

"Thật tình, Michael," cô gầm gừ. "Tôi không biết có chuyện gì với anh nữa."

"Không khí ẩm ướt?" anh cố đùa.

Cô ném cho anh một Cái Nhìn. Viết hoa.

"Tôi sẽ quay về chỗ mẹ tôi," cô nói, đeo đôi ủng ngắn màu xám của cô vào. "Nếu tôi không về, anh có thể chắc chắn mẹ tôi sẽ xuất hiện với cả một khoa trong Cao đẳng Y khoa Hoàng gia theo sau."

Anh nhướng một bên mày. "Có phải bà từng làm vậy khi cô ốm?"

Cô phát ra một âm thanh nửa như khịt mũi, nửa như gầm gừ, và hoàn toàn cáu kỉnh. "Tôi sẽ quay lại sớm. Đừng có đi đâu."

Anh giơ hai bàn tay lên, đưa tay một cách châm biếm về chiếc giường bệnh.

"Ừm, tôi sẽ không quá tin ở anh," cô lầm bầm.

"Niềm tin của cô về sức mạnh siêu phàm thực là cảm động."

Cô dừng lại trước cửa. "Tôi thề, Michael, anh là bệnh nhân thập tử nhất sinh dễ gây nổi cáu nhất mà tôi từng biết."

"Tôi sống để phục vụ cô!" anh gọi với ra vì cô đã ra ngoài hành lang, và anh chắc mẩm nếu cô có cái gì đó để ném vào cánh cửa, thì cô đã làm rồi. Với hết sức lực.

Anh nằm lại xuống gối và mỉm cười. Anh có thể là một bệnh nhân gây nổi cáu, nhưng cô cũng là một người chăm sóc quái gở.

Với anh cái đó hoàn toàn ổn.

Bình luận





Chi tiết truyện