chương 17/ 24

... phải, tất nhiên. Francesca thật kỳ diệu. Nhưng con cũng biết thế rồi, phải không?

—của Helen Stirling gửi con trai, Bá tước Kilmartin, hai năm chín tháng sau khi anh đi Ấn Độ

Michael cũng không chắc việc anh sẽ phải quyến rũ cô trở nên rõ ràng từ lúc nào. Anh đã cố thuyết phục lý trí của cô, cố khơi dậy sự thực tế và khôn ngoan của cô, và đã không hiệu quả.

Và cũng không thể dựa vào tình cảm được, bởi vì cái đó, anh biết, là đơn phương.

Vậy nên sẽ phải là trông chờ vào sự đam mê.

Anh muốn cô—Ôi, Chúa, anh muốn cô. Với sự dữ dội anh chưa bao giờ có thể tưởng tượng được trước khi hôn cô một tuần trước tại London. Nhưng ngay khi máu anh đang rần rật với ham muốn và thèm khát và, phải, tình yêu, lý trí anh vẫn nhạy bén và toan tính, và anh biết rằng nếu anh muốn trói cô vào với mình, anh sẽ phải dùng trò này. Anh sẽ phải chiếm lấy cô bằng một cách mà cô không thể từ chối. Anh không thể chỉ cố thuyết phục cô bằng lời nói và suy nghĩ và ý tưởng. Cô sẽ cố cãi bay cãi biến, giả vờ rằng các cảm xúc hoàn toàn không có thật.

Nhưng nếu anh biến cô thành của mình, để lại dấu ấn của anh trên người cô theo cách tự nhiên nhất, anh sẽ luôn được ở bên cô.

Và cô sẽ là của anh.

Cô chuồi ra dưới những ngón tay anh, nhích ra sau cho đến khi cô đã cách anh vài bước.

"Em có muốn một nụ hôn nữa không, Francesca?" anh thì thầm, tiến về phía cô với vẻ duyên dáng của một kẻ săn mồi.

"Đó là một sai lầm," cô nói, giọng cô run rẩy. Cô lại lui ra sau chút nữa, chỉ dừng lại khi cô va vào một cạnh bàn.

Anh tiến tới. "Không nếu như chúng ta lấy nhau."

"Tôi không thể lấy anh, anh biết thế."

Anh nắm lấy tay cô, vuốt ve lớp da một cách lơ đãng bằng ngón cái. "Và tại sao vậy?"

"Bởi vì tôi... anh... anh là anh."

"Đúng," anh nói, nâng bàn tay cô lên và hôn vào lòng bàn tay. Rồi anh đá lưỡi trên cổ tay cô, chỉ bởi vì anh có thể làm vậy. "Và lần đầu tiên sau rất rất lâu," anh nói, liếc nhìn lên cô qua đôi lông mi, "lúc này đây anh chẳng muốn làm ai khác."

"Michael..." cô thì thầm, rướn ra sau.

Nhưng cô muốn anh. Anh có thể nghe thấy điều đó trong hơi thở của cô.

"Michael không, hay là Michael vâng?" anh khẽ nói, hôn vào mé trong khuỷu tay cô.

"Tôi không biết," cô rên khẽ.

"Được thôi." Anh nhích lên trên cao hơn, dụi vào cằm cô cho đến khi cô không còn cách nào khác mà phải ngả ra.

Và anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc mơn trớn cái cổ của cô.

Anh hôn cô chậm rãi, kỹ càng, không để sót một khoảng da nào trong cuộc tấn công mê hồn của mình. Anh nhích lên quai hàm cô, rồi sang dái tai, rồi lại xuống mép trên thân váy của cô, cắn lấy nó giữa hai hàm răng. Anh nghe cô thở hắt ra, nhưng cô không bảo anh ngưng lại, và anh kéo và anh kéo và kéo cho đến khi một bên vú cô bật ra.

Chúa ơi, anh thật thích thời trang của phụ nữ bây giờ.

"Michael?" cô thì thầm.

"Suỵt." Anh không muốn phải trả lời bất cứ câu hỏi nào. Anh không muốn cô suy nghĩ đủ để có thể hỏi.

Anh lướt cái lưỡi bên dưới bầu ngực của cô, nếm hương vị hơi mặn và ngọt của làn da, rồi đưa tay ra và úp vào đó. Anh đã chạm vào cô qua lần áo váy khi họ hôn lần đầu tiên, và anh đã nghĩ đó là thiên đường, nhưng chẳng có gì có thể so sánh được cảm giác của cô, nóng hổi và trần trụi, trong tay anh.

"Ôi, trời," cô rên. "Ôi..."

Anh khẽ thổi vào nụ hoa cô. "Anh hôn em nhé?" Anh nhìn lên. Anh biết mình đang liều, chờ đợi câu trả lời của cô. Có lẽ anh thậm chí không nên hỏi, nhưng mặc dù ý định của anh là quyến rũ cô, anh không thể cho phép mình làm vậy mà không nhận được ít nhất một lời đồng ý của cô.

"Được không?" anh thì thầm lần nữa, làm lời mời chào trở nên ngọt ngào hơn với một cú đá lưỡi lướt qua đầu ngực cô.

"Vâng!" cô bật ra. "Vâng, vì Chúa, vâng!"

Anh mỉm cười. Từ từ, uể oải, thưởng thức khoảnh khắc đó. Và rồi, sau khi để cho cô run lên vì chờ đợi một giây lâu hơn so với mức độ có thể coi là vừa phải, anh cúi xuống và ngậm cô vào miệng, trút hết bao nhiêu năm khao khát vào một bên vú, tập trung một cách thật quái ác vào bên nhũ phong vô tội.

Cô sẽ chẳng có chút cơ hội nào.

"Ôi, Chúa ơi!" cô thở dốc, nắm chặt lấy cạnh bàn để đứng vững khi cả cơ thể cô ngửa ra sau. "Ôi, Chúa ơi. Ôi, Michael. Ôi, Chúa ơi."

Anh tận dụng cơn đê mê của cô để luồn hai bàn tay quanh hông cô và nâng cô cho đến khi cô ngồi hẳn lên mặt bàn, chân dang ra để cho anh chen vào giữa chiếc nôi êm ái của chúng.

Sự thỏa mãn chạy khắp các huyết quản của anh, ngay cả khi cơ thể anh gào thét đòi sự đê mê của chính nó. Anh thật thích khi anh có thể làm cô thành như vậy, làm cô kêu và rên và hét với sự khoái lạc. Cô đã thật mạnh mẽ, thật lạnh lùng và tỉnh táo, nhưng bây giờ cô đơn giản và hoàn toàn là của anh, nô lệ của sự ham muốn của bản thân cô, tù nhân của sự đụng chạm đầy kinh nghiệm của anh.

Anh hôn, liếm, nhấm nháp, và kéo. Anh tra tấn cô cho đến khi anh nghĩ cô có thể nổ tung. Hơi thở của cô thật lớn và hổn hển, và những tiếng rên của cô càng lúc càng trở nên rời rạc.

Và trong lúc đó, hai tay anh lặng lẽ trườn lên trên hai chân cô, đầu tiên nắm lấy kheo chân, rồi bắp chân, đẩy chiếc váy lên cao và cao nữa, cho đến khi chúng dúm thành một đám quanh hai đầu gối cô.

Và chỉ đến lúc đó anh mới lui lại và cho cô thấy dấu hiệu tạm dừng.

Cô nhìn anh, đôi mắt ngời lên, đôi môi cô hồng và hé mở. Cô không nói gì cả; anh không nghĩ cô có thể nói gì. Nhưng anh nhìn thấy những câu hỏi trong mắt cô. Cô có thể không nói nên lời, nhưng cô còn cách sự mất trí hoàn toàn vài phút nữa.

"Anh nghĩ sẽ thật tàn nhẫn nếu tra tấn nó thêm nữa," anh nói, khẽ dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy đấu vú cô.

Cô rên rỉ.

"Em thích như vậy." Đó là một câu khẳng định, và cũng không phải một câu phức tạp gì cho lắm, nhưng đây là Francesca, chứ không phải một phụ nữ không tên anh làm tình trong khi nhắm mắt lại và tưởng tượng ra khuôn mặt cô. Và mỗi khi cô nấc lên vì khoái lạc, trái tim anh đập mạnh vì vui sướng. "Em thích như vậy," anh lại nói, mỉm cười thỏa mãn.

"Vâng," cô thì thầm. "Vâng."

Anh nghiêng người tới cho đến khi đôi môi anh lướt trên tai cô. "Em sẽ thích cả cái này nữa."

"Cái gì?" cô hỏi, làm anh ngạc nhiên.

Anh nghĩ cô đã quá chìm đắm để có thể hỏi anh thành tiếng.

Anh kéo chiếc váy của cô lên cao thêm một chút, chỉ đủ để nó không rũ xuống khỏi đùi cô. "Em muốn nghe, phải không?" anh thì thầm, rê hai bàn tay lên khỏi đầu gối cô. Anh khẽ bóp hai đùi cô một cách dịu dàng, hai ngón tay cái xoa thành vòng trên làn da. "Em muốn biết."

Cô gật đầu.

Anh nhích thêm về phía cô, khẽ chạm môi anh vào môi cô, đủ gần để cảm nhận được cô, nhưng vẫn đủ xa để nói. "Em luôn thật tò mò," anh nói khẽ. "Em hỏi quá nhiều câu hỏi."

Anh lướt đôi môi dọc trên má cô tới tai, thì thầm. "Michael," anh nói, nhẹ giọng để giả giọng nói của cô, "nói cho tôi cái gì đó nghịch ngợm. Nói cho tôi cái gì đó thật xấu đi."

Cô đỏ mặt. Anh không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận, cảm nhận dòng máu nóng bừng dưới làn da cô.

"Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều em muốn nghe, phải không?" anh hỏi, khẽ mớm dái tai cô. "Anh luôn để em ngoài cửa phòng ngủ."

Anh ngừng lại, không phải vì anh chờ đợi một câu trả lời, chỉ vì anh muốn nghe cô thở.

"Em có băn khoăn không?" anh thì thầm. "Em có rời chỗ anh và tự hỏi anh đã không kể cho em cái gì?" Anh ngả người vào, chỉ để cho cô cảm thấy đôi môi anh lướt nhẹ như hơi thở trên tai. "Em đã muốn biết," anh thì thầm, "những gì anh làm khi anh trở nên xấu xa đúng không?"

Anh không thể bắt cô trả lời; thế là không công bằng. Nhưng anh không thể ngăn tâm trí mình trở ngược lại thời gian, nhớ lại bao lần anh đã trêu cô với những gợi ý về chiến tích của anh.

Mặc dù vậy, anh chưa bao giờ là người nhắc đến chuyện đó đầu tiên, cô luôn hỏi trước.

"Em có muốn anh nói cho em không?" anh thủ thỉ. Anh cảm thấy cô hơi giật mình vì ngạc nhiên, và anh cười. "Không phải về bọn họ, Francesca. Em. Chỉ có em."

Cô quay mặt, làm đôi môi anh trượt trên má cô. Anh ngả ra để có thể nhìn gương mặt cô, và câu hỏi của cô hiện lên rõ ràng trong đôi mắt.

Ý anh là gì?

Anh nhúc nhích đôi tay, dùng vừa đủ lực để hai đùi cô dang rộng ra thêm một inch ác ôn. "Em có muốn anh nói cho em biết anh sắp làm gì bây giờ không?" Anh cúi xuống, rà lưỡi trên đầu ngực cô, nó đã trở nên cứng và căng trong không khí mát mẻ buổi chiều muộn. "Với em?" anh thêm.

Cô nuốt vào vẻ căng thẳng. Anh quyết định coi đó là một câu vâng.

"Có rất nhiều lựa chọn," anh nói khàn khàn, rê tay trên chân cô lên thêm một chút nữa. "Anh hầu như không biết bắt đầu từ đâu."

Anh dừng lại nhìn cô một chốc. Cô đang thở mạnh, đôi môi mở ra và đầy đặn với những nụ hôn của anh. Và cô đang đê mê, hoàn toàn dưới phép màu của anh.

Anh lại cúi vào gần hơn, về bên tai kia của cô, để những lời nói của anh trở nên nóng bỏng và ẩm ướt với tâm hồn cô. "Tuy nhiên, anh nghĩ rằng anh sẽ phải bắt đầu nơi em cần anh nhất. Đầu tiên anh sẽ hôn em..." —anh ấn ngón tay cái vào khoảng thịt mềm nơi đùi non của cô—"... ở đây."

Anh im lặng, chỉ một giây, vừa đủ lâu để cô run lên vì thèm muốn. "Em có thích thế không?" anh thì thầm, câu hỏi của anh là để tra tấn và khiêu khích. "Phải, anh có thể thấy là em có muốn."

"Nhưng thế sẽ là chưa đủ," anh mơ màng, "cho cả hai chúng ta. Rõ ràng, anh rồi sẽ phải hôn em ở đây." Những ngón tay anh nhích lên cho đến khi chúng tới điểm nối nóng bỏng giữa chân và thân cô, và rồi anh khẽ ấn nhẹ, để cô có thể biết chính xác anh đang nói về cái gì. "Anh nghĩ em sẽ thích một nụ hôn ngay ở đó," anh thêm, "cũng gần ngang như" —anh lướt trên nếp gấp, xuống, xuống, gần tới nơi sâu kín nhất của cô, nhưng vẫn chưa hoàn toàn—"anh muốn hôn em."

Hơi thở của cô nhanh thêm một chút.

"Anh sẽ phải dành chút thời gian ở đó," anh thì thầm, "có thể là chuyển, từ môi sang lưỡi. Lướt nó dọc theo cái gờ ở ngay đây." Anh dùng một móng tay để cho cô biết ý anh là gì. "Và cùng lúc đó, anh sẽ kéo em dang rộng và rộng hơn nữa. Như vậy đấy, có thể?"

Anh lui lại, như thể để ngắm nghía tác phẩm của mình. Hình ảnh cô thật khêu gợi đến choáng váng. Cô ngồi trên mép bàn, hai chân cô mở rộng cho anh, mặc dù vẫn chưa đủ cho điều anh muốn làm. Chiếc váy vẫn đang rủ xuống giữa hai đùi cô, che khuất cô khỏi tầm mắt anh, nhưng không hiểu sao cái đó lại càng làm cô trở nên hấp dẫn. Anh không cần phải nhìn thấy cô, anh nhận ra, chưa đến lúc, dù sao đi nữa. Tư thế của cô đủ khêu gợi, và càng trở nên quái ác với bên vú cô, vẫn đang trần trụi trước ánh mắt anh, nụ hoa hồng và cứng và đang khẩn cầu đòi thêm.

Nhưng không có gì, không có gì có thể xuyên thủng anh bằng nhiều sự thèm khát hơn gương mặt cô. Môi hé mở, đôi mắt tối lại thành màu xanh lam vì đam mê. Mỗi hơi thở của cô dường như kêu lên với anh—

Yêu em đi.

Và nó suýt đủ để bắt anh từ bỏ trò quyến rũ quỷ quyệt này và dấn sâu vào cô ngay tại đó ngay lúc đó.

Nhưng không—anh sẽ phải làm thật chậm. Anh sẽ phải kích thích cô và hành hạ cô, đưa cô tới những đỉnh cao nhất của khoái lạc và giữ cô tại đó lâu hết mức anh có thể. Anh phải đảm bảo họ đều hiểu rằng đây là một chuyện họ sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể sống thiếu nó.

Nhưng, thật là căng—không, anh đang căng cứng, và thật khó chết đi được để có thể kiềm chế.

"Em nghĩ sao, Francesca?" anh thì thầm, xiết vào đùi cô một lần cuối. "Anh không nhĩ mình đã dang em đủ rộng, phải không?"

Cô tạo nên một âm thanh. Anh sẽ không bao giờ biết cách để mô tả nó, nhưng nó làm anh bốc cháy.

"Có thể," anh nói nhẹ nhàng, "giống như vậy chăng." Anh ấn, thật chậm, thật kiên quyết, cho đến khi cô dang rộng. Váy cô căng ra giữa hai đùi, và anh chặc lưỡi, thì thầm, "Chắc hẳn không được thoải mái lắm. Để anh giúp em."

Anh ngoắc những ngón tay vào mép, và kéo nó lên cho đến khi nó dúm lại quanh eo cô.

Và cô hoàn toàn bị phơi bày.

Anh chưa thể thấy cô, chưa, khi đôi mắt anh vẫn chăm chú vào gương mặt cô. Nhưng nhận ra tư thế của cô lúc đó làm cả hai run lên, anh vì thèm khát, cô vì chờ đợi, và anh phải gồng cứng đôi vai để giữ tự chủ. Vẫn chưa đến lúc dành cho anh. Sẽ sớm thôi, chắc chắn; anh khá tin rằng anh sẽ chết nếu không biến cô thành của mình đêm nay.

Nhưng bây giờ, việc này vẫn là vì Francesca. Và những gì anh có thể khiến cô cảm thấy.

Anh đặt môi lên tai cô. "Em không lạnh chứ, phải không?"

Câu trả lời duy nhất của cô là một hơi thở run rẩy.

Anh đưa một ngón tay tới tâm điểm đàn bà của cô và bắt đầu vuốt ve. "Anh sẽ không bao giờ để cho em lạnh," anh thì thầm. "Như vậy sẽ rất không ra dáng quý ông."

Những cái vuốt ve của anh trở thành những vòng tròn, chậm rãi và nóng hổi trên da thịt cô.

"Nếu chúng ta đang ở ngoài trời," anh mơ màng, "anh sẽ đưa em cái áo khoác. Nhưng ở đây" —anh trượt một đầu ngón tay vào trong, vừa đủ làm cô thở dốc—"anh chỉ có thể dùng miệng của mình."

Cô lại tạo ra một âm thanh khó hiểu khác, lần này chẳng khác gì một tiếng kêu tắc nghẹn.

"Phải," anh nói vẻ tinh quái, "đó là điều anh sẽ làm với em. Anh sẽ hôn em ngay tại đây, ngay nơi sẽ làm em cảm thấy sung sướng nhất."

Cô chẳng thể làm gì ngoài thở.

"Anh tin anh sẽ bắt đầu bằng môi," anh nói khẽ, "nhưng rồi anh sẽ phải dùng đến lưỡi để có thể khám phá em sâu hơn." Anh dùng những ngón tay để cù cô, cho thấy trước những gì anh định làm bằng miệng mình. "Cũng khá giống thế này, anh nghĩ, nhưng sẽ nóng hơn rất nhiều." Anh đưa lưỡi trên vành tai trong của cô. "Và ướt hơn."

"Michael," cô rên.

Cô đã nói tên anh. Và không thêm gì nữa. Cô đang gần tới bờ vực.

"Anh sẽ nếm tất cả," anh thì thầm. "Đến giọt cuối cùng của em. Và rồi, ngay khi anh chắc chắn anh đã khám phá em hoàn toàn, anh sẽ tách em rộng hơn." Anh tách cô ra bằng những ngón tay, mở rộng cô theo cách xấu xa nhất có thể. Rồi cù trên da thịt cô bằng móng tay. "Biết đâu anh đã bỏ qua một góc bí mật nào đó."

"Michael," cô lại rên lên.

"Ai mà biết được anh sẽ hôn em bao lâu?" anh thì thầm. "Có thể anh sẽ không dừng lại được." Anh cúi mặt xuống một chút, để có thể dụi vào cổ cô. "Em có thể không muốn anh dừng." Anh ngừng lại, rồi luồn thêm một ngón tay khác vào trong cô. Anh thì thầm. "Em có muốn anh dừng lại không?"

Anh đang đùa với lửa mỗi khi anh hỏi cô một câu, mỗi lần anh cho cô cơ hội để nói không. Nếu anh lạnh lùng hơn, toan tính hơn, anh có thể chỉ dấn tới và quyến rũ, và anh có thể thổi bay cô đi trước khi cô thậm chí có thể bắt đầu suy nghĩ về hành động của mình. Cô sẽ lạc lối trước những cơn sóng đam mê, và trước khi cô nhận ra, anh đã có thể ở trong cô, và cô sẽ, cuối cùng và không thể thay đổi, là của anh.

Nhưng cái gì đó trong anh không bao giờ có thể tàn khốc đến vậy, không thể với Francesca. Và anh cần sự đồng ý của cô, ngay cả nếu nó chẳng có gì hơn ngoài một cái gật đầu hoặc một tiếng rên. Cô có thể sẽ hối hận sau đó, nhưng ngay cả thế, anh không muốn cô có thể nói, ngay cả với chính mình, rằng cô đã không suy nghĩ, rằng cô đã không nói vâng.

Và anh cần câu vâng đó. Anh đã yêu cô bao nhiêu năm, mơ được chạm vào cô lâu đến tệ. Và bây giờ thời khắc đó đã tới, anh chỉ không biết anh có thể chịu nổi không nếu cô không thực sự muốn nó. Cũng chỉ có ngần ấy cách để trái tim một người đàn ông có thể tan vỡ, và anh có cảm giác anh không thể sống sót thêm một lỗ thủng nữa.

"Em có muốn anh ngừng không?" anh lại thì thầm, và lần này anh có ngừng lại. Anh không rút tay ra, nhưng anh cũng không nhúc nhích chúng, chỉ giữ yên và cho cô một thoáng yên lặng để cô trả lời. Và anh lui đầu ra sau, chỉ đủ xa để cô phải nhìn anh. Hoặc nếu không vậy, thì cũng ít nhất anh cũng nhìn cô.

"Không," cô thì thào, không đưa mắt lên nhìn vào mắt anh.

Trái tim anh nhảy lên trong lồng ngực. "Vậy thì tốt hơn hết anh sẽ phải làm những gì anh đã nói," anh khẽ.

Và anh làm. Anh quỳ xuống và hôn cô. Anh hôn cô trong khi cô rùng mình, anh hôn cô khi cô rên rỉ. Anh hôn cô khi cô nắm lấy tóc anh và kéo, và anh hôn cô khi cô thả ra, bàn tay cô quờ quạng lung tung để tìm chỗ bám.

Anh hôn cô theo tất cả những cách anh đã hứa, và anh hôn cho đến khi cô gần đạt đến đỉnh.

Gần.

Anh nên làm vậy, nên làm một mạch, nhưng anh không thể làm được. Anh phải có cô. Anh đã muốn điều này quá lâu, muốn làm cô thét lên tên anh và run rẩy trong vòng tay anh. Nhưng khi điều đó xảy ra, ít ra là lần đầu tiên, anh muốn ở bên trong cô. Anh muốn cảm thấy cô xung quanh anh, và anh muốn...

Quỷ thật, anh chỉ muốn nó như thế này, và nếu vậy có nghĩa là anh đã mất tự chủ, thí cứ biết thế.

Hai tay run rẩy, anh kéo mở chiếc quần, cuối cùng cũng cho cái đàn ông của mình bật ra.

"Michael?" cô thì thào. Đôi mắt cô đã nhắm, nhưng khi anh cử động và lùi xa cô, cô mở mắt ra. Cô nhìn xuống anh, mắt mở lớn. Chẳng thể nghi ngờ gì về điều sắp xảy ra hết.

"Anh cần em," anh nói, giọng khản đặc. Và khi cô không làm gì mà chỉ nhìn anh chằm chằm, anh nói lại lần nữa. "Anh cần em ngay lúc này."

Nhưng không phải trên bàn. Ngay cả anh cũng không tài đến vậy, nên anh bế cô lên, rùng mình sung sướng khi cô quặp chân quanh người anh, rồi đặt cô xuống tấm thảm êm ái. Đó không phải một cái giường, nhưng anh không đời nào có thể chịu được đến khi kiếm được một cái giường, và nói thẳng, anh không nghĩ có ai trong số họ thèm quan tâm. Anh kéo chiếc váy lên tới tận eo cô, và anh nằm lên người cô.

Và anh tiến vào trong cô.

Anh định sẽ tiến thật chậm, nhưng cô quá ướt và sẵn sàng cho anh, đến nỗi anh trượt thẳng vào trong, ngay cả khi cô đang thở hắt vì xự xâm nhập đó.

"Nó có đau không?" anh gầm gừ.

Cô lắc đầu. "Đừng ngừng lại," cô rên. "Làm ơn."

"Không bao giờ," anh thề. "Không bao giờ."

Anh chuyển động, và cô chuyển động bên dưới anh, và cả hai đều đã bị kích thích quá mức đến nỗi chỉ một thoáng sau họ cùng nổ bùng.

Và anh, người đã từng ngủ với vô số phụ nữ, chợt nhận ra rằng anh đã phải là ai khác hơn mà là một cậu bé ngây ngô.

Bởi vì nó chưa bao giờ như thế này cả.

Đó là vì cơ thể anh. Đây là vì tâm hồn anh.

Bình luận





Chi tiết truyện