chương 12/ 32

Một cú móc điêu luyện thành thục kiến cho cả hai kẻ áo đen cao to đều nằm sải lai trên sàn. Lãnh Tuyết Băng rút ra một con dao găm, rất nhanh xử lý hai tên áo đen.

Tiêu Thanh Thanh mặt hơi nhíu lại sau đó kết nối phone không dây bên tai : " Thiên chúng ta còn 1 phút 44 giây"

Bên đầu giây bên kia chuyền đến một giọng nói mang đầy phần kích : " Cửa thoát hiểm bên trái, có mã xác nhận còn có hai con bọ đang canh giữ ở đó. Cẩn thận cả hai đều là những chuyên viên giỏi."

Lãnh Tuyết Băng rút ra một cái kính vừa đeo lên mắt thì con mắt trái lập tức hiện ra ba chấm đôi đỏ, cô hơi nhíu mày sau đó quay qua Tiêu Thanh Thanh : " tờ nghĩ chúng ta nhanh lên, ba tên kia quay lại "

Tiêu thanh Thanh nghe vậy thì lập tức đeo găng tay cách điện nhanh chóng vượt qua mấy tia laze au đó thành thục mở cửa toát hiểm.

Lãnh Tuyết Băng thì nhìn đầu tường bên phải sau đó chỉnh lại giày lập tức lấy đà đạp lên tường nghiên người qua bên phải nhanh chóng vượt qua hàng tia laze rồi đi vào cửa thoát hiểm đã mở sẳn.

Toàn bộ quá trình của hai người cũng không quá 15 giây.... Lãnh Tuyết Băng lách mình đi về phía trước. Đi khoảng một đoạn thì thấy một cánh cửa nhưng nếu cô không nhầm thì bên tòa nhà bên kia có 1 tay súng nhắm, bên lối đường đi có 2 vệ sĩ đồ đen đứng canh.

Lãnh Tuyết Băng liếc mắt sau đó lập tức nhỏ giọng : " Thiên! tòa nhà bên kia có 1 tay súng nhắm"

Diệp Thiên Thiên đang lau mồ hôi nghe câu nói của Lãnh Tuyết Băng thì mặt lập tức đen lại, ai nói cho cô biết 6 năm huấn luyện của cô vậy mà không thể biết được có tay súng nhắm gần đó hay không. Diệp thiên Thiên lập tức leo lên mô tô giọng nói mang theo vài phần mắng mỏ : " Chết tiệt! Cậu xử hai tên kia, tay súng nhắm để tớ "

Tiêu Thanh Thanh đang nép vào tường nghe cái giọng ngai ngái đó liền cố nén cười, thật sự là Thiên Thiên đôi khi rất tự phụ lúc nào cũng có tự tin vào chính mình không bao giờ sai sót, nhưng đến khi sai sót thì lập tức sẽ mắng người làm kì đà ngay lập tức hoặc là cho kẻ đó xuống địa ngục.

Lãnh Tuyết Băng hơi chau mày giọng nói lạnh đi vài phần : " Thiên, Thanh, chúng ta chỉ còn 46 giây. Tớ tên súng nhắm , Thiên lập tức về trụ sở, Thanh hai tên gác kia giao lại cho cậu "

Diệp Thiên Thiên và Tiêu Thanh Thanh đều đồng loạt : " Oke "

Lãnh Tuyết Băng hơi giơ tay : " Được rồi , Hành động đi "

Tiêu Thiên Thiên lập tức cởi bao tay sau đó lập tức xoay lắp ráp một cây gậy dài đủ độ dẻo để đả thương người. Sau đó nhìn qua Lãnh Tuyết Băng ý bảo song rồi có thể hành động.

Lãnh Tuyết Băng cũng rất nhanh lắp ráp một cây súng nhắm sau đó lấy vai của Tiêu Thanh Thanh làm bàn trợ lực, điều chỉnh điểm nhắm giảm âm thanh trong súng sau đó rất nhanh bóp cò.

Viên đạn có bộ chợ giảm âm thanh nên rất nhanh viên đạn chỉ bay sượt qua cửa thoát hiểm và nhắm thẳng vào đầu tên súng nhắm kia.

Có lẽ vì Lãnh Tuyết Băng và Tiêu Thanh Thanh nhắm đạn trong bóng tối, và khoảng cách quá xa nên tốc độ bay của viên đạn bị ma xác không khí giảm xuống còn 0.98s nên đường bắn bị lệt đi vì tay súng nhắm kia kịp thời né kịp.

Tiêu Thanh Thanh thì rất nhanh hạ cả hai tên nên không để ý tay súng nhắm kia đã né kịp vì vậy khi cảm thấy nguy hiểm thởi gần, cô chỉ kịp nhết sang phải một tý và bị thương ở tay phải.

Lãnh Tuyết Băng thấy vậy cũng không nản tiếp tục bắn viên đạn thứ hai, lần này cô lấy góc chết điều chỉnh điểm bắn sau đó dức khoác bắn đạn đi.... Viên đạn lần này chuẩn hơn nên rất nhanh hạ nốt ao tên súng nhắm.

Vừa bắn song thì Lãnh Tuyết Băng lập tức cõng Tiêu Thanh Thanh ra khỏi cửa thoạt hiểm. Cũng có lẽ là cuộc đối chiến giữa Lãnh Tuyết Băng và tay súng nhắm nên rất nhanh có người phát hiện và bất cói báo động.

Lãnh Tuyết Băng nghiến răng, cô bình tĩnh nhìn xung quanh, thấy xung quanh cô một đám người áo đen vây quanh, khoảng chừng 40 mấy người.

Mặt cô lạnh đi vài phần : " Tiêu Thanh Thanh cậu có thể đi được không !? có thể hạ được mấy tên này không?"

Tiêu Thanh Thanh rất muốn hét lên : Tớ là bị thương ở tay, như thế nào lại không đi được, cậu thật sự làm quá đi mà. Nhưng mà cô cũng không có điện chọc điên Lãnh Tuyết Băng nên lập tức leo xuống khỏi lưng của Lãnh Tuyết băng, lấy bộ cây dài khoảng nữa mét : " yên tâm, đánh nhau là sở trường của tớ"

Lãnh Tuyết Băng nhết mép : " vậy thì gọn luôn nào "

Cùng lúc này bên trong bar đã loạn không chịu nổi, ở giữa là hai xác người, một nam một nữ nếu nhìn kỉ thì hai người đó chính là người mà Diệp Thiên Thiên nói là " long môn song xác ", ba người thiếu niên lúc nãy đang ngồi uống rượu giờ đang chỉnh lý quần áo rồi hiên ngang rời khỏi.

Lúc đám người Quân Minh Phong đi sang bên hong nhìn một màng 2 cô gái dàng người mảnh khảnh một người bị thương ở tay nhưng cầm cây thước dài còn một người thì mặt lạnh đừng nghiêm người liếc mắt nhìn xung quanh.

Đàm Kính Nguyên lập tức nhăn mày : " Khụ! trò gì vậy "

Tống Hạo Quân trêu cợt nói : " 2 đấu 40, cần giúp không?"

Quân Minh Phong lắc đầu cười cợt nhã : " đám người đó không làm gì họ đâu"

Quân Minh Phong vừa dứt lời thì bên kia Tiêu Thanh Thanh chuyển bước chân xoay người dứt khoác hạ một người bằng cây thước. sau đó xoay người tung một cú đá móc hạ tên thứ 2.

Đàm Kính Nguyên trợn mắt sau dó lẩm nhẫm : " Có nhầm không? đó là con gái sao?"

Bên kia Lãnh Tuyết Băng cũng nhanh chóng xoay người hạ mấy tên. Hai người Lãnh Tuyết Băng và Tiêu Thanh Thanh rất nhanh lấy lại tinh thần đồng đội cả hai người đều khom người cú đá móc, cả hai cứ như một cặp song sinh thực hiện cùng một động tác giống nhau.

Quân Minh Phong khóe miệng giật giật lắc đầu : " Chúng ta đi thôi, không tí nữa chúng ta sẽ giống như mấy tên không biết tốt xấu kia "

Tống Hạo Quân và Đàm Kính Nguyên nhìn một màng này cũng gật đầu, vẫn là tốt nhất đi thì hơn nếu không thì thật đáng sợ....

Bên Kia Lãnh Tuyết Băng và Tiêu Thanh Thanh rất nhanh hạ song 40 tên, cả hai chống gối thở hổn hển sau đó nhìn nhau nở nụ cười.

Tiêu Thanh Thanh thái quá nói : " ha ha lâu rồi mới sản khoái như vậy"

lãnh Tuyết Băng cũng gật gật đầu....

Bình luận





Chi tiết truyện