chương 3/ 22

“Ưm...” Đau.

Thật sự rất đau a...Không lẽ Diêm ca thấy nàng nên khó chịu nên vất xuống Hoàng Hà! Tô Nhã một tay ôm đầu, cơn đau nhức không ngừng truyền đến làm nàng vô cùng khó chịu.

”Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi, Lạc Anh rất lo cho tiểu thư a!” Một giọng nữ vang lên mang theo vui mừng.

”Đầu ta hơi đau, em yên lặng chút đi” Tô Nhã cụp mi xuống chất giọng yếu ớt nhưng có lực vang lên.

Mắt nhắm lại che đi tia hoảng loạn thoáng qua, nàng thế nào lại ở đây, nữ tử trước mặt thật sự không có ấn tượng.

Nàng lẽ nào 'Xuyên không'.

” Tiểu thư người có sao không?” Lạc Anh thấp giọng, tiểu thư sao lại yên lặng thế. Hơn nữa tiểu thư chưa từng nặng lời với nàng, không lẽ ngã đập đầu nên không bình thường. Nhưng tiểu thư thế này...nàng thích.

”Ta cảm thấy rất mơ hồ, có nhiều chuyện không nhớ rõ lắm em có thể kể cho ta không” Lý do này không tệ. Trên đầu cuốn băng, không phải đập đầu vào đâu đi? Vậy sẽ không bị nghi ngờ chứ!

”Tiểu thư người thật đáng thương, người yên tâm có Lạc Anh sau này không ai có thể bắt nạt tiểu thư!” Lạc Anh gương mặt nghiêm túc nhìn Tô Nhã.

”Tiểu thư, nô tì tên gọi Lạc Anh là nữ tì thiếp thân của người, năm nay tròn 10 tuổi. Tiểu thư họ Tô, tên gọi Tô Nhã.

Hôm bữa người được Tô Tướng quân dẫn vào cung chúc thọ Lãnh Thiên đế. Gặp nhị tiểu thư Mã gia, Mã Lai Tiêu. Không biết vì sao khi đi qua cầu Lưu Ly, Mã tiểu thư xô người xuống. Vì va đầu vào thành cầu. Tiểu thư đã bất tỉnh 10 ngày rồi, cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh lại...” Lạc Anh kể một tràng từ thân thế đến quan hệ của Tô Nhã lúc trước với từng người cho nàng.

”Lạc Anh ta bất tỉnh lâu vậy sao” Tô Nhã hơi hạ mi mắt nhìn Lạc Anh.

”Dạ tiểu thư, người đã bất tỉnh lâu lắm rồi a, em rất lo cho tiểu thư nga. A! em phải báo cho lão gia và phu nhân biết!” Miệng thì nói chân thì chạy chưa nói hết câu bóng dáng Lạc Anh đã mất hút sau cánh cửa.

“...” Nói đi là đi sao.

Tô Nhã trầm tư, có lẽ lão thiên thấy nàng kiếp trước cực khổ nên bây giờ muốn cho nàng sống thêm vài năm chăng. Vậy tôi sẽ sống thật tốt lão thiên à ông yên tâm. Tô Nhã nâng khóe môi nở nụ cười quỷ dị.

(ở đâu đó xa xa: Ắt xì, ai nói xấu ta sao. trời hôm nay ấm áp nga)

Từ xa có tiếng bước chân truyền đến, bước vào là một nam nhân khoảng 30-32 tuổi. Theo sau là nữ tử xinh đẹp chỉ kém hơn nam tử 2-3 tuổi.

” Nhã nhi, con tỉnh rồi. Thấy trong người thế nào, có chỗ nào khó chịu không” Vương Uyên nhìn đứa con gái của mình, trong mắt chàn ngập lo lắng.

”Nương, con không sao” Xem xét tình hình Tô Nhã liền biết người này là nương 'mới' của nàng. Còn nam nhân đằng kia là phụ thân đi.

”Nhã nhi con...con gọi ta là nương, con chịu gọi ta là nương” Vương Uyên vô cùng xúc động, đứa bé này từ khi nhận biết đều nóng tính bốc đồng. Từ trước tới nay vô cùng xa cách, kiệm lời. Chữ nương này nàng đã muốn nghe lâu lắm rối

”Phụ thân, nương sao hai người nhìn Nhã nhi như thế.” Tô Nhã khẽ thở dài, nhìn vẻ mặt kích động của hai người trước mặt liền biết tính cách trước kia của thân thể này không tốt lắm.

Đưa lên đôi tay nhỏ bé xinh xinh của mình, Tô Nhã liền giật mình.

Lạc Anh nói đủ chuyện trên trời dưới đất nhưng không nói qua tuổi của nàng. Nhìn sao thì đây cũng chỉ là tay của đứa trẻ 4-5 tuổi, nàng dù sao cũng 20, không lẽ đây là 'cưa sừng làm nghé' trong truyền thuyết.

”Nhã nhi con vừa tỉnh chắc cũng đói đi, ta sai phòng bếp chuẩn bị cho con ít cháo tổ yến được không!” Vương Uyên kích động nắm lấy tay Tô Nhã giọng nói run run.

”Không cần nương, ta vừa tỉnh không thể ăn được gì” Tô Nhã cầm lấy tay Vương Uyên cảm nhận ấm áp từ bàn tay của bà.

nhìn người phụ nữ trước mắt cô không biết trong lòng tại sao thấy ấm hơn. Trước kia nàng chỉ có Vương Thanh làm bạn, khi được tổ chức huấn luyện tính cách trở nên băng lãnh.

Rồi khi muốn rời tổ chức, nàng bị Mã Tiểu Tiểu giết nên cho đến bây giờ nàng cũng không biết được quan tâm lại tốt như thế

”Tiểu Nhã từ bao giờ con lại dẽ tính như vậy” Tô Kì Diễn nhìn nữ nhi của mình khinh bỉ một câu.

”Phụ thân người cũng qua xem thường ta đi” tô Nhã chuyển ánh mắt vô cùng khinh bỉ lên người Tô Kì Diễn, trong mắt còn có tìm tòi húng thú.

”Hừ” Tô Kì Diễn gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô. Hai bóng hình một lớn một nhỏ trừng nhau trông vô cùng...thú vị.

.............10 giây trôi qua..............

”Oa Tiểu Nhã con đừng giận phụ thân a, phụ thân sẽ cho con tất cả bảo bối ở thư phòng a. Đừng không chơi với phụ thân a!” Tô Kì Diễn 'vô cùng' mất thể diện chạy đến ôm Tô nhã, nước mắt lã chã không ngừng.

(Rin: thiết kế nhân vật hình như hơi quá đà...^_^)

A! Còn gì là Tô thừa tướng mặt lạnh uy nghiêm nữa. Nàng còn đang vui a...

Tô Nhã thầm than, qua Lạc Anh nàng biết Tô Kì Diễn là thừa tướng đức cao vọng trọng của Lãnh Thiên quốc,

được mọi người đặt biệt danh núi băng bốn mùa, là trung thần được yêu mến, lại không bè cánh, thanh liêm. Mà hiện nay đang Khóc lóc năn nỉ nữ nhi của mình sao...

-Rắc- Tô Nhã có thể nghe thấy hình tượng phụ thân lạnh lùng, uy nghiêm trong lòng mình hoàn toàn sụp đổ.

(Rin: niềm tin sụp đổ. / Tô Nhã: tại ai *lườm* / Rin: ây ui chưa viết xong! *xách dép chạy*:))

Bỏ qua Tô Kì Diễn đang khóc lóc Tô Nhã nâng mắt dánh giá canh phòng. Nàng thật cảm thán chủ nhân cũ của cơ thể này. Ẩn giấu thật sâu a. Nghe vài câu chuyện về Tô Nhã tiền nhiệm, nàng có thể thấy tính cách nang ta vô cùng... đặc biệt.

Nhưng có lẽ là không hẳn, nội thất ở đây thật sự rất phóng khoáng, nhưng không kém trang nhã và cao quý.

Bình luận





Chi tiết truyện