chương 21/ 22

Hôm nay ở phủ Hữu tướng phá lệ náo nhiệt, ở cửa người xếp thành hàng dài, tất cả đều nhìn ra ngoài vẻ mặt chờ đợi.

Ở trong đám người có bốn người phục sức đơn giản nhưng không thể che lấp quý khí trên người họ.

Bốn người này có một nữ ba nam, ai cũng mang khuôn mặt rạng rỡ. Vị phu nhân duy nhất quay người cau mày hỏi nam nhân bên cạnh: “Phu quân, tại sao Liên nhi còn chưa trở lại?”

Nam tử bị điểm tên nhìn thê tử của mình ôn nhu trả lời: “Nàng yên tâm có người thông báo Liên nhi đã vào thành, sẽ về ngay thôi”

Hai người này không ai khác chính là phụ mẫu của Tô Nhã, Vương Uyên và Tô Kì Diễn.

Hai người còn lại có một thiếu niên chính là Tô Mạc Kì, người kia là một lão nhân tầm 60-70. Lão nhân này không ai khác là lão gia gia của Tô Nhã, Hộ Quốc tướng quân Lãnh Thiên quốc Tô Chính.

Hai ông cháu Tô Chính thấy phu thê Tô Kì Diễn tự nhiên ân ái thì chỉ có thể cúi đầu mặc niệm: “Trẻ nhỏ chớ nhìn, trẻ nhỏ chớ nhìn”

(Rin:Hắc trẻ nhỏ chớ nhìn

Ở bên cạnh gia nhân trông thấy từ đằng xa có bóng người thì hô lên: “Đại lão gia, lão gia, phu nhân, nhị công tử, đại công tử chở về”

Lời thốt ra thành công gây chú ý cho bốn người chủ tử, cả nhà Tô lão ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía trước tìm kím, trên môi là nụ cười chờ mong.

Chỉ thấy từ xa một hắc y nam tử cưỡi ngựa chạy lại, khuôn mặt kiên nghị anh tuấn bất phàm, dáng người bất quá chỉ 16-17 tuổi nhưng quanh thân lại tỏa ra uy nghiêm cùng quý khí.

Một bộ võ phục ôm sát người lộ ra dáng người thư sinh trang nhã lại lộ ra vẻ cứng rắn kiên định. Làn da trắng nõn không vì khói lửa biên cương mà nhạt đi lại càng thêm phát sáng dưới ánh nắng.

Còn cả tiểu Nhã trước ngực hắn nữa, bạch y...Di!!! Tại sao tiểu Nhã nhi lại đi cùng hắn?!!!

Từ già trẻ lớn bé Tô gia đang đánh giá Tô Văn Liên đồng loạt trợn mắt, tiểu...tiểu bảo bối của họ tại sao lại ở đó!!!

Đám người ngây ngô nhìn hai người càng lúc càng gần, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì.

Lúc này Tô gia gia nhiều kinh nghiệm trên xa trường nên định lực lớn hơn mới giật mình tỉnh lại. Trợn mắt chạy tới chỗ hai người Tô Nhã miệng hô lớn: “Ui ui tiểu bảo bối cẩn thận, mau xuống ngựa đi. Ai ai tiểu tử thối mau dừng ngựa, cẩn thận làm tiểu bảo bối bị thương ta liều mạng già với ngươi”

Phản ứng của Tô gia gia đã lôi lại ý thức của đám người Tô Kì Diễn cả đám hoảng hốt chạy theo bóng lưng Tô gia gia miệng còn không ngừng hét:

”Nhã nhi, Nhã nhi cẩn thận nào coi chừng ngã!”

”Tiểu bảo bối đừng cử động mâu thân đến ngay!”

”Tiểu Nhã a, muội đừng sợ có tiểu ca đến cứu muội đây!”

“...”

“...”

Thanh âm không ngừng vang lên, già trẻ lớn bé Tô gia từ chủ đến tớ đếu hoảng sợ nhìn bóng dáng Tô Nhã trên ngựa hận không thể bay vọt đến chỗ nàng ngay lập tức.

Còn Tô Văn Liên ư? Có khỉ mới quan tâm hắn. Bây giờ tiểu bảo bối mới là quan trọng nhất a.

Tô Nhã ngồi trên ngựa nhìn đoàn người đang chạy đến mà miệng há hốc. Đãi ngộ này cũng quá lớn đi, cứ như những người hâm mộ chạy theo thần tượng vậy.

Lúc này Tô lão đã chạy đến chỗ hai người họ, bộ dáng hớt hải vô cùng lo lắng. hắn tiến đến ôn nhu cười đưa hai tay ra nói với Tô Nhã: “Bảo bối đến đây gia gia bế ngươi nào”

Tô Nhã nhìn dáng vẻ lấy lòng của Tô Chính không tự chủ rùng mình. Nàng nghe nói lão gia gia của nàng Tô Chính từ trước giờ một vẻ lạnh nhạt, là hộ quốc tướng quân không quản sự đời a.

Từ lúc đến đây nàng cũng là lần đầu tiên được gặp mặt vì bình thường ông không ở Tô phủ, nàng còn hoài nghi ông không quan tâm nội tôn nàng. Nhưng mà... đây là sự tình gì a!

Bình luận





Chi tiết truyện