chương 48/ 48

Em sẽ chờ tôi chứ?

“Cốc…cốc…”

Hắn đang tắm nhưng vẫn phải vội xả nước cho sạch xà phòng rồi quàng đại cái khăn tắm vào, bước ra ngoài cửa. Chắc là tên bạn Jason mang mấy cái đãi phần mềm tới chứ gì. Nhưng gần mười phút nữa mới tới giờ hẹn mà tên này chỉ tới đúng giờ thôi chứ có bao giờ tới sớm đâu. Quái lạ!

Hắn mở cửa. Ngay sau cánh cửa là nhóc với một bộ dạng kì cục không thể tả. Thực ra không kì cục gì với nhiều người nhưng với hắn- người đã chết lên chết xuống theo đúng nghĩa đen với cái bộ dạng là-con-gái-chết-liền của nhóc thì phải liệt vào hàng quái dị. Tóc dài lâu năm không cắt mềm mại rũ xuống hai vai, bộ váy dài tới gần đầu gối màu kem, áo jacket jean hợp tông. Trông nhóc nữ tính hơn hẳn so với trước.

-Dẹp cái phong cách này đi.- Hắn nói.

-Nhưng trông đẹp mà.- Nhóc nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc.- Bảo mới nên coi lại mình đấy, mặc đồ vào đi không Lan hét lên là có biến thái đấy.

-Ma lanh.- Hắn gãi đầu rồi nói.- Muốn vào không?

-Vào, có đồ ăn nè.- Nhóc đưa hộp bánh pizza giấu ở đằng sau ra rồi bước hẳn vào nhà.

-Muốn hâm nóng lại không?

-Không cần, vô tiếp tục thư giãn với bồn tắm đi nhá.- Nhóc phẩy phẩy tay đuổi hắn khiến hắn chỉ biết thở dài. Rốt cuộc đây là nhà hắn hay nhà nhóc chứ?

-Thế thì đứng có ăn hết đó heo.

-Ê ê, ăn nói cho đàng hoàng đấy.- Nhóc chỉ tay vào hắn, nói.

Hắn cười khì.

*

Lau lau mái tóc ướt sũng và chỉ mặc đúng quần dài, hắn cằm một miếng bánh lên ăn ngon lành.

-Không cam ơn được một tiếng à?

-Lo nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó từ hồi nào thế?

-Này, thôi kiểu cộc tính đó đi đấy.- Nhóc xụ mặt. Ngày nào cũng chăm lo, cũng mang đồ ăn tới để rồi nhóc đổi được câu nói và thái độ kiểu này sao chứ? Quá đáng vừa thôi chứ!

Hắn cười nhẹ, đưa tay giựt tóc nhóc, nói:

-Bỏ vẻ mặt đó đi, chẳng xinh đẹp chút nào đâu.

-Biết rồi, khỏi nói.- Thế nhưng nhóc vẫn giận. Nhóc đã cố nữ tính, đã cố quan tâm thế mà hắn vẫn vậy, đôi lúc thì cũng dịu dàng hơn chút ít. Lẽ nào hắn vẫn nhớ về nó sao? Hắn sẽ không bao giờ quên được nó ư? Rồi thì với hắn, nhóc là gì đây chứ?- Này, đừng ăn hết chứ!- Nhóc hét toáng khi thấy miếng bánh cuối cùng bị hắn cho vào mồm ngon lành.- Lan chưa ăn tới miếng thứ hai nha.

-Thế thì mua cái mới đi nhá, không tiễn.- Hắn vừa nói vừa cầm luôn miếng bánh đang ăn dở trên tay nhóc mà nhai.

-Quá đáng thôi nha!- Nhóc dỗi.- Nhà còn gì không?

-Tự vô bếp mà tìm.

Nhóc bỏ mặt hắn ở ngoài bàn ăn, vô bếp lục lọi xoong nồi với tủ lạnh nhưng chỉ có mấy đồ ăn vặt như trái cây hay bánh ngọt. Đang đói sao ăn mấy cái này được chứ?

-Này, không có gì ăn hết vậy? Không lẽ…- nhóc cười đểu- ngày nào cũng hóng Lan mang đồ ăn tới à?

-Ăn dưa bở à?

-Dưa bở? là sao?

-Mệt quá, ngốc vừa thôi.

Nhóc vùng vằng đi tới chỗ hắn đứng, chỉ thẳng mặt nói:

-Này, đừng có nói thế với người ngày nào cũng mang đồ ăn tới cho một kẻ lười biết nấu ăn mà chỉ ăn mì ly với KFC thế chứ?

-Con oắt này, thích chọc tức tôi lắm à?

Hắn bật dậy đưa tay lại định đánh vào đầu nhóc nhưng nhóc nhanh chóng né đi. Rồi cũng bị hắn chụp lại, nó bị đè ngửa ra bàn, vội vàng vươn tay giựt mạnh tóc hắn.

-Hello.- Jason lúc này mới tới thì đập vào mắt anh ta là một cách tượng cực-kì-khó-tả. Hắn, cái tên bạn chưa bao giờ thèm liếc mắt tới con gái, đang đè ngửa một cô gái nhỏ trên bàn ăn, ngay cái nơi đứng ngoài cửa phòng tầm mắt vào là thấy. Bản tính người phương Đông là đấy à?- E hèm, xin lỗi, tôi đã làm phiền.

-Cậu tính vứt công việc sang một bên à? Vào đi!- Hắn đứng thẳng dậy, nói.

-Tôi không làm phiền gì chứ?

-Không, vào đi!- hắn nói. Trong thoáng chốc, mặt hắn đã đỏ lựng.

*

Jason về, không quên dành cho hai người nụ cười đầy ẩn ý theo cách hiểu riêng của anh ta. Hắn ngồi xuống ghế sofa, mở ti vi lên xem vài tin tức vớ vẩn rồi tắt.

-Tối không về hả?

-Bỏ đi rồi.- Nhóc đáp hững hờ.

-Sao thế? Lại giận dỗi gì nên bỏ trốn nữa sao?

Nhóc ngồi lên ghế đơn gần chỗ hắn, nói vẻ vẻ nghiêm trọng:

-Này, nếu Lan đi, Bảo có giữ không?

-Sao lại hỏi thế?- Hắn nhướn mày nhìn gương mặt nhóc đang trầm tư.- Bộ mặt đó không hợp đâu, cười lên đi.

-Không, Lan hỏi thật đó. Bảo có giữ Lan lại không?

-Tôi đâu là gì của cô đâu mà giữ hay không giữ.- Hắn vớ lấy tờ báo mới lấy ngoài cửa ban sáng chưa đọc mà chăm chú đọc.

-Đồ ngốc!- Nhóc hét lớn rồi bỏ vào phòng ngủ giành cho khách, đóng cửa vang lên một cái rầm chói tai.

Hắn nhìn cánh cửa như thể trên đó khảm nạm toán đá quý hiếm có trên đời, nói:

-Tôi không nhớ có đồng ý cho ở lại mà.

*

Sáng sớm hôm sau, hắn đi làm và nhóc phải đi học. thế nhưng nhóc vẫn không bước ra khỏi phòng. Bực dọc, hắn hét:

-Lan, dậy đi! Muộn kìa!

Không có tiếng trả lời.

-Lan! Dậy mau! Còn không thì tôi không đưa đi học đâu! Lan!- Hắn tới, đưa tay định gõ cửa thì nhận ra cửa đã mở từ lúc nào. Mở tung cửa ra, trong phòng không có ai, chỉ có một tờ giấy để ngay trên đầu giường.

“Bảo là đồ ngốc, khùng, điên, chập mạch! Chết đi! Tui đi qua chỗ Kiên cho rồi!”

Vớ vẩn! Nhóc muốn đi đâu thì đi, hắn mặc. Nói chuyện khó hiểu rồi giận dỗi, giờ còn bỏ đi nữa chứ!

Những ngày sau đó thật sự hắn thấy chán và…đói. Nghĩ kĩ thì quả thật hôm đó nhóc quá kì lạ. Có chuyện gì thế nhỉ? Hình như hôm đó hắn cũng hơi quá đáng. Bỗng nhiên hắn thấy nhớ nhớ. Nhưng mặc kệ nhóc. Hắn cũng đã nói rõ, cả hai đâu là gì. Tại sao giờ hắn phải chạy theo một con nhóc chứ? Tuy nhiên mấy ngày sau hắn đã phải xách valise lên đường về nước vì cuộc gọi từ anh.

Hắn vẫn nhớ như in cuộc trao đổi qua điện thoại đó.

-Này, về đây đi.- Vẫn với cái giọng trầm trầm đó, anh nói.

-Từ khi nào tôi có nghĩa vụ làm theo lời anh thế?- Hắn hất hàm.

-Lan ở nhà tôi.

-Thì sao?

-Con bé cứ nhốt mình trong phòng mãi.

-Liên quan gì tới tôi?

-Anh là người cô bé muốn ở bên, nó yêu anh, thế mà anh không biết gì sao? Lan sắp phải đính hôn với người ta kia kìa!

Hắn cúp máy và kết quả là sau mấy tiếng trên máy bay, hắn có mặt ngay phòng khách nhà anh. Hắn cũng không rõ nữa, chỉ biết là muốn tới đây, thế thôi. Quái lạ!

Cô người làm nói với hắn là anh đi công tác, ngay tối nay sẽ về. Còn nó thì đã đi nước ngoài lâu rồi không ghé về. Một thời gian dài đã qua, giờ nghe tin về nó, tim hắn bỗng nhói lên. Hắn vẫn còn dành tình cảm cho nó ư? Đây là điều đáng vui hay đáng buồn đây? Hay lại nực cười? Hắn cười cay đắng rồi tìm phòng của nhóc trên tầng hai.

*

Nhóc sững người khi thấy hắn đứng ở cửa. Hắn tìm nhóc? Hắn đã có tình cảm với nhóc rồi sao? Lòng nhóc bỗng dâng lên cảm giác gì đó vui vui và thanh bình tới khó hiểu. Nhưng ngay sau đó, hắn phá vỡ cảm giác đó bằng câu nói nhận xét khó ưa:

-Muốn trốn cái hôn ước mà bỏ đi một cách ngu ngốc vậy sao?

-Tới đây chỉ để nói thế sao?- Hắn không đáp.- Sao Bảo không bao giờ chịu hiểu rằng Lan yêu Bảo chứ?

Hắn lặng người. Thực ra không phải hắn không có tình cảm với nhóc nhưng hắn vẫn còn yêu nó. Tình cảm sâu nặng đó không dễ dàng xóa nhòa một chút nào cả. Nếu hắn nói rằng hắn muốn nhóc ở gần thì điều đó thật sự quá quá đáng với nhóc. Hắn không muốn một ngày nào đó nhóc hối hận.

-Về nhà đi.

-Không! Không muốn!- Nhóc ôm lấy hắn từ phái sau khi hắn vừa xoay người định bước ra khỏi phòng.- Bảo đã tới đây! Lý nào chỉ để nói câu này chứ!

-Thật vậy đó.- Trầm ngâm một lát, hắn cầm tay nó buông ra.

-Đồ ngốc!- Nhóc mắng, cầm một cái gối trên giường ngay gần đó quăng vào mặt hắn rồi vụt chạy.

*

Tới tối, anh cũng đã về. Nhìn hắn ăn bữa tối ngon lành với ánh mắt “kì thị”, không động tới nổi một miếng thức ăn. Không chịu được cái thái độ dửng dưng đó nữa, anh đập bàn khiến hắn hơi giật mình, nói:

-Tôi gọi anh về để mời anh ăn tối à? Anh nói gì để Lan nó vùng vằng bỏ về làm lễ đính hôn thế?

Hắn ngừng ăn, lấy khăn lau miệng rồi nói:

-Liệu anh có thể ở bên ai đó àm lòng vẫn nhớ về người khác không?- Anh lặng người. Anh hiểu hắn muốn nói tới việc gì.- Điều này quá bất công với cô bé đó.

-Nhưng…- gương mặt anh hiện rõ sự trầm mặc- anh đâu thể chối bỏ rằng anh không có chút tình cảm gì với Lan. Nghe tôi này, Lan là cô gái tốt, anh phải biết trân trọng đấy. Còn việc anh có yêu cô bé không thì hãy cứ để thời gian trả lời.

*

Nhóc ngồi im trên ghế, tay nắm chặt gấu váy màu hồng phấn của mình. Thi thoảng anh chàng bên cạnh, vị hôn phu của nhóc, lại quay sang hỏi thăm. Anh ta hiền lành, vẻ ngoài ưa nhìn, con nhà danh giá và tử tế. Thế nhưng nhóc không có tình cảm gì cả, đơn giản là vì nhóc yêu hắn. Thế nhưng sao hắn lại làm thế chứ? Nhóc cắn răng.

-Được rồi, hai đứa rót rượu đi.- Mẹ nhóc cười.

-Vâng.- Anh chàng ấy cười rồi cầm tay nhóc giúp đứng dậy.

Nhóc hơi run run. Hắn…sẽ không tới ư? Tất cả kết thúc ở đây sao?

“Rầm”

Tất cả mọi người trong gian phòng quay lại nhìn kẻ phá đám.

-Bảo?

-Cậu là ai?- Bố nhóc nhăn mặt nhìn hắn.

Hắn không đáp lại, chỉ bước tới chỗ nhóc, giật nhóc ra khỏi người kia, ôm sát vào rồi nói dõng dạc:

-Cháu là người con gái bác yêu.- Dù không thích tiếng Hoa nhưng hắn vẫn phải nói, nhất là trong trường hợp này.

Ai nấy sững người, nhất là vị hôn phu kia thì trố mắt ra nhìn hai người kia.

Hắn nói tiếp:

-Cháu sẽ chăm lo tốt cho Lan nên xin bác giao cô ấy cho cháu.

Rồi đột ngột, hắn nắm chặt tay nó không buông rồi chạy ra khỏi gian phòng.

*

-Bảo làm gì vậy?

-Cướp dâu.- hắn vẫn nắm lấy tay nó mà chạy ra tới cửa khách sạn, leo lên xe rồi nhấn ga.

-Chẳng phải Bảo đã nói chúng ta không là gì cả sao?

Hắn không đáp lại, chỉ chăm chăm nhìn vào đường. Đường xá ở Đài Loan vậy mà cũng động nghịt người. Đi ra tận ngoại ô thánh phố, hắn mới dừng xe lại, quay lại nhìn nhóc.

-Gì thế?- Nhóc nhìn.

Hắn chậm rãi tiến tới gần, hôn nhẹ lên trán nhóc rồi dịu dàng nói:

-Bây giờ chỉ có thể là vậy. Em có thể chờ không? Chờ tới khi anh quên được An để có thể ở bên em với tất cả tình yêu của mình. Được chứ?

Nhóc nhìn hắn, mặt đỏ ửng nhưng cũng cười, nhảy bổ tới ôm chầm hắn.

-Đương nhiên, đời này em bám anh miết, anh trốn cũng không được đâu.

Hắn tặc lưỡi. Bản chất thật của nhóc quay trở lại rồi. Quả nhiên dù thay đổi vẻ ngoài sao thì bên trong vẫn thế. Nhưng thế này cũng khiến hắn thấy thoải mái hơn. Khoan đã, có khác. Hôm nay, nhóc đột nhiên dùng nước hoa!

Bình luận





Chi tiết truyện