chương 44/ 48

Nó sẽ chẳng gặp phải chuyện xui xèo này nếu cứ ngồi yên trong nhà và lờ tịt đi việc Hoa đang gặp rắc rối với vài kẻ lạ mặt- điều mà nó sẽ không bao giờ làm được. Và hệ quả là giờ nó ở đây, trong một căn phòng tối tăm mà thứ ánh sáng duy nhất có được là từ một khe hở nhỏ trên tường, mà chính xác hơn thì là khe hở của một cửa sổ đã bị đóng đinh lên để mãi mãi không mở ra được thì phải. Cái không khí ẩm mốc khiến nó chỉ thêm sợ.

Một mình.

Bị trói.

Một căn phòng khóa kín.

Chỉ có bóng tối ôm lấy mình.

Mọi thứ lại gợi lên trong nó nỗi sợ hôm nào. Nó đã giải quyết mọi chuyện với mẹ, nó nhận được tình yêu của anh, nó đã trang hoàng lại căn phòng trên tầng 5 ngày đó. Thế nhưng dường như cái nỗi sợ đối với bóng tối đã ăn sâu vào máu thịt, vào tâm hồn nó để rồi dù có ra sao nó cũng không thể dẹp tan những cảm xúc này. Nó run rẩy, cố gắng thu gọn mình vào, tựa lưng vào tường. Trên bức tường chắc hẳn chỉ có rêu phong ẩm ướt, nó đoán vậy khi chiếc áo kiểu mỏng của mình nhanh chóng bị ướt sau đó và dính sát vào tấm lưng nó, khiến nó rùng mình. Nó cắn chặt răng, cố không để hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau vì lạnh hay bật ra tiếng khóc yếu ớt. Nó tự nhủ mình phải can đảm, phải tin rằng anh sẽ mau chóng nhận ra sự vắng mặt của nó và rồi sẽ đi tìm. Anh sẽ tìm thấy nó và nó sẽ lại ôm lấy anh thật chặt, để cho anh vỗ về. Mà có lẽ giờ anh cũng đang tìm nó rồi chăng? Nó thiếp đi bao lâu cũng không biết mà. Ở nơi này, thời gian quá khó để cho nó xác định. Nhưng rồi suy nghĩ tỉnh táo một lát, nó không quan tâm tới thời gian hay bản thân mình nữa. Nỗi sợ còn đó nhưng còn một nỗi sợ khác mà giờ nó mới nhận ra, nỗi sợ này bóp nghẹt tim nó. Sao nó lại ngu ngốc vậy chứ? Soa nó không nhận ra sớm điều này từ nãy giờ?

Hoa đâu rồi?!

*

Cũng giống nó, Hoa không biết đây là đâu, cũng không rõ đã bao lâu trồi qua. Cô bé ngồi trong góc một căn phòng khác nó, chật chội và đầy bụi bặm. Cô bé không nhớ nổi sao mình lại ở đây, chỉ nhớ được hai điều duy nhất là những người đáng sợ đó và cơn đau quặn thắt ở bụng vì bị ai đó đá mạnh vào. Hoa chỉ kịp nhận ra bàn chân đá cô bé mang đôi guốc màu đỏ cao tới mấy phân. Đó là phụ nữ. Và cô ả đó là kẻ cầm đầu, Hoa dám cược cả mạng của mình để đảm bảo điều đó. Trong cơn mơ màng và cả cơn đau hành hạ, cô có thể nghe tiếng mấy tên đàn ông nhỏ ríu trước cô ta. Họ bỏ cô bé một mình trong phòng, không ăn không uống. hoa cảm thấy càng lúc càng kiệt sức. Đôi lúc cô chỉ muốn buông xuôi nhưng rồi cô nhớ lại, nó hình như cũng bị bắt cùng cô. Không! Hoa phải sống! Vì cô bé muốn nó được an toàn, vì cô bé nợ nó nhiều điều từ khi còn nhỏ, vì cô bé còn điều quan trọng muốn nói cho nó biết!

*

Suốt hai đêm anh không ngủ, không làm việc. Anh dồn gần hai ngày qua và việc tìm nó và Hoa. Cả hai biết mất ngay trước cổng. Quá kì lạ! Anh gần như đã làm loạn cả đồn công an lên khi không thấy nó đâu. Anh thậm chí còn đe dọa sẽ không để yên cho những người bảo vệ pháp luật ấy nếu không thấy nó. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Anh tìm mọi cách để truy tìm nó. Anh gần như phát điên lên.

*

Hai ngày trước đó.

Như mọi ngày, nó ngồi bên cửa sổ, trên đùi là chiếc laptop anh mới mua. Nó có quyền tiếp tục viết lách, công việc nó từng đam mê. Thoảng hoặc, nó lại liếc nhìn ra cửa, nhìn ngắm thảm cỏ ngoài kia. Nắng vàng ươm tưới ấm da nó khiến nó mỉm cười lơ đãng. Cứ gõ lạch cạch vài cái nó lại nhìn ra ngoài. Viết chán, nó lại muốn ra ngoài nhưng vì lười một tẹo nên lại lướt web, dạo vài trang báo mạng rồi check mail. Có thư của hắn hỏi thăm nó, thư của nhóc hỏi khi nào có truyện mới, vài ba lá thư hỏi thăm của cô và một lá thư đầy tâm sự về người cha hiện nay của gã. Nó trả lời mọi lá thứ, trừ của gã. Nó nghĩ có lẽ hắn cần chia sẽ cho ai đó tâm tư chứ không cần một người dạy cho gã cần làm gì bây giờ. Lại tiếp tục quy luật của riêng mình, nó gửi xong mấy tin lại nhìn ra ngoài. Bất ngờ đập vào mắt nó là Hoa. Cô bé mặc chiếc váy hôm trước cô tặng, hình như là ra ngoài mua đồ nhưng lại bị vài người đàn ông lạ chặn lại, cố kéo cô bé vào xe cách cổng nhà gần hơn mười mét. Lo lắng và hốt hoảng, nó chạy vội đi xuống mà quên không gọi người trong nhà ra theo. Đó là điều mà nó đã phải hối hận ngay sau đó.

-Buông ra!- Hoa nói, cố vùng vẫy.

Nó vội chạy tới, cố đẩy những người kia ra nhưng có một tên cao lớn nhất đã nói vội:

-Mang theo luôn đi chứ người trong nhà ra thì chết!

Và thế là nó nhận trọn một cú đấm vào bụng còn Hoa bị một tên khác tát một bạt tai rồi bị mang đi.

*

Trong căn phòng có năm người, ai nấy đều căng thẳng và lo lắng, nhất là người mẹ kia.

-Anh trông nom cô ấy kiểu gì vậy hả?- Hắn túm cổ áo anh rồi giương nắm đấm lên.

-Thôi đi! Không phải lúc hai người cãi nhau đâu!- Nhóc vừa hét vừa đá vào chân hắn như muốn hắn buông anh ra ngay lập tức. Và hắn làm theo. Nhóc quay sang nhìn anh vừa gieo phịch xuống ghế sofa, ánh mắt vô hồn.- Chị ấy biến mất bao lâu rồi anh?

-Gần ba ngày rồi.

-Không biết là ai sao?

Anh lắc đầu.

-Vậy anh biết gì hả?- Hắn hét vào mặt anh nhưng nhận được cái trừng mắt của nhóc nên dịu lại, cố giữ bình tĩnh rồi ngồi xuống ghế đối diện anh trong khi nhóc cứ đi qua đi lại.

-Em gọi cho anh chàng Đình và cô nàng Mỹ kia rồi. Họ đang ở Đức nhưng vừa đáp máy bay, có lẽ lát nữa là tới đây thôi. -Nhóc thông báo.- Giờ ta cần biết chị ấy ở đâu mới được nhưng có vẻ khó lắm.

-Là lỗi của anh.- Anh gục mặt xuống, bờ vai run rẩy như muốn khóc.

-Giờ không phải lúc quy tránh nhiệm cho ai đâu.- Nhóc nói đồng thời lườm hắn khi thấy hắn nóng nảy, định nói gì đó.- Bác ơi, bên cảnh sát có tin gì không?

Bà Rebecca lắc đầu, khóc trên vai bố anh.

“Cốc…cốc…”

Hắn đứng dậy, bước ra mở cửa. bên ngoài là cô và gã. Hai người xách theo hai valise đựng đồ dành riêng cho dân du lịch. Trông cô có vẻ lo lắng hơn, hỏi ngay:

-Chuyện gì đã xảy ra với An vậy?

Hắn thờ dài, nghiêng người sang một bên để nhường đường, nói:

-Vào đi. Cô ấy mất tích rồi, có lẽ là bị bắt cóc.

*

Ba ngày không ăn uống thật sự là quá với nó và cả Hoa. Nó thậm chí chỉ chợp mắt được có một chút. Bỗng có thứ ánh sáng chói lòa nào đó xuất hiện khiến nó nheo mắt khó chịu. Ai đó mở cửa, dáng vẻ khá to con. Tên đàn ông đó đặt trước mặt nó một khay nhựa có cốc nước và ổ bánh mì bơ rẻ tiền rồi đi mất. Bóng tối lại ngự trị cả không gian. Nó lần mò tay mình cho tới khi tìm tới được khay nhựa, thoáng rùng mình khi chạm vào ly nước lạnh. Cầm được bánh mì trên tay, nó chậm rãi ăn. Nó phải ăn! Nó phải sống! Nhất định là như thế!

*

Cô ả ngồi trong góc khuất căn phòng, bóng tôi che khuất gương mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng màu son. Ả có gì hơi lạ nhìn năm tên đàn ông coi tiền hơn tất cả kia, nói:

-Các người có chắc là người bắt đúng người không? Tôi thấy hơi là lạ.

-Lạ gì chứ? Chúng tôi nghe đúng lời cô, khi nào bảo bắt là bắt. Chính cô cũng khẳng định cần bắt người mặc váy màu hồng viền đăng ten lúc đó cơ mà?- Tôi đã đấm vào bụng nó nói.

-Không sai, chính tôi đã thấy chồng nó lựa bộ đồ đó cho nó. Nhưng tôi vẫn thấy là lạ khi đá vào nó.

-Chưa bao giờ làm thế nên giờ làm được thấy vậy đúng rồi.- Một tên khác nhỏ con hơn cười phá lên nói nhưng rồi im bặt khi nhận được cái quắc mắt của ả kia.

-Chứ không lẽ cô không nhận ra kẻ thù chắc?- Tên kia đỡ lời.

Ả uống cạn cốc rượu trên tay, cắn chặt răng vào một dưới, gằng giọng:

-Phòng tối quá không nhìn rõ.

-Thế thì để chúng tôi lôi nó ra cho cô xác nhận.

-Đồ ngu! Để nó nhận ra đây là đâu và tôi là ai à? Con khốn đó tinh ranh lắm đây chứ các người tưởng đơn giản.- Thấy ả gần như phát điên, lũ bắt cóc thấy rùng mình. Rốt cuộc người chúng bắt cóc đã làm gì mà đối đầu với ả này chứ? Sai lầm hoàn toàn rồi!

*

-Cậu chủ.- Giọng quản gia Lâm có gì rất lạ.

-Gì vậy?- Anh nhìn lên người quản gia già trung thành đang đứng trên cầu thang.

-Có ai gọi điện tới phòng làm việc của cậu, người đó nói biết về…cô chủ…

Anh vội bật dậy, chạy ngay lên phòng làm việc. Cầm lấy chiếc điện thoại như thể thứ đó sắp biến mất, anh hơi thở dốc, nói:

-Alo…

-Chào, vẫn khỏe chứ?- Đó là một giọng phụ nữ lạ lẫm. Thế nhưng cách trò chuyện này khiến anh chắc chắn cô ta phải là người quen của anh. Cô ta dùng khí heli để thay đổi giọng nói!

-Cô là ai?

-Ô hô, giờ anh mới nghĩ tới tôi thay vì cô vợ bé nhỏ nhỉ?

-Cô là ai? An đâu?

-Cô ta đang ở cùng chỗ với tôi. Còn tôi là ai? Anh đoán thử xem!

-Rốt cuộc cô gọi tôi là vì mục đích gì?

Nhưng bên kia đã cúp máy. Cô ta gọi để trêu ngươi anh, dày vò anh cho thỏa mãn nỗi niềm.

*

“Xoảng”

Chiếc ly thủy tinh vỡ. Nó lại dùng tay dò xét trong bóng tối.

-Á!- Nó rên lên khi cảm thấy một mảnh thủy tinh nhọn đã đâm trúng tay nó nhưng nó không ngần ngại, chụp lấy mảnh thủy tinh dù bàn tay đã bị cứa tới chảy máu. Nó cố cắt dây trói nhưng vì không thấy gì nên lại cứ hay cứa vào tay. Nó dễ dàng ngửi thấy mùi máu tanh tanh của mình.Nó vẫn loay hoay cố giải thoát cho mình.

Cứu!

-A…- Nó rên rỉ vì khi dây trói đứt, mảnh thủy tinh cũng thuận đà sượt một đường dài khiến một vết cắt dài tứa máu chạy dọc theo khuỷu tay nó. Nó vùng đứng dậy nhưng lại loạng choạng suýt té. Việc ngồi một chỗ suốt mấy ngày liền khiến chân cô tê rần. Duỗi chân ra một lát cho cái cảm giác kia biến mất, nó đứng dậy, cô vượt qua bóng tối mà lần mò được tới cửa. Có vẻ như bọn bắt cóc tự tin rằng nó sẽ không cởi được dây trói nên chẳng thèm khóa cửa. Quả thật nó quá may mắn.

Đây là một căn nhà hoang. Nó cam đoan thế. Những tường nhà đã sơn vữa để lộ những mảng gạch có rêu xấu xí, những cửa kính vỡ dính mạnh nhện, tấm la phông trên trần như chỉ muốn bung ra. Nó đi sát tường, cẩn trọng từng bước và giương tai ra nghe ngóng.

-Chết tiệt!- Một giọng nữ cao chói tai hét lên sau tiếng rầm hình như là do cửa đập mạnh vào tường, bên cạnh đó là tiếng bước chân cộp cộp trên sàn.

Tim nó suýt thì ngừng đập khi tiếng bước chân ngay gần nó. May thay, hình như ở hành lang đó có cầu thang và cô ta bước xuống. Nghe ngóng thêm một chốc nữa, nó lén lút như một tên trộm nhìn ra hành lang đó. Không một bóng người. Cánh cửa lúc nãy bị đạp mở toang ra.

Trong tình huống này, làm liều theo lí trí và tò mò là điều cấm kị. Nó hiểu thế. Tuy nhiên, nó vẫn mon men lại gần căn phòng đang mở ngỏ cửa như chào đón nó. Dù sao thì thế này cũng đâu phải ngu ngốc chứ. Chả phải cô ả đó cùng đồng bọn đang ở dưới nhà sao? Nghĩ vậy nó cũng hơi rùng mình. Lỡ vẫn còn tên nào trên lầu này thì sao? Nó nuốt nước miếng, nhẹ nhàng bước tới căn phòng, lén nhìn vào. Không có ai. Cũng giống như mọi nơi khác trong căn nhà này, căn phòng ẩm mốc dột nát tới lạ. Bên trong chỉ có một bàn và vài ba cái ghế cũ kĩ, trên bàn là chiếc túi xách mà nó đoán là của người đàn bà ban nãy. Chạy tới chỗ cái bàn, nó mở túi xách, lục lọi và cuối cùng cũng tìm ra thứ nó cần tìm. Chiếc di động của cô ta. Nó nhanh tay nhấn gọi tới số anh thì bỗng màn hình hiện lên cái tên Kiên khiến nó chột dạ. Cô ta có số của anh. Khoan đã, giọng lúc nãy, lẽ nào…

Đầu giây bên kia bắt máy, cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Giọng anh vang lên nhưng đầy giận dữ:

-Cô gọi cho tôi làm gì?

-Kiên…- Nó gọi.- Cứu em!

-An! Em đang ở đâu? An!

-Em đang ở một ngôi nhà hoang.

-Em biết đó là đâu không? Có đặc điểm đặc biệt ở gần đó không?

-Không, em không biết. Khoan đã, đúng rồi, em có nghe thấy tiếng song. Có lẽ là ở gần biển. Giúp em!

-Được rồi, anh sẽ…

Nhưng nó không nghe trọn được câu nỏi đó vì chiếc điện thoại đã bị giật phăng từ phía sau. Nó đã bị phát hiện. Một bàn tay nhỏ nhưng có những móng tay sắc nhọn đẩy nó xuống sàn.

-Cô giỏi lắm!- Một giọng nữa chua lè nói. Nó nhận ra ngay giọng nói này.- Không ngờ, là cô sao?

Nó ngước lên, nhăn mặt khó chịu vì bị hai tên đàn ông đè xuống đất. Cô ta cũng đang trợn mắt nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Nó thốt lên:

-Là cô…

*

Anh nhìn chăm chăm vào màn hình di động. Đầu dây bên kia đã ngắt liên lạc từ khi nào nhưng rõ ràng cái số đi động này, rồi còn cả giọng nữ quen quen anh nghe được cuối cùng chính là của…Trúc. Chết tiệt! Chính là cô ta! Sao anh lại quên mất cô ả chứ?

Gọi ngay cho trợ lí Thanh vào phòng làm việc, anh hằm hè nói:

-Báo ngay với cảnh sát truy tìm cho ra Trúc cho tôi.

-Trúc?

-Phải, bằng mọi giá phải tóm được cô ta. Chính cô ta bắt cóc vợ tôi.- Anh suy nghĩ một chút rồi nói.- Kiểm tra từng ngôi nhà hoang nào gần biển cho tôi, phải tìm ra vợ tôi bằng mọi giá.

-Vâng.- Trợ lí Thanh cúi đầu rồi chạy nhanh ra ngoài.

-A!- Anh hét lớn, đưa tay gạt hết mớ đồ trên bàn xuống, văng tứ tung trên sàn.

Tất cả do anh.

Nếu không phải do anh thì nó đâu có bị thế này.

Anh cắn chặt môi như chỉ muốn cắn nát môi dưới mình, hằm hè:

-Tôi mà bắt được cô thì đừng hòng sống nổi, Trúc! Ả đàn bà nham hiểm!

*

Trúc tức điên lên đi được. Sao cô ta lại bị lộ mặt ngay lúc này chứ? Nhưng nếu không nhờ thế chắc còn khuya cô ta mới biết rằng mấy tên ngu ngốc ham tiền kia bắt sai người. Ai mà ngờ nó lại đưa cái váy mà cô ta thấy anh mua tặng cho con bé người làm thế chứ! Thật là rắc rối!

Cô ta đạp vào bụng nó một lần nữa và thỏa mãn trước gương mặt đau đớn của tình địch.

-Đau lắm chứ gì? Cho cô biết cảm giác của tôi!

-Cảm giác của cô ư?- Nó nhếch mép cười mỉa mai.- Cô mà đau gì chứ? Kẻ tàn độc như cô mà cũng thế sao?

Một lần nữa, Trúc đá vào bụng nó khiến nó lại nằm bẹp xuống sàn.

-Cô cướp mất tình yêu của tôi!

-Cô sai rồi.- Nó vẫn nằm như vậy, nói.- Cô mới là người xen vào cơ mà. Hừ, cái thứ tình yêu sai lầm của cô mới khiến cô không có được tình yêu.

Im ắng.

Lát sau, Trúc hét lớn:

-Quăng cô ta vào với con bé kia đi.- Ngay lập tức, một tên to con lôi nó đi ra ngoài.

*

Nó cảm nhận được sàn nhà lành lạnh ngay dưới lưng. Không một âm thành hay hình ảnh nào lọt vào đầu óc nó. Khoan, có tiếng gì đó như tiếng khóc. Nghe quen lắm.

-Chị An.- Đúng rồi, là tiếng của bé Hoa chứ ai nữa.- Chị ơi.- Trong bóng tối, Hoa ôm lấy nó, khóc lóc.

Một giọt nước mắt rơi lên mí mắt khiến mắt nó giật giật rồi mở to ra. Không thấy rõ gương mặt thân quen nhưng những đường nét mờ mờ chập chờn trong căn phòng chỉ có chút ánh sáng cũng đủ khiến nó thấy đỡ lo hơn. Nó cười nhạt, nói:

-Xin lỗi em.

Hoa lắc lắc đầu.

-Chị ơi…

*

Chuông điện thoại Trúc reo. Cơ nhướn mày nhìn cái tên của anh hiện lên màn hình. Nhếch mép, cô ta cười cay đắng. Cuối cùng thì anh cũng để ý tới cô dù chỉ một chút sao? Hay thật! Nhưng sao cô ta lại không thể nào vui lên. Trong lòng Trúc có gì đó là lạ. Dường như câu nói ban nãy có gì đó tác động tới cô ta nhưng rồi một cách nhanh chóng, Trúc cũng bắt điện thoại.

-Chào anh.- Cô ta vẫn tiếp tục giọng điều mỉa mai cay đắng nhưng cũng lẳng lơ.

-Cô đang ở đâu?- Anh nói.

-Em nói để anh kêu cảnh sát tới à? Em không ngu.

-Tôi thì nghĩ cô đã quá ngu ngốc khi dám bắt cóc vợ tôi đấy.- Anh cay độc.

-Là do anh, anh bỏ rơi em khiến em phải đau khổ.

-Tôi chưa bao giờ nói yêu cô mà cô nói thế, thậm chí tôi còn chưa bao giờ nắm tay cô dù chỉ một lần. Với lại cô cũng đâu yêu tôi.

-Không! Em yêu anh!- Trúc nói.

-Cô chỉ yêu bề ngoài và tiền bạc tôi, cô cần một nơi để cô yên tâm sống tới hết đời chứ không phải con người tôi.- Anh gần như hét vào máy.

Trúc thoáng chạnh lòng.

-Trúc! Cô còn đó không?- Anh nói.

-Gì?- Trúc nói khẽ.

-Thả An ra.

-Anh mơ à?- Cô ta bật cười khanh khách.- Em đưa cô ta về để tiếp tục nhìn hai người hạnh phúc sao? Em không hạnh phúc thì anh và cô ta cũng đừng mơ.

-Cô đúng là đồ quái vật.- Anh đay nghiến.

Thế nhưng đáp lại anh chỉ là một tràng cười không biết dùng từ gì để miêu tả nổi. Độc ác? Căm thù? Đau thương? Chưa đủ để nói lên tất cả cảm xúc trong đó.

*

Anh cúp máy, bực dọc quay sang nhìn về phía bàn khách. Trúc quả là ngu ngốc, cô ta đã không bao giờ nghị tới việc anh sẽ thông qua điện thoại mà dò tìm cô ta sao?

-Xác định được chưa?- Anh hỏi người cảnh sát đang ngồi bên máy dò định vị.

-Được, bờ biển AAA cách đây hơn trăm cây số.

-Chết tiệt! Vậy thì mau tới đó thôi!- Hắn nóng nảy, đứng bật dậy cùng với nhóc.

Ngay sau đó, gã và cô cũng đi theo. Họ vội vàng đi trước cả những cảnh sát vẫn lúc này mới tất bật, vội vã đứng dậy.

*

Nó nghe có tiếng ồn, tiếng la hét gì đó, tiếng đánh nhau. Nó không biết nên làm gì, chỉ đành ôm chặt Hoa đang run run. Nó tự nhủ:

-Không sao đâu.

“Rầm”

Cánh cửa mở tung ra. Là Trúc. Trông cô ta đầy sự giận dữ và tức tối. Nó hiểu, anh đã tới. Cô ta hung hổ bước tới, cố giật nó ra khỏi Hoa. Cô ta muốn bắt nó để đe dọa anh, để có thể trốn thoát.

-Đi mau!

-Không!- Nó hét.- Tôi sẽ không để cho cô đạt được ý muốn của mình đâu!

-Đi mau!- Cô ta giật tóc nó, kéo mạnh cho nó đứng dậy. Mắt cô ta như hằn lên một màu đỏ vì phát rồ.

-Chị An!- Hoa cố sức giằng tay An lại nhưng sức cô bé quá yếu, thật sự sức hai người yếu ớt không ăn gì mấy ngày qua không thể nào bằng một người đang mất lí trí. Cả hai đều bị giật đứng cả lên. Trúc nghiến chặt răng, bất ngờ rút một con dao sáng loáng, chĩa về phía cô.

-Giờ cô có đi không?

Nó sợ hãi nhưng vẫn cố lắc đầu.

Trúc kéo mạnh nó đi theo cô ta ra cửa nhưng nó vùng vẫy, cố giựt tay mình ra.

-Chết tiệt!- Trúc nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng chân ở cầu thang đang vang lên. Cảnh sát đã tới gần lắm rồi.- Cái này là do cô ép tôi.- Trúc nhắm mắt, đưa tay ra phái trước.

“Phập”

Máu chảy thành dòng, tạo thành một vũng máu hình thù quái dị dưới sàn nhà nhớp nháp.

-Chị An…- Hoa loạng choạng lui ra sau, tay đặt lên vết thương trên bụng. Máu thấm ướt một mảng lớn váy Hoa mặc. Hoa đỡ đỡ mũi dao đó cho nó!

-Hoa!- Nó hét, vội đỡ lấy cô bé đang dần ngã xuống.

*

Trúc không muốn thế. Cô ta chỉ muốn tạo một vết thương trên tay nó để dọa thôi. Cô ta không ngờ Hoa có thể làm thế, càng không ngờ khi mũi dao lại đâm trúng vào chỗ đó. Không! Cô ta không muốn mà! Cô ta run rẩy tới nỗi làm rớt con dao xuống. Cô ta quỳ thụp xuống sàn, gào lên đau đớn.

Nó ôm chặt lấy Hoa, dùng tay đặt lên vết thương như cố giữ máu, nói:

-Không sao, không sao mà, cố lên Hoa!

-Chị An…em trả nợ cho chị đủ rồi nhỉ…- Hoa nói một cách khó nhằn.

-Ừm.- Nó gật. Nó hiểu Hoa muốn nói về việc gì.

-Nếu ngày đó không phải chị tìm ra em ở bãi rác thì chắc em chết từ lâu trong mưa rồi chị nhỉ?- Tâm trí Hoa hiện lên hình ảnh ngày cô bé mới có bốn tuổi. Nơi bãi rác cô bé bị mẹ bỏ rơi đó, khi sắp lạnh tới mức ngất đi, nó đã tìm ra cô. Nếu không thì sao cô còn trên đời tới nay chứ?- Chị ơi, em có chuyện …muốn nói… hôm hỏa hoạn…

-An!- Tiếng anh gọi nó cắt mất lời Hoa.

Theo sau anh còn tất cả mọi người. Trong mắt họ, nỗi hãi hung và kinh hoàng hiện lên khi chứng kiến khung cảnh giữa ba người con gái ấy.

-Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu đi!- Nó hét.

Bình luận





Chi tiết truyện