chương 3/ 10

Đã không thể ra khỏi nhà, lại không muốn ngủ, Thời Mễ Mễ đành phải ngồi trong phòng khách xem TV, nhưng nói thật, bây giờ TV sao lại khó xem như vậy nha?

Cô nhìn về phía học trưởng ở bên cạnh, muốn xem anh có phản ứng gì, làm sao biết anh từ đầu đến cuối đọc báo chiều vô cùng chuyên chú, không chút nào buồn bực vì nhàm chán.

Thật sự không công bằng, vì cái gì ở trong cùng một không gian, anh có thể lộ ra vẻ mặt an nhàn dễ chịu như vậy, mà cô lại buồn bực muốn đâm đầu vào tường? Chân mày nhíu chặt trừng mắt nhìn anh hồi lâu, cô đột nhiên mở miệng gọi: “Học trưởng.”

“Sao vậy?” Đoàn Dục Thần ngẩng đầu ra khỏi tờ báo, chân mày khẽ nhếch lên nhìn cô hỏi.

“Tờ báo đó thật sự hay như vậy sao?”

“Em muốn đọc?” Đoàn Dục Thần nhìn cô, cầm lấy tờ báo đặt ở bên cạnh đưa cho cô.

“Không cần.” Giọng điệu vô cùng giận dỗi.

Đoàn Dục Thần liếc mắt một cái không biết cô tắt TV lúc nào, lại nhìn cô. “Tìm không được chương trình nào muốn xem?” Anh hỏi thừa, nếu như cô tìm được, bây giờ vẻ mặt cũng sẽ không ai oán trừng anh.

“Cùng em nói chuyện phiếm.” Cô nói.

“Được, em muốn nói cái gì?” Anh gấp báo lại xoay người đối diện với cô gật gật đầu.

Nói cái gì? Cô làm sao biết, chỉ biết không muốn để cho anh một người vui vẻ mà thôi, cho nên mới cố ý nói muốn nói chuyện phiếm, không để cho anh tiếp tục xem báo.

Nói cái gì, nói cái gì, nói cái gì, nói….Đúng rồi, cô nhớ ra rồi.

“Học trưởng,” Cô gọi anh, “Lần trước ở trong bệnh viện anh nói, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã thích em rồi, phải không?”

“Đúng, mà em từ trước đến giờ lại không có thích anh.” Đoàn Dục Thần nhìn cô một cái, thừa cơ oán trách.

“Phải không? Em chưa nói qua sao?” Cô có chút kinh ngạc nhìn anh, ngừng một lát nói: “Em thích anh, học trưởng.”

Không nghĩ đến cô sẽ trực tiếp như vậy, Đoàn Dục Thần nhịn không được đỏ mặt lên.

“A, học trưởng, anh đỏ mặt!” Thời Mễ Mễ lập tức giống như phát hiện đại lục mới, chỉ vào mặt anh kêu lớn.

“Nói lung tung, anh làm sao có thể đỏ mặt.” Đoàn Dục Thần không tự chủ nhỏ giọng bác bỏ.

“Không tin anh có thể đi đến trước gương nhìn xem.” Cô lập tức đứng dậy, kéo anh lên muốn đi về phía phòng trong.

“Đừng quậy!” Anh cố định bước chân, không để cô kéo mình di chuyển. Đùa cái gì vậy, anh mới không muốn nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của bản thân, mất mặt bao nhiêu a.

“Không nghĩ đến học trưởng dễ dàng đỏ mặt như vậy, hơn nữa bộ dạng lúc đỏ mặt rất dễ thương —” Kéo anh không nhúc nhích, Thời Mễ Mễ chỉ có thể buông xuôi ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, sau đó tiếp tục trêu chọc anh.

“Em hỏi anh vấn đề này để làm gì?” Không muốn để cho cô tiếp tục trêu chọc mình, Đoàn Dục Thần đột nhiên ngắt lời cô hỏi.

Cô nhìn anh, thái độ trên mặt đột nhiên thay đổi thành ám muội không rõ.

“Học trưởng.” Cô nhõng nhẽo gọi anh, làm cho Đoàn Dục Thần nhịn không được toàn thân run lên.

“Anh nói trước, cho dù em nói cái gì anh tuyệt đối không để cho em đi nhảy ở bar.” Anh lên tiếng trước áp chế đối phương, luôn cảm giác thấy cô giống như có âm mưu.

“Em cũng không phải muốn nói cái này.” Cô bĩu môi.

“Vậy em muốn nói cái gì?” Anh đề phòng nhìn cô chăm chú.

“Học trưởng,” Giọng nói khiến cho người khác run rẩy toàn thân lại xuất hiện, ”Em muốn nói đó là—-” Cô cố ý đem âm cuối kéo dài, khiến cho Đoàn Dục Thần căng thẳng đến nổi có loại cảm giác không thể thở được.

“Em rốt cuộc muốn nói cái gì?” Anh đột nhiên hít sâu một hơi hỏi.

“Em muốn nói đó là những năm này, anh hẳn là sẽ không vì em mà luôn giữ thân trong trắng chứ?”

Phốc! Nếu như anh đang uống nước, nhất định sẽ đem toàn bộ nước trong miệng phun ra.

Đoàn Dục Thần nghẹn họng trợn mắt nhìn cô trân trối, xưa nay không nghĩ đến cô từng bất ngờ như vậy, hơn nữa thẳng thắn đem lời này nói ra dọa anh! Trời ơi, nếu như cô bình thường lời nói không làm người sợ chết không được, anh nghĩ —- Trời anh nhất định sẽ bị cô dọa chết.

“Oa, học trưởng, mặt của anh lúc nãy càng hồng a, em lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông giống như anh dễ dàng đỏ mặt như vậy!

“Em — em cố ý!” Đoàn Dục Thần đột nhiên hiểu ra trừng cô.

“Cố ý trêu anh? Có một nửa, trên thực tế em cũng thật sự rất muốn biết, trong thời gian anh thích em dài như vậy, anh đều không có ham muốn sao?

Đoàn Dục Thần trừng cô, hồi lâu không nói thành lời, mặt lại không tự chủ được đỏ lên lần nữa. Quả thật một lần so với một lần càng đỏ.

“Học trưởng, anh thật sự rất đáng yêu.” Thời Mễ Mễ lần nữa nhịn không được cười lớn.

Một giây trước còn có loại cảm giác không biết làm sao, một giây sau đổi thành dở khóc dở cười. Đáng yêu? Trời a, người đàn ông hơn 30 tuổi còn bị nói đáng yêu, khắp thiên hạ e là chỉ có môt mình anh đi?

“Mễ Mễ….” Anh nhíu chặt mày nhìn cô, không biết nên nói cái gì.

“Học trưởng, anh thật sự rất đáng yêu.”

“Đừng nói nữa.”

“Vì sao? Bộ dạng đỏ mặt của anh thật sự đẹp—”

“Đừng nói.” Anh đột nhiên vươn tay đè lên cặp môi đỏ mọng của cô, ngăn cản cô tiếp tục nói.

“Vì sao không thể nói?” Cô vươn tay đem tay của anh kéo ra, tò mò hỏi.

“Đem hai từ kia đến hình dung anh, quả thật chính là loại sỉ nhục.” Anh như giả như thật nhíu chặt mày.

“Hai từ nào? Đáng yêu sao?” Cô cố ý nói.

“Kêu em đừng nói em còn?” Đoàn Dục Thần nhịn không được kêu lên.

Thời Mễ Mễ lập tức cười không thể ngừng.

Đoàn Dục Thần không biết làm sao nhìn đôi mày, đôi mắt, khuôn mặt mang theo nụ cười của cô, đến đôi môi đỏ mê hoặc người, từ từ ánh mắt của anh bị một nơi sâu sắc khác thay thế.

Không báo trước anh cúi đầu hôn cô.

Thời Mễ Mễ ngây người, lập tức nhắm mắt đón nhận nụ hôn sâu của anh. Cô thừa nhận Đoàn Dục Thần tuyệt đối không phải người đàn ông duy nhất cô hôn nhưng là người đầu tiên khiến cho cô có chờ mong, hoan nghênh và nghĩ muốn tiến thêm một bước.

Đầu lưỡi của anh chạm vào môi cô, thăm dò xâm nhập vào miệng cô cùng lưỡi của cô chơi đùa. Bọn họ quấn lấy nhau, hôn sâu, 4 cánh môi không ngừng tiếp xúc, cho đến khi hơi thở của hai người không ổn định mới cúi đầu hô hấp tách nhau ra.

“Đừng quyến rũ anh, đối với em anh thật sự không có chút sức kháng cự.” Hai chán chạm vào nhau, Đoàn Dục Thần thở nhẹ nói.

“Ai quyến rũ ai?” So với anh thở càng gấp, Thời Mễ Mễ tiến gần đến hơi thở yếu ớt của anh.

“Đi thôi.” Hít thở thêm mấy lần, Đoàn Dục Thần tìm lại nhịp thở bình thường, hơi hơi đẩy cô ra nói.

“Đi đâu?” Thời Mễ Mễ ngây ngốc hỏi.

“Ngoại trừ quán bar, sàn nhảy loại đại phương này đối với chỗ đau tại eo của em có thể có ảnh hưởng xấu, cho dù em muốn đi đâu đều được.” Chỉ cần không ở trong nhà làm cho cô buồn chán đến nổi không ngừng trêu chọc anh là được.

“Thật sao?” Cô vui mừng kêu lớn, nhanh chóng từ trên sô pha nhảy lên, nhưng lại không khỏi có chút nghi ngờ. “Vì sao đột nhiên thay đổi suy nghĩ, em tưởng là anh hi vọng em có thể yên tĩnh nghỉ ngơi trong nhà?” Cô hỏi.

“Theo tính cách của em, em có thể tiếp tục yên tĩnh sao?” Đoàn Dục Thần nhún nhún vai.

Hơn nữa, trải qua một trận hôn cuồng nhiệt lúc nãy anh cũng lo lắng nếu như hai người bọn họ tiếp tục ở trong nhà nữa, anh đại khái sẽ bị dục vọng ham muốn cô của bản thân giày vò đến chết. Cho nên, ra ngoài đi đến nơi công cộng là biện pháp tốt nhất.

“Là sao?” Cô vẫn có chút nghi ngờ.

“Muốn đi đâu đây? Uống cà phê, xem phim, uống trà đều được, em muốn làm gì hơn?” Không cho cô có nhiều thời gian suy đoán, anh tích cực gợi ý cho cô lựa chọn.

“Đi hát!” Nhìn bộ dạng nhiệt tình của anh như vậy, đại khái không phải là lừa cô, cô đột nhiên kêu lên.

“Ok” Anh gật đầu, dù sao giọng hát của anh cũng không tệ, hơn nữa hát cũng không cần dùng đến eo, cho nên hẳn là không có vấn đề gì. “Em muốn rủ ai đi cùng? Khiết, Thắng Nam, Tư Anh hay là ai khác?”

“Không, chỉ hai người chúng ta.”

“Cái gì?”

“Em muốn anh hát tình ca cho em nghe, ngoại trừ em, ai cũng không được cùng em chia sẻ nghe anh hát tình ca.” Cô từ trên sô pha đứng dậy, hưng phấn vội vàng kéo anh đi ra ngoài.

“Nhưng là….” Đoàn Dục Thần chăm chú nhìn cô nói, lại bị cô ngắt lời.

“Không có nhưng nhị gì hết, là anh nói em muốn làm gì cũng được, đi thôi.”

Nhất thời, Đoàn Dục Thần có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Anh đem cô ra ngoài chủ yếu nhất là muốn tìm một nơi có người ngoài, có thể để cho dục vọng của anh đối với cô hơi nguội xuống một chút, kết quả đâu? Karaoke!

Ông trời, rốt cuộc tôi là sai cái gì mà ông lại muốn giày vò tôi như vậy?

Diện tích phòng karaoke chưa đến 20m2 , hơn nữa còn muốn anh hát tình ca cho cô….

Trời ơi, tuổi thọ của anh không còn dài a!

*****************

Mở mắt ra, lại là một ngày tươi đẹp.

Thời Mễ Mễ tràn đầy sức sống từ trên giường bật dậy, ngâm nga một bài hát đi vào phòng tắm bên trong rửa mặt.

Mấy ngày qua, cô quả thật chính là vui chơi điên rồi. Ngoại trừ yêu cầu sẽ ảnh hưởng đến chỗ đau trên eo, Đoàn Dục Thần đối với cô có thể nói là muốn gì được nấy, cho dù cô đột nhiên muốn đi đây hay là muốn ăn cái gì, cho dù là xa tại tận cùng Đài Loan, anh cũng không chút để ý bỏ ra thời gian nửa ngày đưa cô xuống miền nam, lại bỏ ra nửa ngày đưa cô trở về.

Anh đối xử tốt với cô đã không thể dùng từ tốt để hình dung được nữa, mà chính là dùng từ ‘sủng’ đến hình dung. (cưng chiều)

Nhớ lại toàn bộ mấy ngày qua, Thời Mễ Mễ phát hiện bộ dạng không tự chủ được mỉm cười hạnh phúc của mình trong gương.

Sau khi ra khỏi phòng tắm rồi ra khỏi phòng, trong nhà ngoại trừ âm thanh do cô tạo ra, vẫn là một mảng im lặng. Học trưởng anh ấy nhất định còn đang ngủ.

Ai, cũng khó trách, tối hôm qua lúc bọn họ từ Hoa Liên trở về nhà cũng đã gần 4h sáng, anh lái xe suốt đêm một mạch trở về Đài Bắc, mà cô lại ngủ một mạch trở về, chẳng trách anh thì ngủ không dậy nổi, mà cô lại dồi dào tinh thần như vậy.

Nhìn đồng hồ trên tường một cái, mới 9h mà thôi, từ lúc anh ngủ trên giường đến giờ bất quá cũng hơn 4 tiếng đồng hồ một chút, ân, tốt hơn vẫn nên để anh ngủ, về phần cô….

Cô nhìn tủ lạnh trong góc bếp, sau khi giống như suy nghĩ một hồi, quyết định hôm nay muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cô muốn đi chợ mua đồ ăn, tự mình nấu cơm cho anh, để bù đắp cho anh mấy ngày này giúp cô lên trời xuống biển, muốn gì được nấy.

Đã quyết định, cô rất nhanh đi vào bếp, nhanh chóng kiểm tra nồi niêu chén đĩa thau chậu hiện có một chút, khẳng định đợi chút nữa lúc cô đi mua sắm phải mua thêm một chút đồ dùng. Về phần đồ ăn, nguyên liệu vậy không cần lãng phí thời gian bởi vì vào một ngày chủ nhật mấy tuần trước cô đã biết trong nhà anh thứ có thể ăn đều không có.

Sau khi để lại một mẩu giấy nhắn tin, đề phòng anh thức dậy không tìm thấy cô, cô liền lái xe của anh đi chợ.

Mua đồ ăn tương đối dễ, nhưng nói đến mua những thau chậu chén đĩa nồi chảo kia chính là không đơn giản như vậy. Thời Mễ Mễ đi hết nguyên cái siêu thị, chính là tìm không được bộ nồi khiến cho cô hài lòng, sau khi suy nghĩ một lát, cô quyết định về nhà dọn đồ, cho dù bình thường một mình cô ở nhà căn bản là lười nấu, mà bây giờ ở trong nhà học trưởng chỗ đó.

Ân, nghĩ đến ở trong nhà học trưởng chỗ đó, cô có một số đồ sinh hoạt cần thiết luôn muốn tìm cơ hội trở về nhà lấy nhưng lại không có thời gian trở về, cũng có thể nhân cơ hội này tiện thể lấy đi.

Không lãng phí thời gian, cô lập tức đem mấy thứ đồ linh tinh đẩy về quầy tính tiền, sau đó lái xe về nhà lấy đồ.

Trong lúc cô bận rộn thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, đợi đến lúc cô lái xe trở về chỗ ở của Đoàn Dục Thần, thời gian đã gần 12h.

Oa oa oa, lúc vui chơi cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh là chuyện đương nhiên, làm sao ngay cả khi cô làm việc cũng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt rất nhanh?

Nhanh chóng ngừng xe, lúc xuống xe muốn lấy đồ, mới phát hiện chỗ ngồi phía sau xe và cốp xe gần như đều bị cô nhét đầy. Trời! Nhiều đồ như vậy, một mình cô là sao xách?

“Muốn anh giúp không?”

Mới vừa buồn phiền, giọng nói quen thuộc lập tức vang lên sau lưng cô, cô vội vàng xoay người liền nhìn thấy học trưởng anh tuấn dựa ở cột trụ bên cạnh, khéo miệng cong lên cười nhìn cô.

“Sao anh lại ở đây?” Cô bất ngờ hỏi.

“Anh nhờ bảo vệ lúc nhìn thấy xe của anh vào cửa thì báo cho anh một tiếng. Em nói xem anh sao lại ở đây?”

Đoàn Dục Thần đi về phía cô, thay cô đem đồ ở trong xe từng cái xách ra.

“Anh tưởng em chỉ đi mua đồ ăn.” Lúc anh đem con gấu bông to lớn từ trong xe ra đưa cho cô nhướn mày nói.

Đây là phần thưởng có một lần anh chơi bắn bi thép đạt được, anh không hứng thú nên cho cô, muốn cô đem cho người khác, không nghĩ đến cô đem nó tặng chính mình, hơn nữa còn thích không rời được. Ai mà nghĩ đến, đại mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ, thành thục giống như cô thế nhưng lại thích những thứ này?

“Em không tìm được bộ nồi nào hài lòng cho nên liền về nhà lấy bộ nồi trong nhà, dù sao cũng đã về nhà, liền thuận tiện lấy mấy thứ đồ cần thiết đem qua, lần sau khỏi phải chạy lần nữa.” Cô nhún vai nói.

“Đồ cần thiết?” Anh liếc con gấu bông trong lòng cô một cái, nhướng mày.

“Em thích ôm nó xem TV không được sao?” Cằm của cô hếch lên, khiêu khích hỏi.

Anh lắc đầu mỉm cười, “Nếu như em thật sự thích như vậy, lần sau anh lại mua thêm mấy con tặng em.”

Ai, người này…..anh sao có thể đối xử tốt với cô như vậy?

Nhìn anh vất vả đem toàn bộ đồ ở chỗ ngồi phía sau xe và cốp xe xách ra, đóng cửa xe lại, lại khom lưng chia đều đồ nên xách sang hai bên tay trái phải, một chút thái độ muốn chia cho cô xách cũng không có, cô nhịn không được mở miệng.

“Em giúp anh xách.”

“Eo của em còn phải nghỉ ngơi, đừng xách vật nặng.” Anh không chút do dự lắc đầu từ chối.

“Những thứ này còn không phải do em chuyển lên xe?” Có phải anh bảo vệ cô quá mức rồi không?

Nghe vậy, anh đột nhiên trừng cô một cái, thái độ rất không hài lòng.

“Em còn dám nói? Anh tưởng em chỉ đi mua mấy loại đồ ăn mà thôi, không ngờ em lại trở về nhà dọn đồ, em nên gọi anh dậy đi cùng em.”

“Học trưởng, chỗ đau của em đã tốt rồi.” Cô không biết làm sao nói.

“Bác sĩ nói cần nghỉ ngơi một thời gian.”

“Đã nghỉ ngơi 10 ngày.”

“10 ngày và một thời gian cách nhau rất xa.”

“Vậy,” Cô trừng anh có chút tức giận không chịu, “Anh cho em biết một thời gian rốt cuộc là bao lâu? Cho em một kì hạn, miễn cho anh cả đời dùng lí do này không cho em làm cái này, không cho em làm cái kia.”

Đoàn Dục Thần đột nhiên dừng lại toàn bộ động tác trong tay, ngẩng đầu thật sâu nhìn cô.

“Sao vậy? Anh cũng nói không ra được một cái kì hạn phải không?” Cô đắc ý mỉm cười, “Vậy cũng đừng nghe bác sĩ, nghe em, em biết tình trạng cơ thể mình, nếu như cảm thấy không thoải mái em tuyệt đối không miễn cưỡng bản thân.” Nói xong, cô chìa tay về phía anh.

Đoàn Dục Thần đột nhiên cười, cười một cách mãn nguyện như vậy, rạng rỡ như vậy, cười đến nổi Thời Mễ Mễ không tự chủ được cảm thấy đỏ mặt, tim đập nhanh. Anh bị sao vậy, sao đột nhiên lại cười như vậy?

“Này.” Đoàn Dục Thần lấy ra hai cái nhẹ nhất trong đống túi lớn đưa cho cô.

“Lúc nãy anh cười gì vậy?” Đưa tay nhận lấy, Thời Mễ Mễ nhịn không được tò mò nhìn anh chăm chú hỏi.

Đoàn Dục Thần lắc đầu, anh làm sao có thể không biết xấu hổ nói cho cô biết chỉ vì cô nói ba từ “cả đời này” anh liền lâng lâng như bây lên mây đây?

Nhưng anh thật sự rất cao hứng có thể từ trong miệng cô nghe thấy tương lai của bọn họ, thật sự, thật sự rất cao hứng.

*****************

Chỗ dừng xe bên ngoài khu nhà, một người đàn ông mặc bộ đồ màu bạc dừng xe ở bên đường, Nhan Thế Ngọc ngồi trên xe, gương mặt thâm độc không xác định rõ chăm chú nhìn cửa ra vào khu nhà. Hắn đang nghĩ rốt cuộc người giàu có nào đang ở trong khu nhà này khiến cho Thời Mễ Mễ để mắt đến?

Từ nửa tháng trước, sau khi quan hệ của hắn và cô bị vợ hắn phát hiện rồi phá hỏng, hắn không lúc nào không muốn tìm cô, giải thích với cô tình cảm hắn dành cho cô là thật, giải thích với cô hắn muốn cùng vợ li hôn cũng là thật, giải thích với cô hắn muốn cưới cô cũng là thật, nhưng cho dù hắn tìm cô như thế nào cũng tìm không thấy, chờ không được cô.

Chờ ở dưới nhà cô suốt nửa tháng tròn, cuối cùng trời xanh không phụ người có lòng để cho hắn chờ được cô, thế nhưng người luôn đi taxi hoặc để cho người khác đến đón như cô lại một mình lái một chiếc BMW trắng về nhà. Nếu không phải cô đặc biệt hạ cửa kính xuống cùng bảo vệ nói tiếng chào hỏi để anh ta cho cô đi qua, hắn thậm chí cũng không biết cô ngồi trên chiếc xe kia.

Đó là xe của ai?

Hắn nhớ cô không có xe.

Ngay lập tức một vấn đề khác liền xuất hiện ngay trong đầu hắn, có phải cô lại tìm được một kim chủ khác.

Trong nháy mắt ngực hắn tràn đầy tức giận, hắn quả thật không dám tin, bọn họ vẫn còn chưa chia tay, cô lại vội vàng ôm đàn tỳ bà!

Đúng vậy, không sai, là hắn lừa gạt cô trước, là hắn sai trước, nhưng cô không nên ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho hắn, liền trực tiếp cho hắn knock out, hơn nữa còn vội vàng tìm một người đàn ông khác đến thay thế vị trí của hắn!

Hắn không cam tâm, hắn đối với cô hao tổn tâm tư nhiều như vậy, hắn không cam tâm!

Là ai? Chủ nhân chiếc xe kia rốt cuộc là ai, tên kia lẽ nào không biết Thời Mễ Mễ là người phụ nữ của Nhan Thế Ngọc hắn sao? Tên kia lẽ nào không biết hai tháng trước là hắn thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của cô, cùng cô vui chơi khắp sàn nhảy, quán bar lớn nhỏ ở Đài Bắc sao? Tên kia lẽ nào không biết hắn tốn bao nhiêu cống sức, thời gian và tiền bạc để lấy lòng cô sao? Lẽ nào tên kia không biết cô thuộc về hắn sao?

Tốt lắm, hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười khát máu, nhìn chằm cửa ra vào tòa nhà nuốt trọn chiếc BMW trắng của cô. Hắn muốn nhìn xem là tên đáng chết nào can đảm muốn cùng hắn giành phụ nữ, hắn muốn nhìn một chút.

*******************

Nói là muốn nghỉ ngơi trong nhà một ngày, nhưng lúc ăn cơm trưa xong, buồn ngủ nói chuyện phiếm cả ngày, sau cùng sức khỏe không chịu nổi nằm xuống ngủ trưa, đến 8h tối mới dậy ăn cơm tối, Thời Mễ Mễ cuối cùng vẫn là chịu không được sự quyến rũ của bên ngoài, lôi kéo Đoàn Dục Thần đi dạo phố.

Phụ nữ đi dạo phố khó tránh khỏi phải chi tiền, cho dù ngay từ đầu căn bản chính là không nghĩ muốn mua cái gì.

Cửa hàng chuyên bán đồ trang điểm ở tầng trệt, trang phục nữ, trang phục nam, trang phục thể thao, trang phục trẻ em, cửa hàng bán chăn gối nệm, đồ dùng gia đình, Thời Mễ Mễ ngoại trừ khu vực trang phục trẻ em không dạo không mua gì, mỗi một khu vực đều có thu hoạch.

Cửa hàng chuyên bán đồ trang điểm, cô nhớ đến phấn trang điểm của mình giống như sắp hết, cho nên dừng lại mua một hộp phấn, lại không chịu được sự quyến rũ mua một lọ nước hoa.

Khu vực trang phục nữ, cô nhìn nhiều mua ít, nguyên nhân không phải là không thích thái độ của nhân viên cửa hàng không tốt chính là quần áo không đẹp, cuối cùng chỉ mua một bộ đồ ngủ.

Khu vực trang phục nam là nơi bọ họ tốn nhiều thời gian nhất, cô giống như ma nhập, nhìn thấy mỗi một chiếc hoặc mỗi một bộ đồ cảm thấy thích hợp với anh đều muốn anh mặc thử, sau đó lúc anh đi khỏi nơi này, trên tay lại có thêm hai cái áo len, một bộ jacket, một cái quần jean cùng một đôi giày.

Cửa hàng trang phục thể thao, cô mua cho bọn họ mỗi người một bộ đồ thoải mái, hình dáng giống nhau, của cô màu hồng của anh màu xanh lam.

Cửa hàng chăn gối nệm, đồ dùng gia đình, cô lại thay anh mua hai cái gối ôm cho sô pha trong phòng khách, thay anh mua một bộ hộp đựng cho nhà bếp, thay anh mua một cái rèm cho cánh cửa, mua hai cái khung hình lớn nhỏ không giống nhau cho tấm hình đi du lịch của bọn họ.

Lúc đi cái xe trống rỗng, lúc về chứa đầy đồ, Đoàn Dục Thần lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự khủng bố khi phụ nữ đi dạo phố, nhưng anh lại vô cùng hài lòng, bởi vì cho dù cô làm chuyện gì, suy nghĩ của cô đều không rời khỏi bọn họ, mà không phải là dùng đơn độc cô hoặc anh để làm điểm xuất phát.

Anh thích cô mở miệng nói chúng ta, thích cảm giác hai người thuộc về nhau, càng thích cô mở miệng nói là nhà chúng ta, mà không phải nói là nhà anh.

Đoàn Dục Thần mỉm cười nhìn cô từ sau khi bước vào cửa liền giống như một con quay xoay không ngừng, vội vội vàng vàng đem toàn bộ đồ mua về xếp vào vị trí, sắp xếp, hơn nữa vô cùng bận rộn.

“Học trưởng, anh đừng chỉ đứng nhìn ở bên cạnh, đến giúp em đi!”

A, cuối cùng muốn anh giúp đỡ.

“Sao vậy?” Anh đi lên trước hỏi, thuận tiện nhắc nhở, “Thêm nữa, thời gian đã không còn sớm, em có muốn ngày mai làm tiếp không?”

Thời gian nào chỉ không còn sớm, trên thật tế bây giờ đã là nửa đêm 3h, nhưng nhìn thấy tinh thần của cô một chút mệt mỏi cũng không có, ngược lại đang rất hưng phấn. Xem ra giấc ngủ hồi trưa của cô rất là ngon, đáng thương anh lại bị Tôn Cức gọi điện làm phiền ngay cả thời gian nhắm mắt cũng không có.

“Em đã quen việc hôm nay hôm nay xong.” Thời Mễ Mễ yêu kiều mỉm cười với anh, chỉ huy nói: “Nhanh lên, giúp em đem đồ ăn cần đậy kín lấy ra cho em.”

“Đồ ăn cần đậy kín?”

“Cà phê, sữa bột, đường, bắp rang và trà lài em mua ngày trước.”

Gật gật đầu, Đoàn Dục Thần từ trên tủ ly trong phòng khách đem toàn bộ những thứ cô liệt kê tên đưa cho cô.

“Còn muốn anh giúp gì không?”

“Giúp em treo rèm cửa kia lên được không? Sức lực của em không đủ lớn, không thể cố định chắc cái khung được.”

Đoàn Dục Thần gật đầu cái nữa, xoay người đem rèm cửa mà cô đã chuẩn bị tốt từ trước bao gồm bộ khung cầm đến vị trí mà cô chỉ, dễ như trở bàn tay hoàn thành công việc này.

“Còn nữa không?” Anh trở về bên cạnh cô.

“Giúp em đem những thứ này đặt lại chỗ cũ.” Cô chỉ vào những lọ thực phẩm đã được cô đậy kĩ.

Anh lần nữa nghe lời làm việc hoàn thành công việc này, quay đầu nhìn về phía cô đang ngóng nhìn về phía tủ ly đã chỉnh tề mà lộ ra thái độ hài lòng.

“Bây giờ thì sao?” Anh hỏi, hẳn là có thể chuẩn bị đi ngủ được rồi?

“Đi.” Cô đột nhiên kéo anh.

“Đi đâu vậy?”

“Đến phòng em.”

“Đến phòng em làm gì?”

“Xem hình.”

Trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh của hai cái khunh hình, Đoàn Dục Thần nhíu chặt mày, không tự chủ buộc miệng nói ra, “Sẽ không chứ?”

“Học trưởng muốn đi ngủ?” Thời Mễ Mễ ngẩng đầu nhìn anh một cái.

“Có chút nghĩ như vậy.” Anh thành thật trả lời.

“Sức khỏe của học trưởng yếu như vậy?” Cô kinh ngạc nói, sau đó buông anh ra, “Được rồi, em tự xem hình vậy, anh đi ngủ đi.”

Bị cô nói như vậy, Đoàn Dục Thần nào còn mặt mũi nào đi ngủ? Cho dù anh bây giờ anh phải dùng hai cái tăm chống mí mắt lên anh cũng chống!

Cô thế nhưng nói sức khỏe của anh yếu?! Thật là sự sỉ nhục lớn!

“Anh đột nhiên không muốn ngủ nữa, anh giúp em chọn hình.” Anh nói.

“Không cần khoe sức.” Rõ ràng nhìn thấy sự buồn ngủ trong đáy mắt của anh, Thời Mễ Mễ yêu kiều mỉm cười nói.

“Sức khỏe của anh rất tốt, đảm bảo tuyệt đối không ngủ trước em.” Anh kiên quyết cam đoan.

Thời Mễ Mễ nhịn không được lại nũng nịu cười một tiếng, “Nếu như anh ngủ trước em thì sao?” Cô hỏi.

“Một yêu cầu, cho dù em muốn làm gì đều được.”

“Đây là anh nói đó nha.”

“Là anh nói. Vậy nếu em ngủ trước thì sao?” Có qua có lại mới công bằng.

“Cũng vậy, cho anh một yêu cầu vô điều kiện.” Cô nháy nháy mắt với anh, mắt híp lại như sợi chỉ trả lời.

“Một lời đã định.”

——— —————— —————-

Hoa Liên: một thành phố ở phía đông bờ biển Đài Loan

Ôm cầm là ôm cây đàn tỳ bà, ý nói việc phụ nữ lấy chồng, việc tái giá, hay việc bỏ chồng cũ lấy chồng mới.

Điển tích: Theo sách Thiên Hương Tập, nàng Kiều Oanh có nói với chồng là: “Thiếp dĩ thân hứa quân, tuy toái ngọc trầm châu, diệc bất bảo tỳ bà quá biệt thuyền dã.”

Nghĩa là: Thiếp đã đem thân theo chàng, dẫu đến nát ngọc chìm châu, cũng không ôm đàn tỳ bà qua thuyền khác vậy.

Ý nàng Kiều Oanh nói rằng: Dầu hoàn cảnh nào cũng không đi lấy chồng khác, nhứt định chung thủy với chàng.

Trong Đường Thi cũng có câu: “Khẳng tỳ bà quá biệt thuyền.” Nghĩa là: Ôm đàn tỳ bà chẳng nỡ qua thuyền khác.

Do đó, trong văn chương thường dùng các thành ngữ: Ôm cầm, Ôm cầm thuyền ai, Ôm đàn qua thuyền, là lấy ý nghĩa theo điển tích này.

Bình luận





Chi tiết truyện