chương 10/ 10

Sau khi cùng Đường Duẫn thảo luận đại khái xem hội trường sắp xếp như thế nào, có thể chứa được bao nhiêu người, thức ăn và nước uống cần chuẩn bị bao nhiêu v…v các thứ liên quan đến tiệc kết hôn, Đoàn Dục Thần và Thời Mễ Mễ cùng nhau rời khỏi quán bar của lão Đường.

Bãi đổ xe cách quán bar khoảng đường khoảng 5 phút đi bộ, hai người bọn họ tay trong tay, vai sóng vai đi bộ dưới đèn đường, lãng mạn ngọt ngào.

Nhan Thế Ngọc ngồi trong xe dừng bên lề đường, ánh mắt lạnh lùng mà độc ác nhìn hai người bọn họ.

Từ sau khi hai người bọn họ vào quán bar, hắn vẫn luôn ở bên ngoài chờ bọn họ đi ra, hắn muốn báo thù, tuyệt đối không để cho bọn họ hay bất cứ người nào xem thường.

Trên mặt hắn đến bây giờ vẫn còn vết thâm đen do Đoàn Dục Thần đánh hắn tại công ty bách hóa ngày đó, mỗi lần nhìn bản thân trong gương, sự oán hận của hắn đối với hai người bọn họ liền tăng thêm mấy phần.

Hắn hận bọn họ, càng hận cô khiến hắn trở thành bộ dạng ngày hôm nay!

Một tháng gần đây, hắn vì cô vứt bỏ không quan tâm đến công việc, hôm trước cuối cùng chọc giận cha hắn, không những đuổi hắn khỏi công ty còn xóa bỏ quyền thừa kế của hắn, mà Tinh Ngọc vợ hắn trước giờ luôn được ba hắn yêu thương lại không cầu xin cho hắn thì thôi ngược lại còn chế giễu hắn đáng đời, muốn hắn thật tốt kiểm điểm lại mình.

Kiểm điểm? Hắn làm sao chỗ nào mà phải kiểm điểm? Nếu như thật sự muốn nói có sai lầm thì chính là quen biết tiện nhân Thời Mễ Mễ kia! Cô ta không những hại hắn mất đi công việc, mất đi quyền thừa kế còn mất vợ, càng hại hắn bây giờ ngay cả một người bạn cũng không có, mỗi một người chỉ biết thờ ơ nhìn hắn cười nhạo.

Xem thường hắn có phải không? Nhớ lại ngày trước lúc hắn đắc ý hăng hái, mỗi người bọn họ ai không đối với hắn vô cùng nịnh bợ chỉ cần hắn có thể nhìn bọn họ thêm một cái hay cùng bọn họ nói nhiều một câu, mà bây giờ thì sao?

Mẹ nó, tất cả đều là do tiện nhân kia hại, là cô hủy hoại tất cả của hắn, là cô hại hắn hai bàn tay trắng như bây giờ, ngay cả những con chó bên cạnh hắn trước đây đều xem thường hắn.

Tất cả đều là cô hại!

Hắn muốn cô trả giá cho tất cả chuyện này!

Nắm lên con dao gọt trái cây, hắn mới mua trong cửa hàng tiện lợi, trên ghế ngồi bên cạnh, hắn vứt vỏ dao lại trên ghế, sau đó nắm chặt con dao sáng léo xuống xe, xông về phía bọn họ.

“Thời Mễ Mễ, tôi muốn cô đền mạng!” Hắn nắm chặt đao, kêu lớn đâm về phía cô.

Một loại phản xạ thần kinh bản năng khiến cho Thời Mễ Mễ và Đoàn Dục Thần đồng thời xoay người lại, nhưng động tác phản xạ tiếp theo của hai người người bình thường không làm được.

Thời Mễ Mễ khom lưng xuống, tránh thoát một dao đâm về phía ngực cô, mà Đoàn Dục Thần lại dùng một tay gọn gàng đánh rơi con dao gọt trái cây trong tay Nhan Thế Ngọc, đồng thời đạp một cái đá hắn văng ra, tất cả động tác đều rất trôi chảy, nhanh chóng tự nhiên khiến người khác nói không nên lời.

“Mễ Mễ, em không sao chứ?” Anh quay đầu hỏi.

“Học trưởng, cuối cùng lần này anh hẳn nên tin chỗ đau tại eo của em đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi chứ?” Thời Mễ Mễ cười trả lời anh.

Đoàn Dục Thần gật gật đầu, lạnh lùng đem ánh mắt trở về trên người Nhan Thế Ngọc đang thảm hại đứng dậy từ trên mặt đất, cả người tản ra không khí nguy hiểm và hung ác. anh đi về phía hắn.

“Học trưởng!” Cô vươn tay giữ anh lại, anh lại gạt một cái đẩy tay cô ra.

Thời Mễ Mễ không tức giận, lần nữa giữ anh lại, cuối cùng anh cũng dừng bước, trên mặt không thái độ quay đầu nhìn cô.

“Giao cho pháp luật xử lý, em không muốn anh tự mình ra tay.” Cô kiên định nhìn anh.

Anh không nói chuyện, sự tức giận làm cho lý trí của anh không làm việc, bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là hung hăng đánh tên hỗn đản kia, xé hắn thành từng mảnh nhỏ. Hắn lại muốn giết Mễ Mễ!

“Em không sao.” Giống như nhìn ra suy nghĩ lúc này trong đầu anh, cô nắm chặt tay anh, cam đoan với anh, nhưng một giây sau___

“Cẩn thận!” Cô lập tức kéo anh qua bên cạnh, tránh được một lần tấn công khác.

Thì ra Nhan Thế Ngọc ở đằng sau giấu một con dao gọt trái cây khác, trong lòng hắn vẫn chưa cam chịu nhân lúc hai người không chú ý, lần nữa rút dao ra xông về phía bọn họ.

“Tên cặn bã nhà ngươi!” Đoàn Dục Thần hung ác quát thành tiếng, vung nắm đấm nhanh chóng xông về phía hắn.

”Học trưởng!” Thời Mễ Mễ nhanh chóng đuổi theo anh, lo lắng anh bị mất đi lý trí sẽ không kìm chế được mà giết hắn.

Dù sao anh cũng từng học võ, trưởng câu lạc bộ võ thuật tại trường đại học cũng không phải là giả, ít nhất cô_đệ tử do anh đào tạo ra, mấy năm nay ăn chơi trong đám sắc lang có tiền, đều là lợi dụng những chiêu thức anh dạy để đánh lùi sắc lang, mới có thể bảo vệ trong sạch, an toàn trở ra.

Con dao gọt trái cây trong tay Nhan Thế Ngọc dưới sự phản kích phẫn nộ của Đoàn Dục Thần, giống như đồ chơi trẻ em không thể_đâm tới, trong nháy mắt liền bị anh đá bay. Sau đó, anh một tay nắm chặt cổ áo của hắn nhấc hắn lên, một tay lại nắm chặt đấn nhanh chóng đánh hắn.

“Học trưởng, đừng!” Thời Mễ Mễ chỉ kịp ngăn cản nắm đấm thứ hai của anh, cô ôm chặt cánh tay rắn chắc giơ cao của anh, lắc đầu với anh.

“Buông tay.” Anh tối tăm mà hung dữ ra lệnh cho cô.

Thời Mễ Mễ vội vàng lắc đầu.

“Hắn muốn giết em.” Anh lạnh lùng nói.

“Em biết, nhưng chúng ta không bị thương, mà hắn sau khi chịu một đá và một đấm của anh ngay cả đứng cũng không vững.” Cô liếc nhìn Nhan Thế Ngọc gần như có thể nói là vắt trên tay anh một cái, bình tĩnh nói. “Cho cảnh sát xử lý được không, học trưởng?”

Trên mặt anh không chút thái độ nhìn cô, một chút cũng không muốn buông tay.

“Học trưởng?” Cô lại kêu lên tiếng, nhìn anh vẫn không có phản ứng nào như trước, quyết định giúp anh một tay.

Cô bước về phía trước 1 bước, chặn giữa hai người bọn họ, để cho anh cho dù vẫn muốn đánh hắn cũng bởi vì cô kẹp ở giữa mà không ra tay được. Sau đó cô xoay người, nắm chặt cánh tay đang nắm cổ áo Nhan Thế Ngọc, bắt đầu gỡ từng ngón từng ngón tay ra.

“Hắn sẽ không cám ơn em.” Anh ở sau lưng cô, đột nhiên mở miệng.

“Em quan tâm đến anh, không phải hắn. Em không hi vọng anh vì một tên hỗn đản mà phạm pháp.”

Cuối cùng hoàn toàn gỡ tay anh rời khỏi tên hỗn đản kia, mà Nhan Thế Ngọc lại nhanh chóng giống như đống đất nhão nằm trên đất, khóe miệng hắn chảy máu, từ hai bên má kéo dài đến dưới cằm xưng phù như cái bánh bao lớn, trên mặt đất chỗ hắn nằm còn có mấy cái răng bị đánh gãy dính máu.

“Ô hô ô hô….”

Đại khái có người nhìn thấy chuyện này thay bọn họ báo cảnh sát, cảnh sát vội chạy xe đến, lập tức dừng ở bên đường, sau đó hai vị cảnh sát có súng nhanh chóng xuống xe.

“Các người không sao chứ?” Một vị cảnh sát hỏi bọn họ, một vị cảnh sát khác lại còng tay Nhan Thế Ngọc nằm trên mặt lại, cũng nhặt lên hai con dao gọt trái cây rơi trên đất chuẩn bị đem về trụ sở cảnh sát làm vật chứng.

“Chúng tôi có phải cùng các anh về trụ sở cảnh sát làm tường trình không?” Sau khi Thời Mễ Mễ lắc đầu chứng tỏ mình không sao, bình tĩnh hỏi.

“Các người quen nghi phạm?” Cảnh sát hỏi.

“Anh ta tên Nhan Thế Ngọc, tổng giám đốc công ty quốc tế Sang Dân.” Thời Mễ Mễ trả lời.

“Một tổng giám đốc?” Cảnh sát có chút ngạc nhiên.

”Xe của chúng tôi dừng ở bãi đậu xe phía trước, làm phiền cảnh sát tiên sinh ở đây chờ chúng tôi một lát, chúng tôi cùng các anh trở về trụ sở cảnh sát.” Thời Mễ Mễ hơi do dự một chút liền quyết định.

Vị cảnh sát gật đầu, đầu tiên là đưa nghi phạm vào trong xe, sau đó liền ở bên đường chờ một hồi, cho đến sau khi hai người lái xe đi cùng bọn họ, hai xe đồng thời đi về trụ sở cảnh sát.

***********

Tin tức tổng giám đốc công ty quốc tế Sang Dân dính líu đến việc giết người không thành nhất thời trở nên sôi nổi trong xã hội thượng lưu, nữ nhân vật chính Thời Mễ Mễ dưới sự bôi nhọ của những người cố ý bị gán cho là hồ ly tinh, nhưng những ngày gần đây, tất cả tin tức trên báo đài toàn bộ đảo lại hướng Thời Mễ Mễ, đem cô viết trở thành một người phụ nữ hiện đại có suy nghĩ, có trí tuệ, độc lập tự chủ.

Vì sao lại như vậy?

Bởi vì sau khi truyền thông đưa tin, Thời Mễ Mễ bị dân chúng gán cho là hồ ly tinh, rất rất nhiều nhân vật tinh anh của xã hội, những người đàn ông độc thân hoàng kim, trước giờ đều không chịu nhận phỏng vấn của truyền thông, mỗi một người lại chủ động gọi điện đến công ty truyền hình ngỏ lời sẵn lòng bảo đảm cho cô, hơn nữa nội dung cuộc nói chuyện của mỗi người đều cơ bản giống nhau khen ngợi cô xinh đẹp lại thông minh như vậy, hơn nữa vô cùng tin tưởng nhân cách làm người của cô.

Trời ơi, những nhân vật tinh anh của xã hội, những người đàn ông độc thân hoàng kim kia, những người đàn ông khiến cho phụ nữ chạy theo như vịt, mỗi ngày cầu nguyện chỉ cần khiến cho bọn họ quen biết một người hoặc là làm cho một người trong đó nhìn trúng họ, cho dù tuổi thọ của bọn họ lập tức giảm đi 10 năm cũng nguyện ý, tất cả bọn họ lại nói đỡ cho Thời Mễ Mễ!

Trời ơi, thần tượng, Thời Mễ Mễ thật sự là thần tượng của bọn họ!

Thì ra chính là muốn cô gái thông minh, tư tưởng độc lập tự chủ giống như cô như vậy mới dễ dàng khiến cho những bạch mã hoàng tử kia nhìn trúng, thật sự rất cám ơn cô rồi.

Thế là phong trào Thời Mễ Mễ liền như vậy xảy ra bất ngờ, cuốn sạch tâm hồn của những cô gái ôm mộng, vì làm đẹp xã hội thổi vào một hơi thở mới tràn đầy sức sống.

*******

”Xin hỏi…có thể làm phiền cô kí cho tôi một cái được không?”

4 người ngồi xung quanh bàn đồng thời ngẩng đầu nhìn người mới đến, chỉ thấy một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, ăn mặc thời thượng, có chút hương vị của Thời Mễ Mễ, ánh mắt không chuyển chăm chú nhìn Thời Mễ Mễ, hai tay đưa ra một quyển sách nhỏ và một cây bút.

”Tiểu thư cô không phải nhận nhầm người chứ, chúng tôi ở đây không có ngôi sao, xin hỏi cô muốn xin chữ kí của ai?” Duẫn Thắng Nam hỏi.

”Tôi không nhận sai, tôi muốn xin tiểu thư Thời Mễ Mễ kí tên cho tôi. Xin hỏi có được không?” Cô gái cung kính nhìn Thời Mễ Mễ.

”Đương nhiên có thể.” Thời Mễ Mễ phóng khoáng trả lời, sau đó nhận lấy đồ trong tay cô ấy, nhanh chóng tự nhiên kí lên chữ Mễ, lại ở trên chữ Mễ viết thêm x2, sau đó đem quyển sách trả lại cho cô gái.

”Cám ơn.” Cô ấy vui mừng kích động nói, sau đó cúi chào cô một cái, ôm quyển sách nhỏ có chữ kí tự tay viết của Thời Mễ Mễ vô cùng hài lòng xoay người rời đi.

”Rốt cuộc đây là chuyện gì? Mễ Mễ cậu khi nào thì bước chân vào làng giải trí vậy, sao tớ không biết?” Duẫn Thắng Nam khó hiểu hỏi.

“Cậu không biết? Thắng Nam bao lâu rồi cậu không đọc tin tức?” Lữ Tư Anh không tin được trừng mắt hỏi Duẫn Thắng Nam.

“Chẳng lẽ Mễ Mễ thật sự bước vào làng giải trí, sau đó một lần liền nổi tiếng ngay cả báo đài cũng đưa tin?” Duẫn Thắng Nam mở lớn hai mắt.

Ba người còn lại đều dùng thái độ giống như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn cô ấy, sau một hồi, Thời Mễ Mễ bật cười lắc đầu.

”Dạo này rốt cuộc cậu bận rộn cái gì, tớ bận yêu đương, Bồng Khiết thì bận cùng chồng cậu ấy tạo người….”

”Mễ Mễ!” Uông Bồng Khiết nhịn không được kêu lên.

Thời Mễ Mễ nhìn cô ấy đỏ mặt, tiếp tục nói: ”Tư Anh còn lại là bận….”

”Bận công việc.” Lữ Tư Anh nhanh chóng ngắt lời cô, ”Gần đây tớ thật sự đều bận đi làm kiếm tiền, đã rất ít lên mạng chat chit, mà cái này đều do Thắng Nam, nếu không phải cậu ấy kiên quyết muốn giành công việc với tớ, bây giờ tớ cũng không cần khổ sở như vậy.” Cô lộ ra bộ dạng đáng thương hề hề.

”Cậu sai rồi, cậu nên cám ơn tớ mà không phải trách tớ, bởi vì nếu như không phải tớ, khẳng định bây giờ cậu đã bị tên ác ma Viên Tiêu kia làm cho chết rồi.” Duẫn Thắng Nam nói sau đó quay đầu về phía Mễ Mễ. ”Lúc nãy không phải cậu hỏi dạo này tớ bận gì sao? Đây là câu trả lời.”

“Có khoa trương như vậy sao?”

”Đâu chỉ khoa trương, anh ta căn bản là một….” Duẫn Thắng Nam đột nhiên ngậm miệng.

”Là cái gì?” Lữ Tư Anh tò mò hỏi.

”Thôi đi, các cậu còn chưa nói cho tớ biết lúc nãy cô gái kia vì sao muốn chữ kí của Mễ Mễ?” Cô lắc đầu, trở lại vấn đề nhìn 3 người bọn họ.

”Cái này để tớ nói.” Lữ Tư Anh lập tức cướp lời, sau đó liền đem tất cả tin tức tạp chí và những chuyện Mễ Mễ nói với cô sau này, toàn bộ đều nói ra.

”Mễ Mễ, cậu quen biết những doanh nhân nổi tiếng kia khi nào thế?” Sau khi nghe xong Lữ Tư Anh thuật lại, Duẫn Thắng Nam hỏi.

”Quen lâu rồi.” Thời Mễ Mễ trả lời.

”Sao cậu chưa bao giờ nói?”

”Tớ không nói sao?” Cô không để tâm lắm.

”Cậu chưa nói!” Duẫn Thắng Nam có chút tức giận thầm oán.

”Thắng Nam, cậu đang tức giận sao? Sao vậy? chẳng lẽ trong những người Mễ Mễ quen biết có kẻ thù của cậu?”

Uông Bồng Khiết đoán.

“Cậu nói không sai.”

”Á?! Là ai?”

Ba người đồng thời trợn trừng hai mắt nhìn cô.

”Chuyện này các cậu không cần lo.”

”Nhưng…”

”Được rồi, hôm nay tập hợp là tổ chức để Mễ Mễ chia tay cuộc sống độc thân. Đến đây Mễ Mễ, tớ kính cậu.” Duẫn Thắng Nam giơ ly rượu lên với Thời Mễ Mễ. ”Tớ chúc cậu và Đoàn học trưởng bạch đầu giai lão, vĩnh dục ái hà.” (bên nhau đến già, trăm năm hạnh phúc.)

”Trời ơi! Thắng Nam sao cậu chưa uống rượu đã say? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn dùng những lời chúc phúc cổ xưa như vậy?” Lữ Tư Anh chịu không được kêu lên.

”Được, vậy để cho cậu nói.”

”Không, cổ xưa rất tốt, tớ thích lời chúc mừng cổ xưa.” Thời Mễ Mễ nhanh chóng nói, để tránh cho Lữ Tư Anh nói một đống thuật ngữ hiện đại trên mạng làm cho cô nghe không hiểu gì, chứng minh cô lạc hậu.

“Muốn cổ xưa phải không? Cũng được, các cậu nhất định không biết trên mạng các loại người đều có, đặc biệt là người yêu văn, nghe đây. Chúc cậu, kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi. Thiên trường địa cửu thì tẫn, thử ái miên miên vô tuyệt kì.” (kết thành vợ chồng, ai người ân ái không nghi ngờ. lâu như trời đất có lúc hết, tình yêu này mãi mãi không biến mất.)

”Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?” Thời Mễ Mễ khóc không ra nước mắt, hai người khác thái độ trên mặt cùng cô không kém bao nhiêu.

”A, nghe không hiểu sao? Ý tứ chính là….”

“Thôi quên đi, mỗi lần cậu càng giải thích càng phức tạp, tớ hiểu quá mà.” Thời Mễ Mễ ngăn cản cô tiếp tục giải thích, hai người khác lại mãnh liệt gật đầu phụ không lên tiếng phụ họa theo. ”Bồng Khiết, đến lượt cậu chúc phúc tớ, hi vọng cậu nói đơn giản một chút, cậu biết trước đây lúc đi học tớ đều bận bịu làm đẹp, căn bản không nghe giáo viên nói cái gì, cho nên xin càng đơn giản càng tốt được không? Đừng thử thách kiến thức học vấn của tớ.” Cô nói đùa.

”Yên tâm, cậu tuyệt đối có thể nghe hiểu tớ nói.” Uông Bồng Khiết nói, ”Chúc cậu____hạnh phúc.”

”Ha ha…” Thời Mễ Mễ nhất thời cười lớn thành tiếng, ”Cái này tớ thích, đơn giản rõ ràng vào trọng điểm.”

Uông Bồng Khiết hơi mỉm cười.

”Ai, thật hâm mộ các cậu đều tìm được nơi đi về, tớ cũng muốn kết hôn.” Lữ Tư Anh đột nhiên tức cảnh sinh tình than thở.

”Sao vậy? Tớ cho là cậu chỉ cần có máy tính, có bạn trên mạng là đủ rồi, sao đột nhiên muốn kết hôn rồi?”

”Thấy các cậu hạnh phúc như vậy đương nhiên sẽ muốn rồi, bất quá tớ cũng không giống như các cậu gặp được vận tốt, tìm được người đàn ông có tiền lại yêu các cậu, cho nên nghĩ đi nghĩ lại độc thân vẫn tốt nhất, nhưng là…..ai, đấu tranh quá.”

”Tớ thấy cậu quá nhàn rỗi, đổi lại là tớ làm việc còn không có thời gian, nào có thời gian nói chuyện yêu đương? Hơn nữa tình yêu lại không thể làm đồ ăn, mà đàn ông có thể một phút trước nói yêu cậu, một phút sau lại chuyển người yêu người khác, đàn ông như vậy muốn làm gì? Không như tiền rất thực tế, hơn nữa không cần lo lắng ngày nào đó nó sẽ phản bội cậu.”

Giọng nói trào phúng của Duẫn Thắng Nam vừa rơi xuống, xung quanh đột nhiên xuất hiện một sự im lặng không bình thường. Thời Mễ Mễ, Uông Bồng Khiết, Lữ Tư Anh ba người không hẹn mà đều dùng ánh mắt nghi ngờ, thăm dò nhìn cô.

”Thắng Nam không phải là cậu từng chịu tổn thương tình cảm chứ?” Lữ Tư Anh là người đầu tiên không nhịn nổi lên tiếng hỏi.

Duẫn Thắng Nam đột nhiên cứng đờ, nhưng lập tức lại khôi phục được thái độ bình tĩnh: ”Sao cậu lại cho là như vậy? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, có khi nào cậu thấy nó nói chuyện yêu đương linh tinh đó không, không nói chuyện yêu đương sao lại chịu tổn thương tình cảm?”

“Cho nên sự việc là xảy ra trước khi quen bọn tớ phải không?” Thời Mễ Mễ nói.

Duẫn Thắng Nam lại lần nữa cứng đờ, môi không tự chủ mím lại thành một đường. ”Chuyện quá khứ tớ đã quên.” Cô cứng rắn nói.

”Sao có thể, nếu như….” Lữ Tư Anh lập tứ kêu lên, lại bị Thời Mễ Mễ ngắt lời.

”Quên thì tốt, chuyện không vui nên sớm quên đi.” Thời Mễ Mễ nói xong, nâng tầm mắt lên đụng ngay Đoàn Dục Thần đang từ đối diện đi đến đây. ”Úc, bị bắt rùi.”

Uông Bồng Khiết 3 người trong nháy mắt quay đầu, nhìn thấy ngoại trừ Đoàn Dục Thần đang xụ mặt ra, người đi theo sau lưng anh đi vào quán bar này còn có Chương Kính vẻ mặt trầm lặng, bạn tốt Viên Diêu giống Chương Kính lúc nào cũng bận tối mày tối mặt lúc này trên mặt không thái độ.

”Xong rồi” Uông Bồng Khiết thấp giọng kêu lên.

Duẫn Thắng Nam lại vội vàng quay đầu lại, tỏ thái độ lạnh lùng làm như không thấy, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Lữ Tư Anh mở to hai mắt nhìn tất cả trước mặt, nghĩ thầm có phải mình đã bỏ lỡ mất kịch hay nào không?

Thời Mễ Mễ mỉm cười đứng dậy đón Đoàn Dục Thần, nhón chân hôn anh một cái.

”Anh tới rồi!” Cô dịu dàng nói, Đoàn Dục Thần lại không chút phản ứng.

Ở một bên khác tình hình cũng không khác bao nhiêu.

”A, lão công.” Uông Bồng Khiết cẩn thận chào hỏi, Chương Kính lại chỉ cứng rắn nhìn cô, một câu cũng không nói.

Mà Viên Tiêu thì sao, đứng ở phía sau từ đầu đến cuối im lặng không nói, không chớp mắt nhìn Duẫn Thắng Nam đang tự mình uống rượu. Lữ Tư Anh đang chờ xem kịch đương nhiên là không mở miệng.

Sự im lặng giữa 7 người khiến người khác không chịu được.

”Uy, rốt cuộc là sao vậy? Các anh làm ơn mở miệng nói chuyện được không!” Lữ Tư Anh cuối cùng chịu không được phá tan im lặng.

”Em có thai, thế nhưng lại còn chạy đến chỗ này uống rượu!” Chương Kính đột ngột dùng giọng nói đầy áp lực nói chuyện.

”Khiết!” Thời Mễ Mễ, Duẫn Thắng Nam, Lữ Tư Anh 3 miệng một lời đồng thanh kêu thành tiếng nhìn về phía cô, ”Sao cậu không nói cho bọn tớ biết cậu có thai? Vậy mà cậu còn uống rượu!”

”Em còn uống rượu?” Chương Kính dùng giọng nói nguy hiểm nói từng từ một.

”Không, em chỉ uống một ngụm nhỏ mà thôi, hơn nữa chuyện em mang thai còn chưa có chứng thực, chỉ là nghi ngờ mà thôi.” Uông Bồng Khiết có chút chột dạ nói.

”Nghi ngờ sao? Được rồi, bây giờ chúng ta đi kiểm tra, nếu như xác định em thật sự có thai, trước khi sinh con ra, ngoại trừ trong nhà, em chỗ nào cũng đừng nghĩ đi!” Chương Kính tức giận cả người run lên, nói xong trong nháy mắt ôm lấy thân hình của cô, đi thẳng một mạch đem cô ra ngoài.

”Mễ Mễ_____” Uông Bồng Khiết quay đầu cầu cứu Thời Mễ Mễ, người ở phía sau lại vẫy vẫy tay với cô, bộ dạng ”Cậu thật sự nên ngoan ngoãn ở trong nhà chờ sinh đi”, ánh mắt nhìn theo cô bị đưa ra cửa.

”Em cảm thấy Chương Kính làm như vậy không sai?” Đoàn Dục Thần đột nhiên mở miệng.

Di, đồng ý nói chuyện rồi? Cũng không biết sợi dây thần kinh nào của anh không đúng, lúc nãy sao lại tức giận vô cớ như vậy?

”Đúng, không sai, em cảm thấy Chương Kính làm như vậy đương nhiên là đúng, dù sao phụ nữ có thai vốn không nên uống rượu, cũng nên ngoan ngoãn ở trong nhà mới đúng.” Cô gật đầu đồng ý.

”Được.” Đoàn Dục Thần cũng gật đầu nói, ”Lời này là em tự nói, em tự mình muốn làm như vậy.”

”Dát? Ý gì?”

”Em sẽ không là cái đó của mình đã bao lâu không đến cũng không biết chứ?” Đoàn Dục Thần đột nhiên cúi người bên tai cô nhỏ giọng nói.

”Dát?!” Thời Mễ Mễ lập tức quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt trợn tròn hiện lên kinh ngạc, nghi ngờ, khó có thể tin, vui mừng, lại pha lẫm sợ hãi v…v, tình cảm rắc rối, phức tạp. Cô cúi đầu nhìn cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, cô…có thai rồi?!

”Mễ Mễ, sẽ không là ngay cả cậu cũng có thai rồi?” Lữ Tư Anh khó mà tin được nhìn vóc người vẫn yểu điệu của cô.

”Tớ…” Có thể sao? Cô thật sự có thai rồi? ”Em có thai?” Thời Mễ Mễ nhìn Đoàn Dục Thần hỏi.

”E là vậy.” Đoàn Dục Thần không chuyển mắt nhìn cô chăm chú.

”Trời!” Cô đột nhiên che miệng lại, kích động lại vui mừng nói: ”Em sắp làm mẹ.”

Xác định phản ứng của cô là vui mừng, mà không phải là sợ hãi hay có bất cứ không vui nào, trái tim đnag treo trên không trung của Đoàn Dục Thần cuối cùng từ từ trở về chỗ cũ.

Anh luôn lo lắng cô sẽ trách anh không làm tốt biện pháp tránh thai, hoặc là nói cô không muốn có con nhanh như vậy, dù sao cô ham chơi, thích làm đẹp như vậy mà sinh con có thể thay đổi hiện trạng bây giờ của cô rất nhiều, cho nên anh sợ cô sẽ không thích có thai, sẽ nói cô không cần đứa con này nhưng nhìn bộ dạng cô bây giờ, cuối cùng anh có thể thở phào một hơi.

Nhịn không được cúi người hôn cô một cái, anh nắm tay cô lên, 10 ngón tay đan vào nhau.

”Chúng ta về nhà đi, ngày mai anh cùng em đi khám phụ sản.” Anh ôn nhu nói.

”Ân.” Thời Mễ Mễ nhìn anh gật đầu, sự vui mừng biết mình mang thai vẫn rung động trong lòng cô.

Đứng thẳng dậy, Đoàn Dục Thần quay đầu nhìn về phía Viên Tiêu, Duẫn Thắng Nam và Lữ Tư Anh.

”Tớ sẽ chịu trách nhiệm đưa các cô ấy về.” Viên Tiêu không thể từ chối mở miệng nói.

”Cám ơn.” Anh gật đầu với Viên Tiêu, sau đó dắt Thời Mễ Mễ đi ra ngoài.

Hạnh phúc,

Bình luận





Chi tiết truyện