chương 54/ 61

“Mẹ biết con hận mẹ, nhưng con nhất định phải tra tấn mẹ như vậy mới vui vẻ sao?” Hứa Niệm vừa mới xuống lầu liền nghe thấy tiếng Đường phu nhân, rất kích động, chấn động đến mức đèn thủy tinh trong phòng dường như cũng đang run rẩy theo.

Cô đứng ở trên cầu thang nhìn hai người, Đường phu nhân tương đối kích động, Đường Trọng Kiêu lại duy trì bình tĩnh trước sau như một, đáy mắt ngay cả cảm xúc dao động dư thừa cũng không có. Anh nói: “Mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con chỉ đơn thuần muốn cùng một chỗ với cô ấy mà thôi, cũng không liên quan tới ai.”

Đường phu nhân tức giận đến sắc mặt biến đổi trong phút chốc: “Chẳng lẽ không phải vì ôm hận trước đây mẹ chỉ lo cho anh cả con và Ninh Ninh…”

“Không có.” Đối với chuyện thơ ấu, giọng Đường Trọng Kiêu gần như băng lạnh, “So với mẹ, con càng muốn ở bên cạnh bà nội, nếu không phải là phân phó của bà, căn bản con không nghĩ đến nơi này.”

Việc này trước đây hai mẹ con cũng chưa bao giờ bóc xé sắc mặt nói qua, bà không biết con trai của mình thế nhưng lại nghĩ như vậy!

Đường phu nhân lần này cái gì cũng nói không ra, hơi giương miệng, như là lần đầu tiên mới nhận thức đứa con trai này. Ba đứa con, bà thừa nhận mắc nợ anh nhiều nhất, cho nên tư tâm cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào hôn sự của đứa trẻ này, không yêu Nghê Vi cũng không quan trọng, anh thích ai cũng tùy anh, nhưng thế nào cũng phải là Hứa Niệm kia sao?

Bà suy sụp ngồi trên sô pha, nâng tay che trán, sau một lúc lâu mới khó khăn nói ra khỏi miệng: “Chuyện của chúng ta sau này hãy nói, chỗ Ninh Ninh có anh cả con xử lý, hiện tại mẹ chỉ hỏi một câu, con không phải cô ta thì không thể?”

“Phải.” Đường Trọng Kiêu gần như không chút do dự nào thốt ra, một chữ nói kiên định có lực.

Hứa Niệm nhìn thân hình cao ngất của anh, chữ kia như một luồng ánh mặt trời rực rỡ cắt qua mây đen thẳng tắp phóng đến đáy lòng cô, mang theo ấm áp không nói nên lời.

Đường phu nhân từ từ nhắm hai mắt, như cực lực nhẫn nại gì đó, cuối cùng chậm rãi nói: “Được, được, con vì nó thật sự cái gì cũng cam nguyện, đến người thân cũng không cần.”

Đường Trọng Kiêu nhìn bà, âm trầm nói: “Không phải con không cần mọi người, là mọi người vẫn một mực bài xích cô ấy, cô ấy là người con nhận định, không tiếp nhận cô ấy cũng chính là cự tuyệt con.”

“Muốn chúng ta tiếp nhận thế nào?” Đường phu nhân lại khó mà kiềm chế thét lên, “Con không biết cô ta và Ninh Ninh như nước với lửa? Cô ta không có một khắc không muốn em gái con chết! Con cảm thấy hai đứa có tương lai sao? Vì sao đến bây giờ con còn không chịu đối mặt với hiện thực?”

Những lời này không biết đã nói bao nhiêu lần, từ đầu đến cuối bà tin tưởng vững chắc, đứa con bà lấy làm kiêu ngạo cuối cùng sẽ không để cho bà thất vọng. Nhưng kết quả lại như thế này, thứ tình cảm này khiến cho người ta mất hết lý trí.

Trên mặt Đường Trọng Kiêu cuối cùng có chút cảm xúc, giữa hàng lông mày mơ hồ đè nặng tức giận: “Vì sao mà đến bước này như hôm nay? Mẹ, đến bây giờ mẹ còn cảm thấy là Hứa Niệm có lỗi với chúng ta? Người sai thực sự là chúng ta!”

Đường phu nhân ngẩn ra, hai mắt trừng thật lớn.

“Bộ dạng này của Ninh Ninh hiện giờ, mẹ thật sự cảm thấy không thành vấn đề? Nhất định muốn nó lại gây ra đại họa mới bằng lòng dừng tay?” Đường Trọng Kiêu thong thả nói, ánh mắt lại cực sắc bén, “Mẹ có thể bảo vệ nó nhất thời nhưng không bảo vệ nó được cả đời. Ninh Ninh hiện tại đã 26, nhưng ai chịu được nó, bên cạnh ngay cả một đứa bạn cũng không có, nó càng ngày càng quái gở, thậm chí đối với Cầu Cầu cũng là…”

Anh nói phân nửa, lời còn lại tất cả đều nhịn lại.

Sắc mặt Đường phu nhân gần như tái nhợt, bà ngồi ở đó không biết nhìn về nơi nào, hồi lâu mới yếu ớt nói ra một câu: “Nó chỉ là tùy hứng một chút… Không thành vấn đề, mẹ sẽ giáo dục nó. Bản tính của nó không xấu …”

Lời này đến tột cùng là lừa mình dối người hay là khác, Đường Trọng Kiêu đã không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến gì nữa, người trước mắt dù sao cũng là mẹ ruột anh, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách này của bà, anh cũng không đành lòng nói thêm nữa, chỉ điểm đến thì ngừng.

Đường phu nhân ngơ ngác ngồi đó, như là cảm ứng được gì, đột nhiên nghiêng đầu. Hứa Niệm đang đứng ở trên thang lầu, bị bà nóng bừng nhìn chằm chằm, ngược lại lễ phép gật đầu.

***

Cô chậm rãi đi xuống lầu, lễ phép mở miệng với Đường phu nhân: “Cháu nghĩ chuyện này cháu cũng là đương sự, hẳn là có thể phát biểu chút ý kiến của mình.”

Đường phu nhân đương nhiên không cho cô sắc mặt tốt, châm chọc nhếch môi cười: “Hứa tiểu thư một câu liền có thể làm cho Đường gia chúng tôi long trời lở đất, thật sự là thủ đoạn. Những chứng cớ trong tay cô, cô…”

“Hiện tại ở trong tay người Lục gia.” Hứa Niệm không nhanh không chậm nói, “Đường tiểu thư làm việc sai nên nhận trừng phạt, chẳng qua quyền lựa chọn tất cả nằm trong tay người Lục gia, rốt cuộc muốn khởi tố hay không đều không liên quan đến cháu. Hiện tại cháu cũng không muốn nói chuyện này với bác, thầm nghĩ tỏ rõ lập trường của mình.”

Cô nói xong đi qua đứng sóng vai cùng Đường Trọng Kiêu, liếc mắt nhìn anh một cái, hơi nheo nheo mắt: “Cháu đối với Đường Trọng Kiêu là nghiêm túc, không có một chút lợi dụng hay có ý lừa gạt, cho nên cháu chân thành hi vọng bác có thể thành toàn cho chúng cháu. Về phần chuyện nhà của bác cháu sẽ không hỏi đến, anh ấy muốn lựa chọn thế nào, cháu cũng sẽ không can thiệp.”

Việc đã đến nước này, cô đối với người đàn ông này đã tin cậy trăm phần trăm.

Đường phu nhân cười lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với lời cô nói một chút cũng tin không nổi: “Trọng Kiêu trước đây cái gì cũng nghe tôi, đối với em gái càng là chiều tới cực điểm, hiện tại bỗng nhiên thay đổi bộ dạng, Hứa tiểu thư ở giữa… Thật sự là chưa làm gì?”

Ánh mắt khinh bỉ như vậy, có lẽ đối phương coi cô là rắn rết, thậm chí cho rằng tất cả đây đều là cô xúi giục?

Hứa Niệm nhịn không được cười khẽ: “Phu nhân đề cao cháu quá rồi, mặc kệ bác tin hay không, những gì cháu nói trước đây đều là sự thật. Về phần sự thay đổi của Trọng Kiêu, mặc kệ phu nhân nghĩ như thế nào, cháu đều tự hào vì anh ấy. Quan niệm đàn ông quan trọng trong gia đình cũng không sai, nhưng đối với chuyện của Đường tiểu thư, phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”

Lời này quả thực không chút giấu diếm nào chọc thẳng vào chỗ đau đối phương, Đường phu nhân phút chốc đứng lên, lồng ngực tức giận đến phập phồng kịch liệt: “Cô! Tôi không cần cô ở đây dạy tôi!”

Hứa Niệm hít vào một hơi, khẽ rũ mắt xuống: “Xin lỗi, có lẽ cách nói chuyện của cháu có vấn đề, nhưng Đường phu nhân như vậy, cũng không phải biểu hiện yêu Đường tiểu thư, ngược lại thật sự là hại cô ấy…”

Sắc mặt Đường phu nhân gần như xanh mét, bỗng nhiên đi phía trước một bước giơ tay lên, Hứa Niệm đứng tại chỗ không trốn tránh, có thể tưởng tượng cảm giác đau đớn không có buông xuống, tiếng vang lên của cái tát thanh thúy, lại không dừng ở trên mặt cô.

Đường Trọng Kiêu che ở trước người cô, “Bốp” một tiếng vang lên, cả phòng tức thì yên tĩnh lại.

Tay Đường phu nhân chấn động đến mức run lên, có thể thấy được bà dùng khí lực muốn giáo huấn Hứa Niệm, lại tuyệt không nghĩ tới con trai sẽ bỗng nhiên xông tới. Anh không ngăn cản bà, chỉ là chịu thay cô gái kia.

Hứa Niệm cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng sừng sững bất động của anh, anh như một ngọn núi, vững vàng đứng trước người cô thay cô chắn gió che mưa.

Trong lòng cô khó chịu không nói nên lời, người đàn ông này chỉ có thể là… đã ngốc lại khiến cho người ta đau lòng.

Đường phu nhân muốn nâng tay chạm vào hai má con trai, lại bị anh bình tĩnh ngăn lại, anh không nhìn bà, như vừa rồi cái tát kia căn bản không đánh tới mặt anh, vô cùng bình tĩnh nói: “Điều cần nói đều đã nói, mời mẹ về đi.”

Lệnh đuổi khách này như một cây đao hung hăng đâm vào ngực Đường phu nhân, bà khó có thể tin nhìn con trai. Da anh từ nhỏ đã trắng, lúc này dấu vết năm ngón tay kia hết sức chói mắt, trong lòng bà từng đợt khó chịu như dao dâm, cuối cùng há miệng thở dốc, vẫn là không nói gì đã rời đi.

***

Đường phu nhân mới vừa đi, Hứa Niệm liền từ phía sau dùng lực ôm lấy hông anh, hai má chôn trên lưng anh, giọng nói hàm hồ truyền tới, lại khàn khàn đến cực điểm: “Ngu ngốc…”

Đường Trọng Kiêu muốn xoay người ôm cô, cô lại không biết lấy khí lực ở đâu ra dám không cho anh quay đầu, vải áo mùa hè thường mỏng, anh lập tức cũng cảm giác được trận xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng trên lưng.

Nha đầu ngốc của anh đang áy náy, đau lòng.

Lòng anh không khỏi vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, trước kia luôn cảm giác sự quan tâm của cô đều là hy vọng xa vời, nay được cô lo lắng, lại cảm thấy chính mình làm không tốt hại cô khổ sở. Anh từ trước đến giờ đều vụng miệng, suy trước tính sau, lúc này mới nghẹn ra một câu: “Đừng khóc, không đau.”

Hứa Niệm càng khóc dữ dội hơn, dùng lực lắc đầu: “Em không né vì biết lần này nhất định phải chịu, mặc kệ ai đúng ai sai, trong lòng bà cũng có tức giận. Em muốn bà nhận em, trước hết phải khiến bà hết giận, lúc này bà mới có tâm tư nguyện ý đi suy xét lời em nói.”

Tính tình Đường phu nhân cường thế, luôn không cho người khác phản bác mình, nay lại muốn bức bà thừa nhận mấy năm nay đã làm sai, lại không để bà tháo gỡ buồn bã trong lòng, điều này chỉ sẽ khiến bà càng thêm kháng cự Hứa Niệm.

Hôm nay ầm ĩ như vậy, Đường phu nhân chỉ sợ càng thêm bài xích cô, tất cả chỉ biết phát triển theo hướng càng tồi tệ, làm sao để có đường sống?

Đường Trọng Kiêu là người thông minh như vậy sao lại không hiểu dụng ý của cô, anh khẽ thở dài một tiếng, rốt cục vẫn phải xoay người nhìn thẳng đôi mắt lệ ý chưa tan của cô: “Nhưng em là người phụ nữ của anh, ở trước mặt anh bị mẹ anh đánh, anh đây chẳng phải là quá bất lực.”

Biết cô vì quan hệ của họ mà cố gắng, anh không phải là không biết, nhìn cô chịu ủy khuất anh càng trăm lần không muốn, vì thế lại bổ sung: “Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì nữa, anh đều nhận định em, chỉ cần em cũng nhận định anh thì đủ rồi. Những người khác, không liên quan.”

Lời này nghe được cô lại khóc thút thít một trận, anh nói không sao, nhưng nào có dễ dàng như vậy?

Tựa như khi anh nói không để ý thơ ấu bị mẹ xem nhẹ, nhưng thật sự không để ý sao? Khi đó cô đơn há có thể lừa cô. Tựu như lựa chọn vừa rồi của anh, anh không muốn cô bị thương, nhưng cũng không muốn bất hiếu với mẹ, cho nên không nâng tay ngăn lại cái tát kia của Đường phu nhân, ngược lại kiên cường chịu đựng.

Anh không muốn cô biết, cô đơn giản làm bộ như xem không hiểu, nâng tay lau nước mắt, lại kích động nhìn mặt anh: “Đều sưng lên.”

“Nào có dễ hỏng như vậy.” Anh bị cô chọc cười, cọ cọ nước mắt lành lạnh trên mặt cô, lại nhẹ giọng dỗ cô, “Trước đó em gọi anh thế nào, gọi lại một lần.”

Cô sững sờ, có chút theo không kịp kiểu suy nghĩ của anh: “Cái gì…”

Bị anh gần như thầm oán nhìn chăm chú, lúc này cô mới chợt hiểu ra, vừa rồi lúc nói chuyện cùng Đường phu nhân thuận miệng kêu anh một tiếng “Trọng Kiêu”, người này thế nhưng vẫn nhớ đến bây giờ?!

Đó căn bản không phải chuyện quan trọng gì, nhưng ở trong mắt anh dường như so với cái gì cũng đều quan trọng, cô ngược lại không mở miệng được, cắn cắn môi, kiễng chân hôn một chút lên môi anh: “Ngu ngốc.”

Người đàn ông này ngây thơ lại không được tự nhiên, trong chuyện cảm tình ngốc đến khó tin, nhưng là một người như vậy làm cho cô yêu đến tận xương tủy. Một đời người rốt cuộc có thể yêu được bao nhiêu người, cô đã không muốn đi suy nghĩ sâu xa đáp án này, nhưng trong lòng cô càng ngày càng xác định một chuyện, có lẽ quãng đời từ nay về sau của cô, đã không thể thiếu anh.

Đường Trọng Kiêu bị cô bỗng nhiên chủ động làm cho khiếp sợ, phục hồi tinh thần lại lập tức lạnh mặt, một phen bắt được hông cô hung hăng mang theo người trở về: “Nha đầu chết tiệt kia, gọi hay không gọi?”

“Không gọi.” Cô bị quấy chịu không nổi, cả người đều dính ở trong lòng anh.

Anh cúi đầu thổi khí bên tai cô, cô quả nhiên chịu không nổi, cười đùa muốn tránh, lại bị anh trực tiếp cho đặt trên sô pha. Cô đành phải liều mạng cầu xin tha thứ: “Em sai rồi.”

“Nhanh lên.” Đối với chuyện này dường như anh vô cùng cố chấp, trước kia mỗi lần bị cô gọi cả họ lẫn tên, anh cảm giác lúc ấy trong lòng cô thật sự là cực kỳ hận anh. Nếu không phải là cần phải cho anh một cách xưng hô, có lẽ ngay cả gọi anh một tiếng cũng khinh thường.

Nay hai người xác định quan hệ, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng làm cho anh chú ý, anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, như cực kì chờ mong.

Cô đưa tay ôm cổ anh, hai mắt nhìn thẳng con ngươi tối đen phát lạnh của anh, đôi môi mềm mịn hơi phun ra một hơi, lại là nói: “Đường Trọng Kiêu, em yêu anh.”

Anh lần này là cả người đều choáng váng, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.

Hứa Niệm mím môi, thế nhưng vô cùng thỏa mãn với bộ dáng này của anh, đi phía trước cúi thấp người, ghé vào lỗ tai anh lại trầm thấp nỉ non: “Này, em nói em yêu anh, anh tốt xấu gì cũng cho em chút phản ứng chứ? Thật mất mặt, a…”

Phản ứng tiếp theo của anh tất cả đều hóa thành ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, châm lên mỗi một nơi trên cơ thể cô. Trận triền miên này thuộc về hai người, hận không thể dài đằng đẵng.

Bình luận





Chi tiết truyện