chương 22/ 61

Hứa Niệm nghe giọng điệu đó chỉ biết Đường Trọng Kiêu mất hứng, bảo Lí Ngọc đi trước, lúc này mới giải thích cho anh: “Tôi trở về thu dọn đồ đạc, dù sao anh không ở đây, tôi ở lại cũng không để làm gì.”

Giọng điệu của cô hết sức bình thản, nói xong vụng trộm giương mắt nhìn sắc mặt đối phương, như không muốn tranh luận cùng với anh, cô càng ngày càng rõ bản thân ở trước mặt anh không có phần thắng.

Đường Trọng Kiêu lúc tức giận hoàn toàn khác người, sẽ không xụ mặt mà ngược lại luôn cười. Anh nhàn nhạt nhìn cô, ánh trăng sáng tỏ dừng ở đáy mắt, nhưng lại nhất thời không thể nào phân biệt được cảm xúc chân thật lúc này của anh.

Hứa Niệm cho rằng anh lại muốn châm chọc cô vài câu, thì đã thấy anh như có chút đăm chiêu nhìn nơi Lí Ngọc biến mất, không nói một lời lên xe.

Cho dù cô trì độn cũng biết lúc này tốt nhất không nên chọc anh, ngoan ngoãn đi theo lên xe.

Xe trực tiếp trở về Lộ Uyển.

Thím Phúc ở ngay sau cửa, thấy hai người vội vàng chào đón, tận lực đề cao giọng nói: “Hứa tiểu thư, sao cô đi dọn đồ lâu như vậy?” Bà nói xong còn liên tiếp nháy mắt với Hứa Niệm.

Hứa Niệm trong lòng ai thán thở dài, hành động này của thím Phúc diễn cũng quá khoa trương.

Đường Trọng Kiêu khoanh tay, không nói một lời nhìn hai người tiếp tục “diễn”, thím Phúc chung quy cũng không chịu nổi cảm giác áp lực cực lớn của anh, lặng lẽ đi vào phòng bếp.

Chú Hoa cũng thức thời biến mất, trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại hai người trầm mặc không nói năng gì.

Hứa Niệm ưỡn thẳng lưng, còn tiếp tục tranh luận: “Trong hợp đồng cũng không nói tôi lúc nào cũng phải ở đây.”

Lời này vừa nói xong trên mặt Đường Trọng Kiêu càng giống như bao phủ một tầng sương lạnh, rốt cục không giận dữ ngược lại cười nói: “Hứa tiểu thư thật sự là chuyên nghiệp, lúc nào cũng lấy hợp đồng làm chuẩn.”

Hứa Niệm nghênh đón đôi mắt đen không thấy đáy của anh, vốn có một bụng lời muốn nói cuối cùng lại nói không nên lời. Đường Trọng Kiêu trên người còn mặc vest, sắc mặt thoạt nhìn dường như có chút mệt mỏi, như vậy thật giống như… vừa mới vội vàng trở về.

Ngực Hứa Niệm hung hăng nhảy dựng, người này sẽ không đến mức vừa trở về đã đi tìm cô chứ? Cô nhìn hướng trên bàn lại thấy một hộp quà bằng nhung màu xanh.

Đường Trọng Kiêu nới lỏng nút thắt cổ áo ngồi xuống sofa, lại lành lạnh nhìn cô một cái, nói: “Đi rửa sạch cái mùi này trên người em đi.”

Cuối cùng lần này giọng điệu không lạnh nhạt như vừa rồi, Hứa Niệm nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh vẫn luôn cau mày, dáng vẻ như không thoải mái.

“Anh…”

“Lên lầu, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy em.”

Hứa Niệm không dám nói thêm gì nữa, khi đến chỗ rẽ cầu thang lại lo lắng quay đầu nhìn anh một cái. Sắc mặt Đường Trọng Kiêu vô cùng kém, đưa tay lấy cốc nước trên bàn, lúc này mới lấy ra một lọ thuốc từ trong túi áo.

***

Hứa Niệm ở trong nước ấm duỗi cơ thể ra, đầu gối lên bồn tắm lớn bên cạnh thở dài, đêm nay trôi qua cũng thật kinh tâm động phách, may mắn người nọ không nổi giận, đầu óc không biết vì sao luôn dừng lại ở cảnh tượng anh uống thuốc kia, cô dùng sức lắc đầu, ép bản thân không được nghĩ nữa.

Cửa phòng tắm bỗng nhiên bị gõ vang, Hứa Niệm bị làm cho hoảng, đè nặng cổ họng hỏi: “Ai vậy?”

Đường Trọng Kiêu hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề không có chút sáng tạo chút nào này của cô, nói thẳng: “Mở cửa.”

“…” Cô bị điên mới có thể đi mở cửa, Hứa Niệm dùng trầm mặc tỏ vẻ cự tuyệt.

Đường Trọng Kiêu liền nhẹ nhàng cười một tiếng: “Em cảm thấy việc khóa cửa này có thể ngăn cản được tôi sao?”

Hứa Niệm nghĩ thầm chẳng lẽ anh ta định phá cửa? Vừa nghĩ lại, anh ta cũng có thể dùng chìa khóa mở cửa, vì thế giọng điệu lại yếu đi vài phần: “Tôi lập tức ra đây, anh chờ một chút.”

Đường Trọng Kiêu không cùng cô nói lời vô nghĩa, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa. Hứa Niệm thấy anh đường đường chính chính bước vào, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, lắp bắp chỉ vào anh: “Anh, đồ vô liêm sỉ!”

Đường Trọng Kiêu như đã trở lại bình thường, khí sắc so với lúc trước tốt lên không ít, hai tay nhét vào túi quần, thong thả đi qua.

Hứa Niệm thật đúng là sợ anh nhất thời biến thành sói trực tiếp bổ nhào đến.

Ánh mắt người đàn ông kia như có như không đảo qua đường cong bị che lấp trong bồn tắm lớn của cô, chậm rãi cúi người xuống, khiến hô hấp Hứa Niệm dường như ngừng lại. Giây tiếp theo, đã thấy cánh tay anh xẹt qua trước mặt mình, trực tiếp cầm sữa tắm và dầu gội ở bên cạnh.

“…” Hứa Niệm trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.

Đường Trọng Kiêu như cười như không quơ quơ gì đó trong tay: “Chẳng qua là lấy đồ dùng tắm rửa chuyên dụng của tôi, em nghĩ gì chứ?”

Anh đóng cửa phòng tắm lại một lần nữa, Hứa Niệm tức đến quả thực nói không nên lời nói, người này rõ ràng chính là cố ý trêu đùa cô!

***

Buổi tối hai người xem như lần đầu tiên chân chính cùng giường mà ngủ, thời gian dài như vậy anh chưa từng bắt buộc cô, cho nên Hứa Niệm tận lực xem nhẹ cảm giác khác thường nơi đáy lòng, kề bên mép giường giả bộ ngủ.

Đường Trọng Kiêu rất yên tĩnh, hơi thở cũng nhàn nhạt, trên người anh luôn có mùi hương rất đặc biệt, là mùi hương từ chuỗi lần tràng hạt kia tỏa ra. Cô dần dần cũng bắt đầu rơi vào mơ màng, mí mắt không mở ra được, thật sự đi vào giấc ngủ.

Cho đến khi anh thật sự xoay người ôm thắt lưng cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng kia trực tiếp dừng ở sau tai cô.

Trái tim Hứa Niệm bỗng chốc thắt chặt.

Anh chậm rãi bắt đầu hôn cô, ngón tay hơi lạnh xuyên qua mái tóc, đẩy những sợi tóc dài sau gáy cô ra một chút. Hứa Niệm kiềm chế hô hấp càng ngày càng loạn, ngăn lại tay anh đang dò xét trong áo ngủ: “Tôi, tôi không tiện.”

“Không làm.” Anh nói như thế, nhưng tay vẫn trượt vào trong.

Hứa Niệm từ từ nhắm hai mắt chịu đựng, nhưng khi không nhìn đến cảm giác lại càng rõ ràng, mỗi một lần anh chà xát, vân vê dò hỏi đều khiến cô run sợ không ngừng.

Hơi thở của cô cũng dần dần trầm xuống, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám mở mắt ra, sợ mở mắt ra sẽ không có cách nào đối mặt với chính mình.

Ngoài cửa sổ yên tĩnh chỉ còn tiếng gió rất nhỏ, màn cửa nhẹ nhàng đong đưa, tay cô bị anh giữ chặt, căn bản không thể động đậy. Anh chậm rãi hôn xuống, hơi thở một đường đảo qua vùng bụng bằng phẳng của cô rồi dừng ở trong chỗ sâu u cốc, cô gắt gao nắm chặt drap giường, lông mi kịch liệt run rẩy.

Anh quả thực giống như yêu tinh, hút đi tất cả bảy hồn sáu phách của cô.

Hứa Niệm chưa từng tiếp nhận loại tư vị này, chỉ là đầu lưỡi linh hoạt của anh khiến cho cô một hồi lên thiên đường một hồi xuống địa ngục. Cô rốt cục chịu không nổi, toàn thân đều mềm nhũn, dùng chân đá đi đá lại bả vai anh, lại bị anh bắt được mắt cá chân, rầu rĩ cười: “Được rồi, ngoan.”

Anh nói xong “Được”, nhưng vẫn như trước không chịu buông tha cho cô. Hứa Niệm từng đợt co rúm, bị bức đến điên người, nhanh chóng khóc thành tiếng, ngón tay dùng sức bắt lấy tóc anh: “Đường Trọng Kiêu!”

Nghe thấy tên mình, anh mới dịu dàng vỗ về mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng mà nói bên tai cô: “Hứa Niệm, người này chỉ có thể là tôi, cho nên cách xa đàn ông ra một chút.”

Một trận bộc phát kia cuối cùng dần dần tán đi, Hứa Niệm giống như hư thoát, bị lời này của anh khiến cho trong nháy mắt như rớt vào hầm băng. Cô mở mắt ra, ướt sũng chống lại anh, thì ra lúc trước giận dỗi là vì… ghen?

Đường Trọng Kiêu không nói nữa, chính là một cảm giác mát xẹt qua bỗng nhiên dừng ở trên mắt cá chân, dưới ánh trăng có thể thấy rõ chiếc lắc chân tinh tế kia, anh giúp cô đeo vào xong, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.

Đầu óc Hứa Niệm còn có chút loạn, chỉ nghe anh chậm rãi nói: “Em ở bên người tôi một ngày, thì không cho phép tháo nó ra.”

Hứa Niệm nhìn chằm chằm chiếc lắc chân kia, càng nhìn, vì sao càng cảm thấy đó là một chiếc gông xiềng.

***

Hôm sau Đường Trọng Kiêu nói không đến công ty, Hứa Niệm vui mừng được tự do, ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị đi.

Người nọ bỗng nhiên lại gọi cô lại: “Lúc trước cho em xem tư liệu, nhìn ra gì chưa?”

Mi tâm Hứa Niệm cau lại, do dự ngồi trở lại bên cạnh anh: “Không nhìn ra vấn đề gì.”

Đường Trọng Kiêu trầm mặc nhìn cô một lát.

Hứa Niệm biết nhất định là có chỗ nào không đúng, nhưng cô đại khái trời sinh không phải làm nghề này, vì thế ôm tư thái xin chỉ bảo thành thật nói: “Trước kia tôi nhìn không ra, bây giờ vẫn là nhìn không ra, hay là anh chỉ ra cho tôi một chút?”

Đường Trọng Kiêu cẩn thận gấp tờ báo trong tay lại, hí mắt cười cười với cô: “Cũng không phải là không thể được…”

Hứa Niệm vừa nghe giọng điệu này của anh chỉ biết đối phương lại đang tính toán gì đó, quả nhiên Đường Trọng Kiêu ngoắc ngón tay với cô.

Cô đành phải cắn chặt răng, từ từ nhắm hai mắt tiến lại gần, không phải là để anh ta hôn một cái thôi!

Kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy có phản ứng, Hứa Niệm mở mắt ra, Đường Trọng Kiêu chính một mặt trêu tức liếc cô: “Em cầu tôi, còn muốn tôi hôn em?”

Khóe miệng Hứa Niệm run rẩy, người này quả thực thật ấu trĩ! Cô hít vào một hơi, hướng đến mặt anh hung hăng bập môi một cái: “Được rồi chứ?”

Chú Hoa bên cạnh làm như không nhìn thấy, thím Phúc lại không nhịn được liền cười ra tiếng : “Ôi, tuổi trẻ thật là tốt.”

Hứa Niệm cảm thấy mặt mũi đời này đều bị mất hết.

Tâm tình Đường Trọng Kiêu vô cùng tốt, bảo cô lấy văn kiện ra. Biên bản ghi chép ở đây là các khoản chi tiêu tài vụ lớn của năm năm trước, trước kia Hứa Niệm xem qua không thấy có lỗ hổng nào.

Đường Trọng Kiêu dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ điểm: “Này, còn có chỗ này, cẩn thận kiểm tra lại.”

Hứa Niệm mở máy tính so sánh bản ghi chép tương quan, quả nhiên một lát sau liền phát hiện không đúng, cô kinh ngạc nhìn số liệu này, khoản sổ sách này làm quả thực hoàn mỹ không thiếu sót, nếu không cẩn thận căn bản phát hiện không ra, nhưng cô nhớ ngày đó Đường Trọng Kiêu chẳng qua chỉ là tiện tay lật xem thôi.

Đường Trọng Kiêu thấy cô lại lộ ra dáng vẻ kinh ngạc kia, không có biểu cảm gì chỉ chỉ cái trán: “Tôi nói rồi, làm ăn phải dùng đầu óc. Vài năm nay nhân viên của Trung Ảnh mang lại tốc độ tăng lợi nhuận rất nhỏ, so với những công ty cùng ngành thấp hơn không ít, mà quản lý đương nhiệm phần lớn đã già, nhưng vì sao vẫn chưa đổi nơi công tác?”

Hứa Niệm lúc này mới như thể hồ quán đỉnh*, mấy năm nay Trung Ảnh cô vẫn luôn không chú ý tới vấn đề này, thậm chí còn khờ dại cho rằng mọi người là vì tình cảm…

(*: nghi thức xối nước lên đầu)

“Bất kể kẻ nào công tác lâu ở một vị trí, không thăng chức không tăng lương, em cho là họ dựa vào cái gì an an ổn ổn ngồi năm năm?”

Hứa Niệm cả kinh trừng mắt to: “Cho nên nhất định là có lợi.”

Đường Trọng Kiêu không nói nữa, cầm lấy cà phê từ từ uống, may mắn nhím con nhà anh còn không quá ngu ngốc.

Hứa Niệm hiển nhiên là bị chấn động đến, nỗ lực tiêu hóa tin tức này, tiếp đó nhanh chóng đóng máy tính, trước khi đứng dậy lại nghiêng người nhanh chóng mổ một phát lên mặt anh: “Anh rất lợi hại, cám ơn!”

“…”

Hứa Niệm cầm túi công văn liền thẳng đến công ty, chỉ còn Đường Trọng Kiêu ngồi tại chỗ có chút sững sờ. Nha đầu kia chẳng lẽ không biết không thể tùy tiện khen đàn ông lợi hại sao?

Bình luận





Chi tiết truyện