chương 9/ 17

Tuy lửa tình vẫn dập dờn như cũ, nhưng Tâm Xuyên vẫn miễn cưỡng dùng hết sức lực thoát khỏi kiềm chế của anh, chẳng qua vẫn là tốn công vô ích.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai dần dần gần sát của Khải Nhĩ, trái tim Tâm Xuyên lại nhảy lên “ Anh…. Anh muốn làm gì?”

“ Thanh tỉnh em, lời nói vừa rồi không thành thật, lại nghe không tốt, cho nên…….” Khải Nhĩ dùng môi vuốt ve cằm cô, chuẩn bị đợt công kích tiếp theo.

“ Đừng….. Nghĩ muốn lại hôn em…… Mặc kệ anh….. Muốn làm gì…. Đều…… Đều sẽ không hữu dụng, mau thả em ra……” Âm thanh Tâm Xuyên đều hư nhuyễn vô lực, một chút thuyết phục cũng không có.

“ Nha!” Khải Nhĩ cười kỳ lạ, cố ý nói: “ Anh thật sự quá vô dụng, không lừa được em, nhưng……anh còn nghĩ muốn thử lại.”

Kết quả, trong lúc Tâm Xuyên còn chưa ý thức được, Khải Nhĩ liền phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Bây giờ tình cảm còn mãnh liệt hơn trước!

Ngay sau đó cảm nhân kỳ diệu làm cho Tâm Xuyên quên kháng nghị, rất nhanh liền chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt của Khải Nhĩ.

Tất cả tình yêu cùng tình dục , toàn bộ đều bốc cháy trong thời khắc này, qua nụ hôn nóng rực này.

Đang lúc tình nồng mật ý, Khải Nhĩ đột nhiên lại dừng lại.

“ Tại sao lại dừng lại?” Tâm Xuyên vô ý thức bật thốt lên hỏi, nói xong mới biết mình lỡ lời.

A! Sao cô lại có thể hỏi vấn đề này!?

Mắc cỡ chết người rồi! ( Ngư: =.=!)

Tâm Xuyên xấu hổ muốn xoay người chạy về phía trước nhưng thân thể lại vấn đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt vừa rồi, một trận hư nhuyễn, may mà Khải Nhĩ đúng lúc tiếp được cô, làm cho cô tránh được việc hôn tuyết.

“Vấn đề của em anh còn chưa trả lời, sao lại vội đi vậy?”

Biết rõ Tâm Xuyên vì thẹn thùng mới muốn chạy trốn nhưng Khải Nhĩ vẫn muốn bắt nạt cô, tham lam muốn nhìn dung nhan đỏ bừng của cô, mới cô ý hỏi như vậy.

Hai gò má Tâm Xuyên sớm đỏ bừng lên, mà để che dấu cảm xúc xấu hổ của mình, cô quyết định có chết cũng không chịu thừa nhận.

“ Người nào…… Ai hỏi anh hả? Không…..Không cần anh trả lời, không cho phép lại nhắc đến chuyện vừa rồi, bằng không….. Bằng không…”

Nghĩ không ra bất cứ chữ gì để uy hiếp, Tâm Xuyên đành phải ngồi xổm người xuống, làm một quả cầu tuyết còn lớn hơn quả đấm của mình, trực tiếp ném lên trên người Khải Nhĩ.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khải Nhĩ, bộ dạng rất buồn cười, Tâm Xuyên cực kỳ vui vẻ.

“ Em cực kỳ cao hứng?”

“ Đúng vậy!”

“ Uy….. Anh muốn lên kia làm gì?”

Đang lúc Tâm Xuyên hưởng thụ khoảnh khắc thắng lợi, chỉ thấy Khải Nhĩ đi đến một bên, cô không hiểu nên hỏi. Khải Nhĩ đi đến một cây đại thụ bên cạnh, ngồi xổm xuống, sau đó lớn tiếng đáp lại một câu

“ Báo thù!”

Báo thù?

“ Oa….. Không thể nào!” Trừng mắt nhìn Khải Nhĩ đứng lên, trên tay cầm một quả cầu tuyết lớn, Tâm Xuyên kêu to.

“ Vốn anh không trả lời câu hỏi tại sao lại không tiếp tục hôn em, đó là vì thời gian không hợp, địa điểm không hợp.” Trước khi đại chiến, Khải Nhĩ vẫn trả lời vấn đề của cô trước.

Khi Tâm Xuyên chưa kịp phản ứng, Khải Nhĩ lại nói: “ Hiện tại đổi lại em phải trả lời vấn đề của anh. Em chưa có đính hôn, nhẫn chỉ là giả, vị hôn phụ lại càng là hư cấu, đúng không? Còn tên thật của em là gì, không nói lời nói thật, hậu quả em tự chịu!”

Cái hậu quả này không cần ai nhắc nhở, Tâm Xuyên cũng tự biết là cái gì!

“ Thật ra em chưa đính hôn, nhưng nhẫn là thật, mà “vị hôn phu” cũng là thật, đến tên của em…. Tâm Xuyên, anh đã biết nha!”

Cô không sợ hãi đống tuyết trong tay Khải Nhĩ mà cô nghĩ thành thật nói cho anh biết, cô chưa từng đính chính sự thật này.

Tâm Xuyên thật sự là tên của cô ấy? Trách không được, mỗi lần gọi tên, cô ấy đáp trả cực kỳ tự nhiên.

“ Vậy tại sao em lại muốn nói mình đã đính hôn? Em thật sự yêu người kia?” Đây là điều Khải Nhĩ muốn biết nhất.

“ Về vấn đề này…. Có rảnh lại nói cho anh!”

Mỗi lần đều là Khải Nhĩ trêu cợt cô, hiện tại rốt cục cũng được đổi lại, cảm giác trêu cợt người khác thật sự rất tốt!

“ Thật sự không nói?”

“ Không nói!’

Không chiếm được đáp án vừa ý, hai tay Khả Nhĩ giơ cao lên, đem đống tuyết trên tay như mũi khoan vỡ vụn bay trên không rơi xuống đỉnh đầu, trên mặt, hai vai…. Tâm Xuyên.

“ A…. Anh làm cái gì vậy?” Cô kinh hô.

“ Rốt cuộc em yêu hay không yêu người kia?”

Khải Nhĩ thần tốc chuẩn bị một đống tuyết khác, sẽ nghiêm chỉnh bức cung Tâm Xuyên, chẳng qua anh không nghe thấy bất kỳ tiếng khóc thê lương nào mà là từng đợt tiếng cười như chuông bạc.

“ Tốt tốt….. Em nói…… Em nói…..” Tâm Xuyên trước phủ hết tuyết trên người, đôi mắt to linh hoạt như đang tìm kế phản kích.

“ Nói mau!”

“ Em đối với anh ấy cùng anh khác nahu.”

“ Có gì khác nhau?”

“ Không giống như vậy, liền là, là cái này.” Tâm Xuyên chạy thoát khỏi phạm vi thế lực của Khải Nhĩ, chạy đến đối diện anh liền tặng cho anh hai khối cầu tuyết.

“ Em đừng chạy…..” Khải Nhĩ phủi phủi đống tuyết trên người, nháy mắt bông tuyết liền bay tán loạn.

Cùng lúc bông tuyết đang tam ra, lại hai khối cầu tuyết khác được ném về phía anh, lại một lần nữa ở giữa mục tiêu.

“ Em!”

“ Đuổi theo em nha!”

Một cuộc đại chiến cầu tuyết chính thức bắt đầu!

Về phần Tâm Xuyên đối với “vị hôn phu” cùng Khải Nhĩ có gì khác nhau, về sau sẽ biết a!

Tâm Xuyên mặt ốm yếu xanh xao nằm trên giường, cả đầu đều nghĩ đến Khải Nhĩ, trong đầu cũng chỉ hiện lên hình ảnh hai người ở chung một chỗ.

Đêm hôm đó, quần áo của cô cùng Khải Nhĩ đều phủ rất nhiều tuyết, nằm trền tuyết, tuy thân thể vẫn lạnh đến mức phát run nhưng họ vẫn nằm sát vào nhau, đồng thời nhìn lên cảnh đẹp trên bầu trời.

Đêm ấy, cô nhìn lên trời cầu xin một tâm nguyện, trong lòng nhớ lại, có lẽ thật sự có thể mang người bạn bè này về cho mẹ nhìn!

Nhưng….. Tính thời gian, đã ba ngày nay cô không nhìn thấy Khải Nhĩ rồi!

Mấy ngày nay, Khải Nhĩ đều đi ra ngoài sớm hơn cả Tâm Xuyên, mà vừa đến đêm, Tâm Xuyên liền ngồi cửa phòng mình, trên tay cầm sách tiếng Pháp, lỗ tai dán trên cửa, lắng nghe xem có âm thanh mở cửa phía đối diện không, nhưng mỗi lần đều không đợi được, liền ngủ thiếp đi bên cạnh.

Tuy sau khi tan học, bạn nam trong lớp học cũng mời cô đi khắc băng, thậm chí thầy giáo dạy tiếng Pháp còn muốn mang cô đi thăm quan Montreal, nhưng tất cả đều bị cô khéo léo từ chối.

Không có Khải Nhĩ làm bạn, cô đi đâu cũng không cảm thấy thú vị!

Trước kia, cô thương có thể một người làm rất nhiều chuyện, cũng có thể cực kỳ hưởng thụ cuộc sông hưu nhàn của một người nhưng hiện tại cô lại phát hiện, thời gian một người qua rất chậm !

Ba ngày này cô đều chờ đợi Khải Nhĩ, cho nên rốt cuộc thời điểm cô bị cảm cúm, cô thật sự một chút ấn tượng cũng không có.

Mới bắt đầu cô cho rằng mình chỉ bị cảm nhẹ, không cần gặp bác sĩ, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều liền có thể bình phục.

Nhưng hôm nay, toàn thân cô đều hư nhuyễn vô lực, không dậy nổi, mà còn…… rất mệt nha!

Cứ như vậy, Tâm Xuyên vẫn nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường, thời gian không biết đã qua bao lâu….

“Tâm Xuyên, Tâm Xuyên, uống thuốc đi.”

Một tiếng gọi ấm áp vang lên, làm ý thức Tâm Xuyên mờ mờ ảo ảo, chậm rãi mở mắt ra.

Khải Nhĩ!?

Cô vậy mà mơ thấy Khải Nhĩ mớm thuốc cho mình.

Hiện tại anh đang làm việc, làm sao có thể biết cô đang sinh bệnh?

Tuy người của anh không thể chăm sóc cô nhưng có thể gặp trong mơ cũng không sao!

Chỉ là cô muốn mở miệng gọi tên anh nhưng yết hầu làm thế nào cũng không kêu ra được.

“ Tới, uống nước trước đi.”

Oa! Trong mơ Khải thật lợi hãi, biết hiện tại cô cần nhất là nước để dập tắt lửa nóng trong cổ họng cô.

Khải Nhĩ đỡ Tâm Xuyên ngồi dậy, thuận tiện mớm thuốc cho cô.

Sau khi uống nước, cảm giác tốt hơn nhiều, lúc này cô mới phải hiện Khải Nhĩ đang cau mày, trên mặt hiện lên vô vàn lo lắng.

Tâm Xuyên chậm rãi giơ tay lên, vuốt lên sự lo lắng trên mặt Khải Nhĩ, cười cười nói: “ Chỉ là cảm vặt mà thôi, rất nhanh sẽ tốt.”

“ Anh mới không ở đây vài ngày, em liền không chiếu cố thật tốt cho mình?” Tuy câu chữ đều là trách cứ, nhưng biểu tình này, khăp nơi đều lộ ra nồng ấm quan tâm.

“ Ai bảo anh mỗi ngày đều làm việc muộn như vậy, anh có biết ba ngày rồi em chưa nhìn thấy anh nha.” Chỉ có ở trong mộng, Tâm Xuyên mới có thể lớn mật thẳng thắn thừa nhận nỗi nhớ của mình dành cho Khải Nhĩ.

“ Bốn ngày, em đã mê man một ngày một đêm rồi!”

May mắn anh hạ lệnh kết thúc công việc trước thời gian, bởi vì chụp ảnh tương đối thuận lợi, tiến độ thậm chí còn vượt qua mức quy định, cho nên anh đã cho nhân viên có thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút mà anh cũng nhớ mỹ nhân này nhiều ngày.

Chỉ là không nghĩ tới, gõ cửa phòng Tâm Xuyên nửa ngày vẫn không thấy cô ra mở cửa mà quầy lễ tân cũng nói cô chưa ra ngoài, điều này làm anh luống cuống tay chận.

Sau đó anh khẩn trương mượn chìa khóa dự phòng của phòng Tâm Xuyên, lúc này mới phát hiện Tâm Xuyên sốt cao nằm trên giường, anh vội vã mời bác sĩ tới khám.

Nếu không phải bác sĩ đảm bảo Tâm Xuyên chỉ bị cảm cúm, cũng không có bất kỳ biến chứng nào, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều, sẽ không có việc gì, bằng không trên mặt Khải Nhĩ vẫn không hết lo lắng!

Cảm ơn trời đất, may mà anh quyết định trở về trước, nếu không bệnh của Tâm Xuyên không biết đến bao giờ mới được người khác phát hiện, ngộ nhỡ lại có biến chứng………

Trời ạ! Anh không dám tưởng tượng tiếp nữa……

Vừa nghĩ đến đây, Khải Nhĩ nhịn không được mà ôm Tâm Xuyên vào lòng, cảm giác được tim cô vẫn đang đập, nhiệt độ cơ thể cô, hơi thở riêng biệt, cảm giác được cô rất chân thật!

Trong mộng, dường như Khải Nhi thật sự rất lo lắng cho cô nha!

Tâm Xuyên vẫn cho rằng mình đang ở trong mơ nên cũng thuận theo mà dựa vào lồng ngực ấm áp, thoải mái của Khải Nhĩ.

“ Anh có phải rất yêu em hay không, cho nên mới lo lắng như vậy?”

Ở trong lòng Khải Nhĩ, Tâm Xuyên có thể cảm nhận được anh đang rất khẩn trương, sợ cô cứ như vậy mà biến mất không thấy đâu.

“ Anh yêu em.”

Thật tốt quá! Trong mơ Khải Nhĩ quả nhiên dựa theo suy nghĩ của cô, nói với cô anh yêu em!

Những lời này giống như tiên đan làm cho bệnh của Tâm Xuyên đều biến mất, trong lòng vui sướng giống như được bay lên mây, cả người gắt gao tiến sát vào trong lòng Khải Nhĩ.

Ừm! Dáng người của Khải Nhĩ thật đẹp! Nếu……

Tâm Xuyên quyết định đem suy nghĩ trong đầu chuyển thành hành động, dù sao đây cũng là mơ, không cần lo lắng cái gì, càng không sợ Khải Nhĩ biết cô mơ thấy anh.

Vừa mới bắt đầu Tâm Xuyên nghĩ muốn vuốt ve cánh tay rắn chắc của Khải Nhĩ, tiếp theo là cơ ngực, sau đó càng ngày càng hướng lên trên, thậm chí dùng đôi môi mềm mại của cô hôn cổ anh, cằm anh, cũng muốn hôn lên môi anh.

“Tâm Xuyên, em làm gì vậy?”

Tinh thần của Khải Nhĩ đều bị động tác của Tâm Xuyên khơi lên khoái cảm, anh vội vã dùng tia lý trí cuối cùng để ngăn lại.

Anh cũng không quên hiện tại Tâm Xuyên đang bị bệnh, còn mặc cho cô sờ loạn xuống nữa, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.

“ Em sẽ chứng mình cho anh, em rất tốt, anh không cần lo lắng.”

Nếu Khải Nhĩ nói anh yêu cô, cô đương nhiên phải đáp lại anh, mà không chỉ dùng lời nói, cô còn dùng thân thể để chứng minh cho anh thấy.

Khải Nhĩ rất cố gắng làm tâm trí thanh tỉnh, khó trách mọi người đều nói con lai là mê người nhất! Ngón tay nhỏ nhắn của Tâm Xuyên di chuyển trên khuôn mặt mê người của Khải Nhĩ.

“ Em…… Em xác định đã tốt? Em có biết hiện tại mình đang làm gì không?”

Khải Nhĩ nhịn không được mà gầm nhẹ, dưới áo ngủ đơn bạc của Tâm Xuyên, anh có thể cảm nhận được đường cong quyến rũ của cô, mà cái rất tròn trước ngực cô lại càng gắt gao dán trước ngực anh, lý trí của anh nhanh chóng biến mất

“ Em biết!” Môi Khải Nhĩ thật gợi cảm, tràn ngập lực hấp dẫn làm Tâm Xuyên không khỏi đem môi mình đè lên môi anh, hời hợt hôn môi anh, sau đó tiếp tục nói: “ Chỉ ở trong mơ mới đối với anh như vậy, cho nên anh có cảm giác chính mình thực may mắn không?”

Bình luận





Chi tiết truyện