chương 1/ 17

Newyork năm năm trước.

“ Con trai! Chúc mừng con lấy được học vị thạc sĩ BA.” Khải Nhĩ Đế Tư vừa bước vào cửa đã phải chịu cái ôm nhiệt tình của người cha Amon

Đương nhiên Khải Nhĩ Đế Tư biết vì sao cha anh lại vui vẻ như vậy!

Khi anh bắt đầu có chút hiểu biết, chuyện đầu tiên cha dạy anh biết: cái gì là “ công ty”, tiếp theo là “ trách nhiệm”, và khi anh hiểu rõ “ công ty” và “ trách nhiệm”, cha liền chờ đem công ty giao cho anh.

Tất nhiên, không chỉ có một mình anh, mà ngay cả em trai anh --- Táp Nhĩ Đế Tư cũng được dạy dỗ như anh.

Bắt đầu lên trung học, cuối tuần cha sẽ chuyển phát nhanh cho bọn họ một phần tư liệu về việc buôn bán của công ty. Lên đại học, bắt đầu yêu cầu bọn họ mỗi tháng đều phải đưa ra một một bản báo cáo kinh doanh, tiếp đó là dự thảo kinh doanh của công ty. Kế hoạch khổ tâm của cha là đang đợi thời cơ để giao công ty Đế Tư cho bọn họ, sau đó có thể mang theo lão bà thân ái du lịch vòng quanh thế giới.

Người gia tộc Đế Tư luôn luôn như vậy, Amon Đế Tư chỉ đem “truyền thống tốt đẹp” này truyền lại mà thôi.

“ Cảm ơn cha” Khải Nhĩ Đế Tư đáp lại cái ôm đầy nhiệt tình này, đối với mưu kế của cha mình, anh cũng sớm có đối sách đáp lại.

Anh vừa mới tốt nghiệp, ít nhất cũng phải đợi tám năm, mười năm, để anh thỏa mãn niềm đam mê chụp ảnh một chút, sau đó anh mới cam tâm tình nguyện gánh vác trách nhiệm của công ty. Bây giờ, anh sớm đã đóng gói hành lý mang theo, thừa dịp mọi người trong nhà đều ngủ say, bay suốt đêm đến miền Tây California. Nơi đó có công việc chụp ảnh đang chờ anh.

Còn công ty Đế Tư, trừ phi Táp Nhĩ đồng ý gánh vác một mình, bằng không mộng đẹp giao du thế giới của cha mẹ nên chờ một chút.

So với Khải Nhĩ, Táp Nhĩ đã về nhà sớm hơn một bước, bây giờ đang ngồi trên sofa, nhìn thấy nụ cười thoải mái của cha cùng mưu đồ riêng của anh trai, khóe miệng hơi nhếch lên, đợi trò hay lên sân khấu.

Về phần ai thắng…… Anh cho là gừng càng già càng cay!

“ Để ăn mừng hôm nay hai anh em các con tốt nghiệp, mẹ con đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn ngon. Đi nào, chúng ta đi ăn cơm đi.” Á Mông Đế Tư ôm lấy vai hai anh em, bước vào nhà ăn.

--- ------ ------ ------ ------ -------

“ Tới đây, chờ mẹ gọt trái cây đã.” Nữ chủ nhân của Đế Tư gia là Nghiêm Khải Lâm, đó là một vị mỹ nữ Đông Phương, sau khi đặt đĩa trái cây lên bàn cơm, hai tay nhẹ vuốt mái tóc đen của Kell, trong đôi mắt dịu dàng có chút không nỡ và lo lắng.

“ Mẹ sao thế?” Cảm giác được mẹ mình có tâm sự, Khải Nhĩ xoay người hỏi. Táp Nhĩ cũng ngẩng đầu chờ.

“ Khải Nhĩ, còn có Táp Nhĩ nữa, để mẹ nhìn các con một chút.” Nghiêm Khải Lâm lùi về phía sau một bước, cẩn thận nhìn những đứa con luôn làm bà tự hào này.

Hai đứa con của bà cao hơn một mét tám, huyết thống pha trộn giữa Trung- Mỹ, làm cho vẻ ngoài của bọn họ cực xuất sắc.

Con lớn nhất là Khải Nhĩ Đế Tư, trên mặt luôn hiện hữu một nụ cười tao nhã mê người, giống một vị công tử, mở miệng ra toàn những lời đường mật, luôn luôn được lòng phụ nữ, …. Nói toạc ra là một tên công tử phong lưu.

Đứa con thứ hai Táp Nhĩ Đế Tư, toàn thân tỏa ra một sức quyến rũ khiến người ta không thể bỏ qua được, nguy hiểm và tràn ngập tính xâm lược, giống như một thợ săn, bề ngoài nhìn trầm ổn nhưng bên trong lại cất giấu một sức hấp dẫn chết người. Tuy nhiên chính sức hấp dẫn này giúp đứa con của bà thành công giành được sự thu hút giữa các khóm hoa, đây chính cái mà người ta gọi là, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu!

Haiz……. Nói toạc ra là một dạng công tử phong lưu khác.

Cái này cũng phải trách người cha của chúng, khi còn trẻ, cũng là một tên công tử phong lưu có tiếng xấu, nhưng chỉ cần yêu thương một người, tất cả hoa tâm đều biến mất, đây cũng là “ truyền thống tốt đẹp” của gia tộc Đế Tư.

“ Con trai à! Mẹ cùng cha của các con muốn đi vòng quanh thế giới, các con cần phải tự chăm sóc bản thân, mẹ đã tìm quản gia giúp đỡ việc nhà, các con cứ chuyên tâm xử lý tốt chuyện công ty, đừng quá sức mà ảnh hưởng đến sức khỏe.” Nghiêm Khải Lâm ân cần dặn dò.

“ Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho chúng con, cứ đi chơi với cha đi!” Khải Nhĩ Đế Tư ôm người mẹ yêu quý của mình. Qua đêm nay, có khả năng sẽ không được nhìn thấy bà một thời gian, đương nhiên sẽ có chút không nỡ.

“ Lão bà, chúng ta nên đi rồi.” Amon Đế Tư kêu to, làm cho Khải Nhĩ hơi ngẩn ra. Lúc Táp Nhĩ ôm hôn nói lời tạm biệt với mẹ, anh nhìn thấy lái xe nhận hành lý trên tay cha, trong chớp mắt tiếng chuông báo động trong đầu vang lớn!

“ Cha! Hai người muốn xuất ngoại ngay bây giờ sao?” Khải Nhĩ Đế Tư không thể xác định, nơm nớp lo sợ.

“ Đúng vậy! Công ty giao cho các con đấy.” Nói xong, Amon Đế Tư ôm lão bà đại nhân, vô cùng vui vẻ xuất ngoại.

“ Cha…. Chờ một chút, hai người không thể đi nhanh như vậy…….” Tại sao tình huống này đi ngược lại mọi dự đoán của anh chứ?

“ Đúng là gừng càng già càng cay! Xem ra anh đã chậm một bước rồi!” Táp Nhĩ Đế Tư vẫn ung dung ngồi trên sofa, thưởng thức thất bại hiếm thấy của anh trai.

“ Tuy là chậm một bước, nhưng em cũng biết sớm muộn gì anh cũng sẽ đi”. Khải Nhĩ kiên quyết nói.

Công ty không thể không lo, nhưng California cũng phải đi, kế sách hiện giờ…….

“ Táp Nhĩ, tình hình của công ty em hiểu rõ hơn anh, huống hồ mấy cái chính sách phát triển và đầu tư dự án của em rất tỉ mỉ, giúp cho Đế Tư luôn dẫn đầu về doanh thu, tiếp quản Đế Tư, chỉ cần em là đủ.”

Từ nhỏ Táp Nhĩ đã cực kì mẫn cảm với các con số, mỗi lần cậu em này đưa báo cáo kinh doanh cho cha, đều có thể chỉ ra những chỗ thiết sót, cho nên nó chắc chắn là thương nhân trời sinh, quan trọng nhất là nó cũng thấy hứng thú, hứng thú và trách nhiệm, để Kell tới quản lý tập đoàn Đế Tư là thích hợp nhất.

“ Anh trai, anh quá đề cao em rồi! Những hạng mục dự án đầu tư này nếu không có anh phân tích tình hình thị trường hiện nay chính xác như vậy, nó cũng không thành công. Muốn vứt trách nhiệm cho em….. Cũng được!” Táp Nhĩ chẳng bất ngờ khi Khải Nhĩ đẩy trách nhiệm cho anh, anh cũng không phản đối, tuy nhiên trời sinh anh vốn giỏi tính kế, sẽ không ngốc tới mức nai lưng ra ôm cả đời.

Nghe vậy, Khải Nhĩ có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng anh biết Táp Nhĩ sảng khoái đồng ý như vậy, chắc chắn là có điều kiện. Làm anh em hai mươi mấy năm, còn không hiểu rõ nó sao?

“ Nói đi, điều kiện của em là gì?” Khải Nhĩ ngồi xuống sofa phía đối diện, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.

“ Năm năm tự do không cần xuất hiện ở công ty.”

“ Nói cụ thể hơn?”

“ Thì giống như cách mà cha dùng để dạy chúng ta, mỗi tuần anh phải thu thập tất cả tư liệu buôn bán của công ty, anh có thể đề xuất quan điểm và ý kiến, còn phải tham gia hội nghị thương mại quan trọng, một tháng tối đa là một lần, mà cho dù anh ở nơi nào, anh nhất định phải tham dự, vì năm năm sau, khi anh tiếp quản công ty, có thể hiểu rõ tình hình ngay lập tức.” Nói xong, Táp Nhĩ thoải mái nằm trên sofa.

“ Và tất nhiên, năm năm sau, sau khi nhàn nhã hưởng thụ phải tiếp nhận tình hình kinh doanh của công ty lúc đó, đề ra các phướng pháp giải quyết, cùng em quản lý Đế Tư”, Táp Nhĩ đưa ra điều kiện.

“ Không thành vấn đề.”

“ Quyết định thế đi.”

Vì thế hiệp định năm năm tự do đã được ký ước như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện