Edit: nhuquynh91
Vũ Tình tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn tay mình….
Cô bất đắc dĩ chỉ có thể kháng nghị bằng cách im lặng, bất kể cô có đuổi như thế nào thì hắn vẫn không chịu đi!
Bỗng trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ, vươn cánh tay dài mảnh khảnh cầm lấy điện thoại ở đầu giường….
Nhưng tay cô vừa mới đụng đến thì điện thoại trong tay đã bị hắn đoạt đi “Em
đưa điện thoại cho anh, em muốn trộm điện thoại của anh à!” Thang Duy
Thạc đầu tiên là tức giận nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phòng bị
của cô thì sự tức giận cũng đi đâu mất tiêu, miệng nở ra một nụ cười “Em lấy điện thoại làm gì vậy?”
Thân thể hắn khẽ nhích tới, khuôn
mặt trong thoáng chốc đã gần sát mặt cô! Khí thế vương giả của hắn tỏa
ra thật mạnh mẽ, khiến cô buộc lòng phải trốn sang một bên.
Nhưng cô càng tránh né, hắn càng tiến gần cô thêm “Nói đi, em muốn lấy điện thoại làm gì?”
Giọng nói của hắn mang theo ý đùa giỡn khiến cô không thể không đáp lại “Anh
đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho anh biết tôi muốn làm gì!” Bàn tay
của cô vươn ra, ý muốn cầm lấy điện thoại!
Thang Duy Thạc nhìn
lại trong tay là cái điện thoại đã lỗi thời, thuận tay ném xuống sàn
nhà. Trong nháy mắt chỉ thấy cái điện thoại rơi trên mặt đất, vỡ thành
nhiều mảnh.
“Anh vì sao lại ném điện thoại của tôi chứ, anh ức
hiếp tôi chưa đủ, bây giờ còn ức hiếp đến đồ vật của tôi nữa phải
không?” Vũ Tình buồn bực nhìn hắn, hắn cứ hành động như vậy, khiến cô
làm sao không thể hận hắn chứ!
“Cái đó là thứ gây nên chuyện nên
mới có kết cục như vậy, nói cho em biết, không có chuyện gì lại muốn đi
báo cảnh sát, em cho là cục cảnh sát rất rảnh rỗi sao, có chuyện gì cũng khai báo được à?” Cô đang tính toán cái gì, hắn nhìn một cái liền đoán
được ngay.
Lúc trước cô không phải hay dùng chính cái điện thoại
này để báo cảnh sát sao? Cho nên cái điện thoại đáng thương kia nhất
định phải có kết cục như vậy!
“Chẳng lẽ anh nghĩ là tôi nguyện ý
để anh đánh sao? Nếu không phải do anh làm những chuyện tàn nhẫn với tôi khiến tôi không thể tha thứ thì tôi gọi cảnh sát làm gì?” Vũ Tình ủy
khuất hét to, bàn tay nhỏ bé thâm đen dùng sức đẩy mặt hắn ra!
“Chết tiệt, nếu em không đi báo cảnh sát, anh cũng chẳng đối xử với em như
vậy! Tất cả đều là do em tự chuốc lấy, em không thể làm theo ý anh một
lần sao?” Hắn hổn hển nói ra.
“Tôi hỏi anh, tôi vì sao lại báo
cảnh sát? Tôi trước đó đã cảnh cáo anh rồi, nếu anh chạm vào người tôi,
tôi sẽ đi báo cảnh sát! Nghe lời anh? Tại sao tôi lại phải nghe lợi
anh?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn bực của cô, Thang Duy
Thạc không nhịn được vì chính mình mà tự bào chữa “Anh và em thân mật
một chút, em cũng đi báo cảnh sát! Em cảm thấy như vậy là không quá đáng sao?”
“Tôi vì sao lại phải thân mật với anh, Thang Duy Thạc, tôi không phải là một món đồ của anh!” Thân mật? Hắn thật đúng là vì chính
mình mà tô son trát phấn, hắn gọi cái kia là thân mật sao?
Ngày
hôm qua, cô ở nơi đó đã bị hắn tàn phá! Tình trạng lúc ấy không cần cô
phải nói ra, cô bây giờ một thân thảm hại như vậy nên không cần nhiều
lời nữa!
Thang Duy Thạc không đáp lại, chỉ biết vò vò tóc!
Ngay khi cô nghĩ là hắn đã biết sai, hắn lại buông ra một câu “Như vậy thế nào mới có thể thân mật cùng em, em nói đi!”
“Tôi không muốn nói nhiều, tôi trịnh trọng nói lại một lần nữa, tôi không
muốn liên lụy với anh, không muốn cùng anh có chút quan hệ nào! Phiền
chết đi được, anh đúng là rất phiền!” Vấn đề này cô không muốn cùng hắn
tốn nước miếng nữa “Thang Duy Thạc, chúng ta không còn gì để nói nữa,
anh cứ chờ tòa án gọi đến đi!”
Thang Duy Thạc không nói gì, ngược lại hai tay lại ôm lấy thắt lưng của cô! Thắt lưng mảnh khảnh trong
nháy mắt đã bị bàn tay to của hắn ôm lấy!
“Ê, anh muốn làm gì!
Các con còn ở ngoài kia, anh muốn làm bậy cái gì đó!” Vũ Tình vô cùng
hoảng sợ dùng sức đánh hắn, không thể như vậy nữa, như vậy cô sẽ chết
mất!
Thang Duy Thạc không để ý đến tay cô đang đánh mình, đem toàn bộ áo ngủ cùng nội y của cô kéo xuống!
Tách hai chân của cô ra, nhìn vào chỗ tư mật của cô…..
Lúc này, trong hai mắt hắn không phải là ánh mắt tàn sát bừa bãi, mà chỉ có sự đau lòng cùng sự hối hận mà bản thân hắn không muốn thừa nhận ra
miệng!
Nơi đó tuyệt đối không phải chỉ có thể dùng từ “thảm” là
có thể miêu tả được, hai hàng lông mày của Thang Duy Thạc nhăn lại “Đáng chết, lúc ấy vì sao em không nói cho anh biết là mình bị đau!”
Sau khi xem xong, hắn dùng động tác rất nhẹ nhàng để kéo quần của cô lên!
“Tôi như thế nào lại không kêu chứ, tôi dùng sức kêu, dùng sức đánh anh,
nhưng anh có ngừng lại sao?” Vũ Tình không chịu thua kém, nước mắt bắt
đầu rơi xuống, thật không dịu dàng lau quệt nước mắt, chớp mắt nói “Nói
cho anh biết, bây giờ anh đừng diễn trò làm gì, tâm của tôi đã quyết!”
Cô kiên định nói, không cho phép chính mình yếu đuối!
“Em nghĩ là anh đang diễn kịch sao? Anh nói cho em biết, em không cần phải cảm động như vậy, em muốn như thế nào anh cũng có thể bồi thường!” Nói xong, hắn bá đạo hôn lên mặt cô.
Vũ Tình dùng sức lau mặt mình, ánh mắt mang theo phẫn hận nhìn hắn!
Nhìn thấy thương tích trên người cô, hắn đúng là vô cùng hối hận!
Thời điểm lúc ấy, trong phòng tối đen, mà hắn cũng đang vô cùng tức giận!
Thật là như thế nào hắn lại tàn nhẫn như vậy, thầm nghĩ chỉ muốn phát
tiết buồn bực của mình, hơn nữa cũng chỉ muốn giáo huấn cô một chút
thôi!
Nhưng giáo huấn như thế này thì quả thật là quá nghiêm khắc rồi!
“Bang…bang…..” hốn hợp tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy sự trầm mặc của hai người trong phòng!
Chỉ nghe thấy cánh cửa gỗ bị vài cánh tay gõ, ha ha, tựa như là các con chó nhỏ đang gõ cửa vậy!
“Mẹ, papa, con muốn vào!” Thanh âm của Nhạc Nhạc truyền đến, Tiểu Bác thế nhưng lại không nói chuyện!
Hai đứa trẻ này…..Thang Duy Thạc đành phải đến mử cửa ra!
Hai tiểu bảo bối nhanh chân nhảy vào phòng, miệng còn cười khanh khách không ngừng!
“Nhạc Nhạc, Tiểu Bác, không được ồn!” Thang Duy Thạc nhíu nhíu mày, biểu tình vô cùng nghiêm túc!
Lúc trước hắn đối với con cũng không dùng biểu tình nyaf, nhưng bây giờ lại phát hiện, nếu không nghiêm túc thì bọn chúng liền không có cách nào
chịu nghe lời!
Tiểu Bác an tĩnh lại đầu tiên, đúng nghiêm túc ở một bên nhìn dì.
Nhạc Nhạc lại không sợ như vậy, mà nhanh chân chạy đến bên giường, nhìn mẹ mà nước mắt lưng tròng.
Bình luận
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1