Một tháng không tập trung vào rồi lại tiếp nhận đủ loại chuyện của Thịnh Nhân, tuy trước đó cũng tiêu phí không ít công sức, nhưng vẫn cần bỏ vào phần tinh lực rất lớn. Lạc Tử Thịnh cẩn thận phân tích số liệu trong tay, không thể không thừa nhận ông bố của mình quả nhiên là tay lão luyện trên thương trường, làm việc tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng. Khi người khác đều nghĩ vì hôn lễ mà họ sẽ lơ là, lúc này tìm kẽ hở của Thịnh Nhân là thích hợp, thì Lạc Tử Thiên lại tương kế tựu kế khiến tính toán của đối phương biến thành được một mất mười.
Gừng quả nhiên càng già càng cay, lúc này anh mới hiểu được vì sao Thẩm Thiển Trình vẫn không giao công ty cho Thẩm Thiển Vũ, mà để cậu ấy một mực tôi luyện trong công ty.
Công việc không ngừng, tranh thủ thời gian nghỉ trưa anh đưa Tư Linh đi mua vài bộ quần áo. Dù sao lâu vậy rồi không gặp cô, lòng sẽ áy náy khi cứ để một người phụ nữ đi theo mình một cách không minh bạch như vậy. Tuy trong đám bạn chuyện như vậy không lạ lẫm gì, nhưng không bao gồm Lạc Tử Thịnh anh cũng muốn làm người như vậy. Từ nhỏ anh đã biết thân phận của mẹ mình, điều này khiến anh hiểu rõ nỗi bi ai khi làm tình nhân. Mà về điểm này Lạc Tử Thịnh anh nhất định sẽ không đi theo con đường cũ mà bố anh đã đi, tuy rằng cuộc đời đã sớm rời xa quỹ đạo ban đầu anh thiết lập.
Mệt mỏi cả ngày, anh day day cái trán hơi choáng váng, sau đó gọi điện bảo Tiểu Vũ dừng xe trước cửa công ty.
“Anh Tử Thịnh, về đâu ạ?” Làm tài xế anh tự mình lựa chọn, đương nhiên anh chàng biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh.
“Về Tử Nhân.” Anh nhắm mắt lại. Anh đã mệt lắm rồi, không muốn đến chỗ của Tư Linh ngồi rồi còn phải tự mình lái xe về nữa.
Nhận được sự dặn dò của ông chủ, Tiểu Vũ đương nhiên làm tròn trách nhiệm.
Lạc Tử Thịnh vừa mở cửa ra, đã bị đám khói ngập nhà kích thích đến xốc lại tinh thần ngay lập tức, khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ đầu tiên là gọi 119, anh vẫn kiên nhẫn đi đến phòng bếp nhìn xem nơi khói tỏa ra.
Anh dựa vào cửa, nhìn Thẩm Thiển Y đang luống cuống tay chân với dáng vẻ thế là đủ rồi.
Cô ho mạnh mấy cái, sau đó thấy người nào đó mang dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, hơi tức giận, “Anh không biết giúp à?”
“Xin hỏi Thẩm tiểu thư có gì cần tại hạ phục vụ?” Anh không thể không thừa nhận, nhìn khuôn mặt như cô hề này của cô khiến anh thoải mái hơn khi nhìn thấy khuôn mặt không mấy tức giận của cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó tắt lửa, hơi nhụt chí nhìn tất cả. Đã sớm biết bản thân mình không phải kiểu người biết nấu cơm, nhưng vẫn bị tất cả cảnh tượng trước mắt đả kích không nhẹ.
Nhìn thấy cô thật sự không vui, hình như không nói mấy câu an ủi cũng không ổn lắm, anh khụ một tiếng, “Hay là gọi ở ngoài đi!”
Sau đó lại nhìn thấy cô trừng mắt nhìn sang, anh mới biết hẳn là bản thân mình nên lựa chọn câm miệng.
“Em làm thế nào mà thành như vậy?” Anh hỏi tùy ý, đương nhiên vẫn định bụng khoanh tay đứng nhìn.
Cô trần thuật đơn giản qua, đầu tiên là đổ dầu vào nồi, sau đó nhớ ra hẳn là nên bỏ một chút gia vị vào, lúc tìm được gia vị xong thì thấy trong nồi đã bắt đầu cháy, cô đương nhiên sợ hãi, vì thế đổ rất nhiều nước vào. Sau đó rửa nồi xong thì lại làm lại lần nữa…
Bây giờ thì anh đã biết vì sao phòng bếp khói bay đầy rồi sao lại còn có cả đống nước nữa.
“Dọn dẹp xong thì hãy ra.” Anh lắc đầu trở lại phòng khách.
Sau một hồi anh bị người dẫn chương trình xinh đẹp trên kênh kinh thế thu hút, rốt cuộc cô hơi hổn hển đi ra, sau đó ngồi phịch xuống, dường như vậy thì mới tương đối hả giận.
“Không phải có số điện thoại đặt món bên ngoài à? Sao lại muốn gọi chú bên phòng cháy chữa cháy tới thế?”
Vốn cô định đáp lại một câu, nhưng lại thấy ý cười rõ ràng đang cố nén lại nơi khóe mắt anh, “Anh ăn rồi?”
“Chưa.”
“Vậy em đi nấu.” Cô đứng lên theo phản xạ, hoàn toàn quên mất ánh mắt anh nhìn mình hồi nãy hoàn toàn có thể coi là xem hành vi của mình thành chuyện “kinh thế hãi tục”.
“Em xác định không cần anh đặt di động trước mặt em để dùng gấp?”
“Thất bại là mẹ thành công.”
Anh tắt tivi, sau đó dường như cũng có chút hứng thú, “Được.”
Điều kiện tiên quyết là, anh trông chừng.
Sau đó anh liền thực sự đứng ở cửa nhìn cô nấu ăn, mỗi lần cô nấu xong, đều cho anh thử một miếng trước. Một khi anh nhíu mày, cô liền lập tức đổ đi sau đó làm lại. Lúc đầu cô còn hứng trí bừng bừng, nhưng sau rất nhiều lần thấy anh nhíu mày và đả kích một cách uyển chuyển, cô bèn tự mình nếm thử, sau đó tự mình nhổ ra.
Không biết có phải kiên nhẫn của anh bị cô mài mòn cho rơi rụng hết không, khi nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại trên trán cô, ma xui quỷ khiến anh nói: “Lần này hình như không tồi.”
Đương nhiên Thiển Y mừng rỡ không thôi.
Trên thực tế, mức độ không tồi chính là miễn cưỡng có thể nuốt xuống.
Lạc Tử Thịnh nhìn đồng hồ, đã qua 0 giờ rồi, thật sự nên bội phục trình độ giày vò của người trước mắt này. Sau khi đã đói thành như thế này, cho dù là mấy thứ vớ vẩn cũng có thể hợp khẩu vị được. Vì thế khi anh thấy hai người đã ăn hết sạch thức ăn, cũng đã không có chút cảm giác gì nữa.
Thiển Y nhìn bát đũa trên bàn, cô không muốn động đậy một chút nào.
Anh thấy cô có ý ngồi ì đấy, cau mày nhìn cô.
“Mai rửa.” Thật ra điều cô muốn chính là, nếu anh nhìn không quen, sao không tự đi rửa đi. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hơi mệt mỏi của anh, cô vẫn lựa chọn phương thức dịu dàng nhẹ nhàng.
Anh hơi khép mắt, “Mau đi.” Trước giờ anh vẫn theo phong cách quý ông tránh xa phòng bếp.
Thiển Y sờ cái bụng hơi căng của mình, “Vì sao anh bảo em đi thì em phải đi?”
“Mau đi.” Anh mở miệng không kiên nhẫn, phụ nữ rửa bát còn cần lý do nữa sao?
Cô mơ hồ không muốn nhưng vẫn đi, chỉ là vừa rửa bát vừa buồn bực sao mình lại nghe lời như vậy. Cuối cùng cô đưa ra kết luận, ai bảo cô muốn nhờ anh giúp chứ?
Khi cô rửa bát xong đi ra, anh đã đi tắm. Cô ngồi ở phòng khách.
“Có việc?” Anh lau lau mái tóc ẩm ướt, anh cũng không cho rằng cô sẽ vô duyên vô cớ chờ anh.
“Còn có một tuần, em phải đi thực tập rồi. Mẹ em muốn sắp xếp cho em vào Thẩm Thị…”
“Em không muốn vào Thẩm Thị. Muốn bảo anh tùy tiện xếp cho em một chức vị nhỏ ở Thịnh Nhân?” Không cần cô nói xong anh đã có thể hiểu được. Đương nhiên anh cũng hiểu vì sao cô nhất định phải tự tay nấu cơm, suy cho cùng thì là có việc nhờ vả cả.
Cô gật đầu.
Anh suy xét một chút, “Cũng được. Nhưng có điều kiện kèm theo.”
“?”
“Về sau em đừng nấu cơm nữa.”
Thật sự là nhịn không được, cô ném gối ôm trong tay qua.
••••••••••••••••?? ?•
Lạc Tử Thịnh đương nhiên không cần tự làm gì, anh trực tiếp ném Thiển Y qua cho trưởng bộ phận kĩ thuật. Trưởng bộ phận đó nhìn Thẩm Thiển Y, cũng không đoán ra được quan hệ giữa hai người. Dù sao hôn lễ đó cũng không phải ai cũng có vinh hạnh để đến xem. Nhưng là chuyện do tổng giám đốc phân phó, anh ta chỉ là trưởng bộ phận đương nhiên phải tận lực làm theo.
Thẩm Thiển Y không muốn để những người khác biết cô dựa vào quan hệ vào được đây, trưởng bộ phận đương nhiên rất vui lòng giữ bí mật.
Đồng nghiệp đều coi cô là sinh viên sắp tốt nghiệp mới được nhận vào, dù sao cô cũng có trình độ học vấn, tuy chuyên ngành không đúng, nhưng hiện giờ sinh viên ra ngoài xã hội 80% đều không làm việc đúng chuyên ngành học, đương nhiên họ cũng không hoài nghi gì. Công việc của Thiển Y là công việc nhẹ nhàng nhất, dù sao thì cô cũng là người mới tới. Đương nhiên theo lệ thường, cô không thoát khỏi vận mệnh làm chân chạy vặt.
Tuy Lạc Tử Thịnh không hỏi gì, cũng không dặn dò trưởng bộ phận làm gì, nhưng trong lòng trưởng bộ phận, Thẩm Thiển Y đã sớm dán cái nhãn của tổng giám đốc, bởi vậy bình thường anh ta vô cùng chiếu cố cô.
Lạc Tử Thịnh bài xích nhất là quan hệ ô dù, anh làm như vậy là bởi vì dẫu sao thân phận Thiển Y cũng đặc biệt, vả lại anh nghĩ lấy tính tình đại tiểu thư của cô thì hẳn là kiên trì không được mấy ngày sẽ tự động rời đi.
Thiển Y nhìn những người khác đều bận rộn, mà bản thân mình lại rất thoải mái, đương nhiên cũng biết nguyên nhân, bởi vậy cô càng thêm ngại, vì thế bèn chủ động đưa ra yêu cầu muốn làm nhiều việc hơn. Trưởng bộ phận hơi do dự, cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng cũng chỉ là không dễ như trước mà thôi.
Trưởng bộ phận vốn không nghĩ xem cô sẽ làm thành cái gì, cho nên khi anh ta nhìn thấy số liệu cô phân tích ra thì ánh mắt nhìn cô cũng không xem thường như trước. Dù sao thì ai nhìn thấy một người đẹp được tổng giám đốc nhét vào đều sẽ nghĩ vớ nghĩ vẩn thôi. Nhưng lúc này, anh ta bắt đầu coi cô như một nhân viên bình thường. Chỗ nào cô làm không tốt anh ta cũng sẽ nhắc nhở “Số liệu ở đây nhiều hơn 2%”.
“Không ạ, đây là số liệu thu được về đơn đặt hàng vừa mới tăng thêm.”
Trong mắt trưởng bộ phận có thêm chút tán thưởng.
“Tiểu Y, mang phần tài liệu này lên cho tổng giám đốc.” Đồng nghiệp Lý Khiết đầu cũng không ngẩng lên phân phó, gần đây công ty vô cùng bận, ngay cả ông chủ cũng một tấc không rời công ty, những người làm công như họ đương nhiên cũng phải càng thêm gắng sức, “Đưa thẳng cho thư kí Trương là được.”
Thiển Y rất vui lòng làm việc như thế này, không những lưu lại được ấn tượng tốt trong lòng đồng nghiệp, mau chóng tiến vào được cái vòng này, mà đương nhiên còn có chút lòng riêng nữa.
“Tiểu Y, anh giúp em mang đi cho!” Vương Lỗi vừa mới mở miệng, trưởng bộ phận đã nói: “Tiểu Vương, phần tài liệu đó của cậu bao giờ giao cho tôi?”
Vương Lỗi sửng sốt, “Rất nhanh thôi ạ.”
Sau đó Vương Lỗi cho Thiển Y một ánh mắt áy náy.
Trưởng bộ phận đương nhiên biết Vương Lỗi có ý với Thiển Y, cô vừa đến, đồng nghiệp nam ở đây gần như không dám chớp mắt nhiều, mà người của mấy bộ phận khác cũng đến đây thăm dò rất nhiều lần. Bây giờ anh ta còn chưa dám xác định quan hệ giữa Thiển Y và Lạc Tử Thịnh, sao dám xe duyên bừa, huống chi nhìn khí chất trên người Thiển Y thì cũng đã biết cô không phải con cái nhà bình thường rồi.
Thiển Y khẽ cười, sau đó đến thang máy chuyên dụng tầng 67.
Cô chưa từng nói nên thật cho họ biết, mà họ cũng chỉ biết gọi cô là Tiểu Y.
Thiển Y vừa mới ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy Hạ Tư Linh ở bên kia bị một đôi tay kéo vào thang máy đi xuống dưới. Cô ngẩn người, rất lâu sau không phục hồi tinh thần lại được.
Sau đó cô cười nhẹ, tuy rằng bên cạnh không có ai có thể nhìn thấy nụ cười của cô.
“Mấy chị nói xem tổng giám đốc và cô Hạ là quan hệ gì vậy? Mấy hôm trước em còn thấy cô ấy mang canh tới cho tổng giám đốc nữa.”
“Chưa từng nghe tin đồn hả? Cô Hạ là bạn gái trước của tổng giám đốc đấy, nếu không phải do đám cưới thương nghiệp, hai người họ là một đôi rồi.”
“Nói thật ấy, hai người họ đứng cạnh nhau đúng là rất xứng đôi.”
“Thảo nào cô Hạ thường đến tìm tổng giám đốc, thì ra là mượn chuyện công việc đến…”
Câu nói tiếp theo nói rất nhỏ, nhưng Thiển Y vẫn có thể đoán được. Tay cô, bắt đầu lạnh dần.
Thiển Y đi đến bàn thư kí, “Xin hỏi tổng giám đốc có ở đây không?”
Thư kí ngẩng đầu, nhìn Thiển Y mấy giây, cô làm thư kí cũng đã nhìn không ít người đẹp, nhưng cô gái có được khí chất như vậy thì thật sự vẫn chưa từng gặp bao giờ, cô nàng không khỏi sửng sốt một lát, “Anh ấy đi ăn cơm rồi. Xin hỏi cô có chuyện gì cần tôi giúp không?”
“Không có gì. Chỉ là nhờ chị chuyển phần tài liệu này thôi.”
“Được.” Thư kí nhận tài liệu.
“Chẳng lẽ không ai nói với chị làm nhân viên thì không thể tùy ý buôn chuyện về cấp trên sao?”
Thiển Y xoay người rời đi, để lại thư kí với vẻ mặt ngớ ra. Thư kí Trương nhìn bóng lưng Thiển Y rồi nhìn đồng hồ, “Bây giờ là thời gian nghỉ trưa mà!”
•••••••••••••
Ăn cơm ở căng tin công ty, Hạ Tư Linh đánh giá Lạc Tử Thịnh một phen, “Rõ ràng thường xuyên gặp mặt, vì sao vẫn cảm thấy giống như lâu lắm rồi không gặp anh nhỉ.”
Lạc Tử Thịnh ăn hơi vội vã, nghe thấy lời cô nói thì mới nhìn cô, “Gần đây nhận một dự án, hơi bận.”
“Đừng ăn nhanh như vậy, bận nữa cũng không thiếu chút thời gian này.” Hạ Tư Linh thở dài, “Em chỉ lo lắng thôi, trong lòng cứ trống rỗng thế nào ấy.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Nỗi bất an của cô, anh đều hiểu.
Cô thở dài, vẫn là đành chịu. Đã tới bước này, cô có thể làm gì được?
“Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Anh gật đầu, “Anh đưa em về?”
“Không cần đâu. Em lái xe tới, tự em về công ty được.”
“Được rồi!”
Anh về phòng làm việc, sau đó đứng bên cửa sổ nhìn xe của cô biến mất giữa dòng xe cộ tấp nập.
Sao anh có thể không biết thanh xuân của một cô gái không chịu đợi chờ, nhưng anh có thể thế nào được? Cuộc hôn nhân này không phải thứ anh có thể làm chủ, tuy hiện giờ anh là tổng giám đốc công ty, nhưng trên thực tế tất cả đều nằm trong tay Lạc Tử Thiên. Nói dễ nghe một chút, anh vẫn chỉ là một quân cờ, khó nghe một chút, anh chỉ như một con rối.
Mỗi một động tác của anh đều nằm trong tầm mắt của Lạc Tử Thiên, anh không thể làm gì được.
Lạc Tử Thiên đã ba lần bốn lượt cảnh cáo anh cách xa cô một chút.
Anh thở dài.
Bốn năm trước, sáng sớm tỉnh lại anh đã nhìn thấy Tư Linh ngồi trong phòng khách.
Tư Linh thổ lộ với anh. Nữ sinh kiêu ngạo như cô vậy mà lại chủ động thổ lộ với anh, nếu không phải anh sắp rời đi cô nhất định sẽ không có dũng khí lớn đến vậy.
Cô nói gì, anh nghe không quá hiểu. Anh chỉ biết sau khi hai người xảy ra chuyện đó, anh không thể từ chối cô. Anh có trách nhiệm của một người đàn ông.
Sau đó Tư Linh sống phiêu bạt cùng anh ở Mỹ, nước Mỹ không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng, đua tranh ác liệt, chịu sự kì thị, bơ vơ một mình, còn cả sự bất lực sâu trong nội tâm nữa. Những thứ đó, tất cả đều là Hạ Tư Linh cùng anh vượt qua, bốn năm, một cô gái có được mấy lần bốn năm? Cho nên đời này Lạc Tử Thịnh anh không thể phụ lòng cô gái này.
Tiếp đó là bận rộn, vài ngày liền anh đều ở lại công ty, cùng mấy nhân viên không ngủ không nghỉ xem xét dự án, sau đó cùng nhau bàn bạc.
Thiển Y đã dần quen với hoạt động của bộ phận, công việc cũng càng làm càng thuận.
Cô biết anh rất bận, cũng không quấy rầy, cũng không hỏi.
Thời gian này có thấy Hạ Tư Linh mang canh đến tiến vào tập đoàn Thịnh Nhân.
Cô nghĩ cô thật đúng là một người vợ không đạt tiêu chuẩn, ngược lại giống một kẻ thứ ba có đủ tư cách hơn.
Bình luận
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1